Công Tước

Chương 1271: Tức giận



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ: “...” Người ba này cũng tự tin thật, ngã một lần rồi không cần nữa sao?

Hai người r4ón ra rón rén đi ra ngoài, nhìn nhau một cái, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.

La Tiểu Cảnh lắc đầu, mỉm cười nói: “Không có gì.”

“Thường ngày á? Tớ học, đi làm, dạo phố và đi chơi!” An Hổ Phách mỉm cười nói: “Thật ra mọi người đều giống như nhau, đừng nói là trong nước hay ngoài nước, tiết tấu và nhịp điệp cuộc sống nhất định không khác biệt nhiều.”

Cung Ngũ nói: “Winnie, cậu không biết đâu, thật ra đó là cuộc sống mà bọn tớ luôn mơ ước, không cần làm việc, trên trời tự dưng rơi xuống rất nhiều tiền, không lo chuyện ăn mặc, chỉ lo mua sắm thôi!” Nói xong, cô đột nhiên bước đến trước một bước, vòng tay qua, ôm lấy Winnie nói: “Winnie! Tớ báo cho cậu một tin tốt lành!”

“Hả?”

“Hình như tớ có chút ấn tượng với các cậu rồi...” Cổ nói: “Tớ nhớ lại cảnh chúng ta cùng học trong một phòng học, còn nhớ cảnh chúng ta đi tham gia lễ hội Hải Vương... hình như tớ... nhớ lại một phần rồi.”

Winnie mừng rỡ hỏi: “Thật không?”

“Ừ, thật đấy. Tớ nhớ ra rồi!” Cung Ngũ siết chặt tay, ngữ khí có chút buồn bã, nói: “Rõ ràng, giữa chúng ta có tình bạn sâu sắc như vậy, chúng ta là bạn học hơn ba năm, kết quả chỉ trong chớp mắt, tớ lại quên mất các cậu, thật sự xin lỗi các cậu.” Cô hít hít mũi, nói: “Rất may là hai ngày nay tớ nhớ lại rất nhiều chuyện, đặc biệt là sau khi nhìn thấy các cậu, tớ càng dễ dàng nhớ ra một số chuyện lúc trước...”

Vành mắt Winnie đỏ hoe, vui sướng nói: “Tiểu Ngũ, tớ thật rất vui! Vốn dĩ tớ rất thất vọng, vì tuy cậu mời bọn tớ đến đây, cũng tiếp đón bọn tớ nhưng thái độ của cậu không nhiệt tình như lúc trước, tớ thật sự đã rất buồn. Nhưng bây giờ nghe câu nói cậu nhớ lại bọn tớ, tớ lại muốn khóc rồi...”

Cung Ngũ mỉm cười, “Đừng khóc Winnie, là tớ không tốt. Nếu cậu khóc, tớ sẽ rất hổ thẹn.” Cô ôm lấy Winnie, giơ tay về phía Crovia. Crovia nắm lấy tay cô, nói: “Tớ cũng rất vui. Nghe cậu nói đã nhớ lại bọn tớ, bọn tớ thật sự rất vui. “ Ba người vui sướng ôm nhau. An Hổ Phách ngước mắt nhìn bọn họ, La Tiểu Cảnh nhẹ nhàng vỗ vai cô, “Được rồi, xem ra sau khi nhìn thấy mọi người, Tiểu Ngũ sẽ dễ dàng nhớ lại chuyện trước kia hơn, nếu không gặp, chắc sẽ không nhớ lại được.” An Hổ Phách mở miệng nói: “Nếu không gặp lại, chứng tỏ là người bạn không cần thiết phải gặp, không nhớ lại được cũng không sao!” La Tiểu Cảnh cúi đầu, hôn lên trán cô một cái, mỉm cười nói: “Hổ Phách thật thông minh, anh cũng cảm thấy như vậy.”

Lam Anh xoay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thở dài cảm thán: “Hai người này thật là, phải suy nghĩ đến cảm giác của những cô gái còn độc thân ở đây chứ?”

Winnie gật đầu tán thành: “Tớ cũng thấy vậy... Hu hu hu hu...”

Crovia đã buông tay, chỉ còn Winnie vẫn ôm chặt lấy Cung Ngũ, buồn bã nói: “Tớ chả thích vị hôn phu mà mẹ tớ chọn cho tớ chút nào, anh ta là một tên mọt sách. Ngày nào cũng chỉ biết đọc sách đọc sách, mắt kính dày như đít chai vậy... hu hu hu...”

Cung Ngũ: “...”

Crovia dùng khẩu hình miệng nói với Cung Ngũ: “Mỗi lần nói đến chuyện này, cậu ấy liền như vậy...”

Cung Ngủ không biết phải làm sao, vỗ về cô: “Vậy cậu nói với mẹ cậu đi.”

Winnie lắc đầu: “Không được... gia đình của tên mọt sách đó có tiền. Mẹ tớ không nỡ buông tay đâu. Rõ ràng bà nói yêu tớ nhất nhưng kết quả vẫn yêu tiền hơn, không quan tâm gì đến hạnh phúc của tớ cả. Hu hu hu...” Cung Ngũ mím môi, cảm thấy không biết nên nói ra sao, cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào, chuyện này phải làm sao đây? Cô cũng rất tuyệt vọng!

Thật ra dù cô muốn giúp cũng không giúp được, chỉ đành an ủi: “Nói không chừng sống cùng một thời gian cậu sẽ phát hiện tên mọt sách đó cũng rất tốt, ít nhất thì cũng có kiến thức uyên thâm!”

Winnie càng khóc đau lòng hơn, “Làm gì có? Dùng ba cây gậy đánh anh ta anh ta cũng không biết kêu đau, khoe khoang thì càng không biết... hu hu hu hu hu...” Thấy Winnie càng khóc lớn hơn, Cung Ngũ không biết nên nói gì mới tốt, cô giơ tay lau mồ hôi, “Winnie này, cậu mau tranh thủ đi tìm một người cậu thích hơn, có nhiều tiền hơn đi, như vậy mẹ cậu phải chịu thôi, có đúng không?” Winnie vẫn tiếp tục nức nở, khóc đến mức gần như kiệt sức.

Cung Ngũ đau đầu nói: “Cậu đừng khóc nữa, cậu khóc cũng không giải quyết được vấn đề, tốt nhất nên tìm một đối tượng tốt hơn, sau đó khiến mẹ cậu không còn gì để nói.” Cô quay sang hỏi Carlisle: “Cậu có đối tượng nào phù hợp giới thiệu cho Winnie không?”

Carlisle bất đắc dĩ, “Tớ giới thiệu không được, dù sao cũng là chuyện của gia tộc, cần phải có sự đồng ý của mẹ Winnie thì mới được.”

Cung Ngũ buồn bã, “Chuyện này tớ không biết rồi, chỉ có thể an ủi Winnie thôi.” Crovia thở dài, cô hiểu được hoàn cảnh của Winnie. Trước đây cô cũng từng bị như vậy, nhưng giờ thì tốt rồi, cô đã thành đối với Carlisle. Hai người lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau rồi nắm lấy tay nhau. Lam Anh giơ tay che mắt lại: “Ở đâu cũng có cẩu lương thế này, có để cho người ta sống không hả?” Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, “Tớ cũng rất bất đắc dĩ, tớ bây giờ vẫn còn một vị hôn phu, tớ có thể làm gì chứ? Tớ cũng rất tuyệt vọng!” Mọi người: “...” Winnie ngẩng đầu mạnh, vành mắt đỏ hoe hỏi: “Tiểu Ngũ, lẽ nào ngài Edward không định kết hôn với cậu sao? Sao ngài ấy có thể như vậy? Ngài Edward thật sự đáng thất vọng! Tớ nhìn nhầm ngài ấy rồi. Ban đầu ngài ấy bỏ rơi cậu một lần, lần này, đến cả em bé cũng sinh ra rồi, nhưng ngài ấy vẫn không dự định kết hôn?!!” Cung Ngũ sững sờ, “Chờ đã!” Cô kề sát đến trước mặt Winnie, nhìn chằm chằm cô ấy, làm cho Winnie hoảng sợ không khỏi lui về phía sau, “Làm... làm gì vậy?”

Cung Ngũ hỏi: “Lúc nãy cậu vừa nói gì? Tớ không nghe rõ!”

Winnie vốn đang ôm lấy cô, bị cô làm giật mình, vội vàng lùi ra sau ba bước, cẩn thận nói: “Tớ nói gì rồi?”

“Lúc nãy cậu nói cậu rất thất vọng về ngài Edward, cậu nói lại lần nữa tớ nghe xem, lúc nãy tớ không nghe rõ!” Cung Ngũ mím môi, trừng mắt. Winnie lập tức trốn sau lưng Crovia: “Crovia, Tiểu Ngũ thật đáng sợ!”. Cung Ngũ nói: “Cậu trốn cái gì? Đang nói chuyện với cậu đấy! Mau lên! Nói mau, lúc nãy cậu vừa nói gì? Cậu rất thất vọng về ngài Edward, sau đó là gì nữa? Tớ nghe không rõ, tớ cần xác nhận lại một nữa.” Winnie sững sờ, hỏi: “Thì ra... cậu vẫn chưa nhớ ra chuyện này!”

Cung Ngũ lắc đầu: “Tớ hoàn toàn không có ấn tượng. Cậu mau nói rõ hơn đi, nói không chừng tớ sẽ nhớ lại.” An Hổ Phách và Lam Anh hào hứng vểnh tai lên nghe, đến cả La Tiểu Cảnh cũng nghiêm túc, Đoàn Tiêu thì ngỡ ngàng, có chuyện gì thế?

Winnie không dám lên tiếng, Crovia cũng không biết bản thân nên và không nên nói gì, Carlisle giơ tay xoa trán, mở miệng nói: “Để tớ nói.”

Cung Ngũ lập tức đưa mắt nhìn về phía cậu ta. Carlisle nói: “Lúc Tiểu Ngũ còn học ở Gaddles, thời gian cụ thể có lẽ là lúc Tiểu Ngũ chuyển từ năm ba lên năm tư, lúc đó cậu xảy ra mâu thuẫn với ngài Edward, sau đó hai người chia tay. Thật ra bọn tớ chỉ biết bao nhiêu đó, nguyên nhân chia tay cụ thể ra sao, chỉ có cậu và ngài Edward biết. Dù là ở trong trường, cậu cũng chưa từng nhắc đến, nhưng bên ngoài có rất nhiều người cho rằng nguyên nhân là vì ngài Edward bỏ rơi cậu, dù sao...” Cậu ta nhìn ánh mắt như muốn ăn thịt người của Cung Ngũ, nói: “Dù sao ngài Edward cũng là nhân vật có quyền cao chức trọng ở Gaddles, nếu nói bỏ rơi một ai đó, thật sự cũng không quá đáng.”

Cung Ngũ vô cùng tức giận: “Được lắm Phí Tiểu Bảo! Tiểu nhân bỉ ổi nham hiểm xảo quyệt, dám nhân cơ hội lúc tớ quên hết mọi chuyện mà lừa tớ! Tớ sẽ không tha cho anh ta đâu!”

Mọi người kinh sợ, “Tiểu Ngũ! Bình tĩnh!”

Cung Ngũ hít thật sâu, để bản thân mình bình tĩnh lại, nhìn bọn họ một cái, nói: “Tớ tức lắm, tức lộn ruột ấy! Tức chết tớ rồi!”

Carlisle không ngờ cô lại có phản ứng như vậy, vội vàng nói: “Tiểu Ngũ bình tĩnh, bình tĩnh lại. Quá trình sự việc bọn tớ thật sự không biết, khi bọn tớ biết được thì cậu đã dọn ra khỏi phủ Công tước Edward, dọn đến ký túc xá. Sau đó cậu đau lòng trong một khoảng thời gian dài, rồi chúng ta trở thành bạn. Bọn tớ biết được chuyện này là do cậu tự nói ra, thì ra hai người chia tay hòa bình, không phải là bị bỏ rơi như người bên ngoài đồn đại.”

Cung Ngũ mím môi, trừng mắt, không nói gì.

Mọi người ngồi trong phòng cùng trầm ngâm, một hồi sau, Đoàn Tiêu ngồi bên cạnh lẩm bẩm nói, “Ngũ này, cậu phải chăm sóc cho người không hiểu tiếng Anh chứ, các cậu nói cả buổi, tớ nghe chả hiểu gì cả, có phải cậu nên dịch cho tớ nghe không?”

Cung Ngũ trừng mắt nhìn cậu ta, “Nhìn ánh mắt của tớ này! Có phải đang ẩn chứa lửa giận đùng đùng? Tớ đang tức giận!”

“Nhưng cậu vừa tức giận thì không khí nói chuyện của chúng ta chẳng còn nữa. Cậu nhìn mọi người đi, sắc mặt ai cũng buồn bã thế kia. Chỉ có tớ nghe không hiểu nên còn cảm thấy hào hứng. Thì ra nghe không hiểu cũng có lợi ích riêng!”

Cung Ngũ thở dài xua tay nói: “Bỏ đi, bỏ đi, chuyện này cũng chẳng liên quan đến các cậu, tớ giận cũng không giận các cậu! Winnie này, tớ chỉ hỏi cậu cậu ấy đã nói gì, sao cậu lại hoảng sợ mà chạy trốn thế kia? Đâu có cần thiết phải làm vậy! Tớ thật sự phục cậu rồi.”

Winnie mím môi, trừng mắt nhìn cô chằm chằm, “Nhưng dáng vẻ của cậu lúc nãy, thật sự rất đáng sợ! Cứ như tớ là người thay lòng đổi dạ vậy, trên thực tế tớ rất vô tội!” Cung Ngũ gật đầu xin lỗi: “Đúng đúng, là tớ không đúng, chuyện này không thể trách cậu. Tớ sai rồi, tớ xin lỗi cậu. Nào nào nào, chúng ta nói chuyện đi!”. Dù sao bọn họ cũng là người của hai quốc gia, muốn ngồi nói chuyện thế này thật sự rất khó. La Tiểu Cảnh là người vất vả nhất, vừa phải tiếp Carlisle vừa phải làm phiên dịch của Đoàn Tiêu. Mấy cô gái ai cũng biết tiếng Anh, nói chuyện lại rất hợp gu, bàn tán sôi nổi. Chủ đề nói chuyện của con gái đều xoay quanh mấy cái như sản phẩm dưỡng da trang điểm, rồi những điều tâm đắc mà mình rút ra được.

Cung Ngũ vỗ tay một cái, nói: “Chủ đề này nhất định Tần Tiểu Ngư sẽ thích, trước kia cậu ấy từng bán nhiều mỹ phẩm, Yến Đại Bảo đã bị cậu ấy lừa mua mấy lần, kết quả đều không dám sử dụng.”

Lam Anh thở dài: “Đại Bảo ấy à, ai nói gì cậu ấy cũng tin.” Cung Ngũ sửa lại lời Lam Anh: “Bạn bè xung quanh cậu ấy nói gì cậu ấy cũng tin, còn người ngoài nói gì thì cũng không tin.”

Cung Ngũ hỏi Winnie và Crovia: “Đúng rồi, các cậu định ở đây bao lâu? Đừng nói là đến mai lại đi đây. Các cậu phải ở đây vài ngày, tớ sẽ dẫn các cậu đi chơi! Tớ quên mất các cậu tận mấy tháng mà không biết, tốt xấu gì cũng phải cho tớ cơ hội bù đắp chứ!”. Winnie nói: “Bọn tớ cũng định ở lại Thanh Thành chơi vài ngày rồi mới về, hiếm có dịp được đến đây, tớ còn định mua thật nhiều đồ mang về làm quà nữa.”

Cung Ngũ gật đầu, tỏ ý hài lòng: “Vậy thì còn được, nên như vậy.”

Bên ngoài không khí náo nhiệt ầm ĩ, ở đây cũng hòa thuận vui vẻ, hoàn toàn không quan tâm không khí bên ngoài. Đoàn Tiêu vô tình cúi đầu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm một câu: “Chết tiệt! Sắp bốn giờ chiều rồi!”

Cung Ngũ trừng mắt: “Xong rồi, cậu sẽ bị bác trai mắng mất thôi, ở nhà bận rộn mà cậu thì ở đây vui chơi! Tiêu này, hay là đợi Tiểu Mao Đầu dậy thì cậu mau mau trở về đi, đừng làm lỡ chuyện buôn bán của gia đình.”

Vừa nói xong, trong phòng truyền ra tiếng khóc của trẻ con, Cung Ngũ và Đoàn Tiêu đồng loạt đứng dậy xông vào trong phòng, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Mao Đầu đang trèo dậy trên giường, bàn tay nhỏ đang dụi mắt, vừa khóc vừa định tự mình trèo xuống. Đoàn Tiêu vội vàng đi qua, “Mao Đầu, ba ở đây, ba không đi đâu cả. Ba sợ Tiểu Mao Đầu sợ, nên đứng ngoài cửa trông chừng, không cho yêu quái vào dọa con!”

Tiểu Mao Đầu khóc giơ tay lên đòi bể. Trẻ con vừa thức dậy thường hay gắt ngủ, khóc một lúc mới chịu thôi. Đoàn Tiêu bế cậu nhóc ra ngoài, sợ làm Cải Trắng Nhỏ giật mình. Cung Ngũ ngồi bên cạnh giường, nghiêng đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ đang ngủ say. Thấy mũi nó đổ đầy mồ hôi, Cung Ngũ vội kéo chăn trên người nó xuống. Cũng không biết con bé đang mơ thấy gì mà vui đến nhoẻn miệng cười. Từ khi biết chắc Cải Trắng Nhỏ là đứa con mà mình vất vả sinh ra, Cung Ngũ càng nhìn càng thấy nó đáng yêu. Cô không kìm được mà cúi đầu, hôn nhẹ lên trán của Cải Trắng Nhỏ một cái.

Vốn dĩ Cung Ngũ vốn định hôn một cái dịu dàng, ai ngờ sau khi hôn một cái, cô bé lập tức mở to mắt ra.

Đôi mắt to của Cải Trắng Nhỏ nhấp nháy, vẻ mặt mơ màng, đôi tay đôi chân giãy giấy, sau đó tự mình trèo dậy. Vì vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt của mẹ, nên Cải Trắng Nhỏ không hề khóc. Cô bé ngồi trên giường, giơ tay dụi dụi đôi mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn sang Cung Ngũ.

Cung Ngũ nhìn kĩ đôi mắt của Cải Trắng Nhỏ, đột nhiên nhớ lại lời của cô gái vừa bể Cải Trắng Nhỏ, cô cũng phát hiện, màu mắt của Cải Trắng Nhỏ thật sự không giống cổ. Đó là màu của hổ phách, rất đẹp, trong đôi mắt to tròn kia chứa đầy vẻ ngây thơ không nhuốm bụi trần, giống như ẩn chứa cả bầu trời sao.

Cải Trắng Nhỏ hiểu kỳ nhìn mẹ, sau đó nó nhoẻn miệng cười ngây ngô, vô cùng dễ thương. Cung Ngũ cúi đầu, hôn lên vầng trán nhỏ của nó rồi bể nó lên. Cải Trắng Nhỏ giơ tay đôi bàn tay bé nhỏ nắm lấy tóc giả của mẹ. Cung Ngũ mỉm cười nói: “Haiza, nhìn thấy mẹ đội tóc giả, Cải Trắng Nhỏ lại không có tóc nên không phục à?”

Cô bế Cải Trắng Nhỏ ra ngoài, Tiểu Mao Đầu đã tỉnh, Đoàn Tiêu đang thu dọn quần áo của cậu nhóc, nhưng vẫn chưa đưa cậu nhóc trở về.

“Ngũ này, tớ đưa Tiểu Mao Đầu về trước, ở nhà chắc đang rất bận rộn.” Đoàn Tiêu dẫn theo Tiểu Mao Đầu, “Chào mọi người, tớ về trước đây, lần sau gặp lại!”

La Tiểu cảnh phiên dịch giúp cho Carlisle, bảo Đoàn Tiểu sẽ đưa Tiểu Mao Đầu về trước. Cải Trắng Nhỏ lập tức trở thành tiểu minh tinh, mọi người đều thích trêu chọc cô bé, La Tiểu Cảnh hỏi: “Cải Trắng Nhỏ vẫn chưa biết đi sao?” Cung Ngũ nói: “Ngày nào cũng nhảy nhót đòi đi, nhưng lại không dám đi. Theo lý mà nói thì chân con bé mập như vậy, đáng lẽ phải rất có sức, sao lại không dám đi chứ?”

An Hổ Phách trừng mắt: “Chân của nó mập, nhưng người cũng mập, nặng như vậy, áp lực dồn lên chân, không khó chịu hay sao?” Cung Ngũ tức chết: “Cải Trắng Nhỏ làm gì mập đến mức đó?”

Mọi người nói chuyện với nhau thêm một lúc nữa thì La Tiểu Cảnh dẫn An Hổ Phách và Lam Anh về trước, sau cùng chỉ còn lại Winnie và Crovia. Winnie như rất xúc động mà nói một câu: “Haiza, bọn họ cuối cùng cũng đi rồi, Tiểu Ngũ cuối cùng cũng thuộc về chúng ta rồi!”

Cô nhe răng, có chút hào hứng nói: “Tiểu Ngũ, bây giờ cậu là của bọn tớ rồi!”

Cung Ngũ cạn lời.

“Cải Trắng Nhỏ cũng là của bọn tớ rồi!” Winnie vỗ tay với Cải Trắng Nhỏ, muốn bể nó, kết quả Cải Trắng Nhỏ nghiêng đầu, sà vào lòng của mẹ, không cho bế. Bữa tiệc kéo dài đến tận tối, cả nhóm người của Winnie đều cảm thấy mệt, Cung Ngũ cũng mệt mỏi cả ngày. Bọn họ chia tay, hẹn ngày mai sẽ gặp. Cung Ngũ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, nói: “Hình như mọi người đã lần lượt ra về một ít rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.