*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ lên, “Cải Trắng Nhỏ, con có ngoan không? Mẹ rất nhớ con.” Công tước đại nhân ngồi bên cạnh nhìn cô, Cung Ngũ cũng chẳng th3èm quan tâm anh, càng cự tuyệt nói chuyện với anh. Cô bế Cải Trắng Nhỏ đi sang một bên, để cô bé lên chân mình ngồi đùa giỡn. Cải Trắng Nhỏ cười hì2 hì ngây ngô, nó vừa thức dậy chưa lâu, nên chơi đùa với mẹ rất hào hứng.
Công tước đại nhân đi vào phòng sạch, không lâu sau thì trên tay 5cầm một quyển sổ ghi chép danh sách lễ vật dày cộp đi ra, “Tiểu Ngũ em xem cái này đi, danh sách quà tặng trong tiệc sinh nhật một tuổi của Cải Trắ4ng Nhỏ. Mami nói là tiền của Cải Trắng Nhỏ, nên để chúng ta làm chủ.”
Anh để quyển danh sách lên bàn, ngước mắt nhìn Cung Ngũ. Cô một tay b0ế lấy cải Trắng Nhỏ, một tay cầm lấy quyển danh sách, tiện tay lật ra xem một cái, còn chưa nhìn thấy tên thì đã liếc thấy con số bên trên, mắt cô sáng như sao, chuyện gì thế này? Mấy người này đến tham dự tiệc sinh nhật của con gái cô hay là muốn đút lót đây? Tại sao tiền mừng sinh nhật của một đứa trẻ lại nhiều như vậy? Trong nhận thức của cô, thông thường thì một, hai nghìn đã là món quà lớn rồi, không ngờ con số thực tế còn vượt xa mức cô tưởng tượng, đây là gián tiếp kiếm tiền nhỉ? Lấy Cải Trắng Nhỏ ra kiếm tiền sao?
Cung Ngũ sững sờ nhìn, sau đó nhìn cô bé mũm mĩm trắng trẻo trong lòng mình, kinh ngạc: “Lừa người à?” Công tước đại nhân sững sờ, “Sao thế? Đây là toàn bộ đấy.”
Cung Ngũ: “Nhưng mà... tại sao lại nhiều như vậy?” Cô cảnh giác: “Có phải có gì gian trá không? Tại sao lại nhiều như vậy?” Công tước đại nhân mỉm cười, trả lời: “Có lẽ là do chú rể và mami có nhiều mối quan hệ ở Thanh Thành nên khách mới chịu chi ra nhiều tiền như vậy. Hơn nữa chúng ta cũng không quá coi trọng việc có qua có lại, chắc hẳn trước kia khi nhà bọn họ có chuyện vui, chú Yên và mami đi không ít tiền, nên mới như vậy. Em yên tâm, đây đều là tiền mừng bình thường, không cần lo lắng.” Cung Ngũ chặc lưỡi, cảm thấy lời anh nói cũng có lý, cô gật đầu, “Nói cũng đúng.”
Cô nhìn vào, phát hiện bên trên liệt kê theo thứ tự của ký tự trong họ, nên cô nhanh chóng lật đến trang có tên La Tiểu Cảnh, cô tìm thấy tên của La Tiểu Cảnh và ba cậu ta, nhìn thấy phía sau tên viết con số tám mươi tám nghìn. Cô liền lật đến trang có tên Đoàn Tiêu, thuận lợi tìm thấy tên Đoàn Tiêu, phát hiện sau tên cậu ta cũng là con số tám mươi tám nghìn.
Cung Ngũ sững sờ, La Tiểu Cảnh đi tám mươi tám nghìn, với điều kiện của nhà cậu ta thì cô có thể hiểu, nhưng Đoàn Tiêu cũng đi nhiều như vậy, cô cảm thấy không ổn, cô có mắt, cổ có thể nhìn thấy.
Nói khó nghe một chút thì nhà Đoàn Tiểu chỉ buôn bán nhỏ, với số tiền đó Cung Ngũ cũng không biết cả nhà Đoàn Tiêu đã buôn bán trong bao lâu, tặng cho Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ không hiểu gì cả, thật sự không cần thiết. Cô cảm thấy Đoàn Tiêu đi tám trăm là đã nhiều rồi, không ngờ cậu ta lại đi nhiều tiền như vậy.
Cung Ngũ chu môi, cảm thấy không biết nói sao. Công tước đại nhân lập tức phát hiện ra cô đang trầm ngâm, “Tiểu Ngũ sao thế?”
Cung Ngũ nhìn anh một cái, không thèm ngẩng đầu, sau đó cô nói: “Không có gì, hai bạn học của em đi rất nhiều tiền, trước kia em không đi nhiều tiền như vậy, giờ thì phiền phức rồi. Tốt nhất nhà họ nên có hỉ sự, bằng không số tiền đó không thể nào đi trả lại.”
Thật ra số người đi nhiều tiền trong danh sách rất nhiều, nhưng mấy người đó Cung Ngũ không quen biết, hơn nữa cũng không liên quan gì đến cô, người ta cũng không xông đến trước mặt cô. Nhưng Đoàn Tiểu và La Tiểu Cảnh thường đi cùng cô, Cung Ngũ cảm thấy lần này thật phiền phức.
Công tước đại nhân suy nghĩ: “Nếu mang trả lại thì không hay cho lắm, hai người bạn của em sẽ có suy nghĩ khác, nếu nhận thì trong lòng em lại cảm thấy không thoải mái, chi bằng chúng ta dùng cách khác để bù đắp cho họ, như vậy hai bên đều vui vẻ.” Trong lòng Cung Ngũ vẫn còn tức giận anh, tuy nói vài câu nhưng không có nghĩa là cô để ý đến anh, chỉ là bây giờ thật sự hết cách, huống hồ ý kiến mà anh đưa ra cũng rất hợp lý, vì vậy sau khi Cung Ngũ nhìn anh một cái nói: “Ừ, anh nói rất có lý.”
Cải Trắng Nhỏ đang ngồi trên chân đột nhiên mặt căng thẳng, mặt đỏ bừng, dáng vẻ như đang gồng sức, Cung Ngũ nghiêng đầu hỏi: “Cải Trắng Nhỏ, có phải con đang ị không?” Công tước đại nhân vừa nghe xong thì lập tức đứng dậy, cặp Cải Trắng Nhỏ vào nách, bế cô bé lên tay, đi thẳng vào phòng rồi thay tã cho Cải Trắng Nhỏ.
Cung Ngũ: “...”
Cô nhìn vào danh sách, bắt đầu buồn bã suy nghĩ nên dùng cách gì để bù đắp. Công tước đại nhân nói đúng, Đoàn Tiêu đã gửi tiền mừng, không thể nào trả lại, nhưng người ta kiếm tiền không dễ dàng, không thể nào vô duyên vô cớ nhận nhiều tiền như vậy. Điều kiện của nhà La Tiểu Cảnh thì cô không cần nói gì, nhưng điều kiện nhà Đoàn Tiêu thì không tốt, làm vậy thì không hay cho lắm. Lúc nhìn thấy Đoàn Tiêu cầm một đĩnh vàng, cô còn nghĩ là một đĩnh vàng bình thường, không ngờ bên trong lại có nhiều tiền như vậy. Trong phòng truyền đến tiếng hừ hừ của Cải Trắng Nhỏ, lần nào thay tã cũng rên rỉ như vậy, Cung Ngũ cũng không quan tâm. Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho La Tiểu Cảnh: [Tiểu Cảnh, hôm nay tớ mới biết, cậu và Đoàn Tiêu đi nhiều tiền mừng như vậy! Hai cậu đi cũng nhiều tiền quá đấy, anh em chúng ta đâu cần khách sáo như vậy, các cậu làm vậy tớ thật sự rất ngại! Làm sao đây, có cần mang Cải Trắng Nhỏ nhà tớ cho các cậu mượn vài ngày không?]
Sau đó cô cũng gửi một tin nhắn tương tự cho Đoàn Tiêu. Một lát sau La Tiểu cảnh trả lời: [Cút, Cải Trắng Nhỏ của chúng ta là công chúa cao quý xinh đẹp, không phải cún con, cậu là mẹ vậy sao? Cầm thú!] Cung Ngũ mím môi, tức chết, nói ai cầm thú thể, chẳng ra sao cả!
Không lâu sau, Đoàn Tiêu cũng trả lời lại: [Cậu nghĩ tớ muốn sao? Tớ vừa tới đó nhìn thấy tiền mừng của người ta toàn là chi phiếu, nếu tớ chỉ mang đến một ít tiền, không phải rất mất mặt sao? Cậu nói xem ba của Cải Trắng Nhỏ nếu nhìn thấy hai người anh em tốt của cậu chỉ đi một chút tiền mừng như vậy, bọn tớ nhất định sẽ mất mặt, cậu cũng phải thấy ngại. Tớ và Tiểu Cảnh đã bàn bạc xong rồi. Ngũ này, cậu không thể ức hiếp tớ nghèo, Đoàn Tiêu tớ cũng cần thể diện mà! Hơn nữa, tớ từ chối thu nhận Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ của chúng ta là trẻ con, không phải cún con!
Cung Ngũ trợn mắt, nhất thời không nói nên lời, xem ra thật sự giống như lời Cổng tước đại nhân nói, không thể trực tiếp trả tiền lại, chỉ có thể dùng cách khác mà thôi.