*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sắc mặt Công tước đại nhân sắp đen như đáy nồi, anh bể Cải Trắng Nhỏ đi đến trước mặt Yến Hồi: “Chú Yên, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta đan3g chào hỏi chú đấy.” Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, vội vàng đứng lên: “Ba, ba không thể không lịch sử thế được, phải chào hỏi Cải Trắ2ng Nhỏ.” Yến Hồi trợn mắt, sau đó nhấc tay lên búng một cái lên trán Cải Trắng Nhỏ, “” Cải Trắng Nhỏ lập tức không mếu máo nữa, tốc độ5 thay đổi sắc mặt nhanh đến nỗi khiến người ta khiếp sợ. Nó toét cái miệng nhỏ nhắn cười giòn giã ngọt như ăn dưa, “Ha ha ha...” Yến H4ồi trợn mắt, đi qua, ngồi xụi lơ lên sofa.
Cải Trắng Nhỏ đạp chân muốn đi xuống, sau đó bò đến bên cạnh Yến Hồi, bám vào chân 0ông ta bò lên.
Nó đạp loạn đôi chân nhỏ, Yến Hồi căng thẳng giơ tay ấn con cá heo nhỏ. Cho đến lúc Cải Trắng Nhỏ bò lên sofa rồi, sau đó ngồi xụi lơ trên sofa, dáng ngồi y hệt như Yến Hồi.
Một lớn một nhỏ ngồi xụi lơ trên sofa, Cung Ngủ ở bên cạnh cười nghiêng ngả. Cô lấy điện thoại ra lén chụp ảnh lại, đăng lên mạng xã hội: Cải Trắng Nhỏ nhà mình và ông nội của cô bé, đều ngồi như gấu trúc!
Cung Ngũ nhìn thấy mà kinh hãi, một chồng thật dày, đây là bao nhiêu người thế? Cô ngẩng đầu lên: “Cô, nhiều người vậy à?” Triển Tiểu Liên cười nói: “Đây là cô đã sàng lọc rồi, chú rể của cháu còn muốn mời nhiều hơn, vốn dĩ nhiều gấp đôi chỗ này, bây giờ đã là giảm bớt rồi.”
Cung Ngũ chặc lưỡi, cô hỏi: “Vậy người cháu mới có hạn mức không?”
Triển Tiểu Liên cười nói: “Đương nhiên là không rồi, chú rể của cháu mời toàn lưu manh, cô xóa người có tai tiếng quá xấu đi rồi. Bạn của Tiểu Ngũ đương nhiên không thể thiếu một ai.” Cung Ngũ gật đầu, “Được, vậy cháu sẽ viết luôn.” Triển Tiểu Liên: “Được, mau chóng viết đi nhé, có thể phát thiệp mời sớm. Đúng rồi, nếu bên chỗ mẹ cháu có bạn bè thân thích thì cũng viết cả đi, nếu đã muốn làm lễ đầy tuổi lớn thì làm cùng nhau luôn, đừng chia ra nữa.” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi.” Cầm danh sách, cô mượn Yến Đại Bảo một cái bút, cô viết hết những người bên cạnh mà mình biết, La Tiểu Cảnh, Đoàn Tiêu nhất định phải viết, sau đó chính là bạn học cùng lớp, cô viết mãi viết mãi rồi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Công tước đại nhân.
Công tước đại nhân hơi ngẩn ra, Cung Ngũ hỏi: “Bây giờ tôi không nhớ rất nhiều chuyện, ở Gaddles tôi có bạn thân hoặc là bạn học có quan hệ tốt không?” “Có. Mấy người bình luận lại ảnh của Tiểu Ngũ chính là bạn học có quan hệ rất tốt với Tiểu Ngũ lúc em học ở Gaddles.”
Cung Ngũ vừa nghe thấy thế bèn lấy điện thoại, mở ra. Công tước đại nhân chỉ một người trong đó nói: “Cô ấy tên là Winnie, tính tình rất nghịch ngợm đáng yêu, quan hệ với Tiểu Ngũ rất tốt, bình thường sẽ cùng ăn cơm cùng chơi với Tiểu Ngũ. Bây giờ cô ấy ở Gaddles, đã đính hôn rồi, chắc năm nay sẽ kết hôn.”
Cung Ngủ gật đầu, viết tên Winnie vào danh sách. Lúc Công tước đại nhân nhìn cô viết tên Winnie còn thuận tay viết cả họ Winnie lên, anh nhìn Cung Ngũ một cái, không lên tiếng, lại chỉ một cái tên phía dưới Winnie nói: “Cô ấy tên là Crovia, cũng là bạn tốt của Tiểu Ngũ ở Gaddles. Cậu này tên là Carlisle, là con trai, cậu ấy và Crovia đã đính hôn rồi...”
Cung Ngũ ngẩng phắt đầu lên, “A? Carlisle và Crovia đính hôn rồi?” Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu, nói: “Đúng, đính hôn rồi.” Cung Ngũ giơ tay vỗ trán, tiếp tục cúi đầu, sau đó viết tên của hai người ra. Cô lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, hỏi: “Cái đó, tên của Gaddles ghép lại thế nào?” Công tước đại nhân cầm lấy bút, viết ghép âm cho cô. Lúc Cung Ngũ nhìn thấy cái tên đó, thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại là một tòa kiến trúc màu đen hùng vĩ tráng lệ, cô ngẩn người, đột nhiên hỏi: “Có phải tôi từng sống trong một tòa kiến trúc lớn màu đen không?”
Công tước đại nhân: “Đúng vậy, đó là phủ Công tước, nhà của chúng ta.” Yến Đại Bảo ở bên cạnh nói: “Còn có anh Dung nữa!”
Cung Ngũ: “Anh Dung là ai thế?” Sau đó Yến Đại Bảo đứng lên, cầm con búp bê trong tay Cải Trắng Nhỏ, bày ra tư thế, bắt đầu vừa nhảy vừa hát, hát đến cuối cùng, còn bày ra một tư thế cực kỳ ngầu. Cung Ngũ trợn mắt há mồm, “Yến Đại Bảo cậu làm gì thế?”
“Đó là anh Dung!” Yến Đại Bảo nói, “Anh Dung là ca sĩ, anh ấy là minh tinh thần tượng.” Công tước đại nhân cảnh giác nhìn về phía Cung Ngũ, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cung Ngũ chớp mắt, hỏi: “Tớ còn quen cả minh tinh thần tượng nữa à?” Yến Đại Bảo: “Cậu quen, tớ cũng quen, chúng ta đều quen!” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Quan trọng là tớ không nhớ. Yến Đại Bảo, cậu cảm thấy có thể mời người này không?”
Yến Đại Bảo còn chưa kịp nói gì, Công tước đại nhân đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, nếu người này là ca sĩ, Tiểu Ngũ lại không phấn rõ rốt cuộc có thể mời người này không, vậy thì dễ rồi, có thể mời anh ta hát nhạc thiếu nhi cho Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta. Em cảm thấy thế nào?”
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lý, cô giơ tay đập bàn, gật đầu, “Ý này hay!” Cải Trắng Nhỏ vốn dĩ thả lỏng nằm cùng ông nội, đột nhiên bị động tác vỗ bàn của mẹ làm giật mình, cơ thể nhỏ cũng run lên. Nó vừa định mếu máo khóc, Yến Hồi đã giơ tay nhét con cá heo nhỏ vào trong lòng nó, Cải Trắng Nhỏ lập tức ngừng mếu. Công tước đại nhân cười: “Anh cũng cảm thấy như vậy rất tốt.” Yến Đại Bảo chống nạnh: “Cải Trắng Nhỏ thích nghe nhạc thiếu nhi gì?” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Nhiệm vụ này giao cho Đại Bảo đi, Đại Bảo xem Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta thích nghe nhạc thiếu nhi gì.” Yến Đại Bảo cảm thấy mình gánh nhiệm vụ nặng nề, chạy đi bàn bạc với Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ bị cô làm phiền giơ cái tay nhỏ dụi mắt, buồn ngủ rồi. Đến khi Cung Ngũ và Công tước đại nhân thảo luận xong thì cũng phát hiện đã một lúc lâu không nghe thấy tiếng Cải Trắng Nhỏ và Yến Đại Bảo, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nó đang nằm trong lòng Yến Hồi, cuộn tròn ngủ y như Con heo, Yến Đại Bảo thì dựa vào vai Yên Hôi. Yến Đại Bảo ngủ rất say, vặt đôi chân dài lên tay vịn sofa.
Cung Ngũ thả lỏng cười, cô cầm điện thoại lên, chụp ảnh ba người phía trước, đưa cho Công tước đại nhân xem: “Anh xem đi, đẹp biết bao!” Công tước đại nhân cười gật đầu, nói: “Ừ, thật đẹp.” Lúc ăn tối, Yến Hồi trừng Cải Trắng Nhỏ mấy cái, Cải Trắng Nhỏ đeo cái yếm hình con ếch con, đang há cái miệng nhỏ nhắn ăn cơm ba đút. Yến Hồi lại trừng Cải Trắng Nhỏ một cái. Cuối cùng bị Triển Tiểu Liên nhìn thấy, “Ông cứ trừng nó làm gì hả? Cải Trắng Nhỏ ăn thịt hay là uống máu ông?” Yến Đại Bảo nghe thấy, nhìn qua: “Ba, có phải ba lại định bắt nạt Cải Trắng Nhỏ không?” Yển Hồi tức giận: “Yến Đại Bảo, sao con không đứng về phía ông đây hả? Con mắt nào của con nhìn thấy ông đây bắt nạt nó? Đến bây giờ cánh tay ông đây vẫn đau, nó ngủ cả buổi chiều, buổi tối xem nó ngủ thế nào?!” Cải Trắng Nhỏ nằm bò trên ngực ông ta ngủ, Yến Hồi không thể nhúc nhích. Ông ta không thể cử động cánh tay đỡ nó, đến bây giờ vẫn đau, đương nhiên ông ta tức giận rồi.
Thêm một cái nữa, Yến Hồi cảm thấy mình đặc biệt đặc biệt vất vả, tất cả mọi người đều nên đối xử tốt với ông ta. Ông ta vì tiệc đầy tuổi của con bé này mà bỏ ra rất nhiều sức, cả ngày ông ta chạy ở bên ngoài đấy! Nhìn những người không có lương tâm này đi, không có một ai nói ông ta vất vả, lương tâm vứt cho chó ăn hết rồi à? Tức giận, tức giận! Yến Hồi cảm thấy những người này đúng là thiên lý khó dung.
Cải Trắng Nhỏ nghiêm túc ăn cơm, còn ăn trái cây, khuôn mặt nhỏ bé phồng ra. Triển Tiểu Liên bảo người cầm khăn mặt đến lau mặt cho Cải Trắng Nhỏ, sau đó hỏi Công tước đại nhân: “Con đã đặt tên cho Cải Trắng Nhỏ chưa?”
Công tước đại nhân: “Con đã xem rất nhiều sách, nghĩ rất nhiều rồi, hy vọng vào sinh nhật đầy tuổi của nó sẽ đi làm hộ khẩu.” Cải Trắng Nhỏ đáng thương đến bây giờ vẫn chưa có hộ khẩu. Yến Hồi vừa nghe thấy thế, ngẩng phắt đầu lên: “Con bé này tên là gì? Có phải là Phí Vật không?” Cung Ngũ trợn mắt: “Chú Yên!”
Yến Hồi nhìn chằm chằm cô: “Nhóc xấu xí, ông đây đặt tên, mày có ý kiến gì à?”
Cung Ngũ nói: “Cái tên gì mà nghe kỳ lạ vậy chứ!” Yến Hồi suy nghĩ một chút, ông ta nói: “Vậy tên là Phí Phẩm thì sao?”
Cung Ngũ lại lắc đầu: “Phí Phẩm ạ? Tên gì mà nghe thôi đã thấy là lãng phí đồ ăn, không được đâu ạ!”
Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, lắc đầu: “Không được, không được, đổi tên khác đi ba!” Triển Tiểu Liên muốn cầm búa đập cho Yến Hồi ngất đi, ông ta tuyệt đối là cố ý muốn đặt tên Cải Trắng Nhỏ khó nghe thì ông ta mới hài lòng. Bà hỏi: “Tiểu Bảo, con đặt tên cho Cải Trắng Nhỏ là gì thế?” Cung Ngũ cũng tò mò, nghiêng đầu nhìn anh, “Tên gì thế?” Công tước đại nhân nói: “Mọi người cảm thấy tên là Phí Bào Bào thế nào?” Cung Ngũ mím môi, hỏi: “Đây chính là cái tên anh nghĩ rất nhiều ngày mới nghĩ ra đấy à?”.
Công tước đại nhân phiền muộn nói: “Anh nghĩ rất nhiều, phát hiện có rất nhiều cái tên bị trùng, anh không muốn Cải Trắng Nhỏ trùng tên với người khác, cảm thấy chắc người tên là Bào Bào sẽ tương đối ít.”
Triển Tiểu Liên giơ tay đỡ trán, đột nhiên cảm thấy hình như con trai mình thật hài hước. Phí Bảo Bào, tại sao anh không đặt tên là Phí Thủy, Phí Liệu đi? Phí Bào Bào... Yến Đại Bảo nói: “Con cảm thấy Phí Bào Bào rất hay! Bào Bào, Cải Trắng Nhỏ rất thích bong bóng!” Yến Hồi vừa thấy Triển Tiểu Liên không thích, lập tức nói: “Phí Bào Bào hay! Phí Bào Bào dễ nghe!” Cung Ngũ kiên quyết phản đối: “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta không được tên là Phí Bào Bào, người ta vừa nhìn thấy tên nó, lại gọi Phí Bong Bóng, sau này đi học chắc chắn sẽ bị các bạn khác trêu!” Công tước đại nhân nói: “Tiểu Ngũ, đây là tên tiếng Trung của Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ còn có tên tiếng Anh nữa, tên là Adela Edward” Triển Tiểu Liên nhìn Công tước đại nhân một cái, Cung Ngũ bĩu môi, miễn cưỡng đồng ý, “Được rồi, ai bảo anh là ba nó chứ, Adela thì Adela đi, chỉ là Phí Bào Bào.” Yến Đại Bảo nói: “Phí Bào Bào hay!”. “Yến Đại Bảo, cái tai nào của cậu cảm thấy hay hả?” Cung Ngũ hỏi. Yến Đại Bảo nói: “Cả hai tại tớ đều cảm thấy hay” Cô nghiêng đầu nói với Cải Trắng Nhỏ: “Bào Bào.” Cải Trắng Nhỏ mờ mịt ngẩng đầu lên, Yến Đại Bảo lập tức nói: “Cậu nhìn đi nhìn đi, Cải Trắng Nhỏ ngẩng đầu lên rồi!” Cung Ngũ: “...” Yến Hồi ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Phí Bào Bào hay, Phí Bào Bào hay!” Triển Tiểu Liên tức chết, hỏi ông ta: “Ông mấy tuổi rồi?”
Yến Hồi xòe ngón tay ra, nói: “Ông đây năm nay...”
“Ông còn không biết xấu hổ mà nói à!”
Cung Ngũ nói: “Cháu muốn Cải Trắng Nhỏ tên là Phí Tiền Tiền!”
Triển Tiểu Liên: “...”
Yến Đại Bảo trợn mắt. Công tước đại nhân cạn lời. Yển Hồi vỗ bàn cười: “Phí Tiền Tiền... ha ha ha ha ha...”
Cung Ngũ nghe cũng thấy hơi lạ. Phí Tiền Tiền nghe như lãng phí tiền rồi, như vậy cũng không được! Suy nghĩ một chút, cô chữa lại, nói: “Vậy gọi là Phí Kim Kim thì sao?” Ôi chao, rõ ràng là cái họ này không hay! Nhìn họ của cô đi, gọi là Cung Tiền Tiền có phải là hay biết bao không? Haiz, thật là buồn bực chết mà.
Mọi người: “...” Cung Ngũ gãi đầu, nói: “Vậy bỏ đi, cứ gọi Phí Bào Bào đi, lãng phí bong bóng không đáng giá, chỉ cần sau này đừng bị gọi là Phí Bong Bóng là được.”
Công tước đại nhân: “...”
Cuối cùng, vẫn là Công tước đại nhân đặt tên, tên tiếng Trung của Cải Trắng Nhỏ là Phí Bào Bào, tên tiếng Anh là Adela Edward. Cung Ngũ phiền muộn thở dài, nói: “Hy vọng sau này Cải Trắng Nhỏ lớn lên không trách tôi không ngăn cái tên Bào Bào của nó.”
Cô cảm thấy cái tên này rất đáng oán trách! Haizzz, Cải Trắng Nhỏ đáng thương!
Cải Trắng Nhỏ toét miệng cười vui vẻ, hoàn toàn không biết mẹ đang lo lắng cái gì. Buổi tối Cung Ngũ trở về, đưa danh sách cho Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Bà nội của Cải Trắng Nhỏ nói cùng làm cho bớt việc, để mẹ đỡ phải tổ chức lần nữa.” Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy thế, đương nhiên đồng ý ngay, “Được, không thành vấn đề, mẹ sẽ viết ngay, ngày mai con mang cho bọn họ.” Nhạc Mỹ Giảo nhìn tên trong danh sách, nói: “Nhiều người như vậy à?” Bộ Sinh đi qua xem, “Người nhà bọn họ mời có chung một ưu điểm.”
Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Cái gì thế?” Bộ Sinh tiện tay lật một cái, cười nói: “Một chữ thôi, giàu. Những người trong danh sách này mà đi, sẽ không bỏ tiền mừng quá ít. Cứ đợi mà xem, đến lúc đó chắc chắn náo nhiệt.” Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, lập tức nhảy lên: “Thật sao?” Bộ Sinh gật đầu: “Thật. Đến lúc đó sẽ biết.” Cung Ngũ xoa tay vào nhau, “Nói như vậy Cải Trắng Nhỏ sắp phát tài rồi à?”
Bộ Sinh nói không sai chút nào. Tên người xuất hiện trong danh sách toàn là người giàu, người này lắm tiền hơn người kia. Những cái tên đó là ông Yến tự tay viết từng cái lên, cho nên chữ hơi xấu.
Thật ra, Yển Hồi không có lòng tốt muốn tổ chức tiệc sinh nhật một tuổi cho Cải Trắng Nhỏ như vậy, nhưng chuyện ông ta lợi dụng cô bé để kiếm nhiều tiền thì vui không gì bì được, chỉ muốn viết hết mọi người lên, như vậy đến lúc đó ông ta có thể thu được nhiều tiền mừng hơn!
Vì vậy, trong ngoài ba tỉnh bảy mươi hai thành phố, tất cả những người nhận được thiệp mời đều gào khóc thảm thiết, tất cả những người không nhận được thiệp mời cũng gào khóc thảm thiết. Người nhận được thiệp mời đau lòng cho tiền của mình, người không nhận được thiệp mời đau lòng cho chính mình, bị ông Yến coi thường, sau này còn lăn lộn thế nào?
Tóm lại, chính là không mấy ai vui vẻ.
La Tiểu Cảnh và ba La nhận được thiệp mời thì đang bàn bạc ở nhà xem mừng bao nhiêu tiền là được, mẹ La ở bên cạnh nói: “Hay là mừng mười nghìn tệ?” Ba La nhìn bà một cái, “Bà không nhìn xem địa chỉ chỗ này là chỗ nào đi. Hoàng Triều đấy! Muốn bước vào đó phải có tấm thẻ hội viên trị giá mấy trăm nghìn tệ, người ta tổ chức ở chỗ đó thì thử hỏi mười nghìn của bà là cái gì? Tiểu Cảnh, con xem mừng bao nhiêu là thích hợp? Chúng ta có thể nhận được thiệp mời là không dễ dàng rồi, tiền mừng không thể khiến Tiếu Ngũ mất mặt được.”
La Tiểu Cảnh xoa xoa tay, nói: “Hay là cho một con số cát lợi đi, tám mươi tám nghìn tệ, Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ thích mấy số này. Tạm thời không bàn nhiều hay ít tiền, con số chắc chắn chính là số Tiểu Ngũ mong muốn.” An Hổ Phách im lặng ngồi ở bên cạnh, khoác cánh tay La Tiểu Cảnh, “Em còn chuẩn bị mấy bộ quần áo Cải Trắng Nhỏ có thể mặc, đến lúc đó tặng cả tiền mừng và quần áo là được rồi.”
La Tiểu Cảnh gật đầu, cười với An Hổ Phách, “Được. Ba, mẹ, hai người thấy có được không?” Ba La gật đầu: “Được.” Mặc dù mẹ La cảm thấy nhiều, nhưng bà nghĩ con trai và chồng suy nghĩ chắc chắn chu toàn hơn, cũng gật đầu: “Mẹ không có vấn đề gì. Mọi người quyết định là được rồi.” Bên này bàn bạc xong rồi, ba La còn đến ngân hàng rút tiền mới cho may mắn. Bên kia Đoàn Tiêu cũng đang ở nhà suy nghĩ vấn đề này. Hồi đó cậu ta và Tào Thiên Thiên kết hôn, tiền mừng của Cung Ngủ không nhỏ, ít nhất trong tất cả các khách mời đến tham gia hôn lễ, tiền mừng của cô và La Tiểu Cảnh là hai cái duy nhất có bốn con số.
Lần này rốt cuộc mừng bao nhiêu mới thích hợp? Ba Đoàn nói: “Hồi trước Tiểu Ngũ mừng con hai nghìn tệ, con cho thêm một chút nữa, không thể quá khó coi.”
Đoàn Tiêu nhìn ba mình một cái, không lên tiếng. Cái khác cậu ta không biết nhưng Hoàng Triều là nơi nào cơ chứ, đó chính là một chỗ tiêu tiền! Người có thể vào đó toàn là người cực kỳ giàu có.
Đoàn Tiêu gãi đầu, do dự một lúc lâu, cậu ta gọi điện thoại cho La Tiểu Cảnh: “Tiểu cảnh, là tớ.” Hai người đều không nhắc lại chuyện mấy ngày trước, nhưng La Tiểu cảnh vẫn rất hài lòng với chuyện Đoàn Tiêu đột nhiên quay lại đưa cho Cung Ngũ hai hộp tôm hùm đất. Ít nhất có thể chứng minh thật ra trong lòng Đoàn Tiêu vẫn không muốn mất đi hai người bạn là bọn họ, cậu ta đồng ý nghe Đoàn Tiêu nói. Nhận điện thoại của Đoàn Tiêu, La Tiểu Cảnh rất có kinh nghiệm, nói: “Cậu đang lo bao nhiêu tiền mừng là thích hợp hả? Quá ít chắc chắn không được, đến lúc đó nhất định sẽ phải kể tiền mừng ra, người khác nhiều như vậy, cậu ít sẽ khó coi. Cụ thể bao nhiêu tớ thật sự không biết nói với cậu thế nào, bởi vì tớ và cậu khác nhau. Ba tớ cũng đi, Tiểu Ngũ gửi cả thiệp mời cho ba tớ, cho nên ba tớ chắc chắn không thể mừng quá ít. Ông ấy định mừng tám mươi tám nghìn tệ, bây giờ nhà tớ vẫn chưa xác định được số tiền này có phải là ít hay không...”
Đoàn Tiêu vừa nghe thấy tám mươi tám nghìn tệ còn lo ít, trái tim lạnh đi, cậu ta càng không biết phải mừng bao nhiêu. La Tiểu Cảnh: “Tiêu à, tớ cảm thấy trong khả năng cho phép là tốt nhất, không thể quá miễn cưỡng. Ban đầu Tiểu Ngũ và tớ bàn bạc mừng đám cưới cậu bao nhiêu chính là suy nghĩ ngộ nhỡ sau này cần đáp lễ cũng là chuyện phiền phức. Cụ thể tớ cũng không biết nên mừng bao nhiêu, cậu cứ nghĩ đi.”
Cúp điện thoại, ba Đoàn hỏi: “Tiểu Cảnh nói thế nào?”
Đoàn Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía ba Đoàn, nói: “Tiểu Cảnh nói chú La cũng đi, cho nên bọn họ chuẩn bị nhiều, chủ La chuẩn bị tám mươi tám nghìn tệ.”
Ba Đoàn kinh hãi: “Không phải là tiệc tròn một tuổi của một đứa bé thôi sao? Sao phải nhiều tiền như vậy?”
Đoàn Tiêu lắc đầu: “Điều kiện gia đình không giống nhau, không thể so sánh được.” Cậu ta nhìn con mình. Hồi đó làm tiệc tròn một tuổi của Tiểu Mao Đầu, cả nhà vây quanh mâm cơm ở nhà, căn bản không có nhiều quy củ như vậy.
Tào Thiên Thiên ở bên kia trông con, cũng nghe được cuộc đối thoại. Cô ta đứng ở bên cạnh không lên tiếng. Hai ngày trước Đoàn Tiêu mới nổi giận lôi đình, đến nỗi cô ta nói một câu Đoàn Tiếu liền trực tiếp nói ly hôn, đang yên đang lành ai muốn ly hôn? Lại không phải chuyện gì khác, chính là vì người ngoài mà cãi nhau, Tào Thiên Thiên cũng không muốn ầm ĩ, chịu nhường. Sau này cô ta chẳng quản gì nữa là được rồi chứ gì? Nghe cuộc đối thoại của Đoàn Tiêu, Tào Thiển Thiển cảm thấy buồn cười, làm tiệc đầy tuổi khoe khoang như vậy, sau này tiêu hết tiền rồi, nhà bọn họ sống thế nào đây?
Vì thể diện mà không suy nghĩ đến hậu quả, đúng là lần đầu thấy.
Đoàn Tiêu vẫn còn đang bàn bạc chuyện này với ba Đoàn, ba Đoàn có chút sầu muộn, “Tiền trong nhà còn phải để nhập hàng, đừng có để đi một lần rồi đến tiến nhập hàng cũng không còn, như vậy thì phiền lắm.”
Đoàn Tiểu không lên tiếng, cau mày suy nghĩ mãi, không phải cậu ta suy nghĩ lấy tiền ở đâu ra, mà suy nghĩ làm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa không. Đoàn Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía ba Đoàn, nói: “Ba, đi rút tiền đi.” Ba Đoàn ngẩn ra, Tào Thiên Thiển cũng ngẩn ra. Ông ấy hỏi: “Rút bao nhiêu?”
Đoàn Tiêu nói: “Rút hết ra.”
Ba Đoàn có chút lo lắng: “Vậy chuyện làm ăn của chúng ta.”
“Chuyện nhập hàng không sao, con quen ông chủ bên đó, chậm hai ngày sẽ không thành vấn đề.” Ba Đoàn cau mày: “Đoàn Tiêu à, chúng ta không thể so với Tiểu Cảnh, người ta lấy tám mươi tám nghìn tệ ra là tiền lẻ, chúng ta lấy ra nhiều như vậy chính là toàn bộ gia sản!”
Đoàn Tiêu gật đầu: “Con biết, ba cứ yên tâm đi đi, con đã tính kĩ rồi.” Ba Đoàn muốn nói lại thôi, nhưng lại cảm thấy Đoàn Tiêu lớn rồi, hoặc là bọn họ đã già, căn bản không theo kịp xã hội. Mặc dù phản đối nhưng ông vẫn nghe lời Đoàn Tiêu, đi rút chín mươi nghìn tệ ra. Đoàn Tiêu nhìn cái túi ba Đoàn nhấc ra, nói: “Ba, ba lấy tám mươi tám nghìn tệ ra, con đi ra ngoài một chuyến.”
Ba Đoàn hỏi: “Con lại định đi đâu?” Đoàn Tiêu thuận tay lấy mấy tờ một trăm tệ trong cọc tiền, nói: “Con đi mua ít đồ, con sẽ về ngay.” Tào Thiên Thiên thật sự tức muốn chết rồi, cảm thấy Đoàn Tiêu không có đầu óc, lại thật sự định lấy nhiều tiền như vậy làm tiền mừng. Sau nửa tiếng, Đoàn Tiêu ôm một cái đĩnh vàng rất lớn về. Ba Đoàn ngẩn ra: “Đoàn Tiêu, con làm gì thế?”
“Tiểu Ngũ thích nhất là đĩnh vàng, con đặt tiền ở trong này, chắc chắn cậu ấy sẽ nhìn thấy đầu tiên” Ba Đoàn cũng không hiểu tại sao, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ cảm thấy có lẽ con trai ông không muốn thua kém người khác. Đoàn Tiêu đặt từng xấp tiền vào trong đĩnh vàng, lại chất đầy kẽ hở, sau đó dùng băng dính hai mặt dán xung quanh lại, lại thắt nơ vào, bọc thật xinh đẹp, đụng vào một cái túi: “Được rồi!” Tào Thiên Thiên vội vàng đến ngăn cản: “Anh điên rồi?!” “Tránh ra! Em trông con tử tế là được rồi, trong nhà không thiếu ăn không thiếu mặc của em, bớt xen vào chuyện của người khác đi!” Cậu ta xách túi lên tầng hai.
Tào Thiên Thiên tức giận đi theo cãi nhau, toàn xoay quanh chuyện tiền. Đoàn Tiêu không yên tâm, lại mang tiền xuống, “Ba, để ở phòng ba đi, đừng để người phụ nữ đó đi vào.” Cậu ta lên tầng, bắt đầu lục tủ, lối quần áo trước kia mấy người La Tiểu Cảnh mua cho con trai mình ra. Khi đó vì mọi người đều không có kinh nghiệm, cảm thấy mua quần áo đều là mua số lớn, đứa bé không thể mặc được, vẫn để đó, sau này nhà có việc gì, có chút quần áo mặc cũng đỡ lãng phí. Tào Thiên Thiên không nỡ bỏ nên để ở dưới đáy tủ.
Đoàn Tiêu định đưa con mình cùng đi, đương nhiên phải cân nhắc ăn mặc cho đứa bé. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Đoàn Tiêu đã đưa con trai đi cắt tóc, cắt xong lại đưa nó về tắm rửa sạch sẽ và mặc quần áo mới cho nó. Gương mặt của Tiểu Mao Đầu vẫn không đẹp bằng con nhà người nhà, có điều trẻ con tắm sạch sẽ trời sinh vẫn rất đáng yêu, mặc quần áo đẹp lại vừa người trông càng ưa nhìn hơn.
Tào Thiển Thiến vốn tưởng là Đoàn Tiêu sẽ đưa cả cô ta đi, dù sao cũng là chuyện lớn, cô ta cũng chưa thấy bao giờ. Cô ta không ngăn cản được Đoàn Tiêu mừng nhiều tiền như vậy, vậy đi ăn cũng được chứ? Nhưng Đoàn Tiểu chỉ dẫn theo con, cậu ta cũng vứt cả chiếc xe bánh mì cũ kĩ ở nhà, dùng mấy nghìn tệ thuê một chiếc xe trông đẹp đẽ hơn. Tào Thiển Thiển há miệng đứng ở giao lộ, nhìn Đoàn Tiếu lái xe rời đi, tức giận mắng ngay giữa đường, cuối cùng bị mẹ Đoàn kéo về. Tào Thiên Thiển kêu trời kêu đất ở nhà một trận, cảm thấy mình bị uất ức.
Tuyệt chiêu của phụ nữ từ trước đến nay đều là một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, Tào Thiên Thiên lại dày công tôi luyện những chiều này. Đoàn Tiểu không biết, ba Đoàn là ba chồng cũng không tiện nói gì, mẹ Đoàn thì bị giày vò thảm rồi.
Từ một tuần trước Hoàng Triều đã thông báo hôm nay tạm ngừng kinh doanh, bởi vì được người bao rồi. Có người mắng Yến Hồi, Hoàng Triều chính là của ông ta, ông ta không tốn một xu, kết quả tiền mừng vẫn đến tay. Người đến đều đang rỉ máu trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười như nở hoa.
Bởi vì ông Yển âm mưu suy tính nên khăng khăng đòi đích thân tiếp khách, muốn tận mắt nhìn thấy số lượng tiền mừng của người ta mới hài lòng.