Công Tước

Chương 1253: Nghèo chết rồi



Yến Đại Bảo ở bên cạnh khoanh tay, trợn mắt, “Tiểu3 Ngũ, cậu vừa nghe nói có thể nhận tiền lì xì là 2không thấy cái gì nữa! Cái đồ mê tiền này!” Cung 5Ngũ thản nhiên nói: “Là chủ La cho tớ, đâu phải t4ớ đời. Hơn nữa, đó là chú La tặng cho Cải Trắng N0hỏ, tớ không có quyền từ chối, liên quan gì đến tớ chứ?”

Tần Tiểu Ngư vẫn đang chăm chú xem phim thần tượng, vừa xem vừa đánh giá: “Haiz, người phụ nữ này xấu xa như vậy, tại sao nam chính còn không nhìn ra? Chỉ số thông minh thế này sao lại làm được nam chính chứ, ôi chao đúng là sốt ruột chết đi được!”

Cung Ngũ dịch qua đó, nhìn cô ta một cái, nói: “Tiểu Ngư, cậu cũng cảm thấy thật đáng lo ngại cho chỉ số thông minh của người ta đúng không?” Tần Tiểu Ngư nhìn cô chằm chằm: “Cậu có ý gì? Có phải là câu nói chỉ số thông minh của tớ cũng đáng lo không? Tiểu Ngũ! Tớ rất thông minh đấy nhé!” Cung Ngũ trợn mắt, “Cậu thông minh chỗ nào? Sao tớ không nhìn ra nhỉ?” Tần Tiểu Ngư tức chết, “Con thuyền nhỏ tình bạn lật rồi!” Yến Đại Bảo ở bên cạnh cười lăn lộn, nói: “Tiểu Ngũ, con thuyền nhỏ tình bạn của cậu và Tần Tiểu Ngư lật rồi, bánh xe lớn tình bạn của chúng ta vẫn vững chắc. Chúng ta vẫn là bạn tốt.” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy!” Tần Tiểu Ngư bĩu môi, xem ti vi, không để ý tới hai người bọn họ. La Tiểu Cảnh cùng người híp mắt, một lát sau mẹ La gọi cậu ta đi bê trái cây. La Tiểu Cảnh bế lên một khay đủ loại bát đựng trái cây đã được gọt vỏ, cắt thành từng miếng một, bên trên còn đặt cả tăm xỉa răng, trong mỗi cái bát nhỏ đặt những loại trái cây khác nhau. Cung Ngũ lập tức phấn chấn tinh thần: “Woa, nhiều trái cây thế! Sáu loại trái cây luôn!” Tầm mắt Tần Tiểu Ngư bị trái cây thu hút, không xem tivi nữa, “Tớ phải bắt đầu ăn trái cây đây, nhìn ngon quá!” Thật ra Yến Đại Bảo chẳng lạ lẫm gì những loại đồ ăn này, cũng chẳng thấy hứng thú nhưng cứ ở gần bên Cung Ngũ thì cô nhất định phải tranh giành một chút. Vừa nghe Cung Ngũ nói nhiều trái cây, Yến Đại Bảo lập tức tham gia vào đại chiến đoạt đồ ăn: “Woa, nhiều trái cây quá! Tớ cũng muốn ăn!”

La Tiểu Cảnh trợn mắt, ba La cười nói: “Xem ra mấy đứa bé đều thích ăn, vậy lát nữa mỗi đứa mang một ít về đi. Chú có anh em buôn bán đổ sỉ trái cây, trong nhà không có gì nhiều, chỉ nhiều trái cây.”

Cung Ngũ gật đầu: “Ngon quá! Ngọt lịm! Lát về, cho cháu xin một ít dưa bở chú nhé!” Yến Đại Bảo nói: “Có phải dưa bở bổ ngực không?” Cung Ngũ trợn mắt: “Yến Đại Bảo cậu ngốc à? Đu đủ mới bổ ngực.”

Yến Đại Bảo rất tức giận: “Dù sao... dù sao cũng đều là trái cây!”

Tần Tiểu Ngư vừa ăn vừa xem ti vi, còn nói: “Dưa bở và đu đủ khác nhau mà. Yến Đại Bảo cậu không có kiến thức bình thường thì đừng nói.”

Cung Ngũ cười nghiêng ngả.

Đây hoàn toàn là chủ đề của con gái, ba La và La Tiểu Cảnh không có cách nào nói chen vào được. Mẹ La ở phòng bếp gọi: “Tiểu Ngư, gà này phải hầm bao lâu?”

Tần Tiểu Ngư vội vàng buông tăm xỉa răng xuống chạy qua: “Suýt nữa cháu quên mất! Để cháu vào xem cho!” Cô ta vội vàng đi xem gà hầm của mình, Cung Ngũ nghển cổ nhìn cô ta với vẻ mặt nặng trĩu tâm sự. Yến Đại Bảo dịch đến gần Cung Ngũ, ghé tai cô, hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu nói đi, có phải là cậu có cái gì muốn nói với Tần Tiểu Ngư không? Cậu cứ nhìn chằm chằm cậu ấy suốt!”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Yến Đại Bảo, sao cậu lại lợi hại vậy?” Yến Đại Bảo lập tức kiêu ngạo: “Tớ là ai cơ chứ? Hừ!” Cung Ngũ: “...” Gà hầm của Tần Tiểu Ngư đã chín, mỡ bóng loáng thơm ngào ngạt, lập tức khiến người trong phòng hít lấy hít để, “Thơm quá!”

Cung Ngũ suýt nữa rơi mắt ra ngoài, “Tần Tiểu Ngư, không nhìn ra cậu còn có tài nghệ tuyệt vời như vậy đấy!” Tần Tiểu Ngư liếc mắt, khinh bỉ nói: “Đương nhiên, còn cần phải nói à? Vừa lên cấp hai tớ đã làm thêm ở quán cơm rồi, quan hệ của tớ với đầu bếp của quán cơm rất tốt, người ta dạy tớ đó.”

Yến Đại Bảo kinh ngạc: “Cấp hai cậu đã đi làm thêm rồi? Đó là lao động trẻ em, người ta cho cậu làm à?”

Tần Tiểu Ngư vỗ bụng mình, nói: “Lúc lên cấp hai tớ rất cao, khi đó một thím làm quản lý ở quán cơm đó cho tớ làm. Làm hai năm mới nghỉ. Những gì nên học tớ đều học được, tớ có thể không lợi hại à?” Mấy người đều trầm trồ thán phục, “Tần Tiểu Ngư cậu giỏi quá!” Mắt Yến Đại Bảo sáng lên: “Tần Tiểu Ngư tớ sùng bái cậu quá!”. Tần Tiểu Ngư kiêu ngạo nói: “Không cần sùng bái tớ, những thứ này đều là chuyện nhỏ. Đúng rồi, nếu như sau này nhà các cậu có đồ điện gì hỏng, tớ sửa giúp các cậu, không cần các câu trả phí sửa chữa, chỉ cần cho chút phí đi đường là được.” Cung Ngũ khinh thường nói: “Cậu còn thu tiền à?” Tần Tiểu Ngư trợn mắt: “Sao tớ lại không thu tiền? Tay nghề của tớ rất tốt! Đúng rồi, nếu như nhà các cậu muốn dùng gỗ để đóng tủ thì cũng có thể tìm tớ, tớ làm thợ mộc cũng không tệ. Ba tớ chính là thợ mộc kiêm thợ xây, từ nhỏ tớ đã làm giúp ông ấy...” Cung Ngũ kinh ngạc đến ngây người: “Tần Tiểu Ngư, tớ đột nhiên phát hiện cái gì cậu cũng biết!” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Tớ vốn dĩ cái gì cũng biết, sau này các cậu có cái gì sửa chữa hay là làm gì, cứ bảo tớ, tớ biết hết.” Yến Đại Bảo trợn to hai mắt, nhìn Tẩn Tiểu Ngư giống như nhìn quái vật: “Tần Tiểu Ngư, cậu chém gió đúng không?” Tần Tiểu Ngư thản nhiên nói: “Đây lại không phải là chuyện ghê gớm gì, có cái gì hay mà chém gió? Nếu như tớ biết lái xe, tớ còn có thể chém mấy ngày, chứ những thứ tớ biết có là cái gì? Bây giờ chẳng có ai muốn làm việc chân tay cả.”

Ba La ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy hiểm lạ, “Cháu gái này nhìn yểu điệu mảnh mai, thật sự biết làm những việc cần sức mạnh kia sao?” Tần Tiểu Ngư gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Cái gì ba cháu cũng biết, cháu học theo ông ấy, sau đó người xung quanh nói cháu làm tốt hơn cả ba cháu. Chủ nhà chú có cái gì cần sửa không?”

Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức nói: “Tiểu cảnh, cậu tìm xem nhà cậu có cái gì cần sửa không, tớ muốn xem xem có phải Tần Tiểu Ngư chém gió không.”

Yến Đại Bảo cũng gật đầu phụ họa: “Ừ ừ, đúng thế, đúng thế!” La Tiểu Cảnh suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ đến: “Mẹ, con nhớ trước đây nhà chúng ta có một cái nồi cơm điện hỏng đúng không?”

Bởi vì lúc đó vội vàng nấu cơm nên đổi luôn cái khác, cái hỏng đó luôn đặt trong nhà kho nhỏ. La Tiểu cảnh chạy ra ngoài, còn cầm một bộ đồ nghề ra, “Cậu muốn sửa thật hả?” Tần Tiểu Ngư gật đầu, cắm điện, động tác thuần thục dùng bút điện bắt đầu kiểm tra, tìm nguyên nhân tim vấn đề, sau đó cô ta mở nồi cơm điện ra.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo ngồi xổm xung quanh nhìn, mẹ La bế thức ăn ra, nhìn thấy cứ cười mãi, “Mấy đứa nhỏ này thật thú vị.” Ba La cười nói một câu: “Mọi người đều không tin con bé này biết sửa, đợi xem sao đi.” Tần Tiểu Ngư mở nồi cơm điện ra, kiểm tra dây điện ở bên trong, nói: “Bị chập điện, cắm điện là sẽ cháy, bệnh vặt của rất nhiều đồ điện trong nhà, nối lại cái dây này là được rồi.” Cô ta lục hộp đồ nghề, lại bắt đầu vừa cắt vừa vặn, cuối cùng lắp nồi cơm điện lại, cắm điện, đèn hiển thị trên nồi cơm điện lập tức sáng lên. Yến Đại Bảo chỉ đèn hiển thị, kêu lên: “Sáng rồi, sáng rồi! Tiểu Ngũ cái đèn kia sáng thật rồi!” Cô đứng lên kéo Cung Ngũ chạy ra đằng sau: “Sắp nổ rồi!” Tần Tiểu Ngư ngồi xổm tại chỗ, mím môi, trợn mắt nhìn Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu như vậy mà được à? Cái nồi cơm điện này đắc tội gì cậu hả? Rõ ràng tớ sửa được rồi, cậu lại nói sắp nổ, con mắt nào của cậu nhìn thấy sắp nổ

hả?”

La Tiểu Cảnh cạn lời nhìn bọn họ một cái, rút nguồn điện ra, bể cái nồi cơm điện đi qua bên cạnh ba La, nói: “Cậu ấy sửa được rồi.” Ba La: “...” Tần Tiểu Ngư đứng lên, phủi tay, nhìn về phía Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, hỏi: “Lần này tin rồi chứ? Tớ biết sửa thật.” Cung Ngũ đảo nhanh con ngươi một vòng, nói: “Trừ phi cậu làm một cái hộp trang điểm cho tớ, nếu không tớ sẽ không tin!” Yến Đại Bảo như máy nhắc lại, dùng sức gật đầu, nói: “Đúng thế!” Tần Tiểu Ngư tức chết: “Đã nói biết rồi còn không tin tớ!” Cung Ngũ nói: “Nếu như cậu làm cho tớ một cái hộp trang điểm, tớ sẽ tin cậu, sau đó sẽ còn giới thiệu mối làm ăn cho cậu.”

Tần Tiểu Ngư nói: “Cậu chờ đó cho tớ!”

Mẹ La bể cá ra: “Được rồi mấy đứa, chuẩn bị ăn cơm thôi!” Bà lại hỏi La Tiểu Cảnh: “Tiểu Cảnh, con hỏi Hổ Phách chưa? Nó có nói trưa về ăn cơm không?”

“Cô ấy không về đâu ạ. Ba mẹ cô ấy giữ cô ấy ở lại ăn cơm rồi.” La Tiểu Cảnh đã dọn xong ghế ra.

Ba La bảo mấy người Cung Ngũ ngồi xuống dùng cơm, “Mấy đứa đừng khách sáo nhé, cứ coi như ở nhà mình. Tiểu Ngũ, Đại Bảo, đây không phải là lần đầu tiên các cháu đến, đừng để chú phải mời mấy đứa nhé. Con cái trong nhà mình cứ tự nhiên. Còn Tồn Tiểu Ngư, mặc dù đây là lần đầu tiên cháu đến đây nhưng cứ thoải mái giống như Tiểu Ngũ và Đại Bảo ấy. Nào nào nào, ăn đi ăn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.