Công Tước

Chương 1247: Người ba tốt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ chặc lưỡi, “Tớ cũng không biết, trong đầu tớ dường như nghĩ đến cảnh cậu dùng khăn lau, sau đó tớ liền thuận miệng nói ra thôi.” Cô nhì3n sang Yến Đại Bảo, hỏi: “Tớ còn nói gì nữa?”

Yến Đại Bảo: “Cậu nói về cái khăn kia, ngoài ra không nói gì nữa. Tiểu Ngũ, có phải sau n2ày cậu sẽ từ từ nhớ lại không?”

Cung Ngũ: “Tớ có hỏi bác sĩ, bác sĩ nói sẽ từ từ nhớ lại, không được sốt ruột. Cậu cũng đừng mừng vội, 5còn chưa biết lúc nào mới nhớ lại hết được.”

Yển Đại Bảo: “Tóm lại, đã có hi vọng rồi! Hahaha!” Cô quyết định trở về sẽ nói với Công tư4ớc đại nhân, như vậy mọi người đều sẽ vui vẻ. Cung Cửu Dương kéo Công tước đại nhân đi nói chuyện gì đó Cung Ngũ không biết, nhưng cô có thể bế0 Cải Trắng Nhỏ nên thấy rất vui. Có nhiều đứa trẻ chơi đùa, Cải Trắng Nhỏ thấy vậy cũng bắt đầu bị bố đòi chơi cùng. Yến Đại Bảo sống chết ngăn cản, “Cải Trắng Nhỏ chúng ta đừng lại đó, không được sạch sẽ, đừng đi lại đó!” Cải Trắng Nhỏ chẳng quan tâm chuyện đó, cứ nhất quyết đòi đi. Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo rồi bế nó đến giữa một nhóm trẻ con. Yến Đại Bảo tay chống cằm, nghiêng đầu nói: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy bọn trẻ thật đáng yêu. Tớ cũng muốn có một đứa con như vậy!” Cung Ngũ: “Vậy tự cậu sinh một đứa đi, Cải Trắng Nhỏ là của tớ.” Yến Đại Bảo bĩu môi, không vui: “Nhỏ mọn, để tớ chơi cùng thôi mà. Ngày mai tớ sẽ đi tìm anh Bánh Bao sinh một đứa!” Cung Ngũ xem như chẳng nghe thấy, cô chẳng biết gì cả, đến lúc đó chú rể đừng đến gây phiền phức cho cô.

Cải Trắng Nhỏ chơi hết sức phấn khởi cùng bạn trẻ, một lát thì chơi cái này một lát thì chơi cái kia, trèo tới trèo lui, chụp được thứ gì cũng ôm vào lòng. Bộ Tiểu Cửu cùng một cô bé cũng vừa biết đi như cậu chơi cầu trượt, cười hí hửng. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cuối cùng cũng có thể nói chuyện với nhau. Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ tớ suy nghĩ kĩ rồi, tớ phải sinh một bé trai và một bé gái. Anh trai phải bảo vệ em gái.” Cung Ngũ gật đầu: “Suy nghĩ này rất hay! Giống như cậu và anh trai cậu, anh trai bảo vệ em gái, rất tốt.”

Yến Đại Bảo kiêu ngạo: “Anh Bánh Bao nói tùy tớ, thế là tớ sắp xếp như vậy.” Nói xong, cô gật đầu hài lòng, cảm thấy bản thân sắp xếp rất ổn thỏa. Cung Ngũ buồn cười, muốn nói với Yến Đại Bảo chuyện sinh con trai hai con gái không phải cô ấy muốn là nhất định làm được, nhưng nghĩ lại thấy không cần, nếu nói ra nhất định hai người sẽ lại cãi nhau.

Nhạc Mỹ Giảo gọi điện thoại cho Cung Ngũ, hỏi cô và Tiểu Cửu đang ở đâu. Cung Ngũ trả lời: “Con đang ở nhà họ Cung, bọn nó đang chơi đùa. Cải Trắng Nhỏ cũng được đưa đến, ăn xong con sẽ về. Mẹ không cần đợi con và Tiểu Cửu về ăn đâu.”

Nhạc Mỹ Giảo càu nhàu, giọng điệu cáu kỉnh: “Sao lại đến đó?” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Thật ra là... chú Út gọi điện thoại cho con, nói có việc tìm con, con cũng không nhớ, nghĩ rằng đó cũng là trưởng bối, nên cuối cùng đã đến đây.” Nhạc Mỹ Giảo: “Vậy nhớ về sớm, đừng Tiểu Cửu chơi nhiều quá, về đến nhà lại không muốn ngủ.” “Con biết rồi” Cung Ngũ nhìn sang Bộ Tiểu Cửu đang chạy khắp sân, mím môi: “Con đi gọi nó về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.