Công Tước

Chương 122: Nghỉ lễ thôi nghỉ lễ thôi! 5



“Tiểu Ngũ, chúng ta có nên đi tiễn anh Màn Thầu không? Ba năm không được trở về, anh Màn Thầu thật thảm!”

Lúc này Cung Ngũ cũng cảm thấy Lý Tư Không thật thảm, thì ra là ba năm không được về, thật là đáng thương!

Cô gật đầu: “Được thôi. Nhưng nói trước nhé, tớ là người nghèo, tớ sẽ không mời khách.”

Yến Đại Bảo tức giận: “Hai chúng ta đi tiễn anh Màn Thầu, nhất định là hai chúng ta cùng trả tiền. Tớ sẽ không trả tiền một mình.”

“Yến Đại Bảo này, cậu nhiều tiền như thế, làm vậy mà được sao? Cậu xem đi, tớ nghèo khổ thế nào mà cậu còn tính toán với tớ như vậy. Hơn nữa, Lý Tư Không là anh Màn Thầu của cậu, không phải anh Màn Thầu của tớ, tại sao tớ phải trả tiền?”

Giảng viên đang giảng bài thao thao bất tuyệt bên trên, hai người ở bên dưới đang cãi nhau không ngừng, tranh luận xem rốt cuộc là ai trả tiền.

Sau khi cò kè mặc cả thì cuối cùng Yến Đại Bảo trả hai phần ba, Cung Ngũ trả một phần ba.

Lúc Yến Đại Bảo gửi tin nhắn cho Lý Tư Không, Cung Ngũ đang niệm “thiên linh linh địa linh linh”, hi vọng Lý Tư Không nói không rảnh, không thể ra gặp, kết quả Yến Đại Bảo nhận được tin nhắn trả lời của Lý Tư Không, cô ngẩng đầu nói: “Anh Màn Thầu nói không thành vấn đề, tối nay sẽ đến, còn muốn ăn hết tiền của chúng ta.”

Cung Ngũ sốt ruột: “Không mời nữa không mời nữa! Sao mà mời được? Ăn hết tiền thì chúng ta còn có thể sống sao?”

“Đã hẹn xong rồi.”

Cung Ngũ: “...”

Buổi chiều vừa tan học Lý Tư Không đã đến, hai người vừa ra cửa thì nhìn thấy anh ta.

“Anh Màn Thầu!” Yến Đại Bảo nhảy nhót chạy tới, “Anh đến rồi hả? Đi thôi, em và Tiểu Ngũ mời anh ăn cơm.” Cô tiếp nhận được thông tin từ ánh mắt của Cung Ngũ, lại bổ sung thêm một câu, nói: “Nhưng bọn em đều là sinh viên, không có nhiều tiền, nếu anh ăn hết tiền thì bọn em không mời anh nữa.”

“Từ lúc nào em biết nói những lời này thế?” Anh ta nhìn Cung Ngũ: “Keo kiệt, nhất định là chủ ý của cô, nếu không thì cô sẽ có lỗi với biệt danh keo kiệt của mình rồi.”

Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy, giữ được tiền mới là chuyện quan trọng.

Địa điểm do Cung Ngũ chọn, là một quán nướng gần trường. Cô vốn đình tìm quán bên đường, kết quả Yến Đại Bảo đứng trước cửa, nhìn thấy bàn ghế bên đường toàn dầu mỡ nên đánh chết cũng không chịu ngồi xuống, còn nói nếu ép là cô ấy sẽ khóc. Cung Ngũ hết cách, đành phải tìm một cửa hàng trông sạch sẽ một chút, Yến Đại Bảo mới miễn cưỡng đi vào.

Lý Tư Không ngồi xuống, nhìn Yến Đại Bảo rồi lại nhìn Cung Ngũ, “Hai người thật sự muốn tiễn anh à?” Anh ta tiến lại gần trước mặt Yến Đại Bảo: “Đại Bảo này, nếu em thật sự không nỡ xa anh Màn Thầu, em phải nói với anh Bánh Bao của em, không chừng anh ấy sẽ giữ anh lại, được không?”

Yến Đại Bảo mặt nghiêm nghị, “Anh Bánh Bao là người có nguyên tắc, anh Màn Thầu đừng mơ mộng hão huyền. Bữa cơm chia tay bọn em mời rồi, anh không đi thì sẽ rất có lỗi với số tiền mà mà Tiểu Ngũ bỏ ra đấy.”

Cung Ngũ gật đầu hùa theo: “Đúng vậy, anh tuyệt đối đừng làm chuyện ngốc nghếch, anh cứ yên tâm đi đi!”

“Anh sẽ ghi nhớ dáng vẻ vô lương tâm của hai người.”

Thức ăn ở xung quanh trường không đắt lắm, tổng cộng tốn hết một trăm hai mươi tệ, Cung Ngũ trả bốn mươi tệ, đau lòng đến mức hai ngày không nở được lấy một nụ cười, đến cả tin vui mà Công tước đại nhân mang đến cũng không thể khiến cô vui vẻ.

Tin nhắn Công tước đại nhân gửi đến rất đều đặn, kịp thời chính xác cho biết cô đã lời được bao nhiêu tiền. Cung Ngũ cảm thấy bản thân có chút bản lĩnh, chuyên tâm ghi chép mỗi ngày cô kiếm được bao nhiêu tiền tích góp đến hiện tại. Công tước đại nhân đã thành công biến một nghìn tệ thành bốn nghìn ba trăm tệ, khiến cho nỗi đau phải trả bốn mươi tệ của Cung Ngũ cũng dần dần tan biết.

Đương nhiên nhắn tin qua lại nhiều thì hai người càng thân thiết hơn. Cung Ngũ tuy vẫn quan tâm đến chuyện tiền bạc nhưng bất giác cô lại nói về những chuyện xung quanh mình với Công tước đại nhân. Mỗi lần đợi cô kịp phản ứng trở lại thì chuyện nên nói hay không nên nói cô đều nói ra hết.

Thật là đau lòng quá đi!

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh sắp đến, Cung Ngũ trở về nhà vào một cuối tuần, đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo, “Tiểu Ngũ, ngày Quốc khánh con có dự định gì không?”

“Nghỉ tận bảy ngày, con chả có gì làm. Chỉ có thể tìm Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh chơi thôi.”

“Con gái lớn rồi, có thể đừng chơi với đám con trai đó cả ngày được không?”

“Mẹ, mẹ lãng phí tiền điện thoại như vậy là để mắng con sao?”

“Quốc khánh mẹ sẽ ra nước ngoài một chuyến, con đi cùng mẹ đi.”

“Hả? Ra nước ngoài? Mẹ không đùa với con chứ? Mẹ định đi đâu? Thật sự muốn dẫn con theo cùng sao? Mẹ phát tài hay đầu bị kẹp vào cửa rồi?”

Nhạc Mỹ Giảo tức đến mức muốn chui xuyên qua điện thoại để đánh cô, “Mẹ đi bàn công việc, đúng lúc thừa một suất, có người trả tiền vé máy bay, nếu không con nghĩ sẽ đến lượt con sao? Hai ngày tới nếu có thời gian thì nhanh chóng đi làm hộ chiếu và visa, đừng để đến đó lại lỡ hành trình.”

“Mẹ, mẹ nói thật sao? Có người trả tiền vé máy bay? Con sẽ không tốn thêm đồng nào nữa!”

“Sao mẹ lại sinh ra đứa con keo kiệt đến tận xương cốt thế này? Con mau chuẩn bị cho mẹ đi!”

Bà lập tức cúp máy, tức đến mức thở hổn hển, “Con nhóc này là do mình sinh ra thật sao?”

Nhạc Mỹ Giảo cũng keo kiệt nhưng tuyệt đối không keo đến mức đó, bà không muốn thừa nhận Cung Ngũ học theo bà.

Cung Ngũ nheo mắt suy nghĩ, hoàn toàn không biết đầu đuôi, sau đó chạy đi tìm Cung Tứ, cuối cùng Cung Tứ phải xin nghỉ để dẫn cô đi làm thủ tục.

Thứ hai đi học, cô vui vẻ hào hứng nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cuối cùng tớ cũng được ra nước ngoài rồi!”

Yến Đại Bảo ngạc nhiên hỏi: “Thật không? Vậy cậu có định nhân dịp nghỉ lễ để đi chơi không? Tớ cũng đi nữa!”

Cảm giác phấn chấn của Cung Ngũ lập tức biến mất, cô gục đầu: “Thế à?”

“Đúng rồi Tiểu Ngũ, cậu muốn đi đâu chơi? Tớ muốn đi tìm anh tớ, tớ nhớ anh ấy rồi.” Nói xong, cô háo hức nhìn Cung Ngũ, đợi cô trả lời.

Cung Ngũ chớp mắt hai cái, mơ màng nói: “Ừ, tớ quên hỏi mẹ tớ rồi, bà ấy nói phải bàn chuyện công việc, không có nói là đi đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.