*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Đi theo tớ, tớ biết.” Cung Ngũ nói: “Tốt xấu gì tớ cũng là người nhà họ Cung. Ba của Cải Trắng Nhỏ là khách quan trọng của chú Út, nhất định đang ở 3phòng khách quý.”
Quả nhiên, Cung Ngũ tìm đến vị trí chính xác của phòng khách quý mà cô nói. Cải Trắng Nhỏ giơ hai cánh tay nhỏ lên, Cung N2gũ giúp đỡ cô bé đẩy cánh cửa ra. Cửa vừa mở, nó đã hớn hở cười toe toét gọi, “Ba... ba... ba... ba... ba.” Công tước đại nhân lập tức đứng dậy, đi 5qua bể Cải Trắng Nhỏ ôm vào lòng, nói với Cung Cửu Dương: “Bây giờ trong lòng tôi người quan trọng nhất là con gái và Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ nhìn anh m4ột cái, không nói gì. Bộ Tiểu Cửu đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhỏ qua nhìn, mở miệng nói: “Đói... đói... bụng... đói...”
Cung Ngũ nói: “Chú ú0t, Tiểu Cửu nhà cháu đói rồi, chú có gì ăn không? Ăn xong chúng cháu còn phải về nhà nữa.” Cung Cửu Dương chặc lưỡi: “Chả trách nó trông mũm mĩm thế kia, ăn nhiều thật. Mọi người cùng nhau ăn trưa không ai thấy đói, chỉ mình cháu thấy đói thôi có đúng không?” Cung Ngũ: “Cháu cũng cảm thấy hơi đói rồi, chứng tỏ đã đến giờ ăn. Chú Út không cảm thấy đói, chắc là vì buổi trưa đã ăn hơi nhiều nhỉ?” Yến Đại Bảo từ đằng sau thò đầu ra, hỏi: “Hôm nay có gì để ăn không?” Cung Ngũ: “Hình như là có gà đấy. Chú Út, có phải bây giờ chỉ còn bảy con gà không?” Cung Cửu Dương xoa đầu, trả lời: “Đúng vậy, chỉ còn lại bảy con. Vậy con gà mà Tiểu Bát ôm đi...”
Cung Ngũ lập tức lớn tiếng trả lời: “Tuyệt đối không trả cho chú đâu, nên chú đừng nghĩ tới nữa! Yến Đại Bảo, hai con của cậu...”
Cô còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã bỏ đi, xem như không nghe thấy.
Cung Ngũ nhún vai với Cung Cửu Dương: “Hết cách rồi.”
Cung Cửu Dương buồn bã tặc lưỡi, “Đúng là hết cách. Cứ như vậy đi.” Công tước đại nhân nhìn bọn họ, cúi đầu hôn lên má Cải Trắng Nhỏ một cái, “Cải Trắng Nhỏ, tối nay sẽ có canh gà ăn. Cải Trắng Nhỏ của chúng ta ăn canh gà xong lớn lên thật cao.”
Thời gian này đều do Công tước đại nhân chăm sóc Cải Trắng Nhỏ, cô bé đã có thiện cảm với anh, được ba ôm liền ngồi ngoan ngoãn, không làm ồn một chút nào.
Bữa tối quả nhiên có canh gà, một con gà béo múp được bưng lên, trong canh còn có các loại rau củ, vì có hai đứa trẻ nên chế biến hơi nhạt một chút. Công tước đại nhân múc cho Cải Trắng Nhỏ một bát canh trước, thổi nguội rồi đút cho cô bé.
Cung Cửu Dương ngồi bên cạnh nhìn, mỉm cười: “Cậu Phì đúng là người ba tốt, chăm sóc con gái cực kỳ chu đáo tỉ mỉ.”
Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Con gái của tôi, đương nhiên phải chăm sóc tốt. Nào cục cưng của ba, ăn thử canh xem có thích hay không?”
Cải Trắng Nhỏ ăn một thìa, không nhìn ra là cô bé có thích hay không, nhưng khi đút tiếp, cô bé vẫn tiếp tục ăn.
Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào con gà, một hồi sau thì cô nói: “Tớ có thể ăn một cái đùi gà không?”
Cung Ngũ đứng dậy, bẻ một cái đùi gà đưa cho cô. Yển Đại Bảo được như mong muốn, cầm đùi gà ăn ngon lành trước ánh mắt đầy vẻ trông mong của Bộ Tiểu Cửu. Cung Ngũ lại bẻ thêm một cái đưa cho Bộ Tiểu Cửu, “Tiểu cửu, cái này là của em, chị Đại Bảo lớn nên ăn đùi gà lớn, Tiểu Cửu còn nhỏ, nên ăn đùi gà nhỏ” Cung Cửu Dương nhìn không chịu nổi. Sau đó anh ta đứng dậy bẻ lấy một cái cánh gà để vào bát của Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, gà chỉ có hai cái đùi, chú Út không còn gì cho cháu, chỉ có thể cho cháu cánh gà thôi.” Cung Ngũ được quan tâm mà lo sợ: “Cảm ơn chú Út. Chú thật là có lòng.” Cô cắn một cái, ngẩng đầu lên nói, “Đúng rồi chú Út, trước đây chú gặp Cải Trắng Nhỏ bao giờ chưa?” Cô nhìn sang Cải Trắng Nhỏ nói: “Cải Trắng Nhỏ, đây là ông, chào ông đi con!” Cải Trắng Nhỏ nghe không hiểu, mơ màng ngồi ăn canh gà do ba đút. Cung Ngũ nói xong, không ăn cánh gà mà trừng mắt nhìn Cung Cửu Dương, mím môi không nói gì.
Cung Cửu Dương: “...” Cung Ngũ tiếp tục trừng. Cung Cửu Dương giơ tay xoa trán, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, đừng có trừng mắt nữa, mắt sắp rơi ra ngoài rồi kìa. Chú Út có chuẩn bị quà gặp mặt cho Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ hỏi: “Là bao lì xì năm mươi tệ sao?”
Cung Cửu Dương: “...”