Công Tước

Chương 1224: Một nhóm trọc đầu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bộ Tiểu Bát không hiểu, nói: “Đây là em gái!” Cô giúp việc dở khóc dở cười, “Tiểu Bát, Cải Trắng Nhỏ không phải là em gái, Cải Trắng Nhỏ k3hông gọi cháu là anh trai mà gọi là cậu, hiểu chưa?” Bộ Tiểu Bát tức giận, giậm chân, “Là em gái! Em gái Cải Trắng Nhỏ!” Cô giúp việc khô2ng biết nói gì, đành nói với Cung Ngũ: “Cô Ngũ, vai vế không thể loạn được đâu!” Cung Ngũ: “...” Cũng không phải chuyện quan trọng gì, sa5o lại sốt ruột như vậy? Thật là. Công tước đại nhân xuất hiện trước cửa, anh đang đứng chuyên tâm nhìn Cải Trắng Nhỏ và Cung Ngũ. Sau mấy4 lần nhìn cô giúp việc lau mông cho Cải Trắng Nhỏ, anh đã học được. Bây giờ anh đút sữa cho nó cũng không luống cuống nữa, cũng biết nhiệ0t độ như thế nào là thích hợp với nó. Tóm lại, cô giúp việc cảm thấy khả năng học hỏi của anh rất tốt.

Cải Trắng Nhỏ vừa thay tã xong, liền chập chững bỏ qua. Bộ Tiểu Bát trong lòng cứ bối rối chuyện em gái biến thành em trai, sau khi Cải Trắng Nhỏ ra đời thì chuyện đó cuối cùng cũng ngừng lại. Từ khi Cải Trắng Nhỏ còn nằm trong nội thì ngày nào cậu cũng gọi nó là em, cứ gọi như thế đến bây giờ, bị sửa mấy lần vẫn không chịu sửa, ai nói cũng vô dụng, Nhạc Mỹ Giảo đã từ bỏ, cô giúp việc có nói thế nào cậu cũng không nghe. Bộ Tiểu Bát cố gắng bể Cải Trắng Nhỏ lên nhưng vì còn nhỏ nên cậu chỉ có thể nhấc cô bé lên làm hở cả bụng. Công tước đại nhân tức chết, lạnh lùng đi qua giải cứu cho Cải Trắng Nhỏ, “Tiểu Bát, làm như vậy Cải Trắng Nhỏ sẽ bị thương.” Bộ Tiểu Bát: “Em gái đâu có bị thương, em gái rất tốt mà.”

Không ngờ Cải Trắng Nhỏ lại thích Bộ Tiểu Bát, Công tước đại nhân vừa bế lên thì nó tức giận, xoay người, tức hầm hầm vùng vẫy, không cho anh bể. Công tước đại nhân đành vội vàng buông nó ra, ngồi bên cạnh cẩn thận dỗ dành.

Bộ Tiểu Bát “0” một tiếng, một hồi sau mới hào hứng nói: “Anh! Sao anh cạo hết tóc giống hệt chị vậy? Em gái vẫn còn tóc đây này.” Công tước đại nhân: “Tóc của em gái là tác giả.” Anh kéo mái tóc trên đầu Cải Trắng Nhỏ xuống, nói: “Nhìn xem!” Nhìn Cung Ngũ một cái, rồi Công tước đại nhân nói với Bộ Tiểu Bát: “Vì muốn chứng minh bọn anh rất thương chị em nên mới cạo tóc giống như chị, như vậy chị sẽ không buồn vì chuyện mình không có tóc nữa.” Bộ Tiểu Bát ngỡ ngàng giơ tay xoa tóc mình, bất giác cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh. Cậu nhìn sang Cung Ngũ, phát hiện chị cũng đang nhìn chằm chằm vào tóc cậu. Vì thế vào buổi chiều, khi Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu từ bên ngoài trở về, hai cậu nhóc đều cạo hết tóc.

Cung Ngũ cuối cùng cũng hài lòng.

Cô giúp việc: “.” Người khác có thể đến thăm muộn, nhưng Cung Ngôn tình thì không thể, nên sau khi đến thăm chưa lâu, lúc trở về tóc anh cũng cạo sạch, Cung Ngũ tỏ ra rất hài lòng.

Như vậy mới được chứ, vậy mới giống là người một nhà. Cô hỏi: “Mẹ em đâu?” Cung Ngôn Đình lau mồ hôi: “Mẹ ở đây chăm sóc em liên tục mấy ngày, cảm thấy mệt nên mẹ về nhà nghỉ ngơi rồi. Nếu em dám bảo mẹ cạo đầu giống em, mẹ sẽ đánh chết em đấy.” Cung Ngũ: “Em đâu có bảo mẹ đi cạo đầu. Em cũng chẳng bảo mọi người cạo đầu mà.” Cung Ngôn Đình trợn mắt, cô không bảo, nhưng ánh mắt lúc nhìn mọi người đều đầy vẻ oán trách, ai mà chịu được? Bộ Tiểu Bát cùng Bộ Tiểu Cửu và Cải Trắng Nhỏ chơi với nhau. Cải Trắng Nhỏ cười đến chảy cả nước bọt, ba bốn chiếc khăn Công tước đại nhân lấy lau cho nó đều ướt hết. Công tước đại nhân rất lo lắng, “Chảy nước bọt như vậy, Cải Trắng Nhỏ liệu có bị mất nước không?” Càng nghĩ càng đau lòng, anh vội vàng rót nước mang đến đút cho nó. Cung Ngũ nhìn Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu đều cạo trọc đầu, lại nhìn Công tước đại nhân, đột nhiên hỏi: “Có phải lúc đầu anh cũng lừa tôi như lừa Tiểu Bát Tiểu Cửu không?”

Công tước đại nhân đứng dậy: “Anh đi rót nước cho Cải Trắng Nhỏ, nó bị thiếu nước rồi.”

Cung Ngũ nhìn anh như nhìn kẻ ngớ ngẩn, “Anh rót đi, xem nó có uống hay không.”

Công tước đại nhân rót nước cũng không được, không rót cũng không được. Trong phòng đang ầm ĩ, Lý Tư Không lại đến góp vui, lần này thì hay rồi, cả một nhóm đầu trọc.

Đầu to với đầu nhỏ, còn là đầu trọc vừa cạo chưa bao lâu, nên đầu nào cũng sáng bóng. Khi cô giúp việc từ bên ngoài bước vào, suýt nữa thì lóa mắt. Một hồi sau, Yến Đại Bảo và Lý Nhất Địch đến, Lý Tư Không nhìn thấy Lý Nhất Địch thì muốn đánh nhau: “Anh, anh dám cạo đầu ống đây à!”

Lý Nhất Địch: “Như vậy không phải rất tốt à? Em xem, ở đây nhiều người như vậy, ai có tóc trông mới kỳ lạ.”

Yến Đại Bảo kéo tóc giả trên đầu xuống, xoa đầu, đắc ý chết được.

Cô vội vàng hô hào mọi người: “Anh, anh Bánh Bao, anh Màn Thầu đến đây! Chúng ta là một nhóm những người trọc đầu!”

Sau đó cô đưa Cải Trắng Nhỏ vào tay Công tước đại nhân, đưa Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu vào tay Lý Nhất Địch và Lý Tư Không, xếp hàng xung quanh giường bệnh của Cung Ngũ, rồi giơ gậy chụp ảnh lên, lớn tiếng nói: “Cười lên nào!”

Tách” một tiếng, cả một nhóm đầu trọc. Yến Đại Bảo rất hài lòng, tuy mấy người đàn ông trong ảnh biểu cảm không vui vẻ như cô, mấy đứa trẻ thì không hiểu chuyện gì, toàn bộ đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào ống kính, vẻ mặt mơ màng, chỉ có Yến Đại Bảo và Cung Ngũ là nhe răng cười.

Chụp ảnh xong, Yến Đại Bảo đặc biệt gửi cho cả nhóm, kèm thêm nội dung: Buổi tụ tập của những người đầu trọc, không phải đầu trọc không được tham gia!

Dung Trần nhìn thấy thì xoa xoa tóc minh, suy nghĩ liệu có cần cạo đầu luôn hay không, không phải chỉ là tóc hay sao, đó là tài nguyên có thể tái tạo, sau khi cạo xong có lẽ cũng không sao.

Người quản lý: “Cậu còn muốn lên sân khấu không? Cậu đừng quên mình là ca sĩ thần tượng đấy! Không cho cạo!” Lam Anh bình luận: Cả một nhóm đầu trọc nhan sắc tuyệt vời thế này, đúng là hiếm thấy. Yến Đại Bảo hỏi: Anh Anh cậu tham gia với bọn tớ không?

Tách” một tiếng, cả một nhóm đầu trọc. Yến Đại Bảo rất hài lòng, tuy mấy người đàn ông trong ảnh biểu cảm không vui vẻ như cô, mấy đứa trẻ thì không hiểu chuyện gì, toàn bộ đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn vào ống kính, vẻ mặt mơ màng, chỉ có Yến Đại Bảo và Cung Ngũ là nhe răng cười.

Chụp ảnh xong, Yến Đại Bảo đặc biệt gửi cho cả nhóm, kèm thêm nội dung: Buổi tụ tập của những người đầu trọc, không phải đầu trọc không được tham gia!

Dung Trần nhìn thấy thì xoa xoa tóc minh, suy nghĩ liệu có cần cạo đầu luôn hay không, không phải chỉ là tóc hay sao, đó là tài nguyên có thể tái tạo, sau khi cạo xong có lẽ cũng không sao.

Người quản lý: “Cậu còn muốn lên sân khấu không? Cậu đừng quên mình là ca sĩ thần tượng đấy! Không cho cạo!” Lam Anh bình luận: Cả một nhóm đầu trọc nhan sắc tuyệt vời thế này, đúng là hiếm thấy. Yến Đại Bảo hỏi: Anh Anh cậu tham gia với bọn tớ không?

Lam Anh: Từ chối!

An Hổ Phách: Cả một nhóm đầu trọc xinh tươi, dáng vẻ trông rất là hào hứng.

Yến Đại Bảo hỏi: Hổ Phách cậu tham gia với bọn tớ không? An Hổ Phách không trả lời.

La Tiểu Cảnh nhìn cả nhà bọn họ, do dự một hồi, nói với An Hổ Phách: “Hay là chúng ta đi cạo đầu đi.”

An Hổ Phách lắc đầu, “Không đâu, không đâu!” La Tiểu Cảnh: “Em nhìn bọn họ xem, rõ ràng là rất đẹp mà! Anh cảm thấy anh và Tiểu Ngũ là anh em trong thời gian dài như vậy, những người quen biết cậu ấy trong thời gian ngắn vẫn có thể cạo đầu, nếu anh không thể hiện một chút, sẽ rất có lỗi với cậu ấy.”

An Hổ Phách phồng má, chớp mắt, “Vậy, em cũng phải cạo à?” La Tiểu Cảnh mỉm cười: “Em không cần cạo, anh đại diện cho chúng ta là được rồi.” Vì thế An Hổ Phách cùng La Tiểu Cảnh đi cạo đầu. La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách mang một ít quà vào bệnh viện thăm bệnh, Cung Ngũ hài lòng với biểu hiện của La Tiểu Cảnh, “Tiểu Cảnh, cậu không hổ danh là anh em tốt của tớ!”

La Tiểu Cảnh chỉ vào An Hổ Phách: “Đây là bạn học của cậu An Hổ Phách, bọn tớ định năm nay sẽ kết hôn, nhưng vẫn chưa quyết định thời gian. Đợi cậu khỏe rồi, đến lúc đó mời cậu làm khách, tính ra thì cậu là người mai mối cho bọn tớ, nếu không có cậu, tớ và Hổ Phách cũng không thể quen biết.” Biết cô không nhớ An Hổ Phách, La Tiểu Cảnh liền giải thích, để cô khỏi phải hỏi.

Cung Ngũ nhìn An Hổ Phách, thật sự không nhận ra, nhưng La Tiểu Cảnh thì cô nhận ra, “Là vậy à, thế thì tốt quá rồi, nhưng mà Tiểu Cảnh, tớ phát hiện cậu đẹp trai ra rồi đấy, giống như biến thành con trai của một nhà giàu có vậy. Nhà cậu phát tài rồi à?” La Tiểu Cảnh nhìn cô, đúng là phát tài thật, tài này còn là là do cô mang đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.