Công Tước

Chương 1230: Giám định (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Cung Ngũ đã đồng ý, nhưng trong lòng cô vẫn thấy rất lo lắng. Trên ti vi trên báo đều thường xuyên có những trường hợp như vậy3, khi tranh chấp quyền nuôi con, người phía nhà trai trăm phương ngàn kể giấu đứa trẻ đi để người nhà gái không tìm được.

Cô lo lắng cũng là chuyện bình thường. Bên kia Công tước đại nhân vừa tắt điện thoại đã bể Cải Trắng Nhỏ về nhà. Triển Tiểu Liên5 vừa nhìn thấy cải Trắng Nhỏ trái tim dường như tan chảy cả ra, “Ui chao, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta về nhà rồi này! Ôi ôi, sao C4ải Trắng Nhỏ nhà chúng ta lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Đều là đầu trọc cả, đầu trọc của ba nó trông giống như người xuất gia, còn0 Cải Trắng Nhỏ đầu trọc cũng vẫn là mỹ nhân xinh đẹp. Làm sao đây, bà nội yêu Cải Trắng Nhỏ quá!” Yến Hồi ngồi bên cạnh, liếc xéo nhìn gương mặt của Cải Trắng Nhỏ, hừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn sang một bên, kiêu ngạo lạnh lùng. Triển Tiểu Liên đang ôm ấp Cải Trắng Nhỏ không rời, cũng không dám thơm mãi lên mặt nó, sợ làn da trẻ con còn non dễ bị dị ứng.

Cải Trắng Nhỏ đã ngủ một giấc suốt đường đi, lại tự nhiên tỉnh dậy, cho nên lúc này đang rất thoải mái, vừa được đặt xuống đất nó đã bò khắp nơi nghịch ngợm, bò một lúc thấy mệt nó ngồi xuống đất, ngửa mặt lên cười khanh khách.

Cải Trắng Nhỏ có gương mặt đáng yêu đến mức ai nhìn thấy cũng không nén nổi cùng cười theo nó. Cuối cùng Yến Hồi cũng quay sang liếc nhìn nó, một lúc sau mới thốt ra một câu, nói: “Xấu y như mẹ nó...” Ông ta còn chưa dứt lời, Triển Tiểu Liên đã thẳng tay phủ một cái gối: “Ông mới xấu ấy, cả nhà ông đều xấu!” Yến Hồi nổi giận: “Yến Đại Bảo xinh đẹp nhất! Yến Đại Bảo là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên thế giới!”. Triển Tiểu Liên cười lạnh, “Yến Đại Bảo không còn là đứa trẻ nữa rồi, nó đã đến tuổi sinh con được rồi. Ông chấp nhận sự thật đi!” Yến Hồi suýt nữa tức muốn chết: “Yến Đại Bảo không được kết hôn sinh con!” Ông quay sang nhìn Cải Trắng Nhỏ, nổi giận nói: “Đã có một con bé mập xấu xí rồi, còn cần nhiều thể làm gì?” Công tước đại nhân lạnh mặt lại, tuy anh không nói gì, nhưng rõ ràng anh không thấy vui vì Yến Hồi nói con gái anh xấu và mập. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên anh ném ra một câu: “Cải Trắng Nhỏ xinh đẹp y như Đại Bảo lúc còn nhỏ, đều là cô bé mập mạp.”.

Triển Tiểu Liên suýt bật cười thành tiếng. Bà cố nén lại, liếc nhìn Công tước đại nhân vừa làm cha đã bảo vệ tuyệt đối con gái mình.

Công tước đại nhân bây giờ giống hệt như Yến Hồi năm xưa, luôn có ý nghĩ: con gái tôi là cô gái xinh đẹp nhất đáng yêu nhất trên thế giới này, ai nói xấu con gái tôi thì tức là kẻ địch của tôi, từ nay về sau chúng ta có mối thì không đội trời chung.

Công tước đại nhân dẫn Cải Trắng Nhỏ về nhà chơi suốt một buổi chiều cũng không thèm nhìn Yến Hồi lấy một cái. Bởi vì Yến Hồi nói Cải Trắng Nhỏ của anh xấu, còn nói cô bé là con bé mập xấu xí, không thể thứ lỗi. May mà Yển Hồi cũng không để ý, chỉ ở một bên liếc nhìn, cố ý nói: “Nhóc mập xấu xí, nhóc mập xấu xí, đến đây nào! Tới đây nào con nhóc mập xấu xí, ông bảo mày đến đây cơ mà!” Cải Trắng Nhỏ không để ý đến ông ta, vẫn cứ ngồi chơi một mình. Yến Hồi nổi giận, ông ta đứng lên đi vào phòng Yến Đại Bảo, không bao lâu sau đã cầm hai con thú bông màu vàng và màu xanh lá cây đi ra, lắc lư trước mặt Cải Trắng Nhỏ, “Nhóc mập, nhóc mập, con nhóc mập xấu xí này, nào, đây là cái gì? Đoán đúng sẽ có thưởng!” Cải Trắng Nhỏ vừa ngẩng đầu lên nhìn đã bị chú vịt vàng và con cá sấu nhỏ trong tay Yến Hồi thu hút. Cô bé lập tức bò về phía Yến Hồi, sau đó tựa vào sofa run rẩy đứng lên, giơ bàn tay nhỏ nhắn ra chực cầm lấy chú cá sấu. Yển Hồi đắc ý, cố tình giơ cao lên không cho Cải Trắng Nhỏ lấy được. Dù thấy không với tới, nhưng cô bé vẫn không nản lòng, ôm chân Yến Hồi, giơ một chân lên định trèo lên người ông ta. Công tước đại nhân vốn định đưa tay ra bế, nhưng thấy cô bé đang cố gắng như vậy nên vẫn đứng yên quan sát.

Tay Cải Trắng Nhỏ rất nhỏ, nắm được cái gì thì nắm, tuy chân tay nhỏ nhưng một khi đã giẫm lên trên đùi người lớn thì sẽ đau đớn thấu gan. Cô bé trèo lên đùi Yến Hồi trước, sau đó cần một điểm tựa để chống tay đứng lên, sau khi nắm chắc quần áo của Yến Hồi, cô bé nắm lấy mũi ông ta, đứng cao hẳn lên. Yến Hồi: “...” Mũi của ngài Yến là thứ người khác có thể tùy tiện chạm vào được hay sao? Không ra thể thống gì hết! Cái quả cầu thịt này không muốn sống nữa sao?

Ông ta định tóm lấy quần áo Cải Trắng Nhỏ nhấc lên, kết quả công tước đại nhân đã nhanh nhẹn ôm Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng, còn nhận tiện cầm luôn cả chú cá sấu nhỏ trong tay Yến Hồi nhét vào trong tay nó, “Cải Trắng Nhỏ, chơi đi con, đây là ba tặng cho con đó.”

Yến Hồi nổi giận: “Thằng nhóc chết tiệt này, đó là của Yến Đại Bảo, ông chỉ mượn cho nó xem một cái thôi, mày lại dám tặng cho con nhóc mập xấu xí này à!” Công tước đại nhân lạnh mặt lại, đáp: “Cải Trắng Nhỏ không xấu, mà là cổ nhóc mập mạp đáng yêu. Đại Bảo lúc nhỏ cũng rất mập, lớn lên rất xinh đẹp rất đáng yêu, Cải Trắng Nhỏ cũng vậy.”

Cải Trắng Nhỏ rất thích, tuy vị hơi chua khiến gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó một chút, nhưng vẫn rất ngon. Công tước đại nhân ngồi xổm dưới đất nhìn Cải Trắng Nhỏ, ánh mắt tràn ngập tình yêu của một người cha. Thấy trên mặt Cải Trắng Nhỏ dính chút nước cam, anh cẩn thận lấy tay lau đi. Triển Tiểu Liên liếc nhìn anh hỏi: “Phía bên Tiểu Ngũ thế nào rồi? Bây giờ con bé nhìn thấy con chỉ như người xa lạ, con phải nghĩ cách chứ. Người một nhà mà chia ra sống ở hai nơi, về lâu về dài không tốt cho con trẻ.” Công tước đại nhân gật đầu: “Con biết, con sẽ nghĩ cách.”

Triển Tiểu Liên cười nói: “Cũng không thể vội quá được, mẹ hiểu tính Tiểu Ngũ, nếu quá gấp gáp nó sẽ nghi ngờ mục đích của con. Haizzz, mẹ không biết phải nói thế nào về con nữa. Mẹ cứ nghĩ con trai mẹ tốt số, kết quả bây giờ xem ra chẳng có gì tốt đẹp cả? Rõ ràng là quá thảm.”

Công tước đại nhân không nói gì, cầm khăn lau miệng cho Cải Trắng Nhỏ, đợi Cải Trắng Nhỏ uống gần hết anh mới nói: “Không thảm, đây là sự trừng phạt đối với con. Không có lý nào mà mọi thứ của con đều là tốt nhất, cũng không thể để Tiểu Ngũ vì con mà phải chịu khổ sở như vậy được. Con đã thấy thỏa mãn rồi. Khi nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ, con liền nghĩ, cho dù Tiểu Ngũ có đâm con hai dao thì con cũng bằng lòng.”

Anh xoa cái đầu trọc nhỏ của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đây là con gái của con và Tiểu Ngũ, con có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng con lại trở thành ba rồi. Con chưa bao giờ dám nghĩ tới, chưa bao giờ dám nghĩ...”

Triển Tiểu Liên mỉm cười. Đút hết nước cam cho Cải Trắng Nhỏ uống xong, bà nói: “Mẹ vẫn luôn chờ đợi đến khi các con kết hôn, nhưng không ngờ là các con còn chưa kết hôn thì Tiểu Ngũ đã sinh Cải Trắng Nhỏ rồi.” Bà tháo khăn sữa trên cổ cải Trắng Nhỏ ra, lau miệng cho cô bé, nói: “Không phải là ai cũng có dũng khí để sinh con trước khi kết hôn như Tiểu Ngũ. Có người sinh con nhưng không có trách nhiệm với con, có người lựa chọn bỏ con, chỉ có Tiểu Ngũ quyết định sinh con ra, hơn nữa còn có trách nhiệm với đứa bé.”

Yến Hồi phẫn nộ: “Xấu! Xấu chết đi được! Một con nhóc mập thì đẹp chỗ nào?”

Công tước đại nhân: “Đẹp! Đẹp chứ! Bé gái mũm mĩm một chút chỗ nào cũng đẹp! Cải Trắng Nhỏ, chúng ta đi tìm bà nội chơi, bà nội thích chơi với Cải Trắng Nhỏ nhất.”

Không thích anh cũng được, nhưng không thích con gái của anh thì anh sẽ tức giận.

Triển Tiểu Liên đang ở nhà bếp chuẩn bị nước ép trái cây cho Cải Trắng Nhỏ, sợ lạnh nên bà còn ngâm vào nước ấm một lát, khi mang ra đã thấy Công tước đại nhân đang dắt tay Cải Trắng Nhỏ đi từng bước một. “Cải Trắng Nhỏ, con xem bà nội mang gì tới đây này?” Triển Tiểu Liên tươi cười nói, “Nước ép trái cây thơm ngon đây, nước cam thơm ngon đây, chắc chắn Cải Trắng Nhỏ sẽ rất thích. Nào, chúng ta uống nước trái cây thôi!”

Sau đó, bà quay ngoắt đầu lại, hung dữ lườm Yến Hỏi: “Sau này ông mà còn dám bắt nạt Cải Trắng Nhỏ thì tôi sẽ không tha cho ông!” Công tước đại nhân bưng bát, Triển Tiểu Liên bể Cải Trắng Nhỏ lên cho nó uống nước trái cây.

Triển Tiểu Liên cười nói: “Cũng không thể vội quá được, mẹ hiểu tính Tiểu Ngũ, nếu quá gấp gáp nó sẽ nghi ngờ mục đích của con. Haizzz, mẹ không biết phải nói thế nào về con nữa. Mẹ cứ nghĩ con trai mẹ tốt số, kết quả bây giờ xem ra chẳng có gì tốt đẹp cả? Rõ ràng là quá thảm.”

Công tước đại nhân không nói gì, cầm khăn lau miệng cho Cải Trắng Nhỏ, đợi Cải Trắng Nhỏ uống gần hết anh mới nói: “Không thảm, đây là sự trừng phạt đối với con. Không có lý nào mà mọi thứ của con đều là tốt nhất, cũng không thể để Tiểu Ngũ vì con mà phải chịu khổ sở như vậy được. Con đã thấy thỏa mãn rồi. Khi nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ, con liền nghĩ, cho dù Tiểu Ngũ có đâm con hai dao thì con cũng bằng lòng.”

Anh xoa cái đầu trọc nhỏ của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đây là con gái của con và Tiểu Ngũ, con có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ được rằng con lại trở thành ba rồi. Con chưa bao giờ dám nghĩ tới, chưa bao giờ dám nghĩ...”

Triển Tiểu Liên mỉm cười. Đút hết nước cam cho Cải Trắng Nhỏ uống xong, bà nói: “Mẹ vẫn luôn chờ đợi đến khi các con kết hôn, nhưng không ngờ là các con còn chưa kết hôn thì Tiểu Ngũ đã sinh Cải Trắng Nhỏ rồi.” Bà tháo khăn sữa trên cổ cải Trắng Nhỏ ra, lau miệng cho cô bé, nói: “Không phải là ai cũng có dũng khí để sinh con trước khi kết hôn như Tiểu Ngũ. Có người sinh con nhưng không có trách nhiệm với con, có người lựa chọn bỏ con, chỉ có Tiểu Ngũ quyết định sinh con ra, hơn nữa còn có trách nhiệm với đứa bé.”

“Khi Tiểu Ngũ vừa biết mình mang thai đã từng tìm đến mẹ, nó nói đó là con của con và nó, nó không thể tự ý chủ động lựa chọn từ bỏ được. Đương nhiên là Tiểu Ngũ cũng đã nói, đây coi như là sự trả thù nho nhỏ đối với con nên không nói với con, con bé đã lựa chọn sinh đứa bé ra. Mẹ ủng hộ mọi quyết định của Tiểu Ngũ. Nó thích đi học, không thành vấn đề, những đứa trẻ thích học hành chắc chắn đều ngoan ngoãn, tất cả chi phí mẹ bằng lòng giúp Tiểu Ngũ chi trả.”

Công tước đại nhân nhìn Triển Tiểu Liên, bà cười nói: “Thực ra một cô gái còn chưa kết hôn đã sinh con rất không công bằng. Nhưng mẹ bằng lòng ích kỷ vì con trai mẹ vô số lần, cho nên mẹ đã ủng hộ Tiểu Ngũ sinh đứa bé ra. Tiểu Ngũ cũng muốn sinh đứa bé vì đó là kết tinh tình yêu của hai đứa. Tuy nhiên nói cụ thể ra thì rất có lỗi với Tiểu Ngũ, nhưng thể đã làm sao chứ? Cuộc sống là của chúng ta, sống thế nào là do chúng ta quyết định. Mẹ và Tiểu Ngũ đã cùng đưa ra một lựa chọn, mẹ thay phần của con, cho nên tiền nuôi đứa bé con phải chịu trách nhiệm. Không có cha bên cạnh, đứa bé ở cạnh mẹ là tốt nhất.”

“Tiểu Bảo, con cũng không được trách mẹ không giữ Cải Trắng Nhỏ lại bên cạnh, Cải Trắng Nhỏ phải được mẹ nó nuôi dưỡng.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Con không trách ai hết, Cải Trắng Nhỏ nên được ở cạnh Tiểu Ngũ. Mami, con rất vui, rất may mắn vìmẹ và Tiểu Ngũ đã lựa chọn để Cải Trắng Nhỏ ra đời.”

Triển Tiểu Liên mỉm cười nhìn anh, sau đó gật đầu: “Mẹ cũng vậy, thấy cháu gái mẹ đáng yêu như vậy, mẹ thực sự thấy may vì Tiểu Ngũ dũng cảm sinh con.”

Cải Trắng Nhỏ khua chân múa tay, cười toe toét nhìn Yến Hồi. Yến Hồi đang lắc lư chú vịt vàng dụ dỗ, “Đây này, đây này, nhóc mập, đến đây nào!” Cải Trắng Nhỏ đâu biết ông ta đang nói mình mập, nên vẫn vui vẻ khua loạn chân tay lên, định cất bước đi giành lấy chú vịt vàng. Triển Tiểu Liên đặt cải Trắng Nhỏ xuống đất, Cải Trắng Nhỏ lập tức bò về phía Yến Hồi, vịn tay vào đầu gối ông ta định đứng dậy, Yến Hồi rùng mình một cái: “Nhột!” Ông ta định nhấc Cải Trắng Nhỏ lên, nhưng lại nhận được ánh mắt giận dữ của Triển Tiểu Liên. Ông ta vội vàng rụt tay lại, rồi lại rùng mình, để mặc cho Cải Trắng Nhỏ nắm lấy ống quần mình bò lên. Sau khi bò lên được, Cải Trắng Nhỏ đang mới trong thời kỳ chập chững tập đi, vô tình giẫm vào giữa hai chân Yến Hồi khiến ông ta thét lên.

Công tước đại nhân vội vàng xông đến, ôm lấy Cải Trắng Nhỏ, còn tiện tay cướp lấy chú vịt vàng trong tay Yến Hồi đưa cho nó chơi.

Triển Tiểu Liên há hốc miệng: “Ông làm trò gì vậy hả? Ông lớn chừng ấy rồi mà còn định giở trò với Cải Trắng Nhỏ à? Ông có thấy mất mặt không hả? Đừng giả bộ nữa đi...” Nhìn thấy vị trí ông ta ôm không đúng, bà khinh thường nói: “Ông có biết xấu hổ không thể: Chân của một đứa bé mới có một tuổi thì có được bao nhiêu sức lực chứ? Cái thứ đồ chơi đó của ông cũng chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, hỏng thì thôi, to tát lắm đấy? Giả bộ, giả bộ nữa đi!”

Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ ra ban công, coi như không nghe thấy gì. Yến Hồi ngửa người ra sofa, kẹp chặt chân lại, tức giận đùng đùng nói: “Ông không tha cho con nhóc mập của con bé xấu xí đó đâu!” Triển Tiểu Liên tiếp tục coi thường, “Ông xem lại ông đi, sao ông không nói là không tha cho con gái của con trai tôi đi? Được rồi, còn giả bộ nữa. Ông đã từng này tuổi rồi, cái thứ đồ chơi đó sớm muộn gì cũng phải bỏ đi...”

Yến Hồi tức muốn chết: “Ai nói là cái đó của ông vô dụng hả! Tối nay ông đây sẽ khiến cho bà phải khóc cha gọi mẹ!”

Triển Tiểu Liên cười lạnh, trợn mắt nhìn sang Cải Trắng Nhỏ, “Xem ông đi. Ông có bản lĩnh đó à?” Yến Hồi tức ói máu: “Bà cứ đợi đấy!... Con nhóc chết tiệt! Nhóc mập!...” Công tước đại nhân cởi tất cho Cải Trắng Nhỏ ra, bảo cô giúp việc chuẩn bị nước ấm để rửa chân cho nó. Cô giúp việc bàn chân nhỏ bé mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ vẫn còn trắng trẻo sạch sẽ, đâu có gì là bẩn đâu, bèn thắc mắc: “Sao bây giờ lại đi rửa chân?” Công tước đại nhân không nói gì, cô giúp việc đành phải đi pha nước rồi bưng đến cho anh đích thân rửa chân cho Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ chơi cực kỳ vui vẻ, cười khanh khách.

Triển Tiểu Liên liếc nhìn gật đầu nói: “Đúng là phải rửa thật, chân của Cải Trắng Nhỏ nhà ta giẫm phải thứ bẩn thỉu, phải rửa cho sạch!” Rửa xong lau khô, Công tước đại nhân ném hết tất của Cải Trắng Nhỏ đi, lấy đôi tất mới từ trong túi đồ ra, đi vào chân cho cô bé. Lúc này, anh mới hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.