*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Công tước đại nhân muốn bể lấy Cải Trắng Nhỏ, nhưng đám người người này lại gian xảo hơn người khác, liên hiệp chuyển Cải Trắng Nhỏ đ3ến tay một thiếu niên đẹp trai tóc nhạt màu. Long Đô bể Cải Trắng Nhỏ, hếch cằm khiêu khích nhìn về phía Công tước đại nhân, nói: “E2m, có bản lĩnh thì đuổi theo anh đi!”.
Nói xong anh ta hôn lên đỉnh đầu Cải Trắng Nhỏ một cái, “Nào, bác thích cô bé xinh đẹ5p, cháu gái nhỏ của bác chính là người đẹp nhất!”
Công tước đại nhân tức chết, nhấc chân đuổi theo thì Long Đô bể Cải Trắng 4Nhỏ chạy đi.
Cung Ngũ bị đẩy ra khỏi đám người, cô không biết một ai cả, chỉ sau đó thấy Cải Trắng Nhỏ bị một cậu thiếu niên0 đẹp trai bể, Công tước đại nhân thì đuổi theo, còn bốn năm người bên cạnh đang ồn ào.
Cô ngồi ở trên ghế, cẩn thận lui về phía sau, sau đó có người vô tình quay đầu lại nhìn thấy cô, lập tức khom người, cười dịu dàng nhìn cô nói: “Cô gái xinh đẹp, một mình à? Trong bầu không khí như vậy, làm sao có thể để cô gái xinh đẹp như vậy ngồi ở đây một mình được, tôi có may mắn...” Còn chưa nói hết câu anh ta đã ăn ngay một cái đập, Long Ô Ô quát lên: “Long Đế em còn dụ dỗ con gái khắp nơi nữa, lần sau sẽ đánh gãy chân em!” Long Để sờ gáy, đau nhe răng há mồm, nhưng anh ta vẫn không quên nói nốt với Cung Ngũ: “... Có thể mời cô gái xinh đẹp này cùng ăn tối không...”
Cung Ngũ: “...”
Long Khán Khán giơ tay ra kẹp lấy vai Long Đế, nghiến răng nói: “Thằng nhóc, có thể để ý chút không hả? Ngày mông bị đánh nở hoa cách em hơi xa rồi, cho nên quên mất cảm giác đau đúng không? Yên tâm, về anh sẽ nói với chú Hai, đến lúc đó em lại nhớ được mùi vị tuyệt vời mất hồn kia.”
Long Để: “...”
Cung Ngũ nhìn mà hoang mang không biết làm thế nào mới đúng. Cô chậm rãi dịch khỏi ghế, định cách xa mấy người này một chút. Không thể không nói, người đến tham gia tiệc đầy tuổi của Cải Trắng Nhỏ toàn là người kỳ quái, mấy người này ai cũng quái dị, cô thật sự không biết nói cái gì. Cô đang định đi, Triển Tiểu Liên đột nhiên đi đến, “ô Ô, Khán Khán, sao mấy đứa lại vây ở đây? Tiểu Ngũ?” Bà lập tức cười nói: “Nào, nhiều người loạn quá, chưa có cơ hội giới thiệu mấy đứa với nhau, đây là Tiểu Ngũ, mẹ của cải Trắng Nhỏ, vợ chưa cưới của Tiểu Bảo. Tiểu Ngũ, mấy đứa bọn chúng đến từ Tương Giang, mấy thằng nhóc con nhà anh Cả anh Hai cô, bọn nó đến tham gia tiệc đầy tuổi của của Cải Trắng Nhỏ.”
“Đây là Long Táp, bằng tuổi cháu, nó là con thứ hai của anh Hai cô.” Triển Tiểu Liên giới thiệu từng người, “Cái đứa bể Cải Trắng Nhỏ chạy như điên đó là Long Đô, con trai út của anh Hai cô.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nhìn Cung Ngũ nói: “Nếu cháu không nhớ được cũng không sao, biết bọn họ là thân thích là được rồi.” Bà nghiêng đầu hỏi: “Long Tứ và Long Phốc Phốc đâu? Vừa rồi còn thấy bọn nó, sao chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi?”
Long Ô Ô trả lời: “Cô, hai đứa nó đến nhà vệ sinh rồi.” Triển Tiểu Liên chỉ đành nói: “Long Tứ là con của anh Ba cô, Long Phốc Phốc là con trai nhỏ nhất của anh Cả cô.” Cung Ngũ trợn mắt, thầm xòe tay ra tính, nhà này có ba anh em trai, tổng cộng có bảy người con trai! Triển Tiểu Liên hỏi: “Có phải là cháu bị dọa sợ rồi không?” Cung Ngũ chặc lưỡi nói: “Đều là con trai ạ?”. Triển Tiểu Liên cười nói: “Đúng vậy, đều là con trai, cho nên Đại Bảo là độc nhất vô nhị trong bọn nó...” Bà vừa dứt lời đã thấy Yến Đại Bảo chạy qua người như một trận gió, mấy anh em nhà họ Long đuổi ở phía sau: “Đại Bảo!”
Cung Ngũ: “...”
Triển Tiểu Liên không biết làm sao, “Cháu nhìn đi, đây chính là tình trạng của Đại Bảo từ nhỏ đến giờ, có quá nhiều người thích nó, lúc còn bé không có vấn đề, lớn lên nó thấy phiền rồi.” Sau đó Triển Tiểu Liên nhìn về phía Cải Trắng Nhỏ khó khăn lắm mới được Công tước đại nhân giành lại được, nói: “Sau này chắc chắn Cải Trắng Nhỏ cũng rất được yêu thích.” Cung Ngũ run lẩy bẩy, Cải Trắng Nhỏ đáng thương của cô.
Công tước đại nhân lạnh mặt bể Cải Trắng Nhỏ quay lại, lúc mới bị bể đi trên mặt Cải Trắng Nhỏ toàn là nước mắt, lúc này quay lại đã vui vẻ tươi cười rồi. Cung Ngũ vội vàng hỏi: “Cải Trắng Nhỏ có bị thương không?”
Cung Ngủ ngoan ngoãn gật đầu, dáng vẻ thanh khiết hiền lành, “Chào các anh.” Triển Tiểu Liên chỉ cậu thanh niên vừa đánh người nói: “Nó là con trai trưởng của anh Cả cô, tên là Long Ô ô. Nó là anh cả trong nhà, cũng là anh của cháu.”
Cung Ngũ mím môi, nín cười, khó mà tiếp nhận một người đàn ông cao to đẹp trai lại có tên là “ô ô”, cô nghiêm túc chào hỏi, “Chào anh.”
Long Để ở bên cạnh vẫn đang xoa gáy lẩm bẩm một câu: “Tên mụ của anh ấy là Heo con...” Long ô ô tức giận quay đầu trừng Long Để một cái, Long Đế vội vàng ngẩng đầu nhìn trời, làm như vừa rồi mình không nói gì. “Đây là anh Hai Long Khán Khán của cháu.” Triển Tiểu Liên sợ cô không phân rõ, đặc biệt nhấn mạnh: “Bọn nó đều là con của anh Cả cô.”
Cung Ngũ lại gật đầu: “Chào anh Hai.”
Sau đó cuối cùng Triển Tiểu Liên cũng giới thiệu đến người vừa bắt chuyện kia, bà nói: “Đây là con trưởng của nhà anh Hai cô, tên là Long Đế. Màu tóc của nó là tự nhiên đấy. Mẹ nó là người lại, cho nên mấy anh em bọn nó ai cũng có đặc trưng của mẹ”. Cung Ngũ nhìn thiếu niên đẹp trai kia một cái, không hổ là con lai, cực kỳ trắng, cùng với màu tóc xinh đẹp tự nhiên của anh ta, y như nhân vật bước ra từ manga.
Long Ô Ô trả lời: “Cô, hai đứa nó đến nhà vệ sinh rồi.” Triển Tiểu Liên chỉ đành nói: “Long Tứ là con của anh Ba cô, Long Phốc Phốc là con trai nhỏ nhất của anh Cả cô.” Cung Ngũ trợn mắt, thầm xòe tay ra tính, nhà này có ba anh em trai, tổng cộng có bảy người con trai! Triển Tiểu Liên hỏi: “Có phải là cháu bị dọa sợ rồi không?” Cung Ngũ chặc lưỡi nói: “Đều là con trai ạ?”. Triển Tiểu Liên cười nói: “Đúng vậy, đều là con trai, cho nên Đại Bảo là độc nhất vô nhị trong bọn nó...” Bà vừa dứt lời đã thấy Yến Đại Bảo chạy qua người như một trận gió, mấy anh em nhà họ Long đuổi ở phía sau: “Đại Bảo!”
Cung Ngũ: “...”
Triển Tiểu Liên không biết làm sao, “Cháu nhìn đi, đây chính là tình trạng của Đại Bảo từ nhỏ đến giờ, có quá nhiều người thích nó, lúc còn bé không có vấn đề, lớn lên nó thấy phiền rồi.” Sau đó Triển Tiểu Liên nhìn về phía Cải Trắng Nhỏ khó khăn lắm mới được Công tước đại nhân giành lại được, nói: “Sau này chắc chắn Cải Trắng Nhỏ cũng rất được yêu thích.” Cung Ngũ run lẩy bẩy, Cải Trắng Nhỏ đáng thương của cô.
Công tước đại nhân lạnh mặt bể Cải Trắng Nhỏ quay lại, lúc mới bị bể đi trên mặt Cải Trắng Nhỏ toàn là nước mắt, lúc này quay lại đã vui vẻ tươi cười rồi. Cung Ngũ vội vàng hỏi: “Cải Trắng Nhỏ có bị thương không?”
Công tước đại nhân lắc đầu: “Không, vừa rồi con bị giật mình, bây giờ không sao rồi.” Cung Ngũ vội vàng giơ tay ôm lấy cải Trắng Nhỏ, nói: “Để tôi bế đi!” Cải Trắng Nhỏ vào lòng mẹ rồi là ngoan ngoãn, tiếp tục chơi cái chuông nhỏ mới của mình.
Mấy anh em nhà họ Long bị Yến Đại Bảo thu hút chạy đi, bên chỗ Cung Ngũ cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cô bể Cải Trắng Nhỏ ngồi xuống, nói: “Nhiều họ hàng thật là náo nhiệt!” Công tước đại nhân nhìn cô, “Sau này Tiểu Ngũ cũng sẽ có rất nhiều thân thích.” Anh mỉm cười nói: “Sau này Cải Trắng Nhỏ sẽ là công chúa của nhà chúng ta.”
Cung Ngũ mím môi, nhìn Cải Trắng Nhỏ ngồi ở trên đùi mình, rất hài lòng. Triển Tiểu Liên hỏi: “Yến Hồi đâu?” “Ngài Yến vẫn còn ở bên kia thu tiền mừng.”
Triển Tiểu Liên thật sự tức chết, ông ta định thu bao nhiêu tiền mừng mới chịu thôi thế hả? “Đi gọi ông ta qua đây, cứ nói là tôi gọi ông ta có việc. Khách đã đến đông đủ, có thể bố trí ăn uống rồi.”
Yến Hồi đi qua, hùng hùng hổ hổ: “Bà tám, ông đây vẫn chưa thu đủ tiền mừng! Nhóc mập! Nào, cùng ông đây đi thu quà gặp mặt đi!” Cải Trắng Nhỏ lập tức giơ cánh tay nhỏ bé lên đòi Yến Hồi bể. Cung Ngũ trợn mắt, Yến Hồi đón lấy Cải Trắng Nhỏ, “Thu quà gặp mặt!” Triển Tiểu Liên tức chết, “Nhiều người như vậy, ông có thể có chừng mực không hả? Muốn thu ông tự tìm thời gian mà thu đi, không thấy bây giờ đang bận à? Chuẩn bị ăn cơm rồi, gọi người trong nhà ngồi vào bàn đi!” Gia đình Nhạc Mỹ Giảo và gia đình Triển Tiểu Liên ngồi chung một bàn. Bên cạnh là bàn người của nhà họ Long ở Tương Giang. Nói chuyện với Nhạc Mỹ Giảo xong, Triển Tiểu Liên lại đi nói chuyện với mấy anh chị của mình. Yến Đại Bảo khép nép vừa ăn còn vừa nhìn sang bàn bên cạnh, một khi phát hiện có gì không đúng là sẽ chạy ngay. Bộ Tiểu Bát rất đau lòng, cảm thấy cậu bị cả thế giới vứt bỏ. Chị phải chăm sóc Cải Trắng Nhỏ, chị Đại Bảo cũng không ngồi chung với cậu, người ngồi phía sau cậu rất kinh khủng. Yến Đại Bảo vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu có còn nhớ lúc chúng ta bắt đầu quen nhau không?” Cung Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn Yến Đại Bảo nói: “Hình như không có ấn tượng gì?”
Yến Đại Bảo ghét bỏ cô, “Cái gì cậu cũng không nhớ. Ban đầu lúc chúng ta quen biết nhau, tớ cảm thấy Tiểu Ngũ rất thú vị. Sau đó tớ liền nghĩ, nếu như Tiểu Ngũ ở bên anh tớ, như vậy tớ vừa thích anh tớ, vừa thích Tiểu Ngũ rồi.”
“A? Là thế hả? Hóa ra cậu đã sớm có cái ý này từ trước rồi!” Yến Đại Bảo: “Nhưng ban đầu cậu không thích anh tớ! Cậu suốt ngày chê anh tớ, hơn nữa còn hẹn hò với những người đàn ông khác...” Cung Ngũ kinh hãi, cô nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn Công tước đại nhân, sau khi đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Công tước đại nhân, cô lập tức nhìn đi chỗ khác, lớn tiếng phản bác: “Làm sao có thể? Tớ không phải loại người như vậy, Yến Đại Bảo cậu không thể vu tội tớ được!” Yến Đại Bảo nói: “Đâu có! Cậu vốn chính là như vậy. Cậu không biết đâu, ngày nào tớ cũng phải dán mắt vào cậu, tuyệt đối không nhìn nhầm đâu!”
Yến Hồi tức giận ở bên cạnh trừng Cung Ngũ một cái, nói: “Đồ lăng nhăng!”
Cung Ngũ không để ý đến ông ta, cô đang tức hộc máu: “Yến Đại Bảo, ngày nào cậu cũng dán mắt vào tớ làm gì? Lúc đó tớ... có quan hệ gì với anh cậu à?” Yến Đại Bảo lắc đầu, nói: “Không có quan hệ, nhưng cậu không thể hẹn hò với người đàn ông khác được, như vậy anh tớ sẽ đau lòng!” Cung Ngũ suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Yến Đại Bảo, vậy rốt cuộc là tớ theo đuổi anh cậu hay là anh cậu theo đuổi tớ thế?”
Công tước đại nhân ngồi thẳng người lên, không đợi Yến Đại Bảo mở miệng, anh đột nhiên nói: “Anh và Tiểu Ngũ cùng thích nhau.” Cung Ngũ liếc mắt, “Tôi đang hỏi Yến Đại Bảo. Theo lời Yến Đại Bảo nói thì hình như không phải như vậy!” Yến Đại Bảo nói: “Anh thích cậu, cậu không thích anh, sau đó mới thích anh!”
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ kinh hãi: “Mẹ kiếp!” Cổ nghiêng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân, mím môi nhìn chằm chằm anh, nói: “Đồ lừa đảo!”