Công Tước

Chương 1250: Chúng ta có phải là anh em tốt không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Tiểu Cảnh: “Chỉ là bị cảm thôi, cô ấy cũng định về lấy đồ nên mới đi. Ngũ này, nhìn sắc mặt cậu hôm nay tốt hơn mấy hôm trước rồi,3 chứng tỏ cậu cần phải nghỉ ngơi là đúng.” Cung Ngũ mỉm cười: “Đúng vậy, ngày nào cũng ngủ quả là không uổng công.” Cô hỏi: “Buổi tr2ưa cậu ăn uống thế nào?” “Nhà tớ ở gần như vậy, còn có thể ăn thế nào? Nhất định là phải về nhà ăn rồi. Ngày nào mẹ tớ cũng nấu đồ ă5n ngon cho tớ và ba tớ, như vậy tớ và ba mới không tiêu tiền lung tung bên ngoài.” Cung Ngũ nuốt nước bọt, “Đồ ăn của cô nấu thật sự4 rất ngon!” “Hôm nay cậu có muốn ăn không?” La Tiểu Cảnh hỏi: “Tớ gọi điện thoại mẹ, bảo mẹ làm thêm một phần là được.”

Cung0 Ngũ chặc lưỡi: “Làm thêm một phần à? Còn Tần Tiểu Ngư thì sao, tớ đã hứa mời Tần Tiểu Ngư ăn trưa rồi, Tần Tiểu Ngư đi cùng được không?”

La Tiểu Cảnh không nói nên lời: “Tớ biết rồi, cậu không muốn tiêu tiền, nên mới gọi tớ đúng không? Tớ biết con người cậu mà. Ngũ này, chúng ta có thể có chút bản lĩnh không? Ngày nào cũng tiếc vài đồng tiền đó, có cần thiết không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Cần chứ! Tớ bây giờ đã là mẹ, tớ phải tiết kiệm từng đồng, để con gái tớ được ăn ngon. Cậu còn chưa có con, sao có thể hiểu được tâm lý của người làm mẹ như tớ? Hứ!”

Cung Ngũ cuối cùng cũng hài lòng, “Mua sớm một chút không phải tốt hơn sao?” La Tiểu Cảnh bất lực ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng âm thầm hỏi ông trời, tại sao cậu ta lại có một người anh em như cô? Cậu ta có thể tuyệt giao với người này không? Đáp án đương nhiên là không thể, vì Cung Ngũ đang ăn kem thì lại xoay đầu nhìn sang cửa hàng bán hạt điều. Cô thích ăn nhất là hạt điều, mùi vừa thơm lại còn nhiều dinh dưỡng. “Tiểu cảnh này, chúng ta có phải là anh em tốt không?” La Tiểu Cảnh nhìn cô một cái, “Cậu lại muốn ăn gì nữa?”

Cung Ngũ chỉ vào cửa hàng hoa quả khô, “Tớ muốn ăn hạt điều, trông nó rất ngon đấy.” La Tiểu cảnh lập tức mua cho cô một hộp. Tuy là siêu thị nhà cậu ta, nhưng mấy cửa hàng bên dưới đều cho thuê, người bán đều là nhân viên do chủ các cửa hàng thuê, không thể đưa miễn phí cho cậu ta. Cậu ta cảm thấy thật thê thảm. Bây giờ cậu ta chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, hi vọng Tần Tiểu Ngư đến sớm để Cung Ngũ đừng làm phiền cậu ta nữa.

La Tiểu Cảnh gặp Tần Tiểu Ngư là lúc còn học đại học. Trong ấn tượng của La Tiểu Cảnh thì Tần Tiểu Ngư là một cô gái rất xinh đẹp, cậu ta thường cố gắng tránh tiếp xúc với Tần Tiểu Ngư, vì cảm thấy Tần Tiểu Ngư giống như kiểu kỹ nữ lầu xanh diêm dúa mà người ta thường nói. Cậu ta sợ bị An Hổ Phách hiểu lầm, nên luôn giữ khoảng cách nhất định.

Hôm nay Tần Tiểu Ngư đến nhà cậu ta ăn cơm, La Tiểu cảnh rất thân trong, nhân lúc Cung Ngũ ngồi xuống mở hộp hạt điều thì đặc biệt nhắn tin cho An Hổ Phách: [Hổ Phách, buổi trưa Tiểu Ngũ và bạn cậu ấy là Tân Tiểu Ngư đến nhà ăn cơm, em về kịp không? Nếu có thời gian thì trở về đi, nếu cô chú đã chuẩn bị thức ăn cho em thì em cứ ở nhà, khách để anh tiếp là được. Yên tâm đi, Tiểu Cảnh yêu em.]

An Hổ Phách trả lời tin nhắn rất nhanh: [Chồng yếu, mọi người cứ ăn đi, ở đây đang bận, em mà trở về sợ ba mẹ sẽ buồn, nên buổi trưa sẽ ở lại đây, chiều mới về. Không cần đợi em, anh cứ tiếp khách đi, không sao cả. Hổ Phách yêu anh.]

La Tiểu cảnh câm nín, cậu ta thở dài: “Được rồi, được rồi, mỗi người một phần, được chưa? Đúng rồi, nếu mẹ tớ hỏi thì cậu phải nói cho rõ, đừng có hại tới đây!” Cung Ngũ hiếu kỳ: “Ý cậu là mặt nào?”

La Tiểu Cảnh trừng mắt: “Còn mặt nào nữa? Đang yên lành đột nhiên tớ dẫn hai cô gái xinh đẹp về nhà, hàng xóm sẽ nhìn chằm chằm cho xem. Nếu mẹ tớ không biết, nhất định sẽ nghi ngờ tớ không chung thủy với Hổ Phách. Vấn đề ở chỗ mẹ tớ biết cậu nên chẳng có việc gì, còn Tần Tiểu Ngư... thì khác!”.

Cung Ngũ nở nụ cười thích thú, “Ừ”, tớ hiểu rồi, ha ha.” La Tiểu Cảnh lập tức lạnh sống lưng. Cậu ta suy nghĩ liệu có cần gọi điện thoại cho An Hổ Phách hay không, bảo cô trưa về ăn cơm. Cung Ngũ dùng sức vỗ mạnh lên vai cậu ta, “Được rồi, được rồi, nể tình cậu cùng cạo đầu với tớ, tớ nhất định sẽ không làm vậy đâu, yên tâm đi.” La Tiểu Cảnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Bây giờ có cần đi dạo mua chút thức ăn cho cậu không?”

Cung Ngũ trừng mắt, mím môi, “Nói, tại lại đột nhiên đối xử tốt với tớ? Có phải cảm thấy tớ xinh đẹp kinh người, là người mẹ hiền vợ đảm, định bỏ Hổ Phách mà yêu tớ không? Tớ nói cho cậu biết, tớ sẽ không bao giờ làm chuyện đó! Chống của bạn là không được động vào, tớ là người rất có nguyên tắc và giới hạn!”

La Tiểu Cảnh tức hộc máu, “Ngũ này, chúng ta có thể đừng suy nghĩ theo hướng đó không? Đi thôi, mua đồ ăn cho cậu để cậu bình tĩnh lại, để tránh tình trạng đầu óc cậu lại nghĩ ra trò gì khác.”

Khi đưa Cung Ngũ đi mua đồ ăn, La Tiểu Cảnh gọi điện thoại cho ba mẹ mình, nói buổi trưa Cung Ngũ và một người bạn học khác sẽ đến nhà ăn cơm, bảo ba mẹ chuẩn bị một ít tôm hùm đất

“Tiểu Cảnh này, hai chúng ta là anh em tốt đúng không?” Cung Ngũ vừa đi vừa nhìn sang cửa hàng bán kem bên đường, nước bọt sắp chảy ra ngoài. La Tiểu Cảnh cảnh giác: “Thì sao?”

Cung Ngũ chặc lưỡi, nói: “Mua một cây kem ăn đi. Tớ nghe nói kem của cửa hàng đó rất đắt, một que tận năm mươi tệ, năm mươi tệ đấy! Tớ chưa từng được ăn, thật là tội nghiệp mà! Nghe nói bọn họ dùng chocolate ngon nhất thế giới để làm kem, nghe nói rất ngon... Tiểu Cảnh, hai chúng ta có phải là anh em tốt không? Từ nhỏ đến lớn tớ chưa từng ăn cây kem năm mươi tệ...”

La Tiểu Cảnh nhăn mặt: “Không phải chứ! Ngũ này, xem ra cậu thật sự quên rồi. Lúc trước khi học đại học, lúc đó cậu đặc biệt gọi điện thoại cho tớ, nói cậu đã ăn một que kem rất là đắt.” Cung Ngũ trừng mắt, hỏi: “Không phải chứ? Sao tớ chẳng nhớ gì cả? Hoàn toàn không có ấn tượng. Tiểu Cảnh này, nếu cậu không nỡ thì cứ nói thẳng với tớ, cậu không thể lừa tớ như vậy!” Sau đó, cô nắm lấy cổ áo La Tiểu Cảnh lắc lắc, lớn tiếng nói: “Tớ muốn ăn một cây kem cậu cũng chẳng mua cho tớ, tiền bán thân của tớ tháng nào cũng đưa cậu không thiếu một đồng, cậu đối xử với tớ như vậy sao?!”

La Tiểu Cảnh muốn phun cả họng máu, không nói gì cả, vội vàng xông vào cửa hàng, mua một que kem nhét vào tay cô, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Cung Ngũ chỉ vào cửa hàng hoa quả khô, “Tớ muốn ăn hạt điều, trông nó rất ngon đấy.” La Tiểu cảnh lập tức mua cho cô một hộp. Tuy là siêu thị nhà cậu ta, nhưng mấy cửa hàng bên dưới đều cho thuê, người bán đều là nhân viên do chủ các cửa hàng thuê, không thể đưa miễn phí cho cậu ta. Cậu ta cảm thấy thật thê thảm. Bây giờ cậu ta chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, hi vọng Tần Tiểu Ngư đến sớm để Cung Ngũ đừng làm phiền cậu ta nữa.

La Tiểu Cảnh gặp Tần Tiểu Ngư là lúc còn học đại học. Trong ấn tượng của La Tiểu Cảnh thì Tần Tiểu Ngư là một cô gái rất xinh đẹp, cậu ta thường cố gắng tránh tiếp xúc với Tần Tiểu Ngư, vì cảm thấy Tần Tiểu Ngư giống như kiểu kỹ nữ lầu xanh diêm dúa mà người ta thường nói. Cậu ta sợ bị An Hổ Phách hiểu lầm, nên luôn giữ khoảng cách nhất định.

Hôm nay Tần Tiểu Ngư đến nhà cậu ta ăn cơm, La Tiểu cảnh rất thân trong, nhân lúc Cung Ngũ ngồi xuống mở hộp hạt điều thì đặc biệt nhắn tin cho An Hổ Phách: [Hổ Phách, buổi trưa Tiểu Ngũ và bạn cậu ấy là Tân Tiểu Ngư đến nhà ăn cơm, em về kịp không? Nếu có thời gian thì trở về đi, nếu cô chú đã chuẩn bị thức ăn cho em thì em cứ ở nhà, khách để anh tiếp là được. Yên tâm đi, Tiểu Cảnh yêu em.]

An Hổ Phách trả lời tin nhắn rất nhanh: [Chồng yếu, mọi người cứ ăn đi, ở đây đang bận, em mà trở về sợ ba mẹ sẽ buồn, nên buổi trưa sẽ ở lại đây, chiều mới về. Không cần đợi em, anh cứ tiếp khách đi, không sao cả. Hổ Phách yêu anh.]

La Tiểu Cảnh không kìm được mà nở nụ cười, cuối cùng cũng yên tâm. Cung Ngũ liếc nhìn cậu ta một cái, vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Cảnh, sao trên mặt cậu lại có nụ cười xấu xa thế kia?” La Tiểu Cảnh giơ tay giật lấy hộp hạt điều: “Trả lại đây!” “Nụ cười dịu dàng!” Cung Ngũ lập tức sửa lại lời nói, ôm lấy hộp hạt điều vào trong lòng, quyết tâm không trả.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người bước đến, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Cảnh? Đây là Cung Ngũ phải không? Hai người... sao lại ở đây?”

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn thì phát hiện là vợ của Đoàn Tiêu, Tào Sảnh Sảnh đang dẫn Tiểu Mao Đầu đi siêu thị. Tiểu Mao Đầu vừa nhìn thấy đồ ăn trên tay Cung Ngũ liền tha thiết nhìn chằm chằm.

Cung Ngũ cầm cây kem, nói: “Tiểu Mao Đầu này, cái này cô đã ăn rồi, không cho cháu được. Vì độ sạch sẽ của khoang miệng người lớn và trẻ con không giống nhau, cô sợ sẽ ảnh hưởng đến răng và sức khỏe của cháu, cháu đừng giận cô nhé. Nhưng mà hạt điều này cô có thể cho cháu một ít. Đây là do chú Tiểu Cảnh mua, chúng ta chia ra, có được không?”

Vừa nói cô vừa mở nắp hộp hạt điều ra, định lấy ra một ít chia cho Tiểu Mao Đầu thì Tào Sảnh Sảnh lập tức bế Tiểu Mao Đầu vào lòng, khua tay nói: “Không cần, không cần, chúng tôi không ăn cái này, ăn vào không tốt. Đồ ăn vặt không tốt đâu.”

Tiểu Mao Đầu chẳng thèm quan tâm, thấy người khác ăn cậu bé cũng muốn ăn. Cung Ngũ vốn định chia cho cậu, cậu rất vui, kết quả mẹ lại không cho, Tiểu Mao Đầu lập tức la lên: “Muốn ăn... muốn ăn...” Trẻ con mà đòi món đồ gì thì nhất định phải cho, dù sao cũng chỉ là một ít hạt điều nhưng Tào Sảnh Sảnh cảm thấy rất mất mặt. Cô ta liền đánh thật mạnh vào mông của Tiểu Mao Đầu. Tiểu Mao Đầu lập tức gào khóc ầm ĩ, uất ức lại thêm chuyện bị đánh, sao có thể không khóc.

Cung Ngũ nhìn không chịu được, nói: “Tôi chỉ cho nó một ít, cô đánh nó làm gì? Trẻ con đứa nào chẳng ham ăn.”

Cô vội vàng đi qua kéo Tiểu Mao Đầu sang một bên, lấy một ít hạt điều để vào trong nắp hộp, nói: “Mao Đầu đừng khóc, cô cho cháu một ít này, có được không? Không phải là mẹ không cho cháu ăn, mà sợ cháu ăn nhiều sẽ bỏ cơm, nên chúng ta chỉ ăn vài hạt thôi, có được không?”

Tiểu Mao Đầu khóc thút thít, cầm hạt điều ăn, Tào Sảnh Sảnh đứng bên cạnh nhìn mà sắp tức chết. Nhìn thấy Cung Ngũ tỏ vẻ người mẹ hiền, trong lòng cô ta càng tức hơn, không tin ở nhà cô cũng giống như vậy, chẳng qua chỉ đang cố ý giả vờ dịu dàng trước mặt Tiểu Mao Đầu thôi. Tự mình không sinh được con trai, nên định lôi kéo con trai người khác sao?

Tiểu Mao Đầu đã ngừng khóc, Cung Ngũ cầm hạt điều, để từng hạt từng hạt vào trong tay cậu, “Cái này cho Mao Đầu ăn trên đường, cái này cho Mao Đầu mang về nhà ăn, trong này còn có rất nhiều, để cho Mao Đầu ăn khi không khóc nữa. Được rồi, Mao Đầu ngoan lắm, như vậy đã vui rồi chứ?”

Mặt Tiểu Mao Đầu vẫn còn nước mắt, mỉm cười ngốc nghếch nhìn Cung Ngũ. Tào Sảnh Sảnh không nhịn được nữa, cô ta đi qua, “Mao Đầu, con không thấy mất mặt à? Con chưa từng được ăn hay thế nào? Mau vứt đi cho mẹ!” Vừa nói, cô ta vừa khom lưng ra sức đánh vào tay Tiểu Mao Đầu, đánh cho mấy hạt điều cậu nhóc cầm trên tay rơi cả xuống đất, “Mau về nhà cho mẹ!”

Tiểu Mao Đầu: “òa...”

Cung Ngủ không vui nhưng lại không làm được gì. Đó là con trai nhà người ta, cô có tư cách gì mà chỉ bảo người khác cách dạy con. Hơn nữa cô phát hiện bản thân đối xử tốt với cậu bé thì mẹ cậu bé càng không vui.

Cung Ngũ mím môi, trong lòng cảm thấy có chút bị thương. Nếu cô chưa có con, cô nhất định sẽ nhảy ra chỉ vào mặt Tạo Sảnh Sảnh nói không được làm vậy với trẻ con. Nhưng cô đã có Cải Trắng Nhỏ, bản thân cô lại là một người mẹ mới, cô không biết sau này mình sẽ trở thành người mẹ như thế nào, cô cơ bản không có tư cách dạy Tào Sánh Sảnh nên làm mẹ ra sao.

Kem trên tay cô đã bắt đầu tan chảy, cô cứ cầm trên tay mà không ăn. Hộp hạt điều để bên cạnh cũng chưa cẩm lên, dưới đất là vài hạt điều bị đánh rơi ra từ trên tay Tiểu Mao Đầu. Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng của Tào Sảnh Sảnh thì nhìn qua, Tiểu Mao Đầu khóc đứt ruột đứt gan, Tào Sảnh Sảnh thì mang vẻ mặt hung hăng giận dữ.

La Tiểu Cảnh lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn, Một lúc sau, cậu ta đột nhiên đi đến khom lưng bể Tiểu Mao Đầu lên từ trong tay Tào Sảnh Sảnh, nói: “Tiểu Mạo Đầu đừng khóc nữa, nam tử hán sao có thể khóc như vậy?” Cậu ta nhìn Cung Ngũ một cái, Cung Ngũ lập tức đứng dậy, lấy hộp hạt điều mới khui chưa được bao lâu, để Tiểu Mao Đầu ôm vào lòng, nói: “Đây là hạt điều do cô xinh đẹp cho Tiểu Mao Đầu. Khi Tiểu Mao Đầu ở nhà ngoan ngoãn thì tự thưởng cho mình một hạt có được không? Lúc khóc thì không được ăn đâu đấy, đứa trẻ ngoan mới được ăn, có biết không?”

Tiểu Mao Đầu uất ức khóc thút thít, ngoan ngoãn gật đầu. La Tiểu Cảnh nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu ở đây đợi tớ, nếu Tần Tiểu Ngư đến thì cũng đừng đi, để tớ đưa hai người họ về nhà đã.” Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, tớ biết rồi, thay tớ gửi lời hỏi thăm Đoàn Tiêu đấy.” Cô gật đầu với Tào Sảnh Sảnh: “Xin lỗi, hình như tôi không biết dỗ trẻ con.” Sau đó cô cúi đầu, nhìn kem chảy xuống đất rồi tiếp tục ăn.

La Tiểu Cảnh bể Tiểu Mao Đầu, Tiểu Mao Đầu ôm hộp hạt điều cười vui vẻ, tuy trên mặt vẫn còn nước mắt nước mũi nhưng tâm trạng đã tốt hơn. Tào Sảnh Sảnh đi theo phía sau, sắc mặt hơi khó coi. La Tiểu Cảnh đi được hai bước thì xoay đầu lại đợi cô ta đi đến, nói: “Tiểu Ngũ không có ác ý gì, cô đừng có thái độ thù địch với cậu ấy như vậy.”

Tào Sảnh Sảnh lập tức nhảy lên: “Tôi có thái độ thù địch với cô ta lúc nào? Là cô ta luôn xem thường tôi, luôn muốn chống đối tối mà. Tôi không hiểu mình có gì khiến các người nhìn không vừa mắt, sao cứ thích nhắm vào tôi? Tối làm gì có lỗi với các người? Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, dựa vào cái gì chứ? Bây giờ anh còn nói tôi như vậy, anh và cô ta có quan hệ gì?”

“Tiểu Ngũ là bạn tốt của tôi, cô đừng nói như vậy.” Giọng của La Tiểu cảnh không cứng cũng không mềm, ngữ điệu nghe rất lịch sự nhã nhặn, vừa đi vừa mỉm cười với Tiểu Mao Đầu trong lòng. Cậu ta tiếp tục nói: “Tiểu Ngũ, tôi và cả Đoàn Tiêu, từ lúc còn học mẫu giáo cho đến lúc trưởng thành, ba chúng tôi luôn là bạn tốt của nhau, nói là người thân thì hơi quá, nhưng nhất định là anh em. Tiểu Ngũ không phải là loại con gái như cô nghĩ. Bất luận là xét về gia thể hay thứ gì khác, cậu ấy cũng cao hơn tôi và Đoàn Tiêu không biết bao nhiêu bậc, những chuyện và những người mà cậu ấy tiếp xúc, có lẽ cả đời này chúng ta cũng không gặp được, nên cô không cần có ý thù ghét gì cậu ấy. Đối với Tiểu Ngũ, đám người chúng ta có lẽ chẳng bằng cả người quét dọn nhà của cậu ấy, càng đừng nói đến những chuyện khác.” Cậu ta đang dùng cách hạ thấp tất cả mọi người bao gồm cả bản thân để nói với Tào Sảnh Sảnh, bọn họ và Cung Ngũ vốn không phải là người của một thế giới.

Tào Sảnh Sảnh vẫn định phản bác, La Tiểu Cảnh tiếp tục nói: “Cô có thể không tin, nhà tôi có ngày hôm nay là nhờ Tiểu Ngũ. Nếu không có cậu ấy, nhà tôi và nhà Đoàn Tiêu đều như nhau, cảnh ngộ của tôi và cậu ấy nhất định cũng giống nhau, tốt nghiệp, kết hôn, chưa từng dám nghĩ đến chuyện đi du học nước ngoài.”

Cậu ta bước đến trước cửa hàng tôm hùm đất của nhà họ Đoàn Đoàn Tiêu vừa lấy hàng xong trở về. La Tiểu Cảnh vừa thả Tiểu Mao Đầu xuống đất, cậu nhóc đã phấn khởi hào hứng ôm hột hạt điều chạy đi ăn. Đoàn Tiêu kinh ngạc nhìn La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, sao cậu lại đến đây?” Tào Sảnh Sảnh từ bên ngoài bước vào, mặt lạnh lùng không nói lời nào. Là Tiểu Cảnh đứng trước mặt Đoàn Tiêu, nói: “Lúc nãy vợ cậu vì chuyện Tiểu Ngũ cho Tiểu Mao Đẩu vài hạt điều mà có chút hiểu lầm với Tiểu Ngũ. Tớ đưa Tiểu Mao Đầu về, cũng muốn giúp Tiểu Ngũ giải thích một chút. Tiểu Ngũ không bao giờ có suy nghĩ không an phận đối với tôi và Đoàn Tiêu. Đoàn Tiêu cậu có thừa nhận không?” Đoàn Tiêu hiếm khi thấy La Tiểu Cảnh nói về Cung Ngũ một cách nghiêm túc như vậy, cậu ta đoán có lẽ vừa xảy ra chuyện gì đó.

Cậu ta gật đầu: “Đương nhiên.”

“Tớ cũng nghĩ vậy.” La Tiểu Cảnh nói: “Tiểu Ngũ không để ý đến chúng tôi, nên em dâu không cần lo lắng Tiểu Ngũ sẽ cướp đi Đoàn Tiêu, hoặc có suy nghĩ mờ ám gì đó với chúng tôi. Tính cách của cậu ấy tôi và Đoàn Tiêu đều hiểu. Cậu ấy không có ác ý với ai cả, cũng không cố ý sinh sự với người khác, trước giờ cậu ấy làm gì cũng đường đường chính chính. Cậu ấy cũng chưa từng tốt với bạn khác giới nào như tôi với Đoàn Tiêu, vì chúng tôi cùng nhau lớn lên, nên mới đối xử đặc biệt với chúng tôi. Giống như lúc nãy, Tiểu Ngũ đối xử dịu dàng với Tiểu Mao Đầu chỉ vì Tiểu Mao Đầu là con trai của Đoàn Tiêu. Trên đường có rất nhiều trẻ con qua lại, tại sao cậu ấy không chia đồ ăn cho những đứa trẻ khác?”

Mặt của La Tiểu Cảnh vẫn không có biểu cảm gì, “Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, nhưng vợ cậu đã nghĩ mọi chuyện quá sâu xa, chuyện bé xé ra to. Cậu có tin không, nếu Tiểu Ngũ thật sự tức giận, cửa hàng nhà cậu có thể sẽ không mở cửa được nữa? Cậu ấy có thể khiến nhà họ La phất lên như bây giờ thì cũng có thể khiến cả nhà cậu muốn sống ở Thanh Thành cũng không được.”

Cậu ta gật đầu với Đoàn Tiêu: “Tớ về đây, hôm khác gặp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.