Công Tước

Chương 1245: Liếc nhìn một cái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ nhìn hắn ta với vẻ mặt như nhìn kẻ ngốc: “Chú Út, chú... chú mới là người bị ngốc đúng không? Nếu cháu đã từng giới thiệu hai người3 với nhau thì chú phải có phương thức liên lạc với cậu ấy chứ, tự chú liên lạc đi. Chuyện có gì to tát đâu, gọi điện hỏi xem đối phương có 2đồng ý hay không, không đồng ý thì hỏi nguyên nhân, cho tiền lương nhiều hơn. Cậu ấy bán bao cao su cũng là để kiếm tiền thôi mà.”

5Cung Cửu Dương liếm môi, đưa ra sau, nói: “Cháu gái à, vừa rồi cháu đã nhận bao lì xì của chú rồi.” Cung Ngũ mím môi: “Đó là vì chủ đồng ý 4cho cháu, cháu cất công qua đây, tiền xăng xe đi lại, tiền trả cho lái xe chứ còn sao nữa? Tí tiền đấy của chú có là gì đâu chứ? Chú Út à, 0chú thế này là không được rồi, không thể nào cứ lấy bao lì xì ra để nói chuyện được.”

Cung Cửu Dương cuộn tay lại, “Cháu gái à, chỉ bảo cháu giới thiệu người nuôi gà thôi mà cháu cứ chối đây đẩy. Cháu nói xem chúng ta có phải là quan hệ chú cháu không?” Cung Ngũ gật đầu, nghi hoặc nói: “Có lẽ... là vậy.” Cung Cửu Dương suýt tức điên lên, “Cái gì mà có lẽ? Đúng là như thế chứ còn sao nữa! Ba cháu là anh trai chú, cùng một cha sinh ra, cháu nói xem cháu có phải là cháu gái của chú không hả?”

Cung Ngũ trợn mắt, “Thì cũng tạm coi là vậy đi, bởi vì chú không nói là cùng một mẹ sinh.”

Cung Ngũ nhướng mày lên, “Hơi kỳ lạ đó nha!!” “Có gì kỳ lạ đâu chứ?”

“Thì chú Út kỳ lạ chứ sao. Chẳng qua chỉ là nuôi gà thôi mà, sao phải phiền phức vậy làm gì? Cậu ấy không chịu thì tìm người khác thôi, chứ nói xem chú bắt một cô gái xinh đẹp như thể đến đây nuôi gà một năm cho chú thì liệu người ta có vui nổi hay không! Chú nói xem có đúng không?” Cung Ngũ cảm thấy thực sự kỳ lạ: “Chú làm thể là thấy người ta dễ bắt nạt nên cứ nhất quyết đòi người ta nuôi gà cho chú, nếu như cậu ấy không muốn thì cháu có cách gì được chứ?”

Cung Cửu Dương duỗi chân ra, mắt nhìn phía trước, nói: “Thì cháu nói với cô ta, nếu cô ta không đến thì sau này đừng hòng đặt chân vào cánh cửa này nữa.”

Cung Ngũ cười: “Người ta mà thèm nuôi gà cho chú đấy.” Sau đó cô gật đầu nói: “Được được, vậy cháu sẽ nói với cậu ấy thể như vậy, có khi người ta sẽ khóc lóc cầu xin được đến đây làm ấy chứ! Thể đã được chưa? Cháu nói trước rồi đấy nhé, nếu cậu ấy không đồng ý thì cháu cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy! Nếu đổi lại là cháu, có người nói với cháu như vậy thì còn lâu cháu mới đi, xì!” Cung Cửu Dương nghe nói vậy vội vàng nói: “Thôi đừng, đừng nói vậy. Cháu cứ nói là giá cả dễ đàm phán thôi.” Cung Ngũ nhìn hắn ta, “Chú Út, tóm lại là có nói hay không đây?”

“Không nói.” Hắn ta xua tay, “Đừng có nói, cháu khuyên cô ta đến nuôi gà một năm, nói với cô ta giá cả đàm phán, chú trả nổi tiền, cô ta cứ ra giá.”

Cung Cửu Dương suýt tức ói máu, chỉ vào Cung Ngũ: “Cháu gái à, cháu không nói câu nào dễ nghe được à? Cháu chỉ cần giúp chú Út một việc thôi. Cháu nói với bạn học cháu, bảo cô ta đến đây nuôi gà một năm, nhân tiện dạy một người biết nuôi gà thì sau này không cần phiền đến cô ta nữa. Cái danh gà đồi mĩ vị trên núi Cung Thành của chú không thể đứt được, sau này đám bạn bè của chú đến chơi, người ta đến chỉ để ăn gà mà lại không có gà thì phải làm sao?”

Cung Cửu Dương chép miệng, lắc đầu, dáng vẻ đau đớn.

Cung Ngũ hít mũi, sau đó nói: “Chủ yếu là vì cháu cũng không thân quen lắm với Tần Tiểu Ngư, hơn nữa cậu ấy xuất quỷ nhập thần, cháu cũng không biết cậu ấy ở đâu. Cháu nói chuyện thì phải nói trực tiếp, chứ nói qua điện thoại không rõ ràng được...”

Chủ yếu là vì cô mà tìm Tần Tiểu Ngư thì chắc chắn sẽ phải chủ động gọi điện cho Tần Tiểu Ngư, dăm ba câu qua điện thoại sao giải quyết được chuyện gì? Nếu gọi mà mất nguyên nửa tiếng thì tốn mất bao nhiêu tiền cơ chứ? Nghĩ thôi đã thấy đau đớn rồi. Cung Cửu Dương đưa cho cô hai nghìn một tệ là tặng thêm, Cung Ngũ tuyệt đối không chịu thừa nhận đó là tiền đưa cho cô để gọi điện thoại. Cung Cửu Dương nhìn cô, nghĩ ngợi gì đó, rồi sờ tay vào túi quần, thấy không sờ được gì, quay đầu ngoắc tay với người đứng sau cửa kính. Người đó đi tới, Cung Cửu Dương nói: “Ví tiền.”

Người đó vội vàng móc ví tiền của mình ra đưa cho hắn ta: “Ngài Cung.” Cung Ngũ liếc nhìn, sau đó Cung Cửu Dương mở ví ra, thấy bên trong có bốn năm tờ tiền in hình chủ tịch Mao, hắn ta liền lấy ra đưa cho cô: “Tiền điện thoại.” Cung Ngũ lập tức phấn chấn tinh thần nhận lấy: “Tiền điện thoại không đáng là bao, nhưng mà tiền đi lại vẫn phải thu chứ. Cảm ơn chú Út, chú hào phóng quá!” Cung Cửu Dương liếc nhìn cô, vẻ mặt có chút không biết nói sao. Cung Ngũ cũng không nói gì khác với hắn ta, vội vàng cất tiền đi, tâm trạng hài lòng. Cung Cửu Dương nhắc nhở: “Cháu gái, nói lời giữ lời đấy, về nhà nhớ làm đấy.”

Cung Ngũ ra dấu tay OK, “Con người cháu trước giờ đều giữ lời hứa, chắc chắn sẽ giúp chú chuyển lời.” Nghĩ ngợi một lát cô lại nói: “Nhưng mà chú Út này, cháu giúp chú chuyển lời, không có nghĩa là chắc chắn thành công đâu đấy. Dù sao bây giờ Tân Tiểu Ngư cũng có việc làm, cháu thấy cậu ấy bán bao cao su được lắm. Hôm cháu gặp, cậu ấy hào hứng lắm, còn tặng cháu một hộp miễn phí nữa. Cháu thấy hình như là cậu ấy rất thích bán bao cao su đây.”

Cung Cửu Dương gãi đầu, vẻ mặt nôn nóng: “Cháu gái à, cháu không thấy là cô ta bán cái thứ đồ chơi đó sẽ khiến đàn ông mơ tưởng hão huyền à?”. Cung Ngũ chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, “Tại sao chứ? Cậu ấy bán bao cao su mà còn khiến cho người ta mơ tưởng hão huyền sao? Lần đầu tiên cháu nghe nói thế đấy! Người đẹp bán gì cũng dễ mà.”

Cung Cửu Dương cạn lời: “Đầu óc kiểu gì không biết!”

Cung Ngũ vô tội, cô nói gì đâu chứ, chỉ là quan điểm khác nhau thôi. Một cô gái xinh đẹp bán bao cao su mà lại khiến người khác mơ tưởng hão huyền, có còn để cho con gái làm ăn nữa không đây? Cô bĩu môi, không buồn tranh luận tiếp nữa.

Cung Cửu Dương nói: “Cháu gái, chú cho cháu thêm chút tiền, cháu bảo cô ta đến làm đi, có được không?”

“Thì chú Út kỳ lạ chứ sao. Chẳng qua chỉ là nuôi gà thôi mà, sao phải phiền phức vậy làm gì? Cậu ấy không chịu thì tìm người khác thôi, chứ nói xem chú bắt một cô gái xinh đẹp như thể đến đây nuôi gà một năm cho chú thì liệu người ta có vui nổi hay không! Chú nói xem có đúng không?” Cung Ngũ cảm thấy thực sự kỳ lạ: “Chú làm thể là thấy người ta dễ bắt nạt nên cứ nhất quyết đòi người ta nuôi gà cho chú, nếu như cậu ấy không muốn thì cháu có cách gì được chứ?”

Cung Cửu Dương duỗi chân ra, mắt nhìn phía trước, nói: “Thì cháu nói với cô ta, nếu cô ta không đến thì sau này đừng hòng đặt chân vào cánh cửa này nữa.”

Cung Ngũ cười: “Người ta mà thèm nuôi gà cho chú đấy.” Sau đó cô gật đầu nói: “Được được, vậy cháu sẽ nói với cậu ấy thể như vậy, có khi người ta sẽ khóc lóc cầu xin được đến đây làm ấy chứ! Thể đã được chưa? Cháu nói trước rồi đấy nhé, nếu cậu ấy không đồng ý thì cháu cũng không chịu trách nhiệm đâu đấy! Nếu đổi lại là cháu, có người nói với cháu như vậy thì còn lâu cháu mới đi, xì!” Cung Cửu Dương nghe nói vậy vội vàng nói: “Thôi đừng, đừng nói vậy. Cháu cứ nói là giá cả dễ đàm phán thôi.” Cung Ngũ nhìn hắn ta, “Chú Út, tóm lại là có nói hay không đây?”

“Không nói.” Hắn ta xua tay, “Đừng có nói, cháu khuyên cô ta đến nuôi gà một năm, nói với cô ta giá cả đàm phán, chú trả nổi tiền, cô ta cứ ra giá.”

Cung Ngũ hơi ngưng lại, vội vàng quay đầu sang hỏi: “Chú Út, hay là cháu đi học kỹ thuật nuôi gà của Tần Tiểu Ngư, xong rồi quay về nuôi gà cho chú được không?” Cung Cửu Dương giật giật khóe miệng, “Ngưng! Ngưng ngay! Không dùng nổi cháu, cháu nói xem cháu mà đến đây nuôi gà cho chú thì mẹ cháu có hận chết chứ không?” Cung Ngũ chép miệng, “Vậy thôi bỏ đi.” Đàm phán suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa, Cung Ngũ đứng bên cạnh chuồng gà, giơ tay ra đếm số gà, đếm xong cô quay đầu lại: “Chú Út, nếu cháu nhớ không lầm thì chú bảo cháu đến đây ăn gà. Đã nói là chỉ còn tám con, sắp đến giờ ăn cơm rồi, cháu còn chưa thấy có người đến mổ gà đâu.” Cô nhìn chằm chằm cung cửu Dương hỏi: “Chú Út chú nói xem, hôm nay trên bàn ăn nếu như có thịt gà thì có phải là mua ở bên ngoài về bổ sung vào không?” Cung Cửu Dương câm nín. Cung Ngũ thở dài, “Chú Út, vậy là không được rồi, làm người phải thành thật!” Cuối cùng Cung Cửu Dương nói: “Chủ yếu là vì mấy con gà này quá đẹp, giết thì tiếc, nên giữ lại cho chúng đẻ trứng. Nhà nhiều trẻ con, mỗi người một quả trứng cũng không đủ, nếu còn giết nữa thì còn thiếu nữa.” Cung Ngũ mím môi trợn mắt, nhất thời cũng không biết phải nói sao mới phải. Thôi bỏ đi, chẳng qua cũng chỉ là một con gà thôi mà, mới đầu nhà cô giết con gà đù đó xong Tiểu Bát còn buồn bã rất lâu mới hết.

Thấy thời gian cũng gần đến, Cung Ngũ đi theo người đi tìm Bộ Tiểu Cửu, cô sợ Bộ Tiểu Cửu bị bắt nạt nên muốn đi xem sao. Kết quả đến nơi, cổ nhìn thấy Bộ Tiểu Cửu đang cưỡi ngựa gỗ, đi vòng quanh vô cùng vui vẻ, bật cười khanh khách. Trẻ con ở đây đều ở tầm tuổi như cậu, chỉ có một đứa trẻ đang được bể trong lòng, những đứa còn lại đều đang bò đầy dưới đất. Cung Ngũ đứng bên cạnh một lúc, còn qua đó ngắm thử đứa bé đó, những đứa bé đó ngủ rồi, Cung Ngũ lại quay lại, ngồi bên cạnh đợi Bộ Tiểu Cửu. Bộ Tiểu Cửu chơi quá phấn khích, không hề nghĩ đến chị gái đang đợi cậu bên cạnh. Cuối cùng có người đi đến, nói phải đi ăn cơm, tất cả trẻ con đều phải đi, Bộ Tiểu Cửu mới đi cùng mọi người ra. Cung Ngũ ngồi xổm xỏ giày cho câu hỏi: “Tiểu Cửu chơi có vui không?” Bàn tay nhỏ bé của Bộ Tiểu Cửu vịn lên vai Cung Ngũ, gật đầu thể hiện cậu đang rất vui. Cung Ngũ cười với cậu, sau đó dắt tay cậu chuẩn bị đi ăn cơm. Cung Cửu Dương ăn riêng một mình, thấy cô dẫn Bộ Tiểu Cửu đến liền ngồi trong nhà ăn nhỏ vẫy tay với cô, “Cháu gái, đây này!” Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Cửu đi qua đó, “Chú Út, chú ăn một mình à, như vậy có tốt thật không?” “Tốt chứ, có gì mà không tốt, yên tĩnh.” Cung Cửu Dương vỗ vào chiếc ghế bên cạnh: “Cháu gái ngồi đi, ở đây quá tốt ấy chứ.” Cung Ngủ không biết nói gì nữa. Bộ Tiểu Cửu ngồi trên ghế, thân hình bé nhỏ lọt thỏm trong ghế. Cung Ngũ thấy ổn vội đi ra ngoài mang ghế trẻ em vào, bế Bộ Tiểu Cửu lên, còn chuẩn bị sẵn yểm dãi quấn lên cho cậu. Tuy trong ký ức cô chưa làm mẹ nhưng khi làm những chuyện này cô thấy mình làm rất thành thục. Bây giờ cô biết mình đã có một cô con gái, cho nên chấp nhận rất tự nhiên. Nếu không bảo cô một mình chăm sóc đứa trẻ hai tuổi như Bộ Tiểu Cửu thì chắc chắn là không được.

Khi cô ra khỏi nhà đã mang theo đủ đồ dùng cá nhân như bát và thìa nhỏ ăn cơm của cậu nhóc. Cô lấy ra, cho Bộ Tiểu Cửu ăn trước, đợi cậu ăn no rồi cô mới được ăn cơm, ở nhà cũng vậy.

Trên bàn ăn đầy ắp thức ăn, hết cách mà, ai bảo người ta là chủ một gia đình chứ?

Cung Ngũ chọn mấy món Bộ Tiểu Cửu ăn được đút cho cậu. Bộ Tiểu Cửu ăn cơm cũng khá ngoan, ăn tun tút, không hề ẩm. Cung Cửu Dương hỏi: “Cháu gái à, dạo gần đây anh Tư cháu thế nào rồi?” Cung Ngũ: “Cháu cũng không biết nữa. Hai ngày cháu phẫu thuật anh ấy túc trực ở đó suốt, bình thường cứ thứ bảy, chủ nhật là đến chơi nửa ngày, anh ấy bận lắm.”

Cung Cửu Dương nói: “Cháu về nói với anh Tư cháu, bảo nó mau về đi, cứ ở bên ngoài suốt thì ra gì nữa? Lang bạt ở bên ngoài đã lâu vậy rồi, phải biết đủ chứ, ở nhà bao nhiêu việc nó không về giúp đỡ mà cứ ra ngoài làm gì.” Hắn ta liếc nhìn Cung Ngũ, nói: “Cháu đừng quên, cái nhà này cũng có một phần của cháu.”

Cung Ngũ ngạc nhiên: “Tiền trong nhà này cháu cũng có phần à?”

Cung Cửu Dương ngước mắt lên: “Cháu không mang họ Cung à? Sao lại không có phần của cháu? Đương nhiên nếu cháu không cần thì chịu rồi.” Cung Ngũ vội nói: “Ai bảo cháu không cần? Cháu cần chứ!”

“Nếu cháu cần thì khuyên anh Tư cháu về nhà là nghĩa vụ và trách nhiệm của cháu. Theo lý mà nói cháu cũng nên về nhà, nhưng bên phía mẹ cháu còn có Bộ Sinh, không dễ tranh giành được. Sau này người cháu lấy chắc chắn cũng không hề kém cỏi, chú không thể để cháu vì bận rộn chạy giữa hai nhà được, cho nên tùy cháu thôi, nhưng Ngôn tình thì nên trở về nhà.” Cung Cửu Dương gắp một miếng đậu phộng cho vào miệng, “Lần này, chú gọi cháu đến đây chủ yếu là vì chuyện của Ngôn Đình.”

Cung Ngũ híp mắt, tưởng cô ngốc sao? Rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn cô còn không rõ hay sao? Cô thấy trạng thái của Cung Cửu Dương rõ ràng là thể hiện chuyện nuôi gà quan trọng hơn, khi nói đến còn nhớ nhung như thế, bây giờ nói đến Cung Ngôn Đình, hoàn toàn là không mấy để tâm.

Còn nói chủ yếu là vì chuyện của Cung Ngô Đình, buồn cười quá rồi đấy. Cung Ngũ thẩm trợn mắt lườm, Bộ Tiểu Cửu nhìn thấy còn giơ tay ra xoa lên mặt cô. Cung Ngũ cười với Bộ Tiểu Cửu, sau đó xúc cho cậu một thìa cơm, “Tiểu Cửu ăn nhiều vào nhé! Ngoan quá! Chị thương Tiểu Cửu quá!” “Cháu gái, vừa rồi chú nói cháu đã nhớ chưa?” Cung Cửu Dương gõ đũa lên đĩa. Cung Ngũ kéo dài giọng trả lời: “Nghe thấy rồi!” Sau đó cô yên tâm ăn cơm. Tuy gà không phải là gà được nuôi trên núi, nhưng vẫn rất ngon, dù sao cũng là gà tươi, ít ra thì Bộ Tiểu Cửu cũng rất thích ăn.

Cung Ngũ vừa ăn vừa hỏi Bộ Tiểu Cửu, “Tiểu Cửu à, em nói xem chúng ta về nhà giết luôn cả con gà Mặt Trăng của anh Tiểu Bát ăn có được không?” Bộ Tiểu Cửu nghe thấy vậy, cái đầu nhỏ lắc lư thật mạnh, thể hiện sự không đồng ý. Cung Cửu Dương trợn tròn mắt: “Cháu gái, hay là chú cho cháu thêm chút tiền, cháu đưa hai con gà đó về đây được không?” Cung Ngũ quay sang liếc nhìn hắn ta, “Không được, đó là thú cưng của Tiểu Bát. Tiểu Bát đã nuôi nó mấy năm nay rồi, chắc chắn nó sẽ không cho đâu, đưa bao nhiêu tiền cũng không được.” Cung Cửu Dương dùng đũa, hỏi tiếp: “Vậy còn bạn học kia của cháu, tên... Yến Đại Bảo thì sao? Con gà nuôi trong nhà có còn không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Còn chứ, nuôi tốt lắm, chỉ có điều bị trụi lông đuôi, cũng không biết có mọc ra được không nữa. Cô ấy nhổ để làm cầu đá, nhổ nhiều lắm.”

Cung Cửu Dương suýt nữa thì không ăn nổi cơm nữa. Tính đi tính lại, nhà có tám con, hai con cho Bộ Tiểu Bát thì bị thịt mất một con, hai con ở chỗ Yến Đại Bảo, tổng cộng có mười một con. Lúc đầu nếu không tặng có phải tốt không, thật hối hận mà!

Bây giờ chắc chắn là không đòi lại được rồi, cho dù có mua tạm cũng không được, chủ yếu là vì dáng vẻ gà không giống nhau, tuy đa số mọi người đều trông thấy như nhau cả, nhưng đối với một số người đúng là không giống thật, vừa nhìn đã phân biệt ra được là khác nhau chỗ nào rồi.

Nghĩ lại người này cũng giỏi thật, nói là ngốc, nhưng năng lực quan sát không hề ngốc, gà gần giống như nhau cũng có thể phân biệt được. Nhưng Cung Ngũ mặc kệ, cô cho Bộ Tiểu Cửu ăn xong, để cậu cẩm thìa học ăn, cô mới bắt đầu ăn cơm. Cô liếc nhìn Cung Cửu Dương, “Sao chú Út lại không ăn cơm nữa? Chú ăn đi chứ.”

“Ăn không vào.” Cung Cửu Dương nói: “Cháu ăn đi.” Hắn ta liếc nhìn thịt gà trên đĩa, nói: “Ăn nhiều vào, nếu không lãng phí lắm đấy.”

Cung Ngũ nghiêm túc ăn cơm. Ăn cơm xong, Cung Cửu Dương lại đưa ra một yêu cầu nữa: “Cháu gái à, nếu cháu có thời gian thì dẫn Tần Tiểu Ngư đi xem con gà Tiểu Bát nuôi, cả con gà Yến Đại Bảo bạn cháu nuôi nữa. Dù sao cũng là cô ta nuôi, nói không chừng sau khi xem xong tâm trạng tốt lên cô ta lại đồng ý đến nuôi gà.”

Cung Ngũ liếc nhìn hắn ta, gật đầu như băm tỏi: “Biết rồi, về cháu sẽ liên lạc với cậu ấy. Bảo cậu ấy đến nhà cháu chơi là được rồi, sau đó lại bảo Yến Đại Bảo mời Tần Tiểu Ngư đến nhà cậu ấy chơi, lắm cớ để bịa ra lắm.”

Ăn cơm xong, Bộ Tiểu Cửu ăn no quá nên ngủ mất, Cung Ngũ đành phải bế cậu nhóc, Cung Cửu Dương cho người đưa Cung Ngũ về phòng cô. Tuy không ở đây lâu năm nhưng dù sao cô cũng là cô Năm của nhà họ Cung, cho nên dù có vắng mặt thì căn phòng đó cũng vẫn còn, không chỉ vậy căn phòng ngày nào cũng được quét dọn, giống y như các phòng khác. Cung Ngũ chép miệng, nhất thời không biết nói gì. Sau đó, cô đặt Bộ Tiểu Cửu lên giường, đắp chăn cho cậu bé rồi thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi trong phòng, nhìn ngó xung quanh, thấy tất cả mọi thứ trong phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô đứng lên xem tủ quần áo. Cô cũng có chút ấn tượng với quần áo trong tủ, đặc biệt là những bộ lễ phục đẹp đẽ, đa số đều là kiểu dáng của rất nhiều năm về trước. Tuy cô không mặc nhưng những bộ lễ phục đó đều vẫn còn, có lẽ là đợi cổ đến để bỏ đi. Cung Ngũ đi một vòng trong phòng sau đó lại ngồi xuống trước bàn, cô thực sự đã từng ở đây! Cô đứng dậy đi ra ngoài dạo một vòng. Càng đi cô càng thấy trước đây có lẽ cô không hề thích nhà họ Cung, trong tiềm thức cô thấy rất bài xích nhà họ Cung, chắc chắn trước đây đã từng xảy ra chuyện gì đó không hay.

Cô đi đến phòng khách, ngước lên nhìn bức tượng ông già được đặt trên vị trí chính quan trọng nhất trong phòng khách, bỗng nhiên cô nhớ ra hình như trước kia Yển Đại Bảo đã từng đập vỡ bức tượng ông già này.

Cảnh tượng đó lướt qua trong đầu cô. Một đám ông bà già ôm bức tượng ông già đó khóc, hình như còn không ngừng kêu than, còn giận dữ mà không dám nói ra.

Cung Ngũ chép miệng, tâm trạng vô cùng phiền muộn. Cô xoay người đi lên, miệng lẩm bẩm: “Hình như ở nhà họ Cung lúc nào mình cũng phạm lỗi hết!”

Khi họp gia đình cũng bị người ta lôi ra dạy dỗ, ăn cơm cũng bị dạy dỗ, cô vốn cảm thấy ở đây cô có cảm giác không vui vẻ cho lắm, đi một lúc cô phát hiện ra đúng là như vậy thật. Trong đầu cô còn liên tục xuất hiện những cảnh tượng không mấy đẹp đẽ, cảm giác quá mạnh đến nỗi Cung Ngũ có thể nhớ lại trong phút chốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.