Công Tước

Chương 1217: Trở về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công tước đại nhân tưởng tượng rất tốt đẹp, đối với người yêu hai năm không gặp, đột nhiên sắp được thấy nhau, hình như tim đ3ập nhanh hơn, rất kích động.

Hóa ra xa cách lâu ngày gặp lại nhau lại là tâm tình như vậy.

Máy bay bay lên v2à hạ cánh đều không ảnh hưởng đến tâm tình của anh, khoảng cách càng gần, loại tâm trạng kích động này lại càng mãnh liệt.<5br>

Xa cách hai năm, cuối cùng anh lại gặp được cô gái xinh đẹp đáng yêu của anh rồi. Sau khi xuống máy bay, anh gọi điện4 thoại cho Nhạc Mỹ Giảo. Nhưng Nhạc Mỹ Giảo không nghe điện thoại, trực tiếp tắt đi, sau đó gửi cho anh một địa chỉ. Ý rất r0õ ràng, thích đến thì đến, không đến sau này không cần quay về nữa. Đương nhiên Công tước đại nhân không nói gì, bảo tài xế đưa anh đến địa chỉ kia. Lúc lên xe rồi anh nghiêm túc xem địa chỉ Nhạc Mỹ Giảo gửi cho, bất ngờ phát hiện đó là địa chỉ của một bệnh viện. Trái tim anh thắt lại, Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì rồi? Tiểu Ngũ không thoải mái? Tiểu Ngũ bị bệnh? Tại sao lại là bệnh viện? Tâm tình kích động của Công tước đại nhân lập tức rơi xuống dưới đáy. Chạy băng băng cả đường, cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng một bệnh viện của Thanh Thành, Công tước đại nhân biết đây là bệnh viện của Tào Khang. Anh đứng ở cổng bệnh viện, nhìn bảng hiệu của bệnh viện, lúc xuống xe phát hiện chân mình đang nhũn ra.

Nếu như không phải là Tiểu Ngũ bị bệnh, tại sao phải đến bệnh viện?

Công tước đại nhân đứng lại, bảo vệ khom người lấy một đôi dép trong hộc tủ ở hành lang ra, nói: “Đoạn thảm ở đây là tốt nhất, mới giặt xong, anh thay giấy ra đi.”

Công tước đại nhân: “...” Anh không nói gì nhưng vẫn cởi giày ra thật, bảo vệ trẻ tuổi vẫn đang giải thích: “Gần đây tầng này có một cô bé đến, rất cao quý, chỉ thích đi chân không chạy nhảy.”

Công tước đại nhân không nói gì, im lặng đi theo sau bảo vệ, hoàn toàn phối hợp với tất cả quy định ở bệnh viện.

Qua chỗ rẽ, từ xa Công tước đại nhân đã nhìn thấy một bé gái đang ngồi trên hành lang, da thịt trắng trẻo mũm mĩm, hai chân xếp bằng lại, cái váy nhỏ cuộn lên để lộ ra cẳng chân trắng nõn. Gương mặt cô bé tròn xoe, đôi mắt rất to, hàng mi đen dày, trên đầu đeo hai cái lỗ nhỏ, mấy sợi tóc nhỏ bị lô cuốn lại, không biết lấy ra sẽ trông như thế nào, quần áo trên người đều là kiểu người lớn cỡ nhỏ, rất xinh đẹp.

Bảo vệ chỉ cô bé nhỏ giọng nói: “Chính là cô bé đó...”

Cô bé kia vừa nghe thấy tiếng bước chân, lập tức nghiêng đầu nhìn một cái, thấy bọn họ đến gần, cô bé bò vào trong phòng bệnh kia. Bảo vệ dẫn Công tước đại nhân đến căn phòng kia, đi đến cửa phòng bệnh nặng, thò đầu hỏi: “Người nhà của cô Cung Ngũ là vị nào thể: Xin hỏi mọi người có quen anh này không?” Trong phòng bệnh nặng còn có gian ngoài, Công tước đại nhân nhìn thấy ngay Nhạc Mỹ Giảo, anh ngẩn ra: “Cô!” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy tiếng, bà đứng lên, gật đầu với bảo vệ: “Có quen, cảm ơn anh.” Nói với bảo vệ xong, lúc này bà mới nhìn về phía Công tước đại nhân, ánh mắt vô cùng không vui, thái độ vẫn không thân thiện như cũ, “Ngồi đi.”

Công tước đại nhân không ngồi xuống, vô cùng bất an, hỏi: “Cô, Tiểu Ngũ ở đâu?”

Nhạc Mỹ Giảo chỉ băng ghế, nói: “Ngồi đi.” “Tiểu Ngũ ở đâu ạ?” Công tước đại nhân cố chấp lặp lại, tay chân anh đã mềm ra, loại dự cảm xấu kia lập tức sắp nuốt lấy anh, anh hỏi, “Tiểu Ngũ sao rồi ạ?” “Cậu ngồi xuống. Nếu đã về rồi thì phải nghe lời tôi.”

Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ có chuyện gì không?”

Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được, “Đã nói vẫn sống rồi, chẳng lẽ tôi còn phải nguyền rủa con gái tôi à?”

Y tá lễ tân cười ngọt ngào như ăn mật ong hỏi: “Chào anh, xin hỏi có thể phục vụ gì cho anh không?”

Công tước đại nhân vội hỏi: “Phiền cô tra giúp tối ở đây có người bệnh nào tên là Cung Ngũ không?”

Y tá lập tức rất cảnh giác, trong đầu đã tưởng tượng ra một vở kịch trả thù, vẫn cười dịu dàng nói với Công tước đại nhân sẽ tra nhưng đã lén ấn chuông báo động.

May mà sau khi bảo vệ qua đây còn đưa anh đi tìm người thật. Công tước đại nhân đi phía sau bảo vệ, đón thang máy lên tầng hai.

Bệnh viện của Tào Khang giống bệnh viện của Hòa Húc, được đầu tư trang thiết bị tối tân, xây dựng cũng vô cùng khang trang. Đi qua một đoạn đường, bảo vệ đột nhiên nói: “Đợi một chút!”

Công tước đại nhân không ngồi xuống, vô cùng bất an, hỏi: “Cô, Tiểu Ngũ ở đâu?”

Nhạc Mỹ Giảo chỉ băng ghế, nói: “Ngồi đi.” “Tiểu Ngũ ở đâu ạ?” Công tước đại nhân cố chấp lặp lại, tay chân anh đã mềm ra, loại dự cảm xấu kia lập tức sắp nuốt lấy anh, anh hỏi, “Tiểu Ngũ sao rồi ạ?” “Cậu ngồi xuống. Nếu đã về rồi thì phải nghe lời tôi.”

Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ có chuyện gì không?”

Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được, “Đã nói vẫn sống rồi, chẳng lẽ tôi còn phải nguyền rủa con gái tôi à?”

Lúc này Công tước đại nhân mới chậm rãi ngồi xuống. Nhạc Mỹ Giảo ngồi xuống đối diện anh, sau đó bà lên tiếng: “Tiểu Ngũ làm phẫu thuật rồi. Trước khi làm phẫu thuật, nó có một nguyện vọng, nói hy vọng sau khi tỉnh lại có thể nhìn thấy cậu.”

“Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi gọi điện thoại cho cậu, nếu như cậu còn không về ngay, Tiểu Ngũ tỉnh lại tôi sẽ tìm cho nó một đối tượng. Nó cần người đàn ông như cậu để làm gì? Con gái tốt của tôi, con gái vô ưu vô lo không cần bận tâm cái gì của tôi, tôi thà nó giống như một đứa bé chứ không muốn nó giống một người vợ hiểu chuyện, lo lắng sợ hãi thay cậu, suy nghĩ cho cậu, đến điện thoại nó cũng không dám gọi, nói là sợ cậu vì nó mà phân tâm. Cô gái khác, nếu như người đàn ông dám không liên lạc một ngày đã sớm ầm ĩ long trời lở đất rồi. Nó thì hay rồi, một ngày không liên lạc, một tuần không liên lạc, một tháng không liên lạc... thậm chí một năm không liên lạc cũng không tỏ thái độ. Nó còn rất vui nói với người ta, điều này chứng minh nó quan trọng đối với cậu, nói sức ảnh hưởng của nó đối với cậu quá lớn, cho nên nó không đau lòng, mà vui vẻ... Nó có thể không đau lòng à?”

Nhạc Mỹ Giảo càng nói càng tức giận, nước mắt dâng lên: “Tôi là phụ nữ, tôi có thể không biết mong đợi của phụ nữ đối với đàn ông à? Ngày lễ, ngày tết người ta có đôi có cặp, nó một mình làm tổ trong nhà. Nếu như nó không có bạn trai, muốn bao nhiêu tôi cũng giới thiệu cho nó hết, nhưng nó lại nói nó có cậu rồi, cậu làm bạn trai của người khác như vậy à? Nếu như con gái tôi tìm người như cậu, còn không bằng không có!”

“Xin lỗi cô, cháu là thằng khốn!” Công tước đại nhân nói: “Cháu khiển Tiểu Ngũ đau lòng, cháu khiến cô ấy buồn khổ, thậm chí cháu còn không thể hỏi cô ấy một câu vào ngày quan trọng...”

“Cậu cũng biết à?” Nhạc Mỹ Giảo cười lạnh: “Nếu cậu cũng biết cậu không ra gì, sao cậu không dứt khoát nói với nó, bảo nó đừng đợi nữa, bảo nó tìm một người đàn ông khác không bận như vậy, không có nhiều chuyện như vậy có thời gian ở bên nó đi! Cậu biết cậu không ra gì còn bám lấy nó, khiến nó ngu si đợi cậu hai năm? Nếu như tôi sớm biết cậu là người như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý để Tiểu Ngũ yêu người như cậu! Đứa con gái ngoan ngoãn của tôi lại cứ bị cậu làm lãng phí hai năm tuổi xuân như vậy!”.

Công tước đại nhân im lặng nghe, đợi Nhạc Mỹ Giảo nói xong, anh mới mở miệng: “Xin lỗi cô, cháu yêu Tiểu Ngũ. Cháu biết cháu rất ích kỷ, nhưng cháu không làm được như cô nói, không phóng khoáng bảo cô ấy đi tìm người đàn ông khác, không chịu được cô ấy thật sự không thuộc về cháu, không liên quan đến cháu nữa. Cô, xin cô cho cháu thêm một cơ hội. Cháu thề cháu sẽ không để cổ và Tiểu Ngũ thất vọng. Cháu thề, cháu đã bỏ lỡ lâu như vậy rồi, cháu không muốn những ngày tháng tiếp theo tiếp tục sai lầm nữa. Cô hãy tin cháu, cháu sẽ không phạm sai lầm nữa, xin cô tha thứ cho cháu, cháu sẽ dùng cuộc đời còn lại của cháu để đền bù cho Tiểu Ngũ.”

Vành mắt Nhạc Mỹ Giáo đỏ lên, nước mắt lăn xuống, bà cười lạnh một tiếng, hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, nói: “Bỏ đi, nói nhiều như vậy, tôi không thể làm chủ cuộc đời thay Tiểu Ngũ được. Nếu như là bây giờ, tôi tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu Ngũ lựa chọn người đàn ông như cậu, nhưng Tiểu Ngũ thích, tôi không thể làm ngơ tâm ý của Tiểu Ngũ. Tôi kiềm chế lâu như vậy, tôi chịu đủ rồi, đứa bé ngốc nhà tôi cứ muốn đợi, tôi không ngăn cản được.”

“Một năm rưỡi trước, Tiểu Ngũ kiểm tra ra trong não có u, nó nhất định đợi cậu về mới làm phẫu thuật. Một tháng trước, nó đi học bị ngất, bác sĩ nói không đợi được nữa, chiều hôm qua làm phẫu thuật, bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, tỉnh rồi sẽ không sao. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tỉnh...”

Nhạc Mỹ Giảo nói qua loa, nói đến một nửa nước mắt lại trào ra, bà vừa lau nước mắt vừa nói: “Trước khi làm phẫu thuật nó nói tỉnh lại muốn nhìn thấy cậu. Tôi suy nghĩ bảo cậu quay về, tốt nhất lúc nó mở mắt ra là có thể nhìn thấy cậu ngay, như vậy nói không chừng sẽ có lợi cho sự hồi phục của nó...” Bà giơ tay chỉ cửa: “Cậu tự đi vào đợi đi, tôi cũng không biết lúc nào nó có thể tỉnh lại.” Nói rồi bà ném mạnh khăn giấy trong tay vào thùng rác. Có tiếng rầm rì ở cửa, cô bé vừa nãy nhìn thấy bò đến, chảy nước miếng nhìn Nhạc Mỹ Giảo, đang bị bộ cũng không biết nói gì. Nhạc Mỹ Giảo vội vàng lau nước mắt, đi qua bể cô bé mập mạp lên, rời đi.

Công tước đại nhân đứng tại chỗ, bác sĩ đứng làm nền bên cạnh mãi khẽ họ một tiếng. Anh ta lấy quần áo tiệt trùng trong tủ ra, “Anh này, nếu như anh vào trong thì phiền anh mặc cái này vào, để phòng anh mang theo vi khuẩn từ bên ngoài vào, không tốt với bệnh nhân.”

Công tước đại nhân thở mạnh một hơi, gật đầu: “Cảm ơn.” Anh mặc quần áo vào, đẩy cánh cửa phòng bệnh vừa dày vừa nặng ra đi vào. Bởi vì làm phẫu thuật đầu cho nên tóc Cung Ngũ đều bị cạo sạch, Công tước đại nhân nhìn thấy cô với bộ dạng đầu trọc lốc.

Anh muốn giơ tay sờ cô một cái, nhưng cánh tay lại dừng lại giữa không trung, từ từ rụt lại.

Trước kia cô nói anh là quái nhân khoa học, bây giờ nhìn cô cũng thế. Công tước đại nhân ngồi ở cạnh giường, người trên giường bệnh nằm im không nhúc nhích, vẫn là khuôn mặt như vậy, tất cả đều là hình dáng anh quen thuộc.

Công tước đại nhân cẩn thận giơ tay ra, khẽ chạm vào đầu ngón tay cô, trong nháy mắt tiếp xúc, mũi anh hơi cay cay.

Đây chính là cô gái của anh, cô gái ngốc của anh, một mình ở Thanh Thành ngoan ngoãn đợi anh hai năm, không ầm ĩ không náo loạn, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không gọi. Bất tri bất giác mắt anh đã ẩm ướt, anh cũng không phát hiện ra, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng cọ vào đầu ngón tay cô, tỉnh lại đi, cô gái ngoan của anh.

Tỉnh lại đi, cô gái yêu quý của anh. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cô, sau đó, anh nhìn thấy ngón tay cổ động đậy.

Công tước đại nhân ngẩng phắt đầu, đứng vụt lên, “Tiểu Ngũ!” Ngón tay Cung Ngũ lại động đậy, Công tước đại nhân nâng cao giọng: “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ” Bác sĩ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong, lập tức kiểm tra số liệu, phát hiện bệnh nhân có dấu hiệu sắp tỉnh, vội vàng thông báo cho bác sĩ mổ chỉnh, “Bệnh nhân ở phòng bệnh nặng số hai có tri giác rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.