*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thoa dưỡng da xong, cô lại nhìn điện thoại thì thấy có rất nhiều tin nhắn do “Anh Tiểu Bảo” gửi đến: [Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ ngủ rồi p3hải không em? Xin lỗi vì hôm nay anh hơi bận, nên đã lơ là với Tiểu Ngũ. Biết Cải Trắng Nhỏ được Tiểu Ngũ chăm sóc rất tốt, nên anh cũ2ng rất yên tâm. Hôm nay mệt cả ngày rồi, Tiểu Ngũ nghỉ ngơi sớm đi. Cung Ngũ trợn mắt, nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi thì tắt m5áy đi ngủ. Cải Trắng Nhỏ nằm ngủ trong cũi, Cung Ngủ không yên tâm đẩy cũi của nó đến sát giường cô. Dù sao thì cô giúp việc cũng đã l4ớn tuổi, lỡ có gì sơ suất thì phải làm sao? Tuy ban ngày đã ngủ nhiều, những buổi tối Cải Trắng Nhỏ vẫn ngủ rất ngon, rất ngoan, giống0 như một con heo nhỏ đáng yêu.
Cung Ngũ chui vào trong chăn, nhắm mắt, mơ màng bước vào trong mơ.
Trong mơ, cô thấy Công tước đại nhân dẫn theo một người phụ nữ đứng trước mặt cô diễu võ giương oai, chỉ vào mũi cô nói: “Cô làm sao xứng được với thân phận của Đại Công tước Edward? Cô ấy mới xứng đáng với tất cả của tôi! Tối đá cô rồi!”
Nửa đêm Cung Ngũ giật mình thức dậy vì tức giận. Cô ngồi bật dậy, mở đèn giường, giơ tay xoa xoa lồng ngực. Thật sự là tức không chịu được, tên khốn khiếp, chia tay thì chia tay, còn tìm một người đến chọc tức cô, còn dám nói là đá cô. Cung Ngũ tức không ngủ được, trùm chăn mở điện thoại lên soạn tin nhắn: [Tôi nhìn thấu anh rồi! Đồ giả dối! Đàn ông đúng là chẳng ra sao! Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ quyền nuôi dưỡng Cải Trắng Nhỏ!] Gửi xong, cảm thấy bản thân vẫn còn chuyện muốn nói cô lại soạn tin:[Cho phép anh đến thăm Cải Trắng Nhỏ, nhưng lúc đến phải thông báo trước cho tôi, còn chúng ta thì không cần phải gặp mặt!] Sau khi gửi một loạt tin nhắn, cô lại tiếp tục tắt máy.
Thật là tức chết cô mà, anh ta dám lợi dụng cô mất trí nhớ mà giấu giếm cô, hừ! Thông qua những chuyện nhỏ nhặt có thể nhìn ra phẩm chất của một người, chia tay cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng anh ta lại giấu cô, chứng tỏ trong lòng anh ta có điều mờ ám. Chút chuyện này mà đã giấu cô, vậy sau này sẽ còn bao nhiêu chuyện muốn giấu cô?
Tức chết đi được! Cô ôm cục tức trong lòng không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. “Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!” Tiếng gõ cửa khiến cô thức giấc. Cung Ngũ mở mắt ra. Nghe thấy tiếng khóc của Cải Trắng Nhỏ, cô vội vàng ngồi dậy, tỉnh táo trong chớp mắt. Cải Trắng Nhỏ đứng trên cũi, bàn tay vịn vào thành cũi, khóc rất đau lòng. Nó đã khóc cả buổi, nhưng mẹ chẳng hề quan tâm.
Cung Ngũ vội vàng đi chân không trèo xuống, bế nó lên dỗ dành: “Ngoan nào, mẹ xin lỗi, không biết tại sao mẹ lại không nghe thấy tiếng khóc của con. Xin lỗi con, là lỗi của mẹ, sau này mẹ nhất định sẽ sửa lỗi, kịp thời nghe thấy tiếng gọi của cục cưng, được không nào?”. Cải Trắng Nhỏ khóc thút thít, tủi thân nằm nhoài trên vai Cung Ngũ.
Cung Ngũ bể nó đi ra mở cửa thì nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo đang đứng ngoài trừng mắt nhìn, “Cải Trắng Nhỏ khóc to như vậy mà con không nghe thấy à? Có người mẹ nào như con không?”
Cung Ngũ mím môi, mỉm cười, “Mẹ, vừa sáng sớm đã tức giận như vậy sao? Làm thế sẽ dọa con gái con sợ đấy. Cải Trắng Nhỏ, nói với bà ngoại, bà ngoại đừng hung dữ như vậy, Cải Trắng Nhỏ rất là ngoan!”
Nhạc Mỹ Giảo tức chết, “Đang yên lành con bế nó về làm gì? Con có chăm sóc được không?”
Cung Ngũ lắc đầu với Nhạc Mỹ Giảo, Sao con không chăm sóc được? Mẹ xem, con cảm thấy đầu mình không đau nữa, đã khỏe hơn rồi, chăm sóc Cải Trắng Nhỏ không thành vấn đề. Làm gì có chuyện trẻ con không ở cùng với mẹ mình? Đúng không Cải Trắng Nhỏ, con nói đi, có phải con rất thích mẹ không? Có phải không nào?”
Cải Trắng Nhỏ mím môi, ấm ức, bàn tay mũm mĩm ôm lấy cổ mẹ không chịu buông.
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ, nhe răng đắc ý với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ xem, con gái con rất thích con đấy, có đúng không?” Nhạc Mỹ Giảo liếc cô một cái, Bộ Tiểu Bát đeo cặp chạy đến, nhìn Cung Ngũ nói: “Chị, chị phải dịu dàng với Cải Trắng Nhỏ một chút, bằng không Cải Trắng Nhỏ sẽ sợ đấy.” Cung Ngũ mỉm cười nhìn Bộ Tiểu Bát: “Không đâu, chị rất dịu dàng với Cải Trắng Nhỏ mà, không hung dữ đâu. Tiểu Bát đi học phải cận thận một chút, phải ngoan ngoãn nghe lời của cô giáo.”
Bộ Tiểu Bát dáng vẻ trông rất trưởng thành, giơ tay ra dấu “OK” với Cung Ngũ rồi nghiêm chỉnh đi học. Bộ Sinh đứng đợi ngoài cửa, cũng không hối thúc cậu nhóc. Bộ Tiểu Bát đi rồi, đến lượt Bộ Tiểu Cửu tung tăng chạy qua, “Chị...” Cung Ngũ cúi đầu: “Chào buổi sáng Tiểu Cửu!”
“Dạ..” Bộ Tiểu Cửu nói xong thì giơ tay chào Cải Trắng Nhỏ, cũng muốn bể cô bé, Cung Ngũ mỉm cười nói: “Đợi khi nào Tiểu Cửu lớn lên một chút, chị sẽ cho em bế Cải Trắng Nhỏ, có được không? Cải Trắng Nhỏ mập, bây giờ Tiểu Cửu không bể được đâu.”
Nhưng Bộ Tiểu Cửu cứ đòi bể, Cung Ngũ đành phải đặt Cải Trắng Nhỏ vào lòng cậu bé còn mình thì đỡ tay ở dưới. Bộ Tiểu Cửu rất hài lòng. Bộ Tiểu Bát vừa đi học chẳng bao lâu, trước cửa nhà lại có xe đến. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, Cung Ngũ trừng mắt, sau đó đặt Cải Trắng Nhỏ vào trong lòng Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Mẹ, con đi rửa mặt đánh răng, mẹ bảo anh ta bể Cải Trắng Nhỏ đi là được. Hôm nay con có hẹn vào lúc sáng sớm, không thể gặp anh ta được.” Nhạc Mỹ Giảo bể lấy cải Trắng Nhỏ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Công tước đại nhân vào cửa, “Cháu chào cô. Chúc cô buổi sáng tốt lành.”
Anh nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đã thức dậy, lập tức mỉm cười với nó, “Bảo bối, ba đến gặp con đây, có nhớ ba không?”
Cải Trắng Nhỏ giơ tay về phía anh đòi bể. Công tước đại nhân liền bể lấy nó, tầm nhìn lướt sang phòng Cung Ngũ. Nhạc Mỹ Giáo phát hiện ra, liền nói một câu: “Nó đi đánh răng rồi, nói hôm nay có hẹn với bạn, bảo cậu bể Cải Trắng Nhỏ trở về, không cần quan tâm đến nó.”
Công tước đại nhân ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Vâng, cảm ơn cô. À, đúng rồi, tiền mừng hôm qua, cô bảo Tiểu Ngũ hại ngày tới có thời gian thì đếm lại, vì quá nhiều nên mẹ cháu đã nhờ người có chuyên môn xem qua, nhưng vẫn rất phiền phức, cụ thể nên sắp xếp thế nào thì phải thương lượng lại với Tiểu Ngũ.”
Lời này Nhạc Mỹ Giảo rất thích nghe. Hôm qua có nhiều khách như vậy, tiền mừng chắc chắn là rất nhiều. Mặc dù Nhạc Mỹ Giảo tuy cũng được xem là một trong những người chủ của bữa tiệc, nhưng tiệc vẫn là do nhà anh tổ chức, tiền mừng không liên quan nhiều đến bà. Dù bạn bè của bà cũng có đến, nhưng chẳng bao nhiêu, bà xem như là cho cháu gái mình, nên không cần đến.
Nhưng bây giờ Công tước đại nhân đã nói vậy, ý rõ ràng là muốn đem số tiền kia cho Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ. Đối với chuyện này, Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy rất bất ngờ, thật đúng là người giàu có thì chẳng quan tâm đến chuyện tiền bạc, có thì tốt, không có cũng chẳng sao, nên cho ai thì cho người đó. Dù sao cũng là tiệc sinh nhật một tuổi của Cải Trắng Nhỏ, tuy đa số là người lớn đến dự, nhưng tiền mừng mang cho trẻ con là thỏa đáng nhất. Tiểu Ngũ là mẹ của Cải Trắng Nhỏ, tuy chưa đăng ký kết hôn, nhưng muốn bàn bạc với Tiểu Ngũ thì chứng tỏ nhà họ rất tôn trọng Tiểu Ngũ. Sau khi Công tước đại nhân nói vài câu với Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ vẫn không đi ra, anh chỉ có thể bể Cải Trắng Nhỏ ra về trước. Trước khi hai cha con anh rời khỏi, Nhạc Mỹ Giảo mang đồ đạc của Cải Trắng Nhỏ đến, “Đây là tã và sữa tối hôm qua mang về. Đúng rồi, hình như buổi sáng Cải Trắng Nhỏ vẫn chưa uống sữa, để tôi pha một ít sữa cho nó uống trên đường đi, tránh bị đói.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Vâng.”
Đến lúc bà pha sữa xong, Cung Ngũ vẫn không đi ra, ánh mắt của Công tước đại nhân liên tục nhìn về phía phòng cố, bên trong vẫn nghe thấy được động tĩnh, nhưng người thì không đi ra.
Nghĩ đến hai tin nhắn tối hôm qua, Công tước đại nhân có một cảm giác tuyệt vọng như bị sét đánh trúng. Anh thật sự không xác định được Cung Ngũ đã nhớ ra chuyện gì, nhưng nhất định không phải là chuyện vui vẻ gì, hoặc có lẽ là chuyện khiến cô vô cùng tức giận, bằng không cô sẽ không gửi tin nhắn giữa đêm như vậy. Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tức giận của cô khi ngồi dậy gửi hai tin nhắn kia.
Công tước đại nhân mang sữa và Cải Trắng Nhỏ rời khỏi, Cung Ngũ mới từ trong phòng đi ra. Cô xách theo một chiếc túi nhỏ, nói: “Mẹ, con ra ngoài đây.”
Nhạc Mỹ Giảo: “Ăn sáng xong rồi hãy đi, mới sáng sớm, con đi đâu thế?” Cung Ngũ nhìn là một cái, nói: “Mẹ, bạn đại học ở nước ngoài đến chơi. Con đã hẹn với người ta rồi, phải đi chơi với các cậu ấy mấy ngày.” Nhạc Mỹ Giảo: “Con đã có con rồi mà còn suốt ngày đi chơi.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Có con thì sao? Người có con thì không thể đi chơi à?” “Không có trách nhiệm gì cả!” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô. Cung Ngũ bĩu môi: “Lúc mẹ sinh Tiểu Bát xong, vẫn còn đi làm, sao không ở nhà làm người mẹ tốt chăm sóc Tiểu Bát đi? Mẹ cũng chẳng có trách nhiệm tí nào!” Nhạc Mỹ Giảo cầm đũa lên, Cung Ngũ thấy thể vội chụp lấy bánh bao, ù té chạy, “Mẹ, con đi đây, bái bai!”