Công Tước

Chương 1225: Không dễ dàng gì đâu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ thấy khó chịu. Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn có người chịu bỏ tiền ra mua hoa, cũng đâu có ăn được? Nếu không phải cô 3ấy là bạn gái của La Tiểu Cảnh, cô nhất định sẽ càng chán ghét.

Vừa nhìn đã biết là không biết tiết kiệm, sau này La Ti2ểu Cảnh phải bán mạng kiếm tiền cho cô ấy tiêu rồi.

An Hổ Phách cũng không quan tâm: “Tiểu Ngũ cậu nhìn xem.”

“5Hoa thì có gì mà xem?”

An Hổ Phách sốt ruột: “Haiza, cậu nhìn một cái đi nào! Tiểu Cảnh anh xem, Tiểu Ngũ thật sự rất h4am tiền, không phải tiền thì không thèm quan tâm.”

La Tiểu Cảnh nhìn Cung Ngũ mà khuyên bảo: “Hổ Phách bảo cậu nhìn thì0 cậu nhìn đi. Tiểu Ngũ, cậu không nhìn sẽ hối hận đấy. Đây là hoa mà tớ và Hổ Phách phải đợi lâu lắm mới mua được, chúc cậu nhanh chóng khỏe lại.”

Cung Ngũ bị hai người đó nói đến mệt mỏi, vì thế cổ miễn cưỡng liếc nhìn, sau đó mắt lập tức sáng lên: “Woa! Tiểu Cảnh, cậu đúng là anh em tốt! Không hổ là bạn tốt của tớ, trong những người ở đây, cậu là tốt nhất! Cậu và bạn gái cậu đúng là trời sinh một cặp, rất xứng đôi, tớ ủng hộ hai người! La Tiểu Cảnh...” Cô suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang An Hổ Phách, hỏi: “Cậu tên là gì?”

An Hổ Phách nghẹn ngào nói: “Tớ là An Hổ Phách, lúc trước chúng ta là bạn ở cùng ký túc xá, sau đó cậu đến Gaddles, khi cậu trở về thì tớ và Tiểu Cảnh đã đi học ở nước ngoài. Năm ngoái sau khi trở về chúng ta còn hay hẹn nhau đi dạo phố tụ tập, tớ còn mua cho Cải Trắng Nhỏ rất nhiều sữa, tã lót và quần áo đáng yêu... Tiểu Ngũ, cậu như vậy tớ thật đau lòng.”

Cung Ngũ nỗ lực khiến bản thân mỉm cười, sau đó lẩm bẩm nói: “Haiza, sau đầu của tớ thấy hơi đau, có cần gọi bác sĩ đến xem không?” Bác sĩ không đến, Cải Trắng Nhỏ vểnh mông, lắc lư bò qua. Tuy đã nhiều ngày Cung Ngủ không bế cũng không dỗ dành nó, nhưng Cải Nhỏ vẫn rất thích mẹ. Cải Trắng Nhỏ nhanh chóng bò về phía cô, miệng bị bố cũng không biết là nói gì. An Hổ Phách ngồi xổm xuống, giơ tay muốn bể nó lên nhưng Cải Trắng Nhỏ lại dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm chụp lấy ngón trỏ của An Hổ Phách, run run đôi chân nhỏ đầy thịt, lắc lư đứng dậy. An Hổ Phách lập tức lập tức kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Cải Trắng Nhỏ của chúng ta biết đi rồi!”

Cung Ngũ vừa nghe, vội vàng ngồi xuống. Ai dè Cải Trắng Nhỏ mới đứng dậy thôi mà, đã biết đi đâu. Cô chán ghét nhìn An Hổ Phách một cái: “Đừng nói lung tung được không? Con bé đã biết đi đâu. Đây rõ ràng là đứng dậy mà. Ngốc!”

Sau đó Cung Ngũ liền nghe thấy Cải Trắng Nhỏ kêu lên: “Mẹ... mẹ... mẹ... mẹ...”

Cô kích động hô lên: “Ôi! Cải Trắng Nhỏ nhà ta biết gọi mẹ rồi! Cải Trắng Nhỏ biết gọi mẹ rồi! Đến đây Cải Trắng Nhỏ, con gọi mẹ lại cho hai người họ nghe đi! Cải Trắng Nhỏ thật lợi hại, biết gọi mẹ rồi đấy!”

An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh nhìn nhau, không biết nói gì.

Bác sĩ đến kiểm tra định kỳ, Cung Ngũ kích động nói với bác sĩ: “Bác sĩ Lưu, con gái tôi biết gọi mẹ rồi! Cải Trắng Nhỏ, gọi mẹ lại lần nữa nào!”

Bác sĩ bị quả đầu trọc bóng loáng của hai mẹ con cô và La Tiểu Cảnh làm cho giật cả mình. Trước kia chỉ có một mình Cung Ngũ làm phẫu thuật nên phải cạo tóc nhưng tại sao cả cô bé và chàng trai đến thăm kia cũng cạo đầu luôn rồi?

Lẽ nào đến thăm bệnh cũng phải cạo đầu?

Bác sĩ đang suy nghĩ thì bất ngờ Công tước đại nhân với quả đầu trọc lóc đi vào làm ông ta sợ thót tim. Đúng là ai vào thăm bệnh cũng đều cạo đầu! Ông ta vội vàng hỏi sơ qua Cung Ngũ vài câu rồi nhanh chóng ra ngoài, đi nhiều chuyện với đồng nghiệp về sự kỳ lạ này. Bác sĩ đi rồi, An Hổ Phách và La Tiểu Cảnh vốn dĩ có thể nói chuyện đàng hoàng với Cung Ngũ, kết quả Công tước đại nhân lại xuất hiện với quả đầu trọc, lập tức khiến hai bọn họ không nói nên lời. Dù Công tước đại nhân đã cạo hết tóc nhưng vẫn có khí chất giống những diễn viên trong phim điện ảnh. Người bình thường cạo đầu trông sẽ rất kỳ lạ, nhưng cũng có những người sau khi cạo đầu xong sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng đẹp trai đầy sức hút, rõ ràng Công tước đại nhân là kiểu gương mặt có thể chinh phục mọi kiểu tóc. La Tiểu Cảnh xoa xoa đầu, có chút không phục hỏi: “Hổ Phách, anh cạo hết tóc trông có đẹp trai không?”

An Hổ Phách nghiêm túc nhìn La Tiểu Cảnh, sau cùng cô nói: “Đẹp, rất đẹp.”

Công tước đại nhân vào phòng rồi thì không hề muốn trở ra, anh mỉm cười với La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách, sau đó bể Cải Trắng Nhỏ lên, nói với Cung Ngũ: “Cải Trắng Nhỏ biết gọi mẹ rồi, sau này cũng sẽ biết gọi ba.”

Cung Ngũ vốn dĩ đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy anh tới thì vẻ mặt không còn nhiều cảm xúc, lạnh lùng nhìn anh một cái, sau đó xoay đầu đi: “Hứ.” Công tước đại nhân cảm thấy thật thất bại. Qua một khoảng thời gian dài như vậy, ngoại trừ Yến Đại Bảo thường hay nói những lời tốt đẹp trước mặt anh thì những người khác người không ai nói một lời tốt đẹp nào cả. Công tước đại nhân gần đây rất nỗ lực, thật sự là nói rất ít mà làm rất nhiều, đầu tiên là làm cho Cải Trắng Nhỏ thích anh, Cải Trắng Nhỏ thích rồi thì anh mới có cơ hội tiếp cận với mẹ của Cải Trắng Nhỏ. Tuy đã quen với ánh mắt nghi ngờ ở mọi lúc mọi nơi của Cung Ngũ, nhưng bị cô nhìn như vậy anh vẫn rất buồn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.