*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Động tác vừa rồi của anh quá rõ ràng, Cung Ngũ mím môi, trừng anh một cái.
Mặc dù không còn thái độ thù địch nghiêm trọng nh3ư ban đầu, nhưng thái độ của Cung Ngũ đối với Công tước đại nhân không thân thiện như với người khác, ít nhiều cũng xa cách hơn. Ma2y mà Công tước đại nhân có một điểm khiến Cung Ngũ cảm thấy anh cũng không tệ, đó chính là anh rất có trách nhiệm ở phương diện chă5m sóc Cải Trắng Nhỏ. Thật ra Cung Ngũ luôn muốn hỏi anh, một người đàn ông như anh không có việc gì, ngày nào cũng ở nhà trông con 4còn ra cái gì? Nhà có tiền cũng không thể bại gia như vậy được, miệng ăn núi lở, cứ như này mãi có phải là sẽ đến nỗi sống ở khu nh0à ổ chuột không?
Công tước đại nhân cười với cô, “Cải Trắng Nhỏ rất thơm, anh sợ Tiểu Ngũ sẽ cắn con, con sẽ đau.” Cung Ngũ bĩu môi, hắng giọng nói: “Buổi trưa tôi ăn ở nhà Tiểu Cảnh rồi, mẹ Tiểu Cảnh nấu cơm cực kỳ ngon. Hôm nay Tần Tiểu Ngư còn làm gà, thơm lắm.”
Yến Đại Bảo bên kia chuẩn bị dẫn Tần Tiểu Ngư đi thăm A Phiêu và Thúy Thúy, Cung Ngũ ngồi ở phòng khách chơi với Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ cầm một con cá heo màu xanh nhỏ vung vẩy lên xuống, chơi rất vui. Cải Trắng Nhỏ chơi một mình một lúc rồi bò dậy, sau đó dùng cả chân cả tay bò về phía phòng trẻ em. Cung Ngũ vội vàng bò theo nó, “Cải Trắng Nhỏ, con định đi đâu thế?”
Cải Trắng Nhỏ cười khanh khách bò đến, đẩy cửa vào phòng, một mình chơi vui vẻ trong đống đồ chơi bằng bông và đủ loại đồ chơi trẻ em.
Cung Ngũ ngồi ở bên cạnh một món đồ chơi lớn, nhìn Cải Trắng Nhỏ. Không lâu sau Công tước đại nhân cũng đi vào, anh đóng cửa lại, ngồi xuống chỗ cách Cung Ngữ không xa, “Có phải đã đến lúc Tiểu Ngũ đi kiểm tra lại rồi không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi vẫn nhớ mà. Mẹ tôi nói bà mặc kệ tôi, nếu như tôi không muốn sống nữa cũng kệ tôi. Đương nhiên là tôi muốn sống rồi, tôi còn có Cải Trắng Nhỏ nữa.”
Nghe cô nói vậy, Công tước đại nhân nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút buồn rầu, sau đó anh bổ sung một câu, nói: “Em còn anh nữa.”
Cung Ngũ nhìn anh một cái, Công tước đại nhân cười với cô: “Chúng ta là một gia đình.” Dùng một chút, anh lại nói: “Anh thật mong em có thể nhớ lại.”
Cung Ngũ bĩu môi, sau đó gật đầu, nói: “Được rồi, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ nhớ ra. Haiz, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, anh kể chuyện trước kia cho tôi nghe đi. Theo lời anh nói, chắc là hai chúng ta đã chung sống với nhau rất lâu, chắc chắn còn có rất nhiều chuyện chưa nói rõ. Thật ra cô nói với tôi rất nhiều rồi, nhưng cũng có nhiều chuyện cô không biết, tôi cảm thấy anh nói sẽ kĩ càng hơn.”
Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, nói: “Anh không phải là một người biết kể chuyện, anh sợ bản thân câu chuyện không phải như vậy, nhưng qua miệng anh lại bị biến chất đi.”
Cung Ngũ: “Như vậy thì hết cách rồi, tôi cũng chỉ có thể từ từ nhớ lại thôi.” Cô đảo con người về phía anh, có chút ghét bỏ đứng lên, nói: “Được rồi, tôi phải ra ngoài đây.” Yến Đại Bảo đã dẫn Tần Tiểu Ngư và La Tiểu Cảnh đi từ phía sau ra, Yến Đại Bảo nói: “Dù sao tớ cũng sẽ không trả lại gà cho cậu đâu!”
Tần Tiểu Ngư tức giận nói: “Đó là gà của tớ, cậu dựa vào cái gì không trả cho tớ: Gà tớ nuôi cơ thể thon thả, thịt gà ăn cũng rất chắc, cậu xem cậu nuổi A Phiêu và Thủy Thúy thành cái gì rồi đi? Mập như vậy, nhìn không đẹp chút nào, chính là loại thịt gà nhà máy nuôi, gà của người ta là gà đồi! Đây là khác nhau về bản chất!”
Yến Đại Bảo tức chết: “Ai nói? Ai nói? Tớ nuôi gà dinh dưỡng tốt, tớ còn cho bọn nó ăn vitamin nữa, chỗ nào không tốt? Ngày nào giết cho Cải Trắng Nhỏ hầm canh, Cải Trắng Nhỏ ăn vừa đẹp vừa cao lên!”
Tần Tiểu Ngư tức chết: “Yến Đại Bảo, tại sao cậu có thể như vậy? Cậu còn định giết bọn nó?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên, chống nạnh, “Chẳng lẽ nuôi gà không phải là để ăn à?” “Cậu nuôi gà còn bút lông gà nữa...” “Đó là để giết thời gian!” Yến Đại Bảo nói năng hùng hồn.
Cung Ngũ trợn mắt, Yến Đại Bảo không nỡ giết hại con gà kia đâu. Mỗi lần ba cô muốn giết gà ăn, Yến Đại Bảo đều liều chết bảo vệ, tuyệt đối không cho đụng vào. Nói đút vitamin không giả một chút nào, cô thường xuyên cắn nát kẹo vitamin của mình trộn vào trong thức ăn cho gà ăn. Đối với Yến Đại Bảo mà nói, hai con gà kia nhất định chính là gà tổ tông.
Đương nhiên, bởi vì gà đẻ trứng, hơn nữa ngày nào cũng có một quả cho Cải Trắng Nhỏ ăn, cho nên Triển Tiểu Liên mới miễn cưỡng đồng ý cho Yến Đại Bảo nuôi hai con gà kia, nếu không có lẽ đã sớm bị giết thịt rồi. Yến Đại Bảo và Tần Tiểu Ngư vì hai con gà mà cãi nhau, Cung Ngũ vỗ vỗ bên cạnh: “Các cậu qua đây ngồi đi. Yến Đại Bảo, cậu là chủ nhà, sao có thể cãi nhau với khách thể?” Yến Đại Bảo: “Tần Tiểu Ngư muốn cướp gà của tớ! Tiểu Ngũ cậu nói đi, gà của tớ béo như vậy, thịt cũng nhiều, không ngon chỗ nào? Tần Tiểu Ngư lại cứ nói gà của tớ không ngon, dựa vào cái gì nói như vậy? Tớ không phục!”
Tần Tiểu Ngư trả lời: “Gà của người ta nuôi thả, cho bọn nó đi bộ, duy trì trạng thái vui vẻ vóc dáng đều đặn, cậu thì sao? Cậu nuôi gà thành heo, mặc dù gà mập, nhưng ăn không ngon! Thịt không thơm, tuyệt đối là mùi vị gà công nghiệp!” “Không phải đâu!” “Nhất định là thế!”
Cuối cùng hai người quyết định giết hai con gà, xem xem rốt cuộc là mùi vị gì.
Cung Ngũ: “...”
Cô không nhịn được hỏi một câu: “Hai người thật sự muốn giết gà à?” Hai người cùng gật đầu: “Đúng thế, phải khiến cậu ấy tâm phục khẩu phục!” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Vậy không phải sau này Cải Trắng Nhỏ không có trứng gà ăn nữa sao?” Yến Đại Bảo ngẩn ra, chớp mắt, suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Vậy thì đừng giết gà nữa!” Tần Tiểu Ngư nhảy lên: “Tớ nói là ăn không ngon, trừ phi cậu cho chúng nó giảm cân!” La Tiểu Cảnh im lặng nhìn, giống như đang nhìn hai kẻ ngốc đang biểu diễn kịch. Cậu ta cảm thấy thật sự quá khôi hài, sao mà kiểu người gì cũng có thể này, vì hai con gà cũng có thể cãi nhau, cậu ta phục rồi.