Công Tước

Chương 1218: Trở về



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhạc Mỹ Giảo nhanh nhẹn cất chi phiếu đi, “Mau đi đi, nhớ mẹ thì về thăm mẹ, mẹ phải đi đổi chi phiếu đây.”

Nói xon3g, bà đi đến kéo cửa ra.

Hai vệ sĩ tiến lên định kéo Cung Ngũ đi thì cô đã hô to: “Tôi tự đi, đi đứng nhanh nhẹn, 2ai cần mấy người đỡ! Đợi tôi chút!” Cô trở về phòng, ôm một ống tiền tiết kiệm trống không trong phòng nhét vào balo, ngoa5n ngoãn đi theo người ta. Nhạc Mỹ Giảo ở sau lưng đóng cửa lại. Cung Ngũ thở dài: “Mẹ, mẹ đừng quên con nha!” Nhạc Mỹ Giảo4 không để ý đến cô, Cung Ngũ tự đi đến nhà họ Cung. Nhà họ Cung vừa lớn vừa đẹp, phòng ngủ của cô cũng đẹp, nhưng cô không0 thích một chút nào. Cô không thích người ở đây, ai cũng có vẻ như cung kính nhưng lại mang ánh mắt khinh thường. Cô không thích đường lên núi, xung quanh chẳng hề náo nhiệt, không có cách nào đi ăn tôm hùm đất...

Cô không thích nhà họ Cung một chút nào, ở chỗ này, cô giống như người ngoài. Tắm xong, cô để nguyên tóc còn ướt, nằm lên giường ngủ.

Bác sĩ mổ chính cười nói: “Cô quên rồi à? Trong đầu cô có u, phẫu thuật cắt đi. Cô tỉnh rồi là không có vấn đề nữa, quan sát thêm hai ngày là có thể chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi.” Cung Ngũ chớp mắt, lẩm bẩm: “Hóa ra tôi bị bệnh?” Sau đó hỏi: “Mẹ tôi đâu?”

Bác sĩ mổ chính cười nói: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ, chúng tôi xem những tình hình khác đã rồi để người nhà cô qua đây thăm cô.”

Cung Ngũ đáp một tiếng, ngoan ngoãn nằm im, lại có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tôi sẽ không chết chứ? Tôi còn phải đi học!”

“Đợi cô bình phục là có thể đi học, yên tâm đi.”

Cung Ngũ yên tâm, dùng một chút lại nói: “Tôi nhớ mẹ tôi rồi.”

Sau đó, Cung Ngũ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là một mảnh trắng xóa, dưới ánh đèn, một đám người lạ đang nhìn cô chằm chằm. Cô phát hiện bọn họ đều là bác sĩ.

Cung Ngũ chớp mắt, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không phát ra được tiếng nào. Có người gọi: “Tiểu Ngũ!” Tầm mắt Cung Ngũ dần dần từ mơ hồ thành rõ ràng hơn, sau đó cô nhìn rõ người mở miệng gọi cô kia, trên đầu anh đội loại mũ mà bác sĩ phòng phẫu thuật dùng, gương mặt... Mắt Cung Ngũ sáng lên, mẹ kiếp! Bác sĩ này đẹp trai quá đi, đẹp trai đến nỗi cô chảy nước miếng ròng ròng, muốn giơ tay sờ người kia. Cô lẩm bẩm hai tiếng, có người vội vàng cầm ống hút qua nhét vào miệng cô. Cung Ngũ vừa ngậm đã thấy có nước chảy vào, cổ thuận thế hút vào, cuối cùng cổ họng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Cô khẽ ho hai tiếng, nhìn chằm chằm bác sĩ kia, giọng nhỏ như muỗi: “Anh đẹp trai... anh tên là gì thế? Kết bạn đi...”

Công tước đại nhân rưng rưng nước mắt: “Tiểu Ngũ!” Bác sĩ mổ chính đi đến, đuổi những người khác ra ngoài trước. Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Công tước đại nhân, nói nhỏ: “Đừng đi mà.”

Bác sĩ mổ chính hỏi Cung Ngũ mấy vấn đề về cảm nhận cơ thể, Cung Ngủ ngoan ngoãn nói, sau đó hỏi: “Tôi bị làm sao thế?”

Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên có người ra sức gọi cô: “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!” Một tiếng lại một tiếng, dồn dập giống như muốn đánh thức người nằm trong quan tài.

Cung Ngũ bị gọi đau cả đầu.

“Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!” Cô nghe giống như tiếng La Tiểu Cảnh, lại không giống. Cô mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng đầu quá đau, cơ thể cũng không nhúc nhích được.

Cung Ngũ thề, sau này cô sẽ không để tóc ướt đi ngủ nữa.

Bây giờ thì hay rồi, đầu nặng trịch, đau không nhấc lên nổi. Đau đầu, cơ thể tê dại, cô hoàn toàn không cử động được. “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!” Giọng nói kia vẫn không ngừng vang lên. Cung Ngũ tức giận muốn chết, La Tiểu Cảnh đáng chết, đợi đó, đợi cô dậy được sẽ đánh cho cậu ta răng vãi đầy đất. “Tiểu Ngũ...” Cung Ngũ bị chọc tức run lên, ngủ một giấc cũng không ngon. Cô đã đến nhà họ Cung rồi, sao cái tên La Tiểu Cảnh khốn kiếp này vẫn qua đây? Tức chết cô rồi, Đoàn Tiêu đâu? Sao Đoàn Tiểu không dẫn cái tên chết tiệt này đi chơi đi? Quấy rầy cô ngủ là sao hả?

Bác sĩ mổ chính cười nói: “Đừng sốt ruột, cứ từ từ, chúng tôi xem những tình hình khác đã rồi để người nhà cô qua đây thăm cô.”

Cung Ngũ đáp một tiếng, ngoan ngoãn nằm im, lại có chút lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tôi sẽ không chết chứ? Tôi còn phải đi học!”

“Đợi cô bình phục là có thể đi học, yên tâm đi.”

Cung Ngũ yên tâm, dùng một chút lại nói: “Tôi nhớ mẹ tôi rồi.”

“Được, tôi bảo người thông báo cho người nhà cô đến.”

Sau khi bị bác sĩ đuổi ra ngoài, Công tước đại nhân đến phòng bên cạnh tìm Nhạc Mỹ Giảo. Anh nhớ Nhạc Mỹ Giảo nói bà ở ngay phòng bên cạnh, sau khi đi qua đó, thầy gian phòng được trang trí thành phòng trẻ sơ sinh màu hồng, bên trong đủ loại dùng đồ chơi, có thể nghĩ được là chủ yếu phục vụ cho một cô bé.

Công tước đại nhân lại có chút thoải mái, trước kia Tiểu Ngũ nói cô sắp có em gái rồi, có lẽ là vì thuận tiện chăm sóc Tiểu Ngũ nền Nhạc Mỹ Giảo mới đưa con gái nhỏ của mình đến bệnh viện. Người như Bộ Sinh chắc chắn không nỡ để con gái mình ở nơi có hoàn cảnh như phòng bệnh, trang trí lại cũng đúng thôi.

Nhạc Mỹ Giảo và bé gái mũm mĩm đó đều không có ở đây.

Bởi vì Cung Ngũ luôn ở trong phòng bệnh nặng, toàn bộ đều là bác sĩ chăm sóc cô, những người khác không nhúng tay vào được, cho nên cũng không bố trí người giúp việc. Bây giờ Công tước đại nhân đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, tự dưng anh lại thành dư thừa.

May mà Tiểu Ngũ tỉnh rồi, tỉnh rồi thì tốt!

Công tước đại nhân đợi ở cửa, đợi sau khi bác sĩ nói anh có thể vào thăm bệnh nhân, anh mới lại đi vào. Cung Ngũ đảo con ngươi to tròn, cuối cùng dừng lại trên người Công tước đại nhân. Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh, trong miệng vẫn cắn ống hút. Công tước đại nhân ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó anh cầm lấy một ngón tay của Cung Ngũ, cười nói: “Tiểu Ngũ, anh về rồi!” Cung Ngũ mở to hai mắt, sau đó cô dè dặt hỏi: “Cái đó... anh là ai?” Giọng cô giống như con mèo con đang kêu, khiến người ta không nhịn được mà thương tiếc. Công tước đại nhân ngẩn ra, “Tiểu Ngũ không biết anh là ai sao?”

Cung Ngũ chậm rãi hỏi ngược lại: “Tôi biết anh là ai à?” Dùng một chút, cô hỏi: “Vậy, anh là ai thế?” Công tước đại nhân hơi khựng lại, anh đứng lên, gọi với ra cửa: “Bác sĩ! Người đâu!” Bác sĩ ở cửa căng thẳng đứng lên, “Sao thế?”

Công tước đại nhân hốt hoảng nói: “Cô ấy không nhớ tôi! Cô ấy không nhớ tôi là ai! Chuyện gì thế này? Sao lại không nhớ được?” Bác sĩ ở cửa nhanh chóng đi gọi nhóm bác sĩ vừa rồi lại. Công tước đại nhân đi đến bên cạnh Cung Ngũ, hỏi như xác nhận: “Tiểu Ngũ, em thật sự không nhớ anh là ai à?” Cung Ngũ cắn ống hút, cảnh giác nhìn anh, buồn bực trong lòng, “Vậy rốt cuộc anh là ai, anh nói đi.” Công tước đại nhân nói nghiêm túc: “Anh là chồng chưa cưới của Tiểu Ngũ.” Ánh mắt Cung Ngũ lập tức thay đổi, cô lườm anh, nói: “Anh nghĩ tôi ngốc à? Chồng chưa cưới của tôi là Bộ Sinh. Nhìn anh đẹp trai như vậy, lừa người có tâm chút được không? Tôi từng gặp Bộ Sinh rồi.”

Công tước đại nhân kinh hãi, vừa vặn bác sĩ mổ chính lại chạy đến, “Chuyện gì thế?” Cung Ngũ chậm rãi nói: “Người này là kẻ lừa gạt, còn dám đến lừa tôi. Uổng công tôi còn tưởng anh ta đẹp trai như vậy, là bác sĩ ở bệnh viện nữa. Hừ.”

Bác sĩ mổ chính nhìn Công tước đại nhân, hỏi: “Anh là gì của bệnh nhân”

Công tước đại nhân: “Tôi là chồng chưa cưới của cô ấy.”

Cung Ngũ phủ nhận: “Tôi có thể không nhận ra chồng chưa cưới của tôi à? Nhìn thấy tôi bị bệnh nằm trên giường nên đến lừa tôi đúng không? Tôi không ngốc như vậy đâu.” Đoàn người bác sĩ mổ chính lại quay đầu nhìn khiến anh đột nhiên cảm thấy có trăm miệng cũng không biện bạch được. Anh xoay người định đi, muốn đi xem Nhạc Mỹ Giảo đã về chưa, kết quả bị mấy bác sĩ ngăn lại: “Này này, báo cảnh sát, báo cảnh sát, anh không thể đi được!”

“Có phải Tiểu Ngũ tỉnh rồi không?” Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên xuất hiện ở cửa, còn đang bế cô bé tóc cuốn lô trong lòng. “Cô!” Công tước đại nhân lập tức nói: “Tiểu Ngũ tỉnh rồi, nhưng có chút vấn đề.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh một cái, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chỉ xoay người đưa cô bé trong lòng cho bảo mẫu sau lưng, dặn bảo mẫu đưa cô bé đến phòng bên cạnh.

Bà chậm rãi mặc áo tiệt trùng vào, đến bên cạnh Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, con biết mẹ là ai không?” Cung Ngũ cắn ống hút, vẻ mặt viết “mẹ tưởng con bị thiểu năng à”, nói: “Mẹ là mẹ của con, con có thể không biết à?” Nhạc Mỹ Giảo đứng lên, lạnh lùng nhìn Công tước đại nhân một cái, không nói gì, đi ra ngoài. Công tước đại nhân: “...”

Bác sĩ mổ chính vội vàng hỏi: “Bà Nhạc, vị này là chồng chưa cưới của cô Ngũ à?”

Nhạc Mỹ Giáo trả lời: “Để cậu ta tự nói với Tiểu Ngũ đi.”

Bác sĩ mổ chính vừa nghe thấy thế, lập tức dẫn người ra ngoài. Cung Ngũ nhìn Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ...” Nước mắt Nhạc Mỹ Giảo rơi xuống, nghẹn ngào nói: “Tiểu Ngũ... mẹ lo lắng cho con lắm...” Cung Ngũ cười hì hì: “Vừa rồi bác sĩ nói con sẽ khỏe lại rất nhanh, con không sao, có cái gì mà lo lắng chứ?”

Nhạc Mỹ Giảo lau nước mắt, bà gật đầu nói: “Không sao thì tốt... con sắp dọa chết mẹ rồi...” Đã rất lâu cô không nhìn thấy mẹ khóc, cô nói: “Xin lỗi mẹ, sau này con nhất định sẽ khỏe mạnh, không để mẹ lo lắng nữa...” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, “Được, mẹ tin Tiểu Ngũ... mẹ tin...” Cung Ngũ cười ngây ngô hai tiếng, kết quả sau phẫu thuật là làm gì cũng chậm rì rì.

Cô nhìn về phía Công tước đại nhân, hỏi: “Mẹ, người này nói anh ta là chồng chưa cưới của con, nhưng mà... chồng chưa cưới của con không phải là Bộ Sinh sao?”

Nhạc Mỹ Giảo cứng người tại chỗ. Bà từ từ ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn nước mắt, ngẩn ra nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ?”

“Dạ? Mẹ, con phát hiện hình như mẹ xinh đẹp hơn... sao mẹ con lại xinh đẹp như vậy chứ?”

Nhạc Mỹ Giảo quay đầu nhìn về phía Công tước đại nhân, Công tước đại nhân nhìn bà.

Nhạc Mỹ Giảo lui về phía sau một bước, bà nhanh chóng xông ra ngoài, chỉ một lúc sau đã bế bé gái kia vào, cho Cung Ngũ xem: “Tiểu Ngũ, vậy còn có nhận ra đứa bé này là ai không?”

Cung Ngũ từ từ nâng mí mắt lên nhìn về phía cô bé mập mạp đó, sau đó cô “woa” một tiếng cảm thán nói: “Mẹ, đứa bé này là con nhà ai thế? Sao lại đáng yêu như vậy? Mẹ cũng sinh một em gái cho con đi!”

Cô bé trong lòng Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy Cung Ngũ, lập tức bị bố muốn nhào về phía cô, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng bế đứa bé ra ngoài.

Không lâu sau, đoàn bác sĩ vừa đi lại quay lại.

Sau khi xác nhận mấy vấn đề, bác sĩ nói: “Chờ một chút, chúng tôi mời bác sĩ Tào qua đây.” Sau khi đến, Tào Khang cùng một đám người vây quanh Cung Ngũ, cuối cùng nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Cơ thể không có vấn đề gì lớn, chỉ là phẫu thuật não, trong quá trình làm nói không chừng vô tình đụng phải chỗ nào, không cần thận chút là thành mất trí nhớ có lựa chọn. Đây là di chứng thường gặp sau khi làm phẫu thuật não. Cô ấy thế này còn tốt, còn có người sau khi tỉnh lại đến bà cha mẹ cũng không nhận ra, còn phải làm quen lại từ đầu. Cũng có người lúc tỉnh lại không nhớ, sau đó từ từ nhớ lại, thật ra thì không phải vấn đề lớn gì, nói không chừng sẽ khỏi thôi.”

Cuối cùng, ông ta tùy tiện tổng kết một chút, “Tóm lại, phẫu thuật không có vấn đề, di chứng là chuyện ngoài ý muốn không có cách nào dự liệu được.”

Nhạc Mỹ Giáo suýt nữa nổi điên: “Ông làm bác sĩ cái kiểu gì thế? Còn không cẩn thận động phải chỗ nào, có ai qua loa với bệnh nhân như vậy à?”

Đáng thương cho Tào Khang tuổi đã cao, lâu lắm mới gặp phải ầm ĩ như vậy, kinh nghiệm ứng phó chưa đủ, vẫn định nói chuyện đã bị Nhạc Mỹ Giáo tát cho một cái chạy đi, “Mẹ kiếp! Coi như gặp phải quấy rối rồi, sai người đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”

Viện trưởng vội vàng nói: “Bác sĩ Tào, không thể đuổi. Đây là bệnh nhân bà Triển đích thân đến chăm sóc, không những không thể đuổi, còn phải chăm sóc đặc biệt, nếu không tôi cũng sẽ không đích thân cầm dao.”

Tào Khang vừa nghe thấy thế, sờ cục u sau gáy, nói: “Tôi mặc kệ, ai thích quản thì quản!” Nói xong ông ta chạy vội, không muốn ở lại chỗ thị phi này nữa. Nhạc Mỹ Giảo tức điên lên, may mà Triển Tiểu Liên và Yến Đại Bảo đến. Ban ngày Yến Đại Bảo phải đi học, bên cạnh Triển Tiểu Liên có một đống phiền phức lớn, dẹp yên xong trong nhà mới có cơ hội đến đây. Yến Đại Bảo tan học là đến đây ngay, vừa vặn gặp Triển Tiểu Liên ở cửa bệnh viện nên đi cùng nhau, “Tiểu Ngũ tỉnh chưa? Tỉnh chưa?”

Nhạc Mỹ Giảo ở bên ngoài muốn tìm Tào Khang liều mạng, Công tước đại nhân ở lại bên cạnh Cung Ngũ trong phòng. Cung Ngũ nhìn thấy bác sĩ đi, cô phản ứng lại, lẩm bẩm gọi: “Này này... đừng đi, tôi là bệnh nhân.” Công tước đại nhân chậm rãi đi đến gần, ngồi xuống cầm tay cô, nói nghiêm túc: “Xin lỗi Tiểu Ngũ, anh nên sớm biết, thật ra là em đang giận anh. Xin lỗi, anh bỏ em lại hai năm, em bị bệnh anh cũng không biết... Xin lỗi, thật sự xin lỗi, tha thứ cho anh được không? Tha thứ cho anh đi Tiểu Ngũ, anh thề sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, anh thể... nhưng xin em đừng nói không biết anh, anh rất sợ Tiếu Ngũ, anh sợ lắm...”

Cung Ngũ liếc mắt, do dự một lát, nói: “Cái đó... tôi nói thật với anh, tôi thật sự không biết anh.”

Công tước đại nhân cúi đầu: “Tiểu Ngũ, em nghe thấy lời bác sĩ vừa nói rồi chứ? Sau khi em làm phẫu thuật não, mất một phần trí nhớ, cho nên em không nhớ anh. Nhưng không sao, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu đúng không? Anh tự giới thiệu về mình trước, anh tên là Celtic Edward, tên tiếng Trung của anh là Phí Tiểu Bảo, em luôn gọi anh là anh Tiểu Bảo. Anh là chồng chưa cưới của em, anh trở về Thanh Thành là muốn kết hôn với em, kết hôn Thanh Thành, đăng ký kết hôn...”

Cung Ngũ nhìn anh, im lặng một lúc sau đó hỏi: “Chồng chưa cưới ý là... đối tượng chưa kết hôn, chính là bạn trai, đúng không?”

Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng.” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy... thật ra anh là bạn trai tôi, đúng không?” “Đúng.” Công tước đại nhân nắm tay cô, Cung Ngũ muốn rút lại nhưng không rút được, anh giải thích: “Thật ra thì chúng ta kết hôn rồi, chúng ta đã đăng ký kết hôn ở Gaddles. Đối với luật pháp Gaddles mà nói, chúng ta là vợ chồng hợp pháp.” Cung Ngũ ngẩn ra, đó là nơi nào thế? Sao cô lại nghe không hiểu gì thế này? Cung Ngũ ngẩn ra một lát, bỏ qua vấn đề này, hỏi: “Chúng ta có con chưa?” Nước mắt Công tước đại nhân suýt nữa lăn ra, anh nói: “Chúng ta sẽ có... anh ở Gaddles hai năm, em ở Thanh Thành đợi anh hai năm...”

Cung Ngũ kinh hãi nói: “Omg! Không ngờ tôi lại vĩ đại đến thế! Sao tôi có thể chung tình như vậy chứ, lại ở Thanh Thành đợi anh hai năm...” Cô nhìn chằm chằm Công tước đại nhân, hỏi: “Đây là yêu xa à?”

Cung Ngũ cảm thấy cái thế giới này thật huyền ảo. Cô ngủ một giấc, không biết tại sao trên đầu lại bị mổ một dao, sau đó chồng chưa cưới của cô biến từ Bộ Sinh thành người đàn ông đẹp trai trước mặt này.

Âm thanh bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, Triển Tiểu Liên khuyên Nhạc Mỹ Giảo, “Đừng lo lắng, tôi sẽ hỏi rõ giúp chị. Chúng ta nói tình hình của Tiểu Ngũ trước, được không?”

Triển Tiểu Liên nhìn cô bé mập mạp, không nhịn được giơ tay bể lấy nó, thơm mạnh một cái, “Hôm nay Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta thật xinh.” Cải Trắng Nhỏ giơ đôi tay nhỏ ra ốm lấy Triển Tiểu Liên, ngoan ngoãn không quấy. Nhạc Mỹ Giảo hít sâu một hơi, nói: “Tiểu Ngũ tỉnh rồi.” Yến Đại Bảo phát ra một tiếng hô, muốn đi tìm Cung Ngũ, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng nói: “Đại Bảo! Cháu đợi chút đã, Tiểu Ngũ tỉnh rồi, nhưng nó không nhớ được rất nhiều chuyện.” Triển Tiểu Liên ngẩn ra, “Đây chính là nguyên nhân em tức giận phải không?”

Nhạc Mỹ Giảo lau nước mắt, “Tiểu Ngũ nhở tôi, nhưng không nhớ Tiểu Bảo, cũng không nhớ Cải Trắng Nhỏ... Tôi nghe nội dung nó nói chuyện thì trí nhớ của nó dừng lại ở lúc nó học đại học Thanh Thành.”

Triển Tiểu Liên nhìn về phía phòng bệnh, “Tiểu Bảo ở bên trong à?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu. Triển Tiểu Liên suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như Tiểu Ngũ không nhận ra Tiểu Bảo, vậy thì sợ là Tiểu Bảo nói cái gì, nó cũng sẽ không tin.”

Cung Ngũ vốn đã là một đứa bé không tùy tiện tin tưởng người khác, bây giờ đối mặt với một người xa lạ, chắc chắn sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Huống hồ, bây giờ tuyệt đối Tiểu Bảo đang muốn rót tất cả tin tức cho cô, hy vọng cô có thể chấp nhận thực tế trước mắt. Đối với một bệnh nhân phẫu thuật vừa tỉnh lại mà nói, chắc chắn cô không tiêu hóa nổi nhiều tin tức như vậy.

Mỹ Giảo nhắm mắt lại, “Tôi bây giờ... không biết làm thế nào nữa... con gái của tôi... con gái ngoan của tôi...” Yến Đại Bảo vốn dĩ hết sức phấn khởi lập tức ỉu xìu, cô cau mày, vẻ mặt đau lòng, “Vậy Tiểu Ngũ cũng không nhớ con sao?” Triển Tiểu Liên nói, “Em gọi Tiểu Bảo ra ngoài đi, chúng ta để Tiểu Ngũ nghỉ ngơi trước đã, nó vẫn cần nghỉ ngơi, không thể bị quấy rầy quá nhiều được.” Nhạc Mỹ Giảo vừa nghe thấy thể lập tức đứng lên gọi Công tước đại nhân ra ngoài, sau đó bà thay quần áo đi vào, ngồi xuống bên cạnh Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, con nghỉ ngơi đi, đợi con nghỉ ngơi khỏe rồi, chúng ta sẽ từ từ nói được không?”

Cung Ngũ: “Những con vừa mới tỉnh ngủ, không một chút nào... chỉ là... hơi loạn!”

Nhạc Mỹ Giảo cười: “Không sao, con đừng nghĩ nữa là được rồi, đợi sức khỏe con khôi phục rồi, chúng ta sẽ từ từ nói cho con biết, được không?”

“Vậy là con mất trí nhớ thật sao?” Cung Ngũ hỏi: “Giống như những bộ phim thần tượng mà con xem đó hả?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đúng, giống như phim thần tượng.”

Cung Ngũ im lặng một lúc, chớp mắt, sau đó nói: “Tình cảm của con và anh ta có tốt không?”

Nhạc Mỹ Giáo trả lời thành thật: “Mẹ cũng không biết, là con tự yêu, mẹ không hiểu cậu ấy lắm.” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Vậy ạ? Anh ta nói con ở Thanh Thành đợi anh ta hai năm, còn nói có lỗi với con. Anh ta không chủ động gọi cho con được mấy cuộc điện thoại. Hai năm... không gọi cho con được mấy cuộc điện thoại, mẹ, mẹ nói có phải anh ta là người cặn bã không?” Nhạc Mỹ Giảo: “...” Cung Ngũ thở dài: “May mà con chưa sinh con, nếu như sinh con rồi, không phải con càng khổ hơn à?”

Nhạc Mỹ Giảo hít sâu một hơi, nói: “Con sinh rồi.”

Cung Ngũ lập tức trợn to mắt: “Con sinh rồi?”

Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đúng, con sinh rồi. Bé gái vừa rồi mẹ bể vào đó, còn nhớ không? Đó là con của con, là con gái.” Cung Ngũ trừng Nhạc Mỹ Giảo, sau đó cô nói: “Mẹ, đứa bé kia là con của ai?” Nhạc Mỹ Giảo: “Chính là cậu thanh niên vừa rồi.” Dùng một chút, bà bổ sung một câu: “Chắc là thế.” Cung Ngũ nuốt nước miếng, ngơ ngác nói: “Nhưng... chồng chưa cưới của con nói với con, con và anh ta chưa có con!”

Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Cậu ấy không biết con sinh con, chính là sinh trong hai năm đó.”

Cung Ngũ lập tức cảm thấy như sét giữa trời quang. Cô không thể cần người đàn ông này được, một người đàn ông phải bận như thế nào mới có thể để bạn gái mình ở đất nước khác đợi anh ta hai năm, anh ta còn không dòm ngó tới, cũng không cho cô gọi điện thoại cho anh ta, thậm chí ngay cả sinh con cũng không biết?

Cô thích gương mặt đó, nhưng... cổ cũng không thể vì gương mặt đó mà kết hôn với một người đàn ông tệ như vậy được! Cô ngơ ngác nhìn Nhạc Mỹ Giảo, hỏi: “Mẹ, sao mẹ không ngăn cản con? Con tùy tiện tìm một người đàn ông cũng mạnh hơn anh ta!” Có mấy người đàn ông cặn bã như anh ta chứ? Bạn gái sinh con cũng không biết, hai năm ngay cả một cái rắm cũng không có, còn không cho cô liên lạc... Cung Ngũ phát hiện mình thật sự là thánh mẫu thời đại mới rồi, sao cô lại cam tâm tình nguyện cho bóng dáng của một người đàn ông trong thời gian hai năm, còn cam tâm tình nguyện sinh con cho anh ta chứ?

Cung Ngủ không nhận ra bản thân cô nữa rồi, cô là người như vậy à? Không phải cô ghét nhất phụ nữ ngu xuẩn như vậy sao? Tại sao... cô lại cam tâm tình nguyện làm những chuyện thiên lý khó dung này vì một người đàn ông thể chứ?

Nhạc Mỹ Giảo tức giận nhìn cô: “Mẹ ngăn được à? Mẹ bảo người giới thiệu người khác cho con, bảo con suy xét xem có thể đừng sinh con không, ít nhất đợi nó trở lại rồi sinh cũng được, con nghe sao? Tất cả lời mẹ khuyên con, con đều coi mẹ là kẻ thù, mẹ có thể làm thế nào chứ?”

Cung Ngũ mím môi, đầu óc cô có chút không theo kịp. Cô cảm thấy bây giờ mình hoàn toàn là một kẻ bỏ đi rồi, cô đã không nhận ra mình là ai nữa. Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại, nói: “Mẹ, mẹ để con ở một mình đi.” Nhạc Mỹ Giảo đứng lên, “Có chuyện gì con cứ ấn cái chuông trong tay, bác sĩ ở bên ngoài.”

Cung Ngũ đáp một tiếng, đầu óc có hạn bắt đầu suy nghĩ tất cả mọi chuyện vừa nghe được. uổng phí có một gương mặt đẹp như vậy, hóa ra là một tên đàn ông cặn bã! Cô đúng là mù mà, sao lại nhìn trúng người đàn ông như vậy chứ? Nói anh ta bận, bận cái gì? Anh ta có thể bận hơn tổng thống à? Căn bản là một người đàn ông mượn cớ để không muốn chịu trách nhiệm, cũng không biết bây giờ quay về làm gì, nói là trước khi cô làm phẫu thuật nói hy vọng mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh ta, sau đó anh ta mới trở về. Cung Ngũ rất tức giận, có phải nếu như cô không nói lời này, người kia hoàn toàn không định trở lại không? Bên trong Cung Ngũ một mình tức giận suýt nữa muốn ăn thịt, bên ngoài Công tước đại nhân đang mở mắt nhìn chằm chằm cô bé tóc quấn lô mũm mĩm kia. Triển Tiểu Liên bể cô bé tóc quấn lô, đưa đến trước mặt anh: “Con không bế con gái con à?” Công tước đại nhân nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của cô bé, nó đang vung đôi tay nhỏ, mơ hồ nhìn anh, cái miệng nhỏ đáng yêu không ngừng phun bong bóng. Triển Tiểu Liên nói: “Nó tên là Cải Trắng Nhỏ, do Yến Đại Bảo nói là dễ nghe. Tiểu Ngũ lại cũng nghe, đúng là phục chúng nó.” Công tước đại nhân từ từ đưa tay ra, ngón tay chạm vào quần áo nhỏ thêu ren của Cải Trắng Nhỏ, lại rụt lại giống như chạm phải điện. Tâm trạng anh rất kỳ quái, giống như cả thế giới đều trở nên mềm mại, tất cả mọi thứ đã từng ở trong đầu anh đều nhuộm màu sau khi nhìn thấy cô bé này. Ánh mắt dần dần mơ hồ, anh mở miệng, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, không nói được một câu. Anh nên nghĩ đến, anh nên sớm nghĩ đến, Tiểu Ngũ đã nói với anh rồi, nhưng anh quá ngu xuẩn, ngu xuẩn không có thuốc chữa. Anh tưởng là Tiểu Ngũ thật sự nuôi một con heo con tên là Cải Trắng Nhỏ.

Con gái trắng trắng mập mập, mũm mĩm như một con heo con. Cải Trắng Nhỏ đung đưa chân giữa không trung, thỉnh thoảng co lên đá đẹp lung tung hai cái, nước miếng lóng lánh theo đôi môi hồng chảy xuống, nụ cười đáng yêu trên mặt khiến trong mắt anh không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa. Con gái của anh, con gái của cô, con gái của bọn họ. Cô mang thai một mình, sinh con gái của bọn họ một mình, anh vốn nên ở bên cạnh cô, nhưng anh không hề làm được bất cứ một chuyện gì một người chồng nên làm. Người như anh xứng đáng làm một người ba sao?

Ba, bây giờ anh là ba của một đứa bé rồi. Yến Đại Bảo ở bên cạnh tò mò mở mắt, nhìn Công tước đại nhân, nói: “Anh, sao anh không bể Cải Trắng Nhỏ đi!”

Nói rồi, cô giơ tay đón lấy Cải Trắng Nhỏ trong tay Triển Tiểu Liên, đặt vào lòng Công tước đại nhân, nói: “Anh bể đi!”

Công tước đại nhân theo phản xạ có điều kiện giơ tay đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của Cải Trắng Nhỏ. Em bé ấm áp nằm bò trong lòng anh, nhỏ xíu, mềm mại không tưởng tượng nổi, giống như một cái bánh trôi tỏa ra mùi sữa thơm, khiến tim anh tan chảy.

Công tước đại nhân không dám phát ra một chút âm thanh nào, anh sợ mình sẽ dọa đến nó. Cô bé này ở trong lòng bàn tay anh, vung vẩy cánh tay nhỏ, phát ra tiếng cười khanh khách, thần kỳ biết bao.

Anh cẩn thận nhấc nó lên, kéo dãn khoảng cách với mình, trong ngực bị nước miếng của nó làm ướt, anh lại không chán ghét một chút nào, thậm chí chỉ mong nó dính nhiều một chút, như vậy trên người anh cũng có có mùi của con gái anh.

Anh nhìn chằm chằm cô bé, đây là con gái của anh và Tiểu Ngũ, nhỏ xíu, xinh đẹp, là con gái của anh.

Triển Tiểu Liên biết anh vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi sự kinh ngạc đột nhiên trở thành ba, sau khi nói với người giúp việc một tiếng, bà đi tìm Nhạc Mỹ Giảo. Thật ra Triển Tiểu Liên vẫn rất hổ thẹn. Dù sao con trai bà cũng không ra gì, bỏ mặc con gái nhà người ta lâu như vậy. Triển Tiểu Liên biết chắc chắn Nhạc Mỹ Giảo rất tức giận.

Con gái bảo bối của mình bị lỡ dở hai năm như vậy, quan trọng là còn không thể liên lạc, mang thai sinh con còn phải giấu.

Lúc Cung Ngũ đến tìm Triển Tiểu Liên, nói là muốn cho Công tước đại nhân một sự ngạc nhiên, nhưng Triển Tiểu Liên biết, Tiểu Ngũ không muốn bởi vì chuyện sinh con mà khiến Công tước đại nhân phân tâm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.