*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Giám đốc Hứa nhìn Công tước đại nhân, rồi lại nhìn Cung Ngũ, lấy làm lạ hỏi: “Ui chao, ba người nhà cô cậu đến đây à? Tiểu Ngũ kết hôn rồi sao?3 Cô bé này xinh quá!”
Công tước đại nhân cười với giám đốc Hứa, nói: “Cảm ơn ông, đây là con gái chúng tôi, tên là Cải Trắng Nhỏ.”
Giám đốc Hứa vội nói: “Bao năm không gặp rồi, không ngờ Tiểu Ngũ đã kết hôn sinh con rồi! Tôi cứ tưởng cô quên chỗ chúng tôi rồi chứ, khô5ng ngờ cô vẫn còn đến đây nữa.”
Cung Ngũ cầm gậy đánh bóng, tươi cười nhưng không nói gì.
Giám đốc Hứa không tiện làm phiền ha4i người, vội nói: “Được rồi, được rồi, cô cậu chơi đi, tôi không làm lỡ thời gian của hai người nữa.”
Cô giúp việc ở bên cạnh bể Cải Trắng Nhỏ, cũng không hiểu gì, chỉ biết đứng xem, Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy những trái bị sặc sỡ lăn qua lăn lại thích thú vẫy tay đòi nắm lấy.
Ván thứ nhất, Công tước đại nhân thắng.
Cung Ngũ rất buồn phiền, cô thấy kỹ thuật đánh bi-a của cô rất tốt, không ngờ kỹ thuật của anh còn giỏi hơn. Cô liếc nhìn Công tước đại nhân, sau đó nói: “Thêm ván nữa! Vẫn là anh đánh trước!” Công tước đại nhân gật đầu, gương mặt đượm ý cười, “Ừ.”. Hai người lại bắt đầu chơi ván thứ hai, qua màn đối đầu quyết liệt, cuối cùng Cung Ngũ cũng thắng. Cô lau mồ hôi trên trán, chán muốn chết mà.
Cô thấy không phải mình thua ở kỹ thuật mà thua vì tính nhẫn nại, đối phương đánh bị tổn quá nhiều thời gian, khiến cô sốt ruột. Cung Ngũ bĩu môi, có chút tức giận, nhưng cũng không có cách nào khác, cô liếc nhìn Công tước đại nhân, “Có phải lúc nào anh đánh bị cũng đều như vậy không? Có ai nói anh chậm như sên không?”
Công tước đại nhân cười nói: “Có người nói anh chậm như Mr. Con Lười.” Cung Ngũ lẩm bẩm một câu, ngồi sang một bên lấy nước uống. Cải Trắng Nhỏ cười toe toét với cô, Cung Ngũ đi tới hôn một cái lên má nó nói: “Bảo bối, mẹ giỏi lắm đúng không? Mẹ vừa đánh thắng rồi đấy!”
Cải Trắng Nhỏ giơ tay đòi cô bể. Cung Ngũ cầm khăn tay lau tay, sau đó ôm con gái vào lòng, “Mẹ phải bế Cải Trắng Nhỏ đáng yêu của mẹ. Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta sao lại ngoạn thế này? Mẹ yêu Cải Trắng Nhỏ của mẹ quá!”
Công tước đại nhân cười dịu dàng, yên lặng đứng bên cạnh. Cải Trắng Nhỏ được mẹ bế xong, lại giơ tay về phía Công tước đại nhân đòi bể.
Cung Ngũ tức muốn chết, “Cải Trắng Nhỏ, mẹ mới bế con có một chút!”
Cải Trắng Nhỏ mặc kệ, khẽ vẫy bàn tay mũm mĩm về phía Công tước đại nhân, cứ đòi anh bể bằng được.
Công tước đại nhân đưa tay đón lấy cô bé, sau đó ngồi xuống, đặt Cải Trắng Nhỏ lên đùi mình, nhìn gương mặt cô bé, nói: “Lúc trước, khi Tiểu Ngũ làm việc ở đây, anh từng đánh bi-a với em ở trong căn phòng này.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân lại nói: “Chớp mắt đã bao năm trôi qua rồi, con gái chúng ta đã ra đời rồi.”
Trong lòng ông ta vẫn cảm thấy l0úc trước Cung Ngũ hoạt bát vui vẻ như vậy, sao bây giờ kết hôn sinh con xong tính cách lại trở nên dịu dàng như vậy chứ, chỉ lặng lẽ cười, thực sự trở thành người mẹ hiền vợ đảm rồi.
Công tước đại nhân cầm gậy đánh bóng nói: “Tiểu Ngũ muốn chơi một ván với anh không?” Cung Ngũ lập tức nói: “Được thôi, ai sợ ai chứ?”
Người giúp việc bể Cải Trắng Nhỏ đứng một bên xem.
“Ai đánh khai cuộc đây?” Công tước đại nhân cười nói, “Hay là chúng ta oẳn tù tì, ai thắng sẽ được đánh trước, có được không?” Cung Ngũ liếc nhìn anh, anh ta còn biết cả trò oẳn tù tì sao? “Nào!” Sau đó hai người chơi oẳn tù tì. Công tước đại nhân bắt đầu trước, chỉ một gậy đã khiến hai bị hai bên vào lỗ. Cung Ngũ mím môi, nhìn chằm chằm quan sát thế trận. Công tước đại nhân chậm rãi vòng qua bàn một vòng, giơ tay lên, rồi lại đánh một bi nữa vào lỗ. Công tước đại nhân đã đánh bốn bị vào lỗ, khi đánh bị thứ năm có sai sót nên không vào mới đổi lại Cung Ngũ đánh.
Cô cầm gậy nghiêm túc tìm kiếm góc độ, sau đó cô giơ gậy lên, một bị dứt khoát vào lỗ, không những thể còn vì chạm vào một quả bị khác nên chặn bị màu lại. Cô tiếp tục đánh, vào liên tiếp năm quả, đến quả bị thứ sáu thì không vào.
Công tước đại nhân cười dịu dàng, yên lặng đứng bên cạnh. Cải Trắng Nhỏ được mẹ bế xong, lại giơ tay về phía Công tước đại nhân đòi bể.
Cung Ngũ tức muốn chết, “Cải Trắng Nhỏ, mẹ mới bế con có một chút!”
Cải Trắng Nhỏ mặc kệ, khẽ vẫy bàn tay mũm mĩm về phía Công tước đại nhân, cứ đòi anh bể bằng được.
Công tước đại nhân đưa tay đón lấy cô bé, sau đó ngồi xuống, đặt Cải Trắng Nhỏ lên đùi mình, nhìn gương mặt cô bé, nói: “Lúc trước, khi Tiểu Ngũ làm việc ở đây, anh từng đánh bi-a với em ở trong căn phòng này.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, Công tước đại nhân lại nói: “Chớp mắt đã bao năm trôi qua rồi, con gái chúng ta đã ra đời rồi.”
Cung Ngũ vội nói: “Đợi đến khi lấy được kết quả đã rồi hãy nói, còn chưa biết có đúng hay không.”
Công tước đại nhân thở dài: “Có kết quả Cung Ngũ sẽ tin đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, có kết quả rồi tôi sẽ tin.” Công tước đại nhân cười, “Tin rồi sao nữa?” Cung Ngũ: “Sau đó à? Sau đó đương nhiên là chấp thuận cho anh thường xuyên đến thăm con rồi.”
“Vậy còn chúng ta thì sao?” Công tước đại nhân hỏi.
“Chúng ta ư?” Cung Ngũ liếc xéo: “Tôi không thừa nhận chúng ta trước đây từng có gì với nhau, cho dù Cải Trắng Nhỏ đúng là con anh nhưng đó cũng chỉ chứng minh chúng ta từng lên giường với nhau, không thể chứng minh điều gì khác.”
“Vậy còn giấy đăng ký kết hôn thì sao?” “Chẳng phải đã nói là không được đất nước chúng ta công nhận hay sao? Nếu vậy thì giấy đăng ký kết hôn có cũng như không thôi.” Công tước đại nhân khó xử nói: “Tuy đúng là như vậy nhưng ảnh hưởng rất lớn đến anh.” “Ảnh hưởng gì đến anh?”
Công tước đại nhân thở dài, “Bởi vì Tiểu Ngũ muốn ở Thanh Thành, cho nên đối với Tiểu Ngũ, giấy đăng ký kết hôn này có cũng như không, nhưng anh ở Gaddles, xét về luật pháp Gaddles, anh là một người đã kết hôn. Nếu để mặc kệ bản đăng ký kết hôn đó tồn tại thì có nghĩa là anh bị Tiểu Ngũ bỏ rơi, đồng thời anh cũng không thể tái hôn ở Gaddles được nữa.”
Cung Ngũ ngạc nhiên, “Vậy à, tôi quên mất đấy!” Cô tò mò hỏi: “Nhà anh Phí ở Gaddles à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng vậy, ở Gaddles, Tiểu Ngũ đã từng sống ở đó mấy năm.” “Lại nữa rồi. Mẹ tôi nói rồi, tôi ở trường học, anh cứ nói là tôi ở nhà của anh.” Công tước đại nhân dở khóc dở cười, “Đúng là cô Nhạc vẫn nghĩ là Tiểu Ngũ ở trong ký túc xá của trường, bởi vì Tiểu Ngũ lén ở nhà anh, nhưng lại nói với cô là ở trường.” Anh có chút bất đắc dĩ nói: “Lúc đầu cô Nhạc không đồng ý cho anh và Tiểu Ngũ ở bên nhau, bởi vì cô thấy địa vị của anh và Tiểu Ngũ không giống nhau, tuy anh không cho là vậy.”
Cung Ngũ híp mắt lại hỏi: “Địa vị khác nhau? Mẹ tôi chê anh à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ... có thể nói là vậy, hoặc là cô Nhạc chế địa vị và quyền thế của anh quá cao, không thể sống cuộc sống bình thường với Tiểu Ngũ...” Vẻ mặt Cung Ngũ đã từ híp mắt chuyển thành cực kỳ ghét bỏ, chưa bao giờ nghe thấy có ai tự khen mình như vậy, có biết xấu hổ không vậy? Lại còn nói như vậy được nữa. Tự kỷ đến mức khó chữa luôn rồi, bái phục, bái phục! Công tước đại nhân vừa dỗ dành Cải Trắng Nhỏ vừa nói: “Tiểu Ngũ là cô gái đặc biệt nhất anh từng được gặp. Em nói thấy anh quá ưu tú như vậy, thấy em không tốt bằng anh, vậy thì em sẽ cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn, trở thành cô gái xứng với anh. Trong hơn ba năm ở Gaddles Tiểu Ngũ cực kỳ cố gắng, cực kỳ nghiêm túc, mới đầu không ai chú ý đến em, đến cuối cùng em đã tốt nghiệp Học viện quý tộc hoàng gia Gaddles với thành tích đáng kinh ngạc.”
Cung Ngũ ngạc nhiên: “Thật vậy sao?” Công tước đại nhân gật đầu, cười nói: “Đúng, Tiểu Ngũ tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc. Lúc đó Bộ Sinh còn đưa cả Tiểu Bát đến tham dự lễ tốt nghiệp, còn có cả ảnh chụp nữa, Tiểu Ngũ có muốn xem không?”
“Chắc là trong nhà tôi cũng có ảnh chứ đúng không?” Công tước đại nhân gật đầu: “Lúc đó Tiểu Ngũ về Thanh Thành đã mang theo.” Cung Ngủ không nói gì, quay đầu nhìn lỗ bị.
Công tước đại nhân lại nói, “Tiểu Ngũ đừng vội, em không nhớ nữa nên không thể trách em được. Tiểu Ngũ không tin chúng ta từng yêu nhau cũng bình thường thôi. Ít ra thì lần đầu tiên Tiểu Ngũ nhìn thấy anh cũng không thấy ghét đúng không?” Cung Ngũ nuốt nước bọt, nói: “Ghét thì không đến mức, tôi tưởng anh là bác sĩ.”
Còn tưởng là một anh chàng bác sĩ cực kỳ đẹp trai, đẹp trai đến mức khi cô mở mắt ra nhìn thấy đã muốn đến gần, đáng tiếc sau đó lại bị hiện thực đả kích mạnh mẽ. Cho đến bây giờ cô vẫn cho rằng anh là một gã đàn ông khốn kiếp.
Công tước đại nhân dí trán vào trán Cải Trắng Nhỏ, chọc cô bé cười khúc khích, “Bảo bối, ba mong ngày nào cũng được nhìn thấy con cười.” Cung Ngũ quay đầu đi, không nói gì. Một lúc sau, Cung Ngũ nói: “Tôi có bảo anh không được thăm Cải Trắng Nhỏ nữa đâu.”
Mấy ngày sau, Công tước đại nhân vẫn đến đưa Cung Ngũ và Cải Trắng Nhỏ ra ngoài. Sau đó Cung Ngũ phát hiện ra những nơi Công tước đại nhân đưa cô và Cải Trắng Nhỏ đi đều là những nơi họ đã từng tới. Bởi vì cứ mỗi khi đến một địa điểm mới, anh sẽ nói cho cô biết trước đây họ từng đến đây, còn nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, có gì vui, gặp được những người nào.
Hai ngày sau, Cung Ngũ nói: “Hôm nay có kết quả giám định đúng không? Đi, tôi đi cùng anh.”
Công tước đại nhân sửng sốt, “Em muốn đi cùng à?” Cung Ngũ trịnh trọng gật đầu, “Đi cùng chứ, tôi nhận tiện tái khám luôn.” Nếu vậy dù họ có muốn giở trò gì cũng khó. Thể là ba người họ chuẩn bị đầy đủ xuất phát, Cải Trắng Nhỏ vẫn được Công tước đại nhân bể, Cung Ngũ xách túi, hung dữ nhìn anh. Ai không biết chắc chắn sẽ tưởng rằng họ là đôi vợ chồng trẻ đưa con đi chơi. Đến bệnh viện làm giám định, Cung Ngũ cùng đi lấy kết quả với Công tước đại nhân. Một bác sĩ trẻ đặc biệt đưa tận tay tờ kết quả cho Công tước đại nhân, sau khi đưa xong liền quay người định đi. Công tước đại nhân cầm tờ kết quả trong tay, gọi bác sĩ đó lại hỏi: “Có ai khác từng đến đây không?” Bác sĩ trẻ nọ ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó xử, không dám nói. Công tước đại nhân hít sâu, nói với Cung Ngũ, “Tờ kết quả này là giả, em đợi chút.” Sau đó anh gọi điện cho Triển Tiểu Liên, “Mami, chủ Yến đến bệnh viện, chú ấy cầm kết quả đi rồi.”
Triển Tiểu Liên tức muốn chết, thời điểm then chốt toàn là ông ta gây chuyện, nếu để Tiểu Ngũ thấy Cải Trắng Nhỏ không có quan hệ gì với Tiểu Bảo thì sẽ ra sao đây?
Bà gọi điện cho Yến Hồi, vừa có người nghe máy bà đã gào lên: “Yến Hồi tôi nói cho ông biết, nếu Tiểu Ngũ mà chia tay với Tiểu Bảo thì chúng ta sẽ cắt đứt luôn!” Rồi bà cúp máy.
Yến Hồi cầm điện thoại, híp mắt lại, một lúc sau, ông ta nổi giận gầm lên: “Bà béo chết tiệt, dám đòi cắt đứt với ông! Ngứa đòn à!”
Ông ta định xông ra ngoài, nhưng người bên ngoài đã rụt rè nhắc nhở, “Thưa ngài... Kết quả! Kết quả phải được đưa về chỗ anh Phí, nếu không sẽ rạn vỡ...”
Yến Hồi đập tờ kết quả trong tay lên đầu người đó, “Thế còn ngây người ra đây làm gì? Còn không mau đưa qua đó!” Không bao lâu sau Công tước đại nhân đã cầm được bản kết quả chuẩn xác. Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn Công tước đại nhân như kẻ ngốc, hỏi: “Vậy bây giờ tóm lại bản kết quả nào mới là thật?” Công tước đại nhân: “...” Biết ngay sẽ là như vậy mà. Anh nói với bác sĩ: “Rốt cuộc bản kết quả giám định nào mới là thật?” Bác sĩ vội nói: “Chúng tôi có lưu bản mềm, chỉ cần kiểm tra file mềm là biết ngay thôi.” Kết quả không cần phải nghi ngờ gì nữa, Cung Ngũ nghiêm túc nhìn dòng chữ trên đó, sau đó gật đầu nói: “Được thôi. Xem ra đúng là vậy thật rồi. Sau này anh có thể thường xuyên đến thăm Cải Trắng Nhỏ.” Công tước đại nhân cười gật đầu, “Ừ, à đúng rồi, ngày mai Đại Bảo nghỉ, mọi người đã hẹn cùng đi ăn đồ nướng, Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ đi cùng được chứ?” Cung Ngũ đáp: “Sợ là không được rồi, bởi vì nếu tôi muốn đi thì Tiểu Bát và Tiểu Cửu chắc chắn cũng sẽ đòi đi, ngày mai cả hai đứa đều ở nhà.” “Vậy thì mọi người cùng đi thôi, càng đông càng vui.” Công tước đại nhân nói rất tự nhiên, bế Cải Trắng Nhỏ đi ra. Cung Ngũ đi theo sau, tâm trạng có chút kỳ diệu.
Khi chưa chắc chắn anh là cha của Cải Trắng Nhỏ, trong lòng cô cứ có tâm lý gặp may, nay sau khi đã xác định chắc chắn cô lại thấy kỳ kỳ. Thì ra cô thích tuýp đàn ông như vậy. Nhưng không thể không nói rằng ngay lần đầu tiên khi cô nhìn thấy người này thực sự cảm thấy rất đẹp trai. Tuy lúc đó đầu óc cô còn rất hỗn loạn, không nghĩ ngợi được gì nhiều, nhưng ý nghĩ đầu tiên của cô vẫn là cảm thấy người này đang nhìn mình bằng vẻ mặt quan tâm và lo lắng.
Một người đàn ông có vẻ bề ngoài ưa nhìn thực sự sẽ khiến người khác chỉ nhìn thôi đã thấy vui mắt, đặc biệt là những khi không quen biết sẽ luôn có cảm giác mong chờ.
Cung Ngũ đi theo sau Công tước đại nhân, nhìn bóng lưng anh bế Cải Trắng Nhỏ, mím môi không nói gì. Sau đó cô bất giác đưa tay ra sờ da bụng mình, người từng sinh con và chưa từng sinh con quả thực khác nhau. Cung Ngũ bỗng thấy mình nên giảm béo thôi. Nam nữ đúng là vốn không công bằng, người đàn ông trước mặt cô rõ ràng đã làm cha nhưng không hề có tổn thất gì, dáng người vẫn đẹp đẽ tuấn tú.
Còn cô thì sao?
Cô đã làm mẹ, bụng đã có thêm lớp mỡ.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, có một khoảnh khắc Cung Ngũ thấy cuộc đời mình ảm đạm không có ánh sáng.
Sau này có phải cô chính là một bà cô trung tuổi đã có con rồi không? Rõ ràng là cô bằng tuổi Yến Đại Bảo cơ mà!
Cung Ngũ cúi đầu ủ dột đi về phía trước, bộ tóc giả cũng không thể khiến tâm trạng cô tốt lên. Khi ngồi lên xe cô vẫn ngây người ra, u uất như cũ trong khi cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh thổi bong bóng vô cùng vui vẻ.
Cô thở dài thườn thượt, đột nhiên nói: “Tôi thấy không vui, tôi muốn đi ăn tôm hùm đất.” Công tước đại nhân quay đầu sang, “Đến nhà người bạn đó của em à?” Cung Ngũ gật đầu: “Ừm, đến nhà người bạn học đó.” Công tước đại nhân đáp lại, rồi dặn dò tài xế đi đến phố Đông. Phố Đông trong trí nhớ của Cung Ngũ vẫn là chợ đêm vô cùng náo nhiệt, khi cô đến nơi đã ngây người ra nhìn, “Sao... sao lại thế này?” Công tước đại nhân cười nói: “Ừm, phát triển thật đấy, bây giờ cũng vẫn náo nhiệt như cũ.” Cung Ngũ đứng ở lối vào, quay sang nhìn Công tước đại nhân, vẻ mặt buồn chán nói: “Vậy còn tôm hùm đất của tôi thì thế nào?” Không tìm thấy cửa hàng đầu nữa rồi. Cô còn đang buồn phiền, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một cô gái lả lướt cưỡi chiếc xe đạp rách nát không hề cân xứng với ngoại hình xông tới, “Tiểu Ngũ!” Vẻ mặt Cung Ngũ mờ mịt. Tần Tiểu Ngư phi tới nơi phanh xe lại, xuống xe: “Tiểu Ngũ!” Cô ta quay sang nhìn Cải Trắng Nhỏ, hét lên: “Cải Trắng Nhỏ!”
Cô ta đang định ôm lấy thì Công tước đại nhân đã ôm cô bé lùi lại phía sau, “Xin lỗi.”
Lúc này Tần Tiểu Ngư mới ý thức được Công tước đại nhân đang bế Cải Trắng Nhỏ, cô ta cười lấy lòng: “Thì ra là anh trai Yến Đại Bảo, chào anh, chào anh! Cải Trắng Nhỏ, chào con nhé!” Bên này Cung Ngũ đang trợn tròn mắt nhìn Tần Tiểu Ngư, rồi lại nhìn Cổng tước đại nhân, vẻ mặt nghi hoặc, có phải là có gian tình gì không? Cô nàng lả lướt này là ai? Tần Tiểu Ngư từ bỏ ý định lại gần Cải Trắng Nhỏ, đi tới, vỗ vai Cung Ngũ một cái: “Tiểu Ngũ, xin lỗi cậu nhé, sau khi cậu phẫu thuật tớ không đến thăm cậu được. Họ nói cậu đã quên hết những chuyện thời đại học rồi, tớ cứ bắn khoăn không biết có phải cậu cũng quên tớ rồi không, định tiết kiệm chút tiền quà nên không đi. Cậu đừng giận nhé!”
Cung Ngũ nhìn chằm chằm cô ta, cuối cùng hỏi: “Cậu là... bạn học của tôi? Bạn bè? Hay là...” Tròng mắt đảo lên người cô ta và Công tước đại nhân, không nghi ngờ cũng không được, cô ta quá xinh đẹp.
Ba người nhà họ đi ra ngoài thế này, nhỡ chẳng may cô gái xinh đẹp này có gian tình với Công tước đại nhân thì sao? “Tớ là bạn học của cậu đó!” Tần Tiểu Ngư nói: “Cậu quên thật rồi đấy à? Ôi chao thật thế à, cậu quên thật rồi à? Vậy là cậu cũng quên tớ rồi đúng không? Quên thật đấy à?” Tần Tiểu Ngư đỡ trán, vẻ mặt đau lòng: “Vậy thì chẳng phải mối quan hệ trước đây của chúng ta trở thành uổng phí rồi hay sao?”
Cô ta nghẹn ngào: “Vậy chúng ta làm quen lại được không? Tớ tên Tần Tiểu Ngư, là bạn đại học của cậu. Lúc trước, cậu giúp đỡ tớ rất nhiều, quan hệ giữa chúng ta rất tốt.” Cung Ngũ gật đầu, không có cảm giác gì, “Ờ, vậy à?”
Tần Tiểu Ngư thở dài: “Thôi bỏ đi, không lân la làm quen với cậu nữa, tớ phải đi giao hàng đây.”
Cung Ngũ lại gật đầu: “Tạm biệt.” Tần Tiểu Ngư định đi, quay đầu nhìn Cung Ngũ và Công tước đại nhân, hỏi: “Hai người có định sinh con thứ hai không? Nếu không định sinh con thứ hai...” Cô quay người, móc một hộp bao cao su từ trong giỏ xe ra nhét vào tay Cung Ngũ, nói: “Tặng cậu đấy, sau này không được đòi tớ tiền quà thăm bệnh đâu đấy!” Nói xong, Tần Tiểu Ngư đẩy xe đạp rồi trao cho Cải Trắng Nhỏ một nụ hôn gió: “Cải Trắng Nhỏ, bye bye!”
Cải Trắng Nhỏ đờ người ra, học theo dáng vẻ của Tần Tiểu Ngư đặt tay lên miệng làm động tác hôn gió. Tần Tiểu Ngư trèo lên xe đạp chạy thẳng. Cung Ngũ ngơ ngác, quay sang nhìn Công tước đại nhân: “Anh có quen cô ta không?” Công tước đại nhân đáp: “Rất nhiều năm trước từng gặp một lần, lúc đó Tiểu Ngũ vừa mới lên năm nhất đại học.” Anh suy nghĩ, cẩn thận nói: “Lúc đó anh đến trường tìm Tiểu Ngũ, khi đó anh đang theo đuổi Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ liếc xẻo, “Ồ, thật vậy à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Thật.” Không tìm được quán tôm hùm đất, Cung Ngũ gọi điện cho La Tiểu Cảnh, “Alo? Tiểu Cảnh à? Cậu đang ở đâu? Tớ đang ở phố Đông đây, sao tớ không tìm được quán tôm hùm đất nhà Đoàn Tiêu đâu nhỉ?” “Cậu muốn ăn tôm hùm đất à? Chuyển chỗ lâu rồi, bây giờ cậu đang ở đâu? Đợi tớ nhé, tớ dẫn Hổ Phách đến gặp cậu.” “Còn có cả Cải Trắng Nhỏ và ba Cải Trắng Nhỏ nữa đấy.”
“Được, đợi nhé!”
La Tiểu Cảnh nhanh chóng đưa An Hổ Phách đến, hai người ở ngay chợ, nhận được điện thoại liền đến đây ngay. An Hổ Phách đã nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ từ xa, “Bên kia, bên kia! Tiểu Ngũ!” Biết Cung Ngũ muốn ăn tôm hùm đất, La Tiểu Cảnh lau mồ hôi, “Cậu mới phẫu thuật xong mà được ăn à?” Cung Ngũ: “Tớ chỉ ăn mấy miếng thôi. Tớ đang không vui nên muốn ăn.” Cô nhìn quét qua An Hổ Phách, mím môi, “An Hổ Phách cậu nặng nhiều cân?” An Hổ Phách thấp hơn Cung Ngủ, mặt cũng tròn trịa đáng yêu, cúi xuống nhìn dáng người mình rồi nói ra một con số, “Để mặc váy cưới cho đẹp tớ phải có giảm cân mới được.”
Cung Ngũ nắm chặt tay: “Bà đây cũng phải giảm cân!” La Tiểu Cảnh thở dài: “Cậu thế này đâu có béo, lấy đâu ra mỡ mà giảm?”
Cung Ngũ nổi giận: “Tớ có bụng rồi đấy!” Cô thở dài: “Phụ nữ đã kết hôn sinh con bụng to lắm, mấy người thanh niên như các cậu sao hiểu được tâm trạng của tớ chứ!” La Tiểu Cảnh không cãi nhau với cô, quay sang chào hỏi Công tước đại nhân: “Chào anh Phí, chào con nhé Cải Trắng Nhỏ!” Cải Trắng Nhỏ không để ý đến cậu ta, quay đầu vùi vào lòng ba. Liếc nhìn Cung Ngũ, La Tiểu Cảnh hỏi: “Cậu muốn đến nhà Đoàn Tiểu ăn chứ gì? Đi thôi, tớ dẫn cậu đi. Nhưng mà, tớ nói với cậu nhé, Đoàn Tiểu bây giờ khác trước nhiều lắm, cậu phải có sự chuẩn bị sẵn về tâm lý đấy.”
Cung Ngũ hỏi: “Là sao?”
La Tiểu Cảnh suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Thì ra trường kết hôn rồi, nên thay đổi tướng mạo, phát tướng hơn, lại phải trông con nữa, cậu biết mà.”
Cung Ngũ hiểu ra, Đoàn Tiểu cũng kết hôn sinh con rồi, cô hỏi: “Cậu ấy kết hôn tớ có đến dự không?”
“Có chứ, sao lại không? Cậu còn tặng quà nữa.” La Tiểu Cảnh nói rất bình thản, nhưng có một lời cậu ta không nói ra. Bình thường, Đoàn Tiêu không liên lạc với bọn họ, sợ vợ cậu ta làu bàu, nhưng khi kết hôn vẫn mời, cũng coi như còn có lương tâm. Sau này phát hiện ra Đoàn Tiêu mời họ không phải vì coi họ là bạn, mà là vì không muốn bớt đi một khoản tiền mừng nào.
Lúc đó Cung Ngũ vui vẻ tham dự, cũng mừng không ít tiền. Thế nhưng, bọn họ chỉ mừng tiền mà không nói chuyện với nhau được mấy câu, bởi vì mặt cô dâu cứ hầm hầm.
La Tiểu Cảnh vô cùng bực bội, bạn bè như vậy thì còn ra sao nữa?
Nhưng bây giờ Cung Ngũ muốn ăn tôm hùm đất, mà nhà họ lại mở quán, vẫn nên đưa gia đình Cung Ngũ tới đó ăn vậy.