*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Đây là đứa con bà rứt ruột sinh ra sao? Đồ vô lương tâm, dám nói bà xấu? Vậy ai tốt? Chị của cậ3u à?
Chị cậu thường hay ra ngoài chơi sao không dẫn cậu theo?
Những lời này không thể nói, nói ra Nhạc Mỹ 2Giảo sẽ rất phiền phức, Bộ Tiểu Cửu nhất định sẽ làm ầm ĩ đòi đi cùng Cung Ngũ. Cung Ngũ đi ra ngoài, vừa ngồi lên xe vẻ m5ặt cô đã trở nên nghiêm nghị. Uổng công hôm qua cô còn nói anh ta tốt, đẹp trai, khiến người ta động lòng, kết quả thì sao4? Chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá, cô bị mất trí nhớ thì liền lừa cô, nếu cô cứ không nhớ lại được, có phải anh ta cảm thấ0y cô là một kẻ ngốc hay không? Cô hít thật sâu một hơi, nỗ lực không để bản thân trông như đang tức giận, cúi đầu nhìn bánh bao trên tay, sau đó cắn từng miếng một, bữa sáng vẫn phải ăn đầy đủ. Ăn sáng xong, cô lấy điện thoại trong túi ra, mở máy lên, phát hiện có tin nhắn trả lời, người gửi là anh Tiểu Bảo. Cung Ngũ do dự một lát, sau đó vẫn mở ra đọc. Cô phát hiện là tin nhắn vừa gửi cách đây không lâu. Có lẽ là sau khi anh đưa Cải Trắng Nhỏ ra xe ngồi, sau đó mới gửi tin nhắn.
Cung Ngũ cau mày: “Đúng vậy, tớ rất lo lắng, cậu thế nào rồi? Có phải cậu cãi nhau với chú Út tớ rồi không? Hôm qua tớ nhìn thấy chú ấy kéo cậu đi, nhưng lúc đó tớ đang bế Cải Trắng Nhỏ, con bé lại đang ngủ, còn rất nặng, nên tới đưa nó vào phòng trước rồi mới gọi cho cậu, ai ngờ cậu không bắt máy...”
Tần Tiểu Ngư thở dài, nói: “Điện thoại hết pin nên bị tắt nguồn. Xin lỗi nha Tiểu Ngũ, tớ thật là hậu đậu, mấy món canh hôm qua tớ mang đi đều bị đổ hết, chẳng ăn được món nào, chỉ mang về một ít món chiên xào thôi.” “Vậy bây giờ sao rồi?” Cung Ngũ lo lắng hỏi: “Chú Út tớ có làm khó cậu không?”
Tần Tiểu Ngư ngập ngừng, rồi nói: “Tớ cũng chẳng có gì để anh ta làm khó. Tiểu Ngũ, cậu nói xem có phải mặt tớ rất dễ ăn hiếp không? Tại sao ai cũng bắt nạt tớ? Nếu tớ mà giống các cậu, nói ra nước ngoài thì ra nước ngoài, nói tiếp tục học thì có thể tiếp tục học, như vậy tớ có thể đi khắp nơi, cũng không cần phải nhìn sắc mặt đám người đó, cũng không cần vì tiền mà bị bọn họ chèn ép... Haiz, các cậu ra nước ngoài thì thoải mái như đi chơi, còn tớ đi một chuyến...”
Cô ta lại thở dài, nói: “Tớ mà ra nước ngoài một chuyến, cứ như là một giấc mộng mà cả đời này đều mơ tới.”
Cảm xúc của cô ta tuột dốc: “Tớ cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ đi chơi, chứ không phải ngày ngày đều đi giao hàng. Nhưng nếu tớ không đi giao hàng thì tớ càng không có tiền...” Trong điện thoại, giọng Tấn Tiểu Ngư nghẹn ngào, đột nhiên bật khóc, cô ta hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem, người ngốc như tớ phải làm sao mới có tiền? Nếu tớ có tiền, chỉ cần sống thoải mái, tớ sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác, nhưng mà... tại sao lần nào tớ cũng làm hỏng chuyện? Tớ phải làm sao mới có tiền đây...”
Cung Ngũ cảm thấy bản thân thường ngày rất giỏi ăn nói, nhưng có thật sự không biết nên an ủi Tần Tiểu Ngư thế nào. Trong lòng cô, cô cảm thấy IQ của Tần Tiểu Ngư dường như có chút vấn đề. Nếu không phải nhà cô ta nghèo khó, Cung Ngũ nhất định sẽ nghi ngờ liệu cô ta có giống như mình, nhờ vào mối quan hệ để vào được trường đại học Thanh Thành hay không.
Nhưng Tần Tiểu Ngư nghèo như vậy, làm gì mà có tiền?
“Tẩn Tiểu Ngư, tớ cũng không biết cậu làm sao mới có được tiền, cũng không biết nên giúp cậu thể nào, nhưng mà tớ từng nghe một câu nói “Mỗi người chúng ta đều là một hòn đá trong tay thượng đế, thượng đế muốn mài chúng ta thành ngọc thì sẽ không ngừng thử thách chúng ta. Trong quá trình thử thách sẽ có vất vả khó khăn, nhưng sau khi vượt qua được, chúng ta nhất định sẽ trở thành một viên ngọc đẹp. Nên khi cậu cảm thấy vất vả, tức là thượng để đang thử thách cậu, muốn cậu biến thành một viên ngọc đẹp. Tớ cảm thấy lời này rất có lý. Tuy tớ không có tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng khi tớ nghe thấy lời này, tớ liền thấy thích những người có tín ngưỡng. Bọn họ đều nhận được sự an ủi, có thể suy nghĩ thông suốt, có thể dùng suy nghĩ tích cực để sống.”
Tần Tiểu Ngư khóc thút thít. Cung Ngũ cũng không biết giờ cô ấy đang tuyệt vọng thế nào. Một cô gái ngốc nghếch như vậy, trông còn vô tư hơn cả cô, đến cả khi thất tình ở thời đại học, cô ấy cũng không đau lòng như bây giờ. Cô hỏi: “Tần Tiểu Ngư, bây giờ cậu đang ở đâu?” Tần Tiểu Ngư hít thật sâu một hơi, hít hít mũi, nói: “Tớ đang ở ngoài, sáng sớm có người gọi bảo muốn mua hàng nên tớ đi giao hàng. Tiểu Ngũ, lời cậu vừa nói tớ cảm thấy rất có lý. Tớ chỉ tạm thời cảm thấy mình thê thảm, đó là vì tớ đang trong quá trình tiến hóa trở nên hoàn hảo. Tớ nghĩ, tớ phải tiếp tục cố gắng... nói không chừng tớ sẽ vượt qua được.” Cung Ngũ trầm ngâm, một hồi sau cô mới nói: “Ừ, dù cố gắng không có kết quả, nhưng ít nhất cậu cũng từng nỗ lực, còn ông trời thì bảo cậu phải từ bỏ.” Tần Tiểu Ngư đột nhiên mỉm cười, giọng nói vẫn nghẹn ngào, “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu rất biết an ủi người khác... Cảm ơn cậu Tiểu Ngũ! Tớ cảm thấy tâm trạng dường như đã tốt hơn một chút rồi.”
“Tần Tiểu Ngư, sau này nếu cậu có chuyện gì, hay cảm thấy tâm trạng không tốt, cậu có thể gọi điện thoại nói chuyện với tớ. Chuyện khác tớ không giúp được cậu, nhưng nói chuyện thì được. Tóm lại, sau này tớ sẽ ở lại Thanh Thành, không đi chỗ nào khác nữa.”
Anh Tiểu Bảo: [Tiểu Ngũ, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết Tiểu Ngũ nhất định rất tức giận. Anh rất xin lỗi vì đã khiến Tiểu Ngũ tức giận như vậy, nhưng mà, Tiểu Ngũ có thể nói anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Anh nghĩ anh có thể giải thích.]
Giải thích?
Cung Ngũ lạnh lùng cười hai tiếng, có gì để giải thích chứ? Nghe một tên giả dối giải thích, không phải đang nghe truyện cười sao?
Cô nhìn vào tin nhắn mà không chút cảm động, giơ tay ấn quay trở lại, sau đó phát hiện một cuộc gọi nhỡ vào sáng sớm của Tần Tiểu Ngư.
Cô gọi lại cho cô ta, ngay lập tức đã có người bắt máy: “Alo? Tần Tiểu Ngư!” Giọng nói bất lực của Tần Tiểu Ngư vang lên: “Tiểu Ngũ, có phải hôm qua cậu gọi cho tớ không? Xin lỗi nha, hôm qua tớ cãi nhau với một tên biến thái, tớ vốn định nghe máy, kết quả hắn ta lại hất văng điện thoại của tớ, thế là vỡ màn hình. Tớ chỉ lo nói lí với hắn ta, sau đó quên gọi lại cho cậu, có phải tớ đã khiến cậu lo lắng rồi không?”
Nhưng Tần Tiểu Ngư nghèo như vậy, làm gì mà có tiền?
“Tẩn Tiểu Ngư, tớ cũng không biết cậu làm sao mới có được tiền, cũng không biết nên giúp cậu thể nào, nhưng mà tớ từng nghe một câu nói “Mỗi người chúng ta đều là một hòn đá trong tay thượng đế, thượng đế muốn mài chúng ta thành ngọc thì sẽ không ngừng thử thách chúng ta. Trong quá trình thử thách sẽ có vất vả khó khăn, nhưng sau khi vượt qua được, chúng ta nhất định sẽ trở thành một viên ngọc đẹp. Nên khi cậu cảm thấy vất vả, tức là thượng để đang thử thách cậu, muốn cậu biến thành một viên ngọc đẹp. Tớ cảm thấy lời này rất có lý. Tuy tớ không có tín ngưỡng tôn giáo nào, nhưng khi tớ nghe thấy lời này, tớ liền thấy thích những người có tín ngưỡng. Bọn họ đều nhận được sự an ủi, có thể suy nghĩ thông suốt, có thể dùng suy nghĩ tích cực để sống.”
Tần Tiểu Ngư khóc thút thít. Cung Ngũ cũng không biết giờ cô ấy đang tuyệt vọng thế nào. Một cô gái ngốc nghếch như vậy, trông còn vô tư hơn cả cô, đến cả khi thất tình ở thời đại học, cô ấy cũng không đau lòng như bây giờ. Cô hỏi: “Tần Tiểu Ngư, bây giờ cậu đang ở đâu?” Tần Tiểu Ngư hít thật sâu một hơi, hít hít mũi, nói: “Tớ đang ở ngoài, sáng sớm có người gọi bảo muốn mua hàng nên tớ đi giao hàng. Tiểu Ngũ, lời cậu vừa nói tớ cảm thấy rất có lý. Tớ chỉ tạm thời cảm thấy mình thê thảm, đó là vì tớ đang trong quá trình tiến hóa trở nên hoàn hảo. Tớ nghĩ, tớ phải tiếp tục cố gắng... nói không chừng tớ sẽ vượt qua được.” Cung Ngũ trầm ngâm, một hồi sau cô mới nói: “Ừ, dù cố gắng không có kết quả, nhưng ít nhất cậu cũng từng nỗ lực, còn ông trời thì bảo cậu phải từ bỏ.” Tần Tiểu Ngư đột nhiên mỉm cười, giọng nói vẫn nghẹn ngào, “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu rất biết an ủi người khác... Cảm ơn cậu Tiểu Ngũ! Tớ cảm thấy tâm trạng dường như đã tốt hơn một chút rồi.”
“Tần Tiểu Ngư, sau này nếu cậu có chuyện gì, hay cảm thấy tâm trạng không tốt, cậu có thể gọi điện thoại nói chuyện với tớ. Chuyện khác tớ không giúp được cậu, nhưng nói chuyện thì được. Tóm lại, sau này tớ sẽ ở lại Thanh Thành, không đi chỗ nào khác nữa.”
Tần Tiểu Ngư hỏi: “Vậy sau này cậu định làm gì? Không thể cứ mãi ở nhà chăm sóc Cải Trắng Nhỏ, phải đi làm nữa chứ.”
Cung Ngũ nói: “Ừ, tớ biết, tớ suy nghĩ xong rồi, tớ phải học cho xong hết, lấy được bằng tốt nghiệp. Sau này tớ sẽ làm chuyên gia đàm phán hoặc nhà ngoại giao, tớ cảm thấy mình phù hợp với công việc như vậy, hơn nữa, tớ cũng thấy rất thích.”
Tần Tiểu Ngư vừa ngưỡng mộ lại vừa khâm phục: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu nhất định có thể làm được. Sau này cậu phát tài rồi, đừng quên tớ đấy!”
Cung Ngũ mỉm cười: “Không đâu, cậu ngốc như vậy, tớ nhất định sẽ nhớ.” Tần Tiểu Ngư hít hít mũi, “Ừ. Cậu nhớ là tớ ngốc cũng được. Tóm lại... tớ cũng phát hiện mình thật sự không thông minh, làm gì cũng không xong. Nếu không phải có cậu ra tay giúp đỡ, có lẽ bây giờ tớ còn xui xẻo hơn. Tiểu Ngũ, cảm ơn cậu!”
Cung Ngũ nói: “Thật ra tớ cũng chẳng giúp gì cho cậu, nhiều nhất cũng chỉ là mở miệng nói chuyện mà thôi.”
Bên này Tần Tiểu Ngư thở dài một hơi, rồi nói: “Được rồi, trong lòng tớ thoải mái hơn nhiều rồi, bây giờ tớ đi giao hàng. Nãy giờ tớ vẫn còn ngồi trên tảng đá bên đường, xe tớ bị tuột xích phải lắp lại mới đi được. Tiểu Ngũ, tớ sửa xe đã, có thời gian nói chuyện sau nhé!”
Cung Ngũ: “Ừ, vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì nhất định phải nhớ nói với tớ!” Cô thật sự rất lo lắng cho một người ngốc như Tần Tiểu Ngư, lỡ một hôm nào đó bị bức bách đến mức không muốn sống nữa thì phải làm sao?
Cung Ngũ cúp điện thoại, trong lòng càng buồn bã hơn.