Công Tước

Chương 1251: Có từng nghĩ qua không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu ta hít thật sâu một hơi, nói: “Tớ không có ý chia rẽ gì cả, nhưng tớ muốn nói một câu, Đoàn Tiêu, sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của cậu, c3hính là lấy một người vợ như vậy. Rõ ràng là cậu có điều kiện rất tốt, lại có một người bạn tốt như Tiểu Ngũ, nhưng cậu lại cương quyết đẩy cậu2 ấy ra xa.”

“Đoàn Tiều, cậu thật sự không phát hiện sao? Những người ở bên cạnh Tiểu Ngũ, ngoại trừ cậu, thật sự không có ai kém hơn cậ5u ấy. Hổ Phách, tớ, còn có cả Lam Anh ở cùng ký túc xá với cậu ấy, vận may của ai cũng như được khai mở. Rõ ràng nên có được điều kiện tốt nhất4, nhưng bây giờ ngày nào cậu cũng phải dậy sớm thức khuya, còn khiến cả ba mẹ cậu dù đã lớn tuổi cũng phải dậy sớm thức khuya cùng cậu. Không p0hải hai người họ nên đến lúc an hưởng tuổi già rồi sao? Còn có Tiểu Mao Đầu, cậu có nhìn thấy sự khác biệt giữa Tiểu Mao Đầu và Cải Trắng Nhỏ không? Cậu không cảm thấy khó chịu sao? Còn nữa, cậu chỉ tuân theo số mệnh, cảm thấy mọi người đều tốt số sao?”

Đoàn Tiêu cúi đầu đứng đó, không nói gì. La Tiểu Cảnh hít thật sâu một hơi, nói: “Chẳng ai vô duyên vô cớ mà trở nên tốt hơn. Tớ có thể tốt lên thì người khác cũng như vậy. Cậu chưa từng nghĩ qua chuyện tại sao Tiểu Ngũ cứ muốn dắt cả nhóm người bọn tớ đến nhà cậu ăn à? Cậu thật sự cảm thấy Tiểu Ngũ không rời bỏ được tôm hùm đất nhà cậu làm sao? Cậu ấy từng đến Tuyệt Địa, Hoàng Triều không ít lần, lẽ nào người ta nấu không ngon bằng nhà cậu? Cậu thật sự không biết nguyên nhân sao? Cậu thật sự cảm thấy anh Phí, anh Lý là những người chịu ngồi trên những chiếc ghế không sạch sẽ của nhà cậu sao? Cậu dùng đầu óc suy nghĩ xem, đã bao lâu rồi không có ai dám đến nhà cậu làm loạn?! Đầu óc cậu rốt cuộc là đang suy nghĩ gì thế?”

Cậu ta giơ tay chỉ vào đầu của mình: “Nhìn thấy chưa? Đầu của tớ là tớ muốn đi cạo đẩy. Vừa nghe thấy chuyện ai đi thăm Tiểu Ngũ thì bị cậu ấy ép đi cạo đầu, lúc đó tớ không muốn cho lắm, nhưng sau đó thông qua kênh bạn bè của Hổ Phách tớ nhìn thấy một tấm hình những người bên cạnh cậu ấy đều cạo đầu hết do Yến Đại Bảo đăng lên. So sánh về thân phận và địa vị, ai cũng thuộc hàng cao quý, tớ có cố gắng cả đời cũng chưa chắc được bằng họ, vậy thì một ít tóc trên đầu tớ đáng là gì? Đừng nói là tóc, cho dù là một ngón tay, nếu đến lúc cần, tớ cũng nỡ cắt đi!”

Đoàn Tiêu nói: “Không sai, tớ rất là ngốc. Vìmột chút tự trọng đáng thương của mình, tớ ngốc đến mức hết thuốc chữa rồi.”

La Tiểu cảnh lập tức dừng chân lại.

Đoàn Tiêu lại nói: “Lúc đó tớ cảm thấy... Tớ không đi nịnh bợ các cậu, các cậu có tiền cũng chả cho tớ. Bất luận là cậu, hay là Tiểu Ngũ, đều là những người có tiền, nhà tớ chỉ là một cửa hàng nhỏ, đến nhà cũng không mua được. Tới nghĩ hoàn cảnh tớ như vậy thì có thể so với ai, rời xa các cậu thì tớ vẫn sống như vậy... Sảnh Sảnh không thích Tiểu Ngũ, tớ biết, tớ cũng từng nói với cô ấy là ba chúng ta cùng lớn lên với nhau, nhưng cô ấy nói không thích kiểu thanh mai trúc mã, nói là có rất nhiều người lợi dụng mối quan hệ này để làm chuyện mờ ám. Lúc đó tớ như bị ma ám, trong lòng có suy nghĩ kia, lại thêm cô ấy nói vậy... Cậu nói không sai, là tự tớ chuốc lấy, tớ rất ngốc...”

Vành mắt La Tiểu cảnh hơi đỏ, xoay đầu nhìn cậu ta một cái. Ai lại muốn làm ầmĩmọi chuyện với anh em từ nhỏ đến lớn của mình chứ? Ai lại hi vọng người anh em quan trọng trong lòng mình ngày càng xa cách với mình, đứng trước mặt mà như người xa lạ? La Tiểu Cảnh nhìn cậu ta, Đoàn Tiêu đứng yên tại chỗ, lau nước mắt, “Xin lỗi Tiểu Cảnh, tớ đã quá ích kỷ rồi, cứ tổn thương tình cảm của cậu và Tiểu Ngũ. Tớ còn cảm thấy bản thân rất uất ức, cảm thấy mình bị các cậu bài xích, cảm thấy các cậu có lỗi với tớ, cảm thấy... các cậu không đúng... Trên thực tế, rõ ràng là tớ có lỗi với các cậu, rõ ràng là tớ muốn tránh xa các cầu trước...”

La Tiểu Cảnh nói: “Cậu biết thì được rồi. Tớ không thể để Tiểu Ngũ đợi lâu, tớ đi trước đây, cậu tự mình suy nghĩ đi.” Nói xong, cậu ta bỏ đi. Đoàn Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, thở ra một hơi thật dài.

Trong phòng, Tiểu Mao Đầu đang khóc long trời lở đất, tiếng mắng chửi của Tào Sảnh Sảnh cũng truyền tới. Mẹ Đoàn đi qua dỗ cậu bé, Tào Sảnh Sảnh trách mẹ chồng quá chiều cháu, chiều hư Tiểu Mao Đầu. Đúng lúc đó Đoàn Tiêu đi vào, đảm mạnh vào cửa, hét to một tiếng: “Đừng ổn nữa!” Tại lầu một siêu thị, Cung Ngũ đang nhìn chằm chằm vào cửa hàng hạt khô. Cô đang sững người ra thì nhìn thấy một bóng dáng đi vào bên trong cửa hàng, mua một hộp rồi đi về phía cô, “Này! Bù đắp!” La Tiểu cảnh ngồi xuống bên cạnh cô, “Lúc nãy đã cho Tiểu Mao Đầu hộp kia, nên tớ mua lại cho cậu hộp này vì cậu là người bệnh thôi, chứ bình thường tớ chả quan tâm cậu đâu.” Cung Ngũ trừng mắt: “Ích kỷ, nhà cậu mở siêu thị to như vậy, sao cậu nhỏ mọn thế!” “Thế cậu hào phóng à? Cậu hào phóng sao không mua cho tớ một hộp?” La Tiểu Cảnh ngồi xuống, nói: “Cậu đi mua cho tớ một que kem, tớ sẽ tin là cậu hào phóng.”

Cung Ngũ tức giận: “Kem đó đắt kinh dị! Tớ vừa ăn của cậu một que, giờ cậu lại bảo tớ mua lại cho cậu. Tiểu Cảnh, cậu có còn anh em tốt của tớ nữa không? Cậu chờ đó, tớ sẽ tố cáo với Hổ Phách, để cậu ấy mắng cậu dở tệ! Chỉ một que kem thôi mà!”

La Tiểu Cảnh trừng mắt: “Chỉ là một que kem thôi, thế cậu mua cho tớ một que đi!”

Cung Ngũ mím môi, giả vờ không nghe thấy, chuyên tâm ăn hạt điều. Là Tiểu Cảnh choáng váng: “Ngũ này, sao cậu lại keo kiệt như vậy, nhớ là sau này đừng nói với người khác cậu hào phóng hay nhỏ mọn gì cả? Có hiểu không?”

Cung Ngũ tiếp tục giả vờ không nghe thấy. Tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không mua kem cho La Tiểu Cảnh. Hai người tranh cãi, thời gian trôi qua rất nhanh, Cung Ngũ nhìn đồng hồ: “Tần Tiểu Ngư chắc cũng sắp đến rồi.” La Tiểu Cảnh hỏi: “Bọn cậu hẹn mây giờ thế?” “Cậu ấy nói đi giao hàng xong thì đến tìm tớ.” Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, vừa ăn hạt điều vừa nhìn xem Tần Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở hướng nào.

Đoàn Tiếu lại cúi đầu xuống, giọng nói nặng nề: “Tớ cảm thấy các cậu xem thường tớ. Mối quan hệ giữa các cầu ngày càng khăng khít, còn tớ thì ngày càng xa cách, tớ cảm thấy mình bị các cậu đẩy ra ngoài...”

“Là tự cậu đẩy cậu ra ngoài thôi!” La Tiểu Cảnh cất cao giọng, “Bọn tớ chưa từng nghĩ như vậy, Tiểu Ngũ cũng chưa từng nghĩ thế. Có lẽ cách cư xử của bọn tớ đối với mọi việc, mọi người đều có sự thay đổi, biết nói những lời không thật lòng nói suông giả tạo, nhưng đối với cậu thì bọn tớ chưa từng thay đổi! Người thay đổi là cậu! Cậu nói bọn tớ xem thường cậu?! Đúng, bây giờ bọn tớ thật sự xem thường cậy, cậu đúng là vô tích sự! Cậu xem cậu bây giờ thành ra thế nào rồi? Cậu có còn là Đoàn Tiểu không? Ước mơ mở hãng sửa xe hơi, mua xe hơi đắt tiền của cậu đâu rồi? Bây giờ cậu chỉ biết ngày ngày bán tôm hùm đất mà thôi!”

Đoàn Tiêu giơ tay ôm mặt, ngồi xổm xuống, nức nở nghẹn ngào.

La Tiểu Cảnh lại lần nữa thở dài, cậu ta cúi đầu cười khổ, “Tớ nói với cậu những chuyện này không phải để khoe khoang bất cứ thứ gì, cũng không phải muốn đả kích cậu. Tiểu Mao Đầu đã lớn vậy rồi, tớ cũng suy nghĩ cho thằng bé nên cũng không khuyên cậu li hôn. Nếu cậu không muốn bản thân trở nên tệ hơn thì đừng để vợ cậu đắc tội với Tiểu Ngũ, hơn nữa Tiểu Ngũ vốn chẳng làm sai điều gì. Nếu cậu cảm thấy những lời tớ nói hôm nay làm cậu mất mặt, cảm thấy đã nhìn lầm tớ, vậy thì từ nay về sau tớ sẽ không bước vào nhà cậu một bước nào nữa, cứ xem như cậu chưa từng quen biết tớ. Đồng thời, tớ cũng sẽ nói suy nghĩ của tớ cho Tiểu Ngũ nghe, tớ tin Tiểu Ngũ sẽ không làm khó cậu, nhiều nhất cũng chỉ thấy thất vọng vì bản thân đã mất đi một người bạn từ thuở nhỏ.”

“Nhưng cậu thì sao? Cậu vô tình mất đi một người bạn như Tiểu Ngũ, đồng nghĩa với việc cậu đã dùng hết vận may của cả cuộc đời cậu ở đây?!” Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, nói: “Từ lâu tớ đã muốn nói chuyện này với cậy, nhưng tới cảm thấy cậu là anh em của tớ, tính tự trọng của cậu lại cao, tớ sợ nói ra những lời này sẽ khiến cậu cảm thấy tớ đang mỉa mai cậu. Hôm nay cuối cùng cũng đã nói ra, nói ra hết, trong lòng tớ cũng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Nếu khiến cậu cảm thấy tớ đang mỉa mai cậu thì cậu cứ xem là như thế, vì thật sự cậu rất ngốc.”

Cung Ngũ tức giận: “Kem đó đắt kinh dị! Tớ vừa ăn của cậu một que, giờ cậu lại bảo tớ mua lại cho cậu. Tiểu Cảnh, cậu có còn anh em tốt của tớ nữa không? Cậu chờ đó, tớ sẽ tố cáo với Hổ Phách, để cậu ấy mắng cậu dở tệ! Chỉ một que kem thôi mà!”

La Tiểu Cảnh trừng mắt: “Chỉ là một que kem thôi, thế cậu mua cho tớ một que đi!”

Cung Ngũ mím môi, giả vờ không nghe thấy, chuyên tâm ăn hạt điều. Là Tiểu Cảnh choáng váng: “Ngũ này, sao cậu lại keo kiệt như vậy, nhớ là sau này đừng nói với người khác cậu hào phóng hay nhỏ mọn gì cả? Có hiểu không?”

Cung Ngũ tiếp tục giả vờ không nghe thấy. Tóm lại, cô tuyệt đối sẽ không mua kem cho La Tiểu Cảnh. Hai người tranh cãi, thời gian trôi qua rất nhanh, Cung Ngũ nhìn đồng hồ: “Tần Tiểu Ngư chắc cũng sắp đến rồi.” La Tiểu Cảnh hỏi: “Bọn cậu hẹn mây giờ thế?” “Cậu ấy nói đi giao hàng xong thì đến tìm tớ.” Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn trái nhìn phải, vừa ăn hạt điều vừa nhìn xem Tần Tiểu Ngư sẽ xuất hiện ở hướng nào.

Hai người đang nói chuyện thì Đoàn Tiêu chạy đến, trên tay cậu ta cầm một hộp giống như thức ăn nhanh, nhét vào tay Cung Ngũ, nói một câu: “Tiểu Cảnh nói các cậu sắp đến nhà cậu ấy ăn cơm, nên tớ bảo ba xào vài con để cậu nếm thử.”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, giơ tay cầm lấy, nói với La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, cầm đi! Vẫn còn nóng! Tiêu này, cậu đổi tính rồi à? Sao đột nhiên lại nỡ cho tớ tôm hùm đất thế?” Cô cúi đầu, mở túi ra, nước bọt liền chảy ra, “Ôi... tớ muốn an!”

Đoàn Tiêu đưa tôm hùm đất cho Cung Ngũ xong liền nói: “Tớ phải về nhà ngủ đây.”

Cậu ta đi được một đoạn khá xa thì Cung Ngũ hét lên: “Tiểu này, cảm ơn cậu!” Cô nghiêng đầu vui vẻ nói với La Tiểu Cảnh: “Có nhìn thấy không? Đoàn Tiêu vẫn rất tốt với chúng ta.”

La Tiểu Cảnh liếc có một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn ra đằng xa, mở miệng nói một câu: “Đúng vậy, tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta mà, người bình thường không thể so được. Biết cậu thích ăn tôm hùm đất nên cậu ấy mang đến cho cậu, xem như lương tâm bị chó tha của cậu ấy vẫn còn sót lại một chút.”

Cung Ngũ: “Tớ ăn một que kem, một hộp hạt điều của cậu thì cậu đòi lại tớ. Cậu xem Đoàn Tiêu người ta cho tớ cả tôm hùm đất này. Mà tớ nói trước, tôm hùm này là của tớ, hôm nay cậu đừng mong được ăn con nào!” La Tiểu Cảnh hộc máu: “Ngũ này, làm người không thể làm thế!” Cung Ngũ: “Không quan tâm, tôm là của tớ!”. Bọn họ đang cãi nhau thì Tẩn Tiểu Ngư đã xuất hiện. Cung Ngũ ngồi ở phía trước cửa lớn, ra sức vẫy tay với cô ta: “Tần Tiểu Ngư!”

Tần Tiểu Ngư nghe thấy liền chạy tới: “Tiểu Ngũ, có phải cậu đợi tớ lâu lắm không?”

Cung Ngũ nhìn Tần Tiểu Ngư, chép miệng: “Tần Tiểu Ngư, mối quan hệ của chúng ta trước kia có tốt không?” Tần Tiểu Ngư suy nghĩ rồi thành thật nói: “Cũng hòa hợp, nhưng không tốt bằng cậu và Yến Đại Bảo.” Cung Ngũ vò đầu: “Sao cậu không thân với tớ nhiều hơn?” Tần Tiểu Ngư: “Hết cách rồi, tớ phải lo buôn bán. Ngày nào cậu cũng dính lấy Yến Đại Bảo, không thể so được! Tớ không có thời gian đi chơi với cậu, đương nhiên không thể nào có mối quan hệ tốt với cậu.”

Cung Ngũ cười toe toét, khoác vai Tần Tiểu Ngư, nói: “Không sao, bây giờ hai chúng ta thân với nhau thì vẫn còn kịp! Đi, trưa nay tớ mời cậu đi ăn!” Cô mở túi tôm hùm đất ra cho cô ta xem, “Nhìn này, trưa nay chúng ta có tôm hùm đất ăn đấy!”

Mắt Tần Tiểu Ngư lập tức sáng lên như đèn pha ô tô: “Tớ thích ăn cá và tôm hùm đất! Mẹ tớ nói lúc còn nhỏ tớ thích ăn cá. Lúc mẹ tớ có thai tớ thì thích ăn cá và canh cá, nên khi sinh tớ ra liền gọi tớ là Tần Tiểu Ngư.” Cung Ngũ cười nghiêng ngả, “Xem ra ba mẹ cậu đặt tên cho cậu cũng thật tùy hứng.” “Đành chịu thôi!” Tần Tiểu Ngư nói: “Tớ vẫn còn đỡ, còn có lí do, tên của em trai và em gái tớ càng tùy tiện hơn.”

“Em gái cậu tên gì?” Cung Ngũ hiểu kỳ. “Tần Tiểu Miêu.” Tần Tiểu Ngư nói: “Còn em trai tớ tên là Tần Tiểu Hổ. Có thấy không? Tên em trai tớ là uy phong nhất, từ cái tên cũng có thể nhìn ra tư tưởng trọng nam khinh nữ, haiz...”

Tần Tiểu Ngư thở dài, “Nhà của tớ, sinh con trai chính là sứ mệnh đấy!”. Cung Ngũ cười ngất: “Nếu tớ mà đến nhà cậu, chắc sống không nổi rồi nhỉ? Tớ sinh ra Cải Trắng Nhỏ mà!” Tần Tiểu Ngư nhìn Cung Ngũ một cái, nói: “Cũng không đến mức không sống nổi, nhưng chắc cũng giống tớ, cứ như con ghẻ. Cải Trắng Nhỏ rất may mắn vì không sinh ra trong nhà tớ, nếu không sẽ rất tội nghiệp.” La Tiểu Cảnh liền hỏi: “Ở đâu thế? Bây giờ mà còn tư tưởng trọng nam khinh nữ sao?”

Tần Tiểu Ngư: “Có, rất nhiều đấy. Ở nhà tớ kinh khủng lắm, may mà mẹ tớ sinh ra Tần Tiểu Hổ, bằng không trong nhà tớ chắc sẽ có rất nhiều trẻ con. Tóm lại, nhất định phải sinh ra con trai thì mới được ngừng lại.”

Cô ta vò đầu: “Sao từ chuyện tôm hùm đất mà nói đến chuyện này nhỉ? Tiểu Ngũ cậu mời tớ ăn mà.”

Cung Ngũ giơ tay lên: “Đi!”

La Tiểu Cảnh ngồi bên cạnh trợn mắt. Cung Ngũ nói hùng hổ cứ như cô mời khách, nhưng thật ra chả tổn đồng nào, đã vậy còn vòi được rất nhiều đồ ăn vặt.

Thấy Cung Ngũ dẫn mình ra ngoài, Tần Tiểu Ngư cảnh giác: “Tiểu Ngũ, không phải cậu mời tớ ăn à? Lẽ nào phải đi ăn hàng?” Cung Ngũ nhiệt tình khoác vai Tần Tiểu Ngư, cười hì hì nói: “Không phải, hôm nay chúng ta đến nhà La Tiểu Cảnh ăn chùa. Cô La nấu ăn rất là ngon, Yến Đại Bảo rất thích.”

Nhắc đến Yến Đại Bảo, Cung Ngũ và La Tiểu Cảnh lập tức sững sờ, hai người nhanh chóng nhìn nhau một cái, không nói gì thêm. Một hồi sau, La Tiểu Cảnh nói: “Hay là...?” Cung Ngũ thận trọng gật đầu: “Nên nói với Yến Đại Bảo một tiếng đi, bằng không sau này cậu ấy biết được nhất định sẽ làm ầm ĩ.” La Tiểu Cảnh lo lắng hỏi: “Cậu ấy có dẫn cả Cải Trắng Nhỏ đến không?” Biểu cảm của Cung Ngũ càng nghiêm nghị, “Cậu ấy mà dẫn theo Cải Trắng Nhỏ, ba của Cải Trắng Nhỏ nhất định sẽ không yên tâm, nhất định sẽ đi theo!” La Tiểu Cảnh: “...” Cuộc sống quá khó khăn rồi, thật sự sẽ kéo một nhóm đến, e rằng cơm mà mẹ cậu ta chuẩn bị sẽ không đủ!

Cung Ngũ suy nghĩ rồi nói: “Bảo cậu ấy đến một mình thôi, đừng dẫn theo Cải Trắng Nhỏ có lẽ sẽ không sao.” Cô nhìn La Tiểu Cảnh một cái: “Hôm nay tớ sẽ ăn ít một chút.”

Tần Tiểu Ngư vội vàng nói: “Tớ chạy cả buổi sáng rồi, nhất định sẽ ăn rất nhiều.”

La Tiểu Cảnh than thở: “Bảo đảm không đủ cho các cậu ăn, tớ sẽ mua đồ ăn vặt cho các cậu, có được không?” Vì thể hai người cùng gật đầu. Cung Ngũ gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, hỏi cô có muốn đến nhà La Tiểu Cảnh ăn cơm hay không và dặn tuyệt đối không được dẫn theo Cải Trắng Nhỏ. Yến Đại Bảo lập tức đồng ý ngay, cô nói đang ở trường nên chỉ đến một mình. La Tiểu Cảnh chu đáo còn nói với vào dặn Yến Đại Bảo khi nào đến cửa siêu thị thì gọi điện báo một tiếng, vì nhà cậu ta đã chuyển đến chỗ khác rồi.

Mảnh đất cũ phải tiến hành cải tạo nền móng, nhà La Tiểu Cảnh được bồi thường không ít tiền phá bỏ và di dời, nên nhà cậu ta đã sớm dọn đến chỗ khác, để tiện cho việc đi làm không quá xa nhà, đi lại cũng thuận tiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.