Công Tước

Chương 1246: Liếc nhìn một cái



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Tôi đưa Tiểu Cửu ra ngoài chơi, không nhìn thấy có tin nhắn, xin lỗi. Hôm nay mưa, anh đừng đưa Cải3 Trắng Nhỏ đi lung tung, cẩn thận không cảm lạnh.]

Cô vừa trả lời, Công tước đại nhân đã nhanh chóng gọi điện thoại đến: “Tiểu Ngũ2.”

Cung Ngũ đáp: “Ừm, tôi và Tiểu Cửu đang ở bên ngoài.” “Cải Trắng Nhỏ rất nhớ em, hôm nay cứ trông ra ngoài cửa suốt.” Công tước5 đại nhân nói, “Em đang ở đâu, anh đưa Cải Trắng Nhỏ đi tìm em, để con gặp em, được không?”

Cố gãi đầu, “Tiểu Cửu ngủ rồi, tôi ở c4hỗ chú Út, chú ấy có việc tìm tôi. Tiểu Cửu dậy tôi sẽ về nhà, ngày mai tôi qua thăm Cải Trắng Nhỏ.”

Công tước đại nhân cầm điện t0hoại kiên trì: “Cải Trắng Nhỏ vừa dậy, tinh thần rất tốt, anh bể con qua gặp em.”

“Không cần đâu, chỉ một ngày không gặp không sao đâu, yên tâm đi.”

“Chỉ gặp một chút thôi.” Công tước đại nhân tiếp tục kiên trì. Cung Ngũ không biết phải làm sao với anh, sao cứ bắt cô phải gặp cho bằng được? Ngày mai tạnh mưa rồi đến chơi cả ngày có phải tốt hơn không? Có phải cô không gặp Cải Trắng Nhỏ lâu năm rồi đâu. Không thể hiểu nổi, Cung Ngũ thấy hơi mơ hồ, “Ngày mai tôi qua thăm con, hôm nay thì thôi, không cần phiền phức như vậy.” Nhưng Công tước đại nhân vẫn tiếp tục kiên trì: “Để em nhìn con chút thôi rồi anh sẽ đưa con về ngay.” Cung Ngũ nắm chặt tay, bất giác cất cao giọng: “Bây giờ tôi không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ, ngày mai mới muốn gặp không được à? Anh đừng đến đây, bây giờ tôi đưa Tiểu Cửu về nhà.” Sau đó cô tức giận tắt máy, loại người gì vậy chứ! Công tước đại nhân vẫn giữ nguyên động tác nghe điện thoại, anh hít sâu một hơi, tâm trạng trở nên rất kém. Yến Đại Bảo vụng về ôm Cải Trắng Nhỏ đến hỏi: “Anh ơi sao vậy? Tiểu Ngũ không có nhà à?”

Vẻ mặt Công tước đại nhân buồn phiền, anh nói: “Ừ, không có nhà. Cô ấy ra ngoài rồi. Nói là đưa Tiểu Cửu đến nhà chú Út cô ấy rồi. Anh muốn đưa Cải Trắng Nhỏ qua đó gặp nhưng cô ấy không muốn.”

Yến Đại Bảo chính là một cây pháo, châm là nổ, nghe nói Tiểu Ngũ không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ, liền nổi giận: “Cải Trắng Nhỏ là con gái của Tiểu Ngũ, tại sao cậu ấy lại không muốn gặp? Cậu ấy còn đưa Tiểu Cửu đi chơi, sao không đưa Cải Trắng Nhỏ đi cùng? Cậu ấy không phải là người mẹ tốt!”

Công tước đại nhân đáp: “Tiểu Ngũ là một người mẹ tốt, chỉ là hôm nay cô ấy không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ thôi.” Yến Đại Bảo mím môi lại, suy nghĩ rồi hào sảng nói: “Đi! Chúng ta bắt Tiểu Ngũ phải gặp Cải Trắng Nhỏ! Mẹ tốt thì sao lại không muốn gặp con mình chứ?” Hai anh em nhất trí, Công tước đại nhân thu dọn nhanh đồ đạc Cải Trắng Nhỏ dùng, trước khi xuất phát còn thay bỉm sạch cho cô bé.

Hai người ở trong nhà bận rộn, Triển Tiểu Liên đi từ ngoài trời vào, đã nghe thấy Yến Đại Bảo kêu lên nói quên bình sữa quên thìa. Bà hỏi: “Sao thế? Hai đứa định ra ngoài à?” Yến Đại Bảo không ngẩng đầu lên nói: “Bọn con phải ra ngoài. Tiểu Ngũ quá đáng quá rồi, bọn con cho cậu ấy một bài học!” Triển Tiểu Liên sửng sốt: “Tiểu Ngũ làm sao? Tiểu Ngũ làm gì? Hôm nay thời tiết xấu, chắc chắn là Tiểu Ngũ không ra khỏi nhà đâu.” “Cậu ấy đi rồi đó!” Yến Đại Bảo tức giận nói: “Hôm nay Tiểu Ngũ ra ngoài chơi, còn đưa Bộ Tiểu Cửu đi chơi nữa, chỉ không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ thôi.” Triển Tiểu Liên thấy Cung Ngũ không phải là loại người đó, không thể nói là đưa Bộ Tiểu Cửu đi chơi mà không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ được, nếu ra ngoài thì chắc chắn là có việc gì đó. “Đang mưa đấy, lúc này rồi còn đưa Cải Trắng Nhỏ đi làm gì nữa? Nếu Tiểu Ngũ nhớ con thì chắc chắn sẽ đến đây.” Triển Tiểu Liên thấy chuyện cũng không có gì to tát, chỉ một ngày thôi mà, có sao đâu chứ? Nhưng Công tước đại nhân vẫn nhất quyết bế Cải Trắng Nhỏ, Yến Đại Bảo xách đồ dùng của cô bé đi ra khỏi nhà, khí thể hăng hái vẻ mặt nghiêm túc, dường như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm. Triển Tiểu Liên đứng ở cửa, trừng mắt nhìn hai người đi. Bà quay đầu lại, phát hiện Yến Hồi đang ngồi trên sofa, vẻ mặt buồn tẻ, bà hỏi: “Hai đứa nó sao thế? Sao lại hùng hùng hổ hổ đi thể

Yến Hồi ngửa mắt nhìn trần nhà, trả lời: “Thằng nhóc chết tiệt đó...” Bị Triển Tiểu Liên cầm gối đập cho một cái, ông ta liền sửa lại: “Con trai bà gọi điện cho con bé xấu xí kia, nói muốn đưa con nhóc mập đến cho nó gặp, nhưng con bé xấu xí kia không muốn gặp... Con bé xấu xí kia đã nói không gặp rồi mà nó vẫn muốn đi. Không biết xấu hổ!”

Ông ta liếc nhìn Triển Tiểu Liên, rồi căm hận nói: “Còn lôi cả Yến Đại Bảo của ông đi nữa, hừ!” Dù sao cũng biết chuyện rồi, Triển Tiểu Liên mặc kệ ông ta ngồi đó phát bệnh thần kinh. Nói trắng ra là Công tước đại nhân thấy Tiểu Ngũ không đủ quan tâm đến Cải Trắng Nhỏ, sợ cô đối tốt với Tiểu Cửu hơn, rồi dần dần không cần Cải Trắng Nhỏ nữa, cho nên mới ngang ngược như vậy. Nghĩ đến chuyện đó, Triển Tiểu Liên liếc nhìn Yến Hồi, Tiểu Bảo học theo ai thể? Chắc chắn là con người này rồi! Ông ta còn dám lên mặt nói người ta không biết xấu hổ nữa à?

Người không biết xấu hổ nhất chính là ông ta!

Lúc đầu là ai sống chết đòi đưa Yến Đại Bảo đến trước mặt bà chứ? Bà đã nói là không gặp không bể rồi, ai ngày nào cũng nghĩ cách để đưa Yến Đại Bảo vào trong lòng bà chứ? Vậy mà bây giờ còn dám nói người khác?

Càng nghĩ càng giận, Triển Tiểu Liên quay người đi, tức chết đi được! Cái tên thần kinh đó không biết xấu hổ nhất, còn dám mắng con trai bà. Trước khi đi bà lại đập cho ông ta một cái nữa.

Yển Hồi nổi giận, “Ông có nói gì đâu, sao còn đánh người nữa? Ông đây đi tìm lão Tưởng phân xử.” “Ông không sợ mất mặt thì cứ đi tìm người khác đi!” Triển Tiểu Liên quay người đi thẳng.

Khi mặt trời gần xuống núi, cuối cùng Bộ Tiểu Cửu cũng tỉnh dậy. May mà ngày dài, cho nên dù mặt trời có xuống núi thì trời cũng vẫn sáng. Cung Ngũ đang đợi mãi thấy chán, Bộ Tiểu Cửu đã lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng. Cậu đã định khóc, nhưng nhìn thấy Cung Ngũ nên đi chân trần chạy ra chỗ cô giơ tay lên đòi bể.

Cung Ngũ đi tới bế cậu bé lên, ôm vào trong lòng, nói: “Tiểu Cửu nhà chúng ta ngủ một giấc dài quá, Tiểu Cửu ngủ có thoải mái không? Có mơ thấy chị không?”

Càng nghĩ càng giận, Triển Tiểu Liên quay người đi, tức chết đi được! Cái tên thần kinh đó không biết xấu hổ nhất, còn dám mắng con trai bà. Trước khi đi bà lại đập cho ông ta một cái nữa.

Yển Hồi nổi giận, “Ông có nói gì đâu, sao còn đánh người nữa? Ông đây đi tìm lão Tưởng phân xử.” “Ông không sợ mất mặt thì cứ đi tìm người khác đi!” Triển Tiểu Liên quay người đi thẳng.

Khi mặt trời gần xuống núi, cuối cùng Bộ Tiểu Cửu cũng tỉnh dậy. May mà ngày dài, cho nên dù mặt trời có xuống núi thì trời cũng vẫn sáng. Cung Ngũ đang đợi mãi thấy chán, Bộ Tiểu Cửu đã lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng. Cậu đã định khóc, nhưng nhìn thấy Cung Ngũ nên đi chân trần chạy ra chỗ cô giơ tay lên đòi bể.

Cung Ngũ đi tới bế cậu bé lên, ôm vào trong lòng, nói: “Tiểu Cửu nhà chúng ta ngủ một giấc dài quá, Tiểu Cửu ngủ có thoải mái không? Có mơ thấy chị không?”

Bộ Tiểu Cửu híp mắt lại, ngủ gật, miệng không biết đang nói gì đó, một lát sau lại cọ cọ vào trong lòng Cung Ngũ. Cung Ngũ đang bể Bộ Tiểu Cửu dỗ dành thì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng động, còn càng lúc càng lớn. Không đợi cô đi ra ngoài xem, cửa đã bị ai đó đẩy vào, Yến Đại Bảo hung dữ đứng ở cửa: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ ngạc nhiên: “Yến Đại Bảo! Sao cậu lại đến đây?” Yến Đại Bảo trừng mắt: “Tớ đưa Cải Trắng Nhỏ đến đây!” Cô trừng mắt nhìn Bộ Tiểu Cửu, cảm thấy cậu nhóc đã chiếm mất vị trí đáng lẽ thuộc về Cải Trắng Nhỏ. Cổ đi tới bế Bộ Tiểu Cửu vào lòng, đung đưa, “Sao Tiểu Cửu lại nhẹ thế này?” “Tiểu Cửu không nhẹ đâu, bây giờ Tiểu Cửu vẫn còn nhỏ.” Bị cướp mất Bộ Tiểu Cửu, Cung Ngũ đang định hỏi Cải Trắng Nhỏ đâu thì đã nhìn thấy Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đứng ở cửa. Cô tái mặt. Công tước đại nhân đi đến, đặt Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng cô, “Em không muốn gặp Cải Trắng Nhỏ cũng không sao, nhưng Cải Trắng Nhỏ tìm em cả ngày trời, biết em là mẹ, cũng quen với mùi vị trên người em, em không đến gặp con sẽ buồn lắm đấy.”

Cung Ngũ Đế Cải Trắng Nhỏ, còn chưa kịp nói gì, anh đã nói tiếp: “Nghiên cứu khoa học chứng minh rằng, cảm giác an toàn của trẻ con được hình thành tích lũy qua từng ngày. Đừng thấy Cải Trắng Nhỏ còn nhỏ, con cũng biết ai là mẹ mình đấy. Anh không muốn để lại bất cứ ấn tượng nào không tốt trong lòng Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ liếc nhìn anh, “Vậy trước đây Cải Trắng Nhỏ có được gặp anh đâu, chẳng phải vẫn tốt đấy thôi?” “Đó là lỗi của anh, vậy nên bây giờ anh đang cố gắng bù đắp. Anh cũng mong là Tiểu Ngũ cùng phối hợp với anh, chúng ta cùng cố gắng làm ông bố bà mẹ tốt, có trách nhiệm với Cải Trắng Nhỏ. Tiểu Ngũ thấy sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi thì không có ý kiến gì, tôi chỉ cảm thấy chỉ có một ngày hôm nay thì không sao cả.”

Cải Trắng Nhỏ bé nhỏ được mẹ ôm lấy, ngoan ngoãn dựa đầu vào vai mẹ.

Bộ Tiểu Cửu rất ấm ức, cậu cũng muốn được chị bể, nhưng chị bể Cải Trắng Nhỏ rồi. Thấy cậu sắp khóc rồi, Yến Đại Bảo dọa, “Không được khóc, nếu em mà khóc thì chị Đại Bảo sẽ ném em vào thùng rác, cô lao công đến sẽ đưa em về trạm thu hồi rác.”

Bộ Tiểu Cửu cố nén nước mắt, sợ bị chị Đại Bảo ném vào thùng rác thật. Cung Ngũ đau lòng: “Đại Bảo, Tiểu Cửu nhà tớ mới có hai tuổi, cậu đừng dọa em nó như vậy.” Cô dịu dàng xoa đầu Bộ Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu đừng sợ, có chị ở đây rồi, chị không bể được hai em bé một lúc, nếu không chắc chắn chị cũng sẽ bế Tiểu Cửu.”

Sự xuất hiện của Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo đương nhiên đã làm kinh động đến đám người nhà họ Cung.

Ba người lớn và hai đứa trẻ ở trong phòng đã rất chật rồi, một đám người nữa đến, lại càng chật chội hơn.

Cung Cửu Dương và đầu: “Cháu gái à, cháu nói xem cháu có hồ đồ không cơ chứ? Có mấy vị khách quý đến mà lại không báo trước cho chú một tiếng.” Nói xong hắn ta giơ tay ra bắt tay Công tước đại nhân, “Cậu Phí, hân hạnh được gặp anh. Tiểu Ngũ là cháu gái của tôi, vậy cậu Phí... đương nhiên là cháu rể của tôi rồi. Nói thì là khách nhưng xem ra là họ hàng thân thích thôi, người nhà không cần nói nhiều, cậu Phí đừng trách tôi thất lễ.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Chào anh.”

Tuy độ tuổi ngang nhau, nhưng người này đúng là chú Út của Cung Ngũ, chuyện đó dù không muốn cũng phải nhận. Cung Ngũ ở bên cạnh ngửa đầu lên nhìn trời, vờ như không nhìn thấy gì, bên kia Yến Đại Bảo nói: “Chú Út của Tiểu Ngũ, gà nhà chú còn không?”

Cung Cửu Dương lập tức nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ hiểu ý, giải thích với Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, gà ở đây bị giảm mạnh số lượng, chú Út hỏi tớ có thể đưa hai con gà nhà cậu về đây được không?”

Yến Đại Bảo đang định đòi thêm hai con gà nữa về nhà, kết quả nghe Cung Ngũ nói muốn đòi A Phiêu và Thúy Thúy lại, lập tức nói: “Không được! Tớ đang nuôi tốt! Tớ chắc chắn sẽ không trả lại đâu!” Cung Ngũ chép miệng nói với Cung Cửu Dương, “Haizz, chú Út, hết cách rồi nhé.” Cung Cửu Dương thở phào, dù sao cũng không bị Yến Đại Bảo đòi thêm gà. Hắn ta cảm thấy có gì không đúng, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra Yển Đại Bảo đang bế Bộ Tiểu Cửu, còn Cung Ngũ đang bế một đứa bé nhỏ hơn. Hắn ta sửng sốt, sau đó hỏi: “Đứa bé này... là con của Tiểu Ngũ?” Cung Ngũ nhìn Cải Trắng Nhỏ đang nghiêm túc mút tay, dựa đầu vào ngực cô làm một tiểu mĩ nhân yên tĩnh, cô gật đầu nói: “Vâng, đây là con gái cháu, chú Út nhìn xem có xinh không?” Cung Cửu Dương nghiêm túc nhìn thử, “Xinh lắm, lớn lên chắc chắn sẽ là một mĩ nhân.” Cung Ngũ gật đầu: “Chứ còn gì nữa, cháu cũng thấy xinh, siêu cấp tiểu mĩ nhân ấy chứ, he he.” Cung Cửu Dương đã đi ra ngoài cùng Công tước đại nhân. Dù sao người cháu rể này lần đầu chính thức đến nhà, nghe nói lần đầu đến đây không mấy hay ho, Yến Hồi dẫn theo một đám người, còn làm náo loạn cả nhà họ Cung. Lần này thì khác, lần này mang theo một đứa bé đáng yêu, tuy đến để tìm Tiểu Ngũ nhưng đối với nhà họ Cung đây là một cơ hội.

Trong mắt Cung Cửu Dương, ai cũng đều có giá trị lợi dụng, nếu không có giá trị lợi dụng gì thì không đáng để lọt vào mắt hắn ta. Cung Cửu Dương nhiệt tình đưa Công tước đại nhân ra ngoài nói chuyện.

Sự quan tâm của Cung Cửu Dương chính là sự quan tâm của người nhà họ Cung.

Cung Cửu Dương vẫn luôn giữ liên lạc với Cung Ngũ là vì giá trị tiềm tàng của Cung Ngũ lớn đến mức đủ để hắn ta đích thân liên lạc.

Mẹ Cung Ngũ là Nhạc Mỹ Giảo, chồng Nhạc Mỹ Giảo là Bộ Sinh, Bộ Sinh là ai cơ chứ? Người sáng lập Bộ Bộ Hữu Sinh, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Bộ thị, mối quan hệ như vậy sao Cung Cửu Dương có thể để đứt được chứ? Lúc đầu nhà họ Cung và nhà họ Bộ có quan hệ chính là vì hôn ước giữa Cung Ngũ và Bộ Sinh. Tuy nói ra nghe hơi cẩu huyết, nhưng Cung Ngũ vẫn dính líu vào trong đó, chỉ cần nhà họ Cung và Cung Ngũ có mối quan hệ như vậy, Cung Cửu Dương đã có đủ lý do để liên hệ với cô rồi.

Nếu nói đến giá trị của Cung Ngũ thì đó là không thể đo lường được. Bên cạnh cô còn có Yến Đại Bảo, có thể nói là toàn bộ thế lực ngầm của Thanh Thành đứng sau lưng Yến Đại Bảo. Một cô gái mà nhất cử nhất động đều có thể ảnh hưởng đến Thanh Thành, người đó lại là bạn thân của Cung Ngũ.

Tuy cô gái đó vô cùng ngây thơ đơn thuần, nhưng trong mắt Cung Cửu Dương cũng đủ để mượn sức.

Thêm nữa, vị hôn phu đương nhiệm của Cung Ngũ, hoàn toàn là một niềm vui bất ngờ. Cung Cửu Dương vẫn luôn nghiên cứu Cung Ngũ. Cháu gái của hắn ta hoặc là người ngốc có phúc của người ngốc, hoặc là thông minh tuyệt đỉnh đến mức siêu cấp, tóm lại dù là kiểu nào thì chỉ cần là người xuất hiện bên cạnh cô chắc chắn sẽ không phải là người tầm thường. Cô giống như một thể phát sáng, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ngoan ngoãn đứng im bất động thôi cũng sẽ có người vây đến.

Một cô gái bình thường, nhưng bên cạnh lại xuất hiện những người không bình thường, đổi lại là ai cũng không thể không quan tâm đến được.

Lần này, vật thể phát sáng ấy còn dẫn theo một vật phát sáng nhỏ nữa. Cải Trắng Nhỏ ở trong lòng mẹ một lúc, cuối cùng cũng thấy phấn chấn hơn, bắt đầu vung vẩy chân tay nhìn ngó xung quanh.

Bộ Tiểu Cửu sau cơn tỉnh ngủ cũng dần khôi phục lại tinh thần, bắt đầu lắc lư đôi chân.

Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ nói: “Đi, mẹ đưa con đi đến phòng trẻ em, vui lắm đấy, giống như khu vui chơi ở bên ngoài. Bên trong có các bạn nhỏ là con cháu các chi của nhà họ Cung, được nuôi tập thể. Một đám nhóc, đáng yêu chết đi được.”

Yến Đại Bảo nghe vậy liền hào hứng: “Tớ cũng muốn đi!”

Sau đó Cung Ngũ dẫn họ đi, Bộ Tiểu Cửu lại chạy vào trong chơi một mình. Cung Ngũ Đế Cải Trắng Nhỏ, lắc lư cô nhóc: “Cải Trắng Nhỏ, con có muốn đi chơi không?” Yến Đại Bảo ghé sát bên cạnh Cung Ngũ, dè dặt nói: “Tiểu Ngũ đừng cho Cải Trắng Nhỏ chơi nhé, tớ sợ bẩn đấy.”

Cung Ngũ quay sang liếc nhìn cô, “Cứ hai tiếng lại có người quét dọn một lần, mấy đứa trẻ này được nuối kỹ lắm đấy. Cậu yên tâm đi, tớ không muốn Cải Trắng Nhỏ mong manh như vậy, nếu để giống như cậu, lau cái tay thôi cũng lãng phí mất bốn năm tờ khăn giấy thì khó sống lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.