Công Tước

Chương 1268: Tiệc sinh nhật một tuổi (5)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ tò mò: “Anh bị người ta đánh hay là đánh nhau với người ta?”

Cô đoán: “Anh đánh cược thua, bị người ta đánh?”

Chính giữa đại sảnh tầng một có một cái sân khấu, hai bên là ban nh4ạc, MC hướng dẫn Triển Tiểu Liên và Yển Hồi lên sân khấu. Cung Ngũ còn đang ngẩn người, Công tước đại nhân đột nhiên giơ tay ra0, một tay bế Cải Trắng Nhỏ, một tay nắm tay cô đi lên trên. Cung Ngũ hạ thấp giọng: “Tôi cũng phải lên trên đó hả?”

Cung Ngũ cảm thấy lời này không thể phản bác lại, gật đầu, sau đó đi lên. Không lâu sau, Nhạc Mỹ Giảo cũng được người dẫn qua, phía sau là Bộ Sinh, cũng lên thẳng sân khấu. Cung Ngũ vội vàng dịch đến bên cạnh Nhạc Mỹ Giáo, “Mẹ, mẹ xem chúng ta có giống con khỉ không?”

MC bắt đầu nói chuyện, diễn thuyết chắc chắn đều nói những lời may mắn, tóm lại chu đáo mọi mặt. Yến Hồi đứng đó sốt ruột định đi, bị Triển Tiểu Liên trừng một cái, ông ta lại tức giận quay lại. Người bên cạnh nhìn thấy ông Yến sắp nổi giận, vội vàng chuyển ghế qua, đưa lên trên, cuối cùng Yến Hồi cũng hài lòng.

May mà Cải Trắng Nhỏ ở trong lòng ba biểu hiện rất tốt, trên sân khấu có đèn ngũ sắc nhỏ, ở ngay trước mặt nó, nó cứ nhìn đèn ngũ sắc, thỉnh thoảng còn giơ tay ra bắt lấy, bắt được hay không bắt được đều cười khanh khách, thu hút ánh mắt của mọi người. Dù sao cả nhà lên sân khấu chính là vì tiếp nhận lời chúc phúc, nói xong đủ loại lời dễ nghe rồi, nhiệm vụ cũng hoàn thành. Cung Ngũ vốn cảm thấy kết thúc là có thể quay về ăn cái gì, kết quả MC đột nhiên gọi Cung Ngũ lại: “Cổ Ngũ xin dừng bước!”. Cung Ngũ ngẩn ra, “Sao thế?” MC: “Có một cô gái nói muốn biểu diễn một tiết mục vì cô Ngũ và người bạn nhỏ của chúng ta hôm nay.” Cung Ngũ vừa nghe thấy thể lập tức hưng phấn, “Được nha!”

Cô thích xem náo nhiệt!

Cô cười híp mắt nhìn sân khấu đại biểu diễn, sau đó Cung Ngũ nhìn thấy Yến Đại Bảo mặc một bộ lễ phục dài kéo lê trên đất đi từ cánh gà ra, cô còn cầm một cây đàn violin trong tay, gương mặt xinh đẹp trang điểm nhẹ. Cô đi đến giữa sân khấu, đứng thẳng người, nói: “Tôi muốn biểu diễn tiết mục cho Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ, chúc Cải Trắng Nhỏ tròn một tuổi vui vẻ khoẻ mạnh lớn lên, chúc Tiểu Ngũ và anh tôi mỹ mỹ mãn mãn, sinh thêm mấy em gái cho Cải Trắng Nhỏ!”

Như vậy cô sẽ tự do, như vậy thì anh em nhà họ Long sẽ vây quanh Cải Trắng Nhỏ, sẽ không vây quanh cô nữa. Cô vừa nói xong, anh em nhà họ Long hoan hô đầu tiên, dọa cho Yến Đại Bảo giật mình. Cô cố gắng nhìn về trước nhìn, sau đó đặt đàn violin dưới cằm, nghiêng đầu gật đầu với ban nhạc, ra hiệu bắt đầu. Tiếng đàn violin vang lên, Cung Ngũ cảm thấy bản nhạc Yến Đại Bảo kéo hình như rất quen, hình như đã từng nghe thấy ở đâu rồi, nhưng cô không nhớ nổi đã từng nghe ở đâu. Yến Đại Bảo đứng ở giữa sân khấu nghiêm túc kéo đàn violin, người xung quanh hiểu hay không hiểu cũng đều yên tĩnh lại, ngay cả mấy người lưu manh già trẻ bình thường căn bản không biết nghệ thuật là gì cũng không nhịn được nín thở, thưởng thức màn biểu diễn của cô gái xinh đẹp trước mặt. Yến Hồi u ám đứng ở trong đám người, nói với người phía sau: “Nhìn rõ cho ông, tên nào mà sắp rơi mắt ra thì lát nữa móc mắt bọn chúng ra cho ông!” Một giọng nói dè dặt truyền đến: “Ngài Yến, bà Triển đang đứng ở bên trái ngài.”

Yến Hồi vừa quay đầu lại đã thấy Triển Tiểu Liên đang trừng ông ta, Yến Hồi lập tức nói: “Ông đây nói thế để dọa bọn họ thôi, mấy cái tên không có đầu óc này đừng có ra tay thật. Ông đây là công dân hợp pháp, là người dân hiền lành an phận của Thanh Thành, có giấy chứng nhận người tốt!” Người kia cẩn thận nói: “Dạ...” Lúc này Triển Tiểu Liên mới nhìn đi chỗ khác.

Đàn xong một khúc, Yến Đại Bảo lấy đàn violin xuống, khéo léo cúi người, “Cảm ơn mọi người! Cảm ơn Tiểu Ngũ, hy vọng Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ sẽ thích!”

Cung Ngũ cảm thấy lần này có thể đi được rồi, đang định nhìn về phía Công tước đại nhân ở bên cạnh, kết quả cô vừa quay người đã phát hiện bên cạnh không phải là Công tước đại nhân mà là một người khách đang đứng xem. Không thấy Công tước đại nhân và Cải Trắng Nhỏ đâu cả, cô đang tò mò thì nghe thấy tiếng đàn dương cầm truyền đến, tiếng đàn dương cầm đing đãng đang đang khiến người ta cảm thấy cả người thoải mái. Cung Ngũ vừa nghe | thấy khúc nhạc kia, cảm thấy đặc biệt quen thuộc, loại quen thuộc này khác với loại quen thuộc lúc nghe Yến Đại Bảo kéo đàn violin. Cung Ngũ cảm thấy khúc nhạc này như in ở trong đầu mình, lúc nghe thấy, ngón tay cô cũng không nhịn được cử động theo.

Cung Ngũ khẽ cau mày, tại sao cô lại cảm thấy quen thuộc như vậy? Hơn nữa, lúc nghe thấy tiếng đàn, trong đầu cô lại tự nhiên biết bản nhạc này nên đàn như thế nào, giống như cô đã luyện qua vô số lần.

Cung Ngũ nhấc chân đi về phía đàn dương cầm, đến gần thì nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ được đặt trên cái xe sơ sinh, trên người thắt dây an toàn, đang toét cái miệng nhỏ nhắn ra cười. Người ngồi bên cạnh đàn dương cầm chính là Công tước đại nhân, anh đang cúi đầu nghiêm túc đánh đàn dương cầm.

Cung Ngũ dừng bước, nghe nhịp điệu quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cô có thể đọc ra được, ngón tay cô lại không nhịn được muốn cử động.

Cuối cùng, Cung Ngũ đi qua đó, cô khom người nhéo má Cải Trắng Nhỏ một cái, sau đó cô đứng lên đi đến sau lưng Công tước đại nhân, do dự một chút, cô lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Công tước đại nhân, giơ tay ra, theo bản năng bày ra tư thế chính xác, đặt hai tay lên trên đàn dương cầm, sau đó cô gia nhập vào trong khúc diễn tấu.

Nếu như nói cô luôn mang thái độ hoài nghi với tất cả những gì trước đó mình nghe được từ miệng người ngoài, vậy thì bây giờ, cô thật sự tin giữa cô và người đàn ông bên cạnh này đã phát sinh tình yêu mà cô không có ấn tượng, hoặc là như anh nói, bọn họ từng thật lòng yêu nhau. Trừ sự căm thù ngay từ đầu đối với Công tước đại nhân, Cung Ngũ không tìm được lý do gì khác để ghét Công tước đại nhân, thậm chí chính cô cũng biết, cô vẫn rất thích anh. Dù sao một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền lại dịu dàng với cô, cô không có cách nào không sinh ra thiện cảm và ảo tưởng được.

Cô đánh đàn cùng với anh, hỏi: “Anh Phí, trước kia tôi gọi anh là gì?”

Anh trả lời: “Trước kia? Trước khi Tiểu Ngũ mất trí nhớ, em luôn gọi anh là anh Tiểu Bảo?”

Cung Ngủ gật đầu, hóa ra gọi là anh Tiểu Bảo, cái này hình như rất phù hợp với suy nghĩ của cô, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy cho dù có gọi anh như thế nào vẫn có chút cảm giác xa cách. Bây giờ cuối cùng cô cũng cảm thấy cái cách xưng hô “anh Tiểu Bảo” này có tính thông dụng nhất.

Cô nói: “Ồ, hóa ra gọi là anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân nói: “Anh đã từng nói với Tiểu Ngũ rồi, có điều lúc đó Tiểu Ngũ không để ý. Anh rất vui vì Tiểu Ngũ chủ động hỏi anh vấn đề này.”

Cung Ngũ mím môi, nói: “Trước kia tôi từng học piano à?”

Công tước đại nhân: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ học rất nghiêm túc trong một khoảng thời gian rất dài, Tiểu Ngũ đàn rất hay.”

Cung Ngũ có chút vui vẻ, “Chẳng trách tôi nghe bản nhạc này lại cảm thấy quen tai như vậy.” Công tước đại nhân: “Đây là bản nhạc hoàn chỉnh đầu tiên Tiểu Ngũ học, lúc đó đã luyện rất lâu.” Cung Ngũ lại hỏi: “Tôi còn học cái gì nữa?” Công tước đại nhân: “Cưỡi ngựa. Ở Gaddles, Tiểu Ngũ có một con ngựa con rất xinh đẹp, Tiểu Ngũ đặt tên cho nó là Nini.”

Cung Ngũ kinh ngạc, “Tôi đặt cho ngựa còn cái tên tầm thường như vậy à?”

Công tước đại nhân cười nói: “Tiểu Ngũ không cảm thấy tầm thường, Tiểu Ngũ cảm thấy đây là phẩm vị.” Cung Ngũ câm nín, miệng nói chuyện, ngón tay vẫn nhảy múa trên phím đàn đen trắng. “Anh ở Gaddles hai năm là bởi vì anh phải xử lý quốc gia đại sự, đúng không?” Cô hỏi.

Công tước đại nhân: “Đúng vậy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh cảm thấy anh thật ngốc. Anh không nên bỏ Tiểu Ngũ lại, càng không nên để Tiểu Ngũ trở về Thanh Thành một mình. Anh nên kiên quyết yêu cầu Tiểu Ngũ ở lại, như vậy cho dù Tiểu Ngũ có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ là người ở bên Tiểu Ngũ từ đầu đến cuối, như vậy cho dù Tiểu Ngũ phẫu thuật mất trí nhớ, em cũng sẽ không bài xích anh thế này.”

Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Trên đời này không có nếu như... a, hình như tôi đàn sai rồi!” Công tước đại nhân trả lời: “Không sao, có anh ở đây.”

Cung Ngũ suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, sau đó cô gật đầu, nói: “Ừm, anh đàn đúng là được.” Kết thúc bản nhạc, Cung Ngũ ngồi ở bên cạnh đàn piano, cô không nghe rõ xung quanh là tiếng ồn ào hay là tiếng vỗ tay. Cô từ từ đứng lên nhìn khắp xung quanh, cảm thấy âm thanh bên tai có xa có gần, có cao có thấp.

Cô nhấc chân định đi qua bể Cải Trắng Nhỏ, sau đó Cải Trắng Nhỏ bị người khác bể đi. Cô lảo đảo, trong đầu cứ như có những âm thanh khác nhau đang nhao nhao lên, cô không nhịn được nói: “Hình như tôi không thoải mái lắm...”

Sau đó có người giơ tay vòng qua người cô, ôm cô vào lòng mình, Cung Ngũ nằm gối lên vai anh, trong mũi là mùi hương quen thuộc, dường như có tác dụng an thần, sau đó cô từ nhấc cánh tay lên vòng qua cổ anh, cô nói: “Anh Tiểu Bảo... cuối cùng em cũng đợi được anh về rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.