Công Tước

Chương 1220: Anh có phải là cầm thú không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng bệnh bên cạnh, Cung Ngũ nghe thấy động tĩnh thì liền mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt nhỏ đáng yêu đang nhoẻn miệng3 cười. Cung Ngũ nhìn chằm chằm cô bé, không nói gì.

Cô cẩn thận dùng tay nhéo bụng mình, nói: “Mẹ xem, không phải bụng con rất bằng phẳng sao, mẹ có bị nhầm chuyện gì không? Sao con có thể sinh em bé chứ?”

Cải Trắng Nhỏ há miệng nhỏ ra, phun nước bọt phì phì. Nhạc Mỹ Giảo lại gọi: “Cải Trắng Nhỏ, không phải trước đó chúng ta hay gọi mẹ sao? Có phải mấy ngày nay không dạy nữa nên cháu quên rồi không? Nào, nói nào: Mẹ!” Cải Trắng Nhỏ tiếp tục phun nước bọt, sau vài lần, cuối cùng cô bé cũng kêu lên được một tiếng: “Mẹ... mẹ...” Nhạc Mỹ Giảo lập tức bể cô bé đến trước mặt Cung Ngũ, mỉm cười nói: “Có nghe thấy chưa? Cải Trắng Nhỏ của chúng ta biết gọi mẹ rồi!”

Cung Ngũ lập tức nói: “Con nghe thấy rồi, nghe thấy rồi! Nó thật sự gọi mẹ rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo: “Con nỡ để dao rạch trên bụng mình à? Con bảo chi phí phẫu thuật tốn kém nên kiên quyết muốn sinh thường, đau đến sống đi chết lại, vẫn vui vẻ nói mình tiết kiệm được không ít tiền!”

Cung Ngũ: “...”

Nhạc Mỹ Giảo: “Tin hay không thì đây cũng là con gái con, con không cần thì mẹ đưa nó cho người ta. Mẹ của đứa trẻ đã không cần thì đưa cho ai cũng chả sao.”

Cung Ngũ sốt ruột: “Sao có thể đưa cho người khác? Không phải con bị mất trí nhớ sao? Một đứa trẻ đang yên lành, mẹ đem đi cho người khác, không cẩn thận sẽ bị người ta nói là buôn người đấy.”

Nhạc Mỹ Giảo bế Cải Trắng Nhỏ đưa đến trước mặt mình, mỉm cười nói: “Cải Trắng Nhỏ, bà là bà ngoại, mẹ quên mất con rồi, phải làm sao đây? Chúng ta có nên đi tìm một người mẹ khác không?”

Cung Ngũ: “Con đã nói là con quên mà. Mẹ, mẹ đừng có nói như vậy với nó.” Nhạc Mỹ Giảo liếc có một cái, “Ba của nó đang ở ngoài kia...” Bà ngập ngừng, lại nói sự thật: “Ba của đứa trẻ này, con cũng không biết là ai có đúng không?”

Cung Ngũ dè dặt hỏi: “Mẹ, con hỏi mẹ một câu, cuộc sống cá nhân của con có loạn không?” Nhạc Mỹ Giáo suýt chút bật cười: “Con hỏi mẹ chuyện đó, mẹ biết hỏi ai? Con ở Gaddles ba năm rưỡi, hai năm gần đây mới trở về, mẹ không hỏi, cũng không biết chuyện giữa con và cậu Phí. Tất cả mọi chuyện đều là nghe con nói lúc trở về, lúc đó mẹ còn nói con đã bị tẩy não, chờ đợi rất hào hứng!”

Cung Ngũ: “...” Cô không có cách nào phản bác, vì những chuyện đó cô hoàn toàn không biết.

Cải Trắng Nhỏ nằm trong lòng Nhạc Mỹ Giảo ngủ gật. Sau khi Nhạc Mỹ Giáo dỗ nó ngủ xong, cẩn thận bể nó đặt vào lòng Cung Ngũ, nói: “Để con bể này, đừng tưởng quên mất con mình là xong chuyện, cũng đừng nghĩ mình chưa từng bể nó. Mẹ nói cho con biết, đứa trẻ này là do con một tay nuôi lớn, mẹ muốn giúp con cũng không đồng ý. Một mình con chăm nó cả ngày lẫn đêm, quầng thâm trên mắt con là do lúc đó thức khuya mà có.” Cung Ngũ ngập ngừng hỏi: “Con thật sự cứng rắn như vậy sao?” Nhạc Mỹ Giảo: “Chứ sao nữa? Con nói gì mà nhất định phải để con lo, như vậy Phí Tiểu Bảo mới an tâm, mẹ có thể nói gì?”

Cung Ngũ: “...” Cô cúi đầu nhìn bé gái trong lòng mình, nhỏ xíu, mềm mại, chỗ nào chạm vào da cô cũng nóng ran, mũi vẫn còn nồng nặc mùi sữa. Cô lại hỏi: “Con có cho nó bú sữa không?”

“Có, cho bú sữa đến mười tháng mới ngưng. Lúc đó con phải đi học, nếu không cho ngừng thì hết cách.” Cung Ngũ mím môi, không biết nên nói gì, một hồi sau, cô hỏi: “Mẹ, lúc con chăm sóc nó có than vãn gì không?” Nhạc Mỹ Giảo: “Không có, con chỉ cảm thấy bản thân rất vĩ đại, cảm thấy mình là bầu trời của cải Trắng Nhỏ.”

“Có phải con bị bệnh gì rồi không?” Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười nói: “Con cũng biết vậy à?”

Ngập ngừng một lúc bà hỏi: “Bây giờ con định làm thế nào? Con có con gái, còn có một vị hôn phu, theo như cậu ấy nói thì hai đứa từng kết hôn ở Gaddles, là thật hay giả mẹ không biết, tóm lại là cậu ấy nói vậy.” Cung Ngũ nhíu mày, chu môi, nói: “Con thì con cần, nhưng con cảm thấy hình như con không có mắt nhìn người, con đoán tám phần là con nhìn trúng gương mặt của anh ấy.”

Nhạc Mỹ Giảo do dự một hồi, mới nói: “Tiểu Ngũ, chuyện của con mẹ không can dự vào. Mẹ sợ mẹ nói nhiều sau này con sẽ trách mẹ, nên con hãy tự quyết định. Nếu con cảm thấy cậu ấy tốt thì cậu ấy tốt, nếu cảm thấy cậu ấy không tốt thì là không tốt. Mẹ tiếp xúc với cậu ấy là do ban đầu cậu ấy giới thiệu mối làm ăn cho mẹ, nên ấn tượng của mẹ đối với cậu ấy không tệ. Nghe nói cậu ấy ở Gaddles là quý tộc, làm việc rất đáng tin cậy, nhưng chuyện giữa con và cậu ta như thế nào thì mẹ thật sự không góp ý cho con được.”

Cung Ngũ trầm ngâm, tay nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay của Cải Trắng Nhỏ, không kìm được mà cưng nựng, sau đó nói: “Mẹ, bây giờ con vẫn còn nằm trên giường bệnh, ngày nào cũng uống thuốc, người hơi ngờ nghệch, nên chuyện này con không dám đưa ra kết luận. Nhưng mà bản thân con cũng có đã suy nghĩ, con cứ cảm thấy, con có thể ngốc nghếch chờ đợi anh ấy hai năm, một là do trong đầu con nổi u nhọt khiến con trở nên ngu ngốc, còn không thì là do con yêu anh ấy đến mức cam tâm tình nguyện làm chuyện đó. Ngoài hai lí do đó ra thì con không còn nghĩ ra được lí do nào khác, chắc không phải có người chĩa súng vào đầu bắt con làm như vậy nhỉ?”

Nhạc Mỹ Giảo rưng rưng, không kìm được mà bật cười, đột nhiên phát hiện Triển Tiểu Liên thật thông minh, bà ấy nói rất đúng, Tiểu Ngũ chỉ mất đi một phần ký ức, chứ không mất đi trí lực, nên cô sẽ suy nghĩ ra đủ chuyện.

Nhạc Mỹ Giảo xoa mặt Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ của chúng ta trưởng thành rồi.” Cung Ngũ phồng má: “Con luôn trưởng thành hiểu chuyện mà, không phải sao?” Nhạc Mỹ Giảo khen ngợi: “Đúng, Tiểu Ngũ vẫn luôn trưởng thành hiểu chuyện. Vì vậy, mẹ hi vọng Tiểu Ngũ tiếp tục suy nghĩ về mối quan hệ giữa con và cậu Phí kia, bất luận con đưa ra quyết định thế nào thì mẹ cũng ủng hộ con.”

Cung Ngũ mím môi, sau đó gật đầu: “Tuy từ trong lời nói của mẹ con cảm thấy mẹ không thích anh Phí cho lắm, nhưng nghe thấy mẹ thoải mái như vậy, con thấy rất yên tâm.” “Mẹ không hề thoải mái một chút nào. Mẹ chỉ thương con gái của mẹ, mẹ không muốn làm khó con, không muốn con buồn, không muốn con đau lòng. Mẹ chưa tính sổ chuyện có thai trước khi kết hôn với con, không phải là vì mẹ quên, mà là sức khỏe của con không cho phép, đợi con khỏe lại rồi thì biết tay mẹ, đợi đấy!”

Cung Ngũ: “...”

“Bây giờ mẹ về nhà, mẹ đã bảo Phỉ Tiểu Bảo đến, hai đứa đựng sốt ruột, xem xem có thể nói chuyện được hay không.”

Đợi Nhạc Mỹ Giáo đi rồi, Cung Ngũ cúi đầu nhìn cô bé nằm trong lòng mình, thật sự rất đáng yêu, gương mặt nhỏ mũm mĩm, đôi mắt long lanh giống như nhân vật trong phim hoạt hình. Ánh mắt cô tràn đầy sự ấm áp. Khi nhìn vào cô bé trong lòng, không hiểu sao cô lại cảm thấy hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng.

Có người đi vào, Cung Ngũ không ngẩng đầu, dùng khóe mắt liếc nhìn thì thấy là vị hôn phu cực kỳ vô trách nhiệm, đến chuyện mình được làm ba cũng không biết đang đứng ngoài cửa.

Công tước đại nhân đứng cạnh giường bệnh, mỉm cười với cô. Cung Ngũ cảm thấy dáng vẻ anh mỉm cười với cô rất dịu dàng, lại còn rất quen thuộc. Cô bĩu môi, sau đó phát hiện nụ cười trên mặt anh rất giống với nụ cười của cô bé đang nằm trong lòng cô. Cung Ngủ không nói gì, Công tước đại nhân liền chậm rãi ngồi xuống, yên lặng ở bên cạnh cô. Một lúc sau, Công tước đại nhân mới lên tiếng: “Chúng ta quen biết nhau ở Thanh Thành. Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Tiểu Ngũ, là lúc Tiểu Ngũ và mấy người bạn đang chơi bi-a.” Cung Ngũ ngẩng đầu, lời này có chút đáng tin cậy, vì cô thật sự rất thích chơi bi-a, kỹ thuật cũng không tệ. “Tiểu Ngũ lúc đó hơi ham chơi nên giống như Tôn Ngộ Không múa gậy như ý, sau đó ném gậy bi-a ra ngoài, đúng lúc rơi trúng vào xe anh, lõm một vết.”

Cung Ngũ nhìn anh chằm chằm, vẫn không nói gì. Công tước đại nhân tiếp tục nói: “Sau đó Tiểu Ngũ chạy mất, chạy rất nhanh, chỉ trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng đâu nữa.”

Cung Ngũ cuối cùng lên tiếng: “Anh đừng có ngậm máu phun người!” Công tước đại nhân mỉm cười: “Ghi chép sửa chữa vẫn còn đây, nếu Tiểu Ngũ không tin, đợi Tiểu Ngũ khỏe lại rồi, chúng ta cùng đi xem.”

“Sau đó chú Yên... à, là ba của Yến Đại Bảo...”

Cung Ngũ mắt lờ đờ, “Anh là anh trai của Yến Đại Bảo, đó cũng là ba của anh mà.” “Không phải. Chú Yến là ba của Đại Bảo, không phải ba của anh. Ba ruột của anh đã mất từ lúc anh bốn, năm tuổi rồi.” Lời này lập tức kích động sự đồng cảm của Cung Ngũ, ba cô tuy chưa mất, nhưng có cũng như không, “Vậy anh thật là đáng thương” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Rất may anh vẫn còn một người mẹ rất tốt, Tiểu Ngũ cũng biết đấy, bà ấy chính là Triển Tiểu Liên, là... người rất đặc biệt, có lẽ khi Tiểu Ngũ gặp được, mới biết bà ấy rốt cuộc là người thế nào.”

Cung Ngũ phát hiện tốc độ nói chuyện và động tác của anh giống như nhau, như mấy cảnh slow motion trong phim, nhưng anh lưu loát hơn phim chiếu chậm kia.

Cung Ngũ đột nhiên hỏi: “Này... anh có phải là con lười không?” Công tước đại nhân yên lặng nhìn cô, đột nhiên bật cười, anh nói: “Lần thứ ba khi Tiểu Ngũ nhìn thấy anh, em cũng nói với anh một câu như vậy. Em nói anh là Mr. Con Lười, còn kể cho anh nghe một câu chuyện rất buồn cười.” Cung Ngũ cẩn thận hỏi: “Có phải là câu chuyện ăn... không... được không?”

Công tước đại nhân trả lời: “Ừ! Là câu chuyện ăn không được.”

“Được rồi, tôi thấy có thể tin rằng chúng ta quen biết ở Thanh Thành. Tôi có thể xem hình chụp chung của chúng ta ở Thanh Thành không?” Công tước đại nhân trầm ngâm, ngồi yên không cử động, Cung Ngũ hiếu kỳ: “Lẽ nào chúng ta chưa từng chụp ảnh chung?”

Công tước đại nhân đột nhiên phát hiện anh là người ngốc nhất trên thế gian, một bức ảnh anh cũng không thể lấy ra được. Một hồi sau, anh nói: “Đúng vậy, lúc ở Thanh Thành chúng ta không chụp ảnh chung. Điện thoại của Tiểu Ngũ trước kia không có tính năng chụp ảnh, sau đó đổi điện thoại thì Tiểu Ngũ cũng có chụp vài bức ảnh tự sướng.”

“Nên trong điện thoại của anh bây giờ, không hề có tấm hình chụp chung nào? Anh nghĩ tôi ngốc à? Làm gì có chuyện yêu nhau mà không chụp hình chung tấm nào?” Công tước đại nhân tiếp tục trầm ngâm. “Anh này, anh không thể cố ý lừa tôi vì tôi mất trí nhớ được! Tuy tôi vừa làm phẫu thuật, nhưng đầu óc tôi vẫn còn minh mẫn mà.”

Anh vẫn trầm ngâm, Cung Ngũ càng thêm tức giận, “Tôi yêu cầu anh và Cải Trắng Nhỏ đi làm giám định huyết thống, tôi nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh và Cải Trắng Nhỏ.”

Công tước đại nhân ngước mắt, nói: “Lúc anh và Tiểu Ngũ ở Thanh Thành không giống như những cặp tình nhân khác, sau khi anh và Tiểu Ngũ xác định mối quan hệ, chúng ta liền... liền.” “Liền cái gì?” Cung Ngũ tức chết, trừng mắt nhìn anh.

Công tước đại nhân khó khăn nói: “Chúng ta đã đến khách sạn.”

Cung Ngũ sững sờ: “Là ý gì? Ý anh nói chúng ta chỉ là bạn tình thôi à?” Như vậy có thể giải thích được tại sao anh chẳng biết chuyện gì cả.

Công tước đại nhân kiên quyết lắc đầu: “Không phải lúc anh và Tiểu Ngũ xác định mối quan hệ là khoảng thời gian rất đặc biệt, không giống như những người khác.”

Cung Ngũ trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ.

Công tước đại nhân nói: “Trước đó anh và Tiểu Ngũ không phải là người yêu của nhau, nhưng mà anh luôn rất thích Tiểu Ngũ. Vì thế, anh đã dùng trăm phương nghìn kế tìm đến những chỗ mà Tiểu Ngũ tới, hi vọng làm vậy có thể thu hút được sự chú ý của Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ tiếp tục trừng mắt. “Đồng thời, Tiểu Ngũ cũng rất thích anh. Mỗi lần sau khi gặp anh, em đều rất hào hứng, anh nghĩ, lúc đó hai chúng ta đều thích nhau.”

Thái độ Cung Ngũ tỏ ra nghi ngờ.

Công tước đại nhân tiếp tục: “Chúng ta không giống như những cặp tình nhân khác, cho đến một buổi tối nọ chúng ta cuối cùng cũng xác định mối quan hệ.” Cung Ngũ tức giận: “Sau đó anh liền đưa tôi đến khách sạn thuê phòng à, có phải không? Anh có phải là cầm thú không? Lúc đó tôi bao nhiêu tuổi?!”

Công tước đại nhân: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.