Công Tước

Chương 1276: Tiền mừng (2)



Không lâu sau thì Cải Trắng Nhỏ được thay một bộ đồ liền quần3 hình tiểu quái thú màu xanh đi ra, được đặt xuống đất, giốn2g như một con quái vật nhỏ đáng yêu đang bò.

Cung Ng5ũ buồn bã nói: “Cải Trắng Nhỏ này, sao đột nhiên từ một tiểu4 tinh linh biến thành tiểu quái thú thế này?” Cải Trắng Nhỏ 0nghe thấy tên mình, ngẩng đầu nhìn sang Cung Ngũ, nhoẻn miệng mỉm cười. Bò dưới đất một hồi, Cải Trắng Nhỏ dừng lại, sau đó hai tay chống xuống đất, vểnh mông lên, lắc lư đứng dậy. Hai chân toàn là thịt, đứng trên mặt đất vẫn chưa vững, vừa lắc lư cơ thể, vừa ngước mặt nhìn Cung Ngũ, dường như đang ra hiệu cho thấy cô bé đã đứng dậy được. Cung Ngũ lập tức reo lên một tiếng: “Cải Trắng Nhỏ, cuối cùng con cũng tự đứng lên được rồi! Ôi Cải Trắng Nhỏ của chúng ta thật là giỏi! Con giỏi lắm Cải Trắng Nhỏ! Cải Trắng Nhỏ của chúng ta biết tự đứng dậy rồi.” Cô vội vàng ngồi xổm xuống đất, vỗ tay với Cải Trắng Nhỏ: “Cải Trắng Nhỏ qua đây, đến chỗ mẹ ngồi này, mẹ bế con nha!” Cải Trắng Nhỏ giơ cánh tay nhỏ lên, miệng chảy nước bọt mỉm cười nhìn Cung Ngũ, sau đó cẩn thận bước chân ra, đi về phía Cung Ngũ, đi được một lượt mấy bước thì sà vào lòng Cung Ngũ, tự mình vui vẻ cười khanh khách. Cung Ngũ kinh ngạc nói: “Cải Trắng Nhỏ biết đi rồi! Cải Trắng Nhỏ của chúng ta biết đi rồi!” Cô nhìn Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo anh nhìn thấy chưa? Cải Trắng Nhỏ của chúng ta biết đi rồi!” Công tước đại nhân ngồi xổm ở chỗ cách đó vài bước, nói: “Nhìn thấy rồi, anh nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ đi được rồi.” Anh hơi nghiêng người về trước, nhìn Cải Trắng Nhỏ, vỗ tay với cô bé, nói: “Cải Trắng Nhỏ đi đến chỗ ba này, đi nào!” Cải Trắng Nhỏ chậm rãi xoay đầu lại nhìn anh, người lắc lư xoay qua. Tiểu quái thú rời khỏi lòng mẹ đi về phía ba, Cung Ngũ cẩn thận buông tay ra, nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ dũng cảm chập chững bước đi sà vào lòng Công tước đại nhân.

Cung Ngũ lập tức cảm thấy đời người đã viên mãn được một nửa, Cải Trắng Nhỏ đã biết đi! Thật là tốt biết bao! Công tước đại nhân bế cô bé lên: “Con gái ngoan, chúng ta không thể đi liên tục được, như vậy chân sẽ bị đau, nghỉ ngơi một chút, có được không?” Anh nhìn sang Cung Ngũ, nói: “Chân của con không đủ sức để đi liên tục, sẽ bị mệt.” Cung Ngũ trợn mắt, không nói gì, lại đi xem tiền mừng, khi cô nhìn vào những con số bên trên thì tâm trạng liền tốt lên. Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ nhìn sang cô, “Số tiền đó, Tiểu Ngũ định giải quyết thế nào?”

Cung Ngũ hỏi: “Bây giờ đang để đâu?” Anh chỉ vào thẻ ngân hàng để trước mặt cô, nói: “Ở bên trong, mật mã là sinh nhật của Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ.”

Cung Ngũ: “.” Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại cúi đầu, sau đó nói: “Ừ. Em biết rồi.” Cô hỏi: “Anh không sợ em lấy tiền bỏ trốn à?”

Công tước đại nhân: “Vốn dĩ là của Cải Trắng Nhỏ và Tiểu Ngũ mà.”

Cung Ngũ bĩu môi, nói: “Em vẫn chưa nghĩ ra nên làm gì với số tiền này. Đây là của Cải Trắng Nhỏ, nhất định phải giữ lại đợi sau này nó lớn lên dùng làm tiền sinh hoạt đi học hoặc tiền lập nghiệp. Nhưng mà đợi đến khi nó lớn lên thì vẫn còn rất nhiều năm, nếu cứ để trong thẻ ngân hàng thì cũng không được, nếu mất giá thì rất đáng tiếc, nếu có thể lấy ra để đầu tư cho một hạng mục có tiềm lực nào đó thì rất tốt.”

Cô cầm thẻ trên tay vỗ vỗ, lẩm bẩm một câu: “Nên làm gì đây? Em không hiểu lĩnh vực này cho lắm...” Nghĩ đến chuyện này, cô ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn sang Công tước đại nhân, hỏi: “Em nhớ hình như Bộ Sinh rất hiểu rõ chuyện đầu tư, trước kia Bộ Sinh còn giúp đỡ em đầu tư.”

Công tước đại nhân ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Tiểu Ngũ suy nghĩ như vậy là đúng, món tiền lớn như vậy để trong thẻ ngân hàng thật sự rất nguy hiểm.” Anh nhìn cô một cái, “Nhưng mà, nếu chúng ta tìm đến Bộ Sinh, như vậy sẽ nợ Bộ Sinh một món ân tình rất lớn, dù sao bây giờ công việc kinh doanh của Bộ Sinh cũng rất ổn định, nếu cần khoảng đầu tư lớn, nhất định sẽ cần mở rộng thêm việc kinh doanh, đồng nghĩa với việc phải tìm người đầu tư mới.”

Cung Ngũ trợn mắt: “Vậy không đưa Bộ Sinh nữa, cứ tìm chuyên gia đi, em thấy trên tivi có nhắc đến chuyên gia đầu tư tài chính.” Công tước đại nhân: “Phải trả tiền thủ tục cao ngất ngưởng.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Phải trả tiền nữa à?”

Công tước đại nhân nhìn cô, “Nếu đầu tư có lời thì không sao, nếu thất bại...” Anh nhìn Cải Trắng Nhỏ, có chút bi thương mà nói: “Tiền lập nghiệp sau này của Cải Trắng Nhỏ không còn nữa.” Cung Ngũ chu môi, nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng cô nói: “Vậy cứ để trong thẻ ngân hàng đi, bằng không sẽ rất phiền phức.” Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ ngồi xuống cạnh cô, nói: “Tiểu Ngũ chỉ nhớ Bộ Sinh hiểu chuyện đầu tư, nhưng lại không nhớ rằng anh cũng hiểu.”

Cung Ngũ ngồi đó, trong mắt liếc nhìn sang phía anh, mím môi, nói: “Ô.” Anh chủ động nói: “Anh cũng hiểu. Lúc anh và Tiểu Ngũ vừa quen biết, anh từng giúp Tiểu Ngũ đầu tư, lời từ mấy nghìn đến mấy chục nghìn.”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Thật không?” Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ có một thẻ ngân hàng, có lẽ sẽ còn lịch sử giao dịch, Tiểu Ngũ có thể về kiểm tra lại xem.” Cung Ngũ chặc lưỡi, “Còn có chuyện như vậy sao!”

Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Đúng vậy. Chuyện như vậy, sao anh có thể lừa Tiểu Ngũ” Anh không nhắc đến chữ lừa thì không sao, vừa nhắc đến, nụ cười trên gương mặt Cung Ngũ lập tức tắt ngóm. Cô hơi nghiêng đầu, cảnh giác nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ. Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, Công tước đại nhân vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ sao thế?”. Anh bể Cải Trắng Nhỏ, cẩn thận ngồi sát vào cạnh cô, nói: “Anh nhận được tin nhắn của Tiểu Ngũ, anh cảm thấy giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Chúng ta có thể nói chuyện, Tiểu Ngũ cảm thấy sao? Giữa hai người, nếu có hiểu lầm mà không giải quyết, anh cảm thấy bất luận là đối với Cải Trắng Nhỏ hay là Tiểu Ngũ, đều không phải chuyện tốt, Tiểu Ngũ nói xem có đúng không?” Cung Ngũ nhếch môi, cười như không cười nói một câu: “Ơ, hiểu lầm gì, anh Phí suy nghĩ nhiều rồi.”

Công tước đại nhân vẫn định nói tiếp thì Yến Đại Bảo từ ngoài cửa đi vào, hét to: “Tiểu Ngũ! Tớ về rồi!” Cung Ngũ lập tức đứng dậy: “Yến Đại Bảo, cậu về rồi à? Tớ cũng chỉ mới đến không lâu, định một lát nữa sẽ trở về nhà.”

Yến Đại Bảo chu môi: “Tại sao vừa đến đã đi rồi? Không phải hôm nay cậu đi chơi à? Đã đi chỗ nào rồi?”

Cung Ngũ: “Ừ, tớ dẫn các cậu ấy đi dạo, ngày mai sẽ tiếp tục. Không phải Cải Trắng Nhỏ có tiền mừng sao? Tớ đặc biệt đến xem.” Yến Đại Bảo ngạc nhiên: “Ơ: Ba không gây phiền phức cho cậu à? Tối hôm qua ba rất tức giận.” “Tại sao thế?” Cung Ngũ hiếu kỳ hỏi.

Yến Đại Bảo: “Tối hôm qua tớ hẹn hò với anh Bánh Bao, sau khi trở về nhà thì ba rất tức giận. Sau đó mami nói đây là tiền mừng của Cải Trắng Nhỏ, nên để ba mẹ của Cải Trắng Nhỏ quyết định, ba liền tức giận, còn nói tiền đó là của ông ấy. Thật ra tớ biết đó là tiền của Cải Trắng Nhỏ!”

Cung Ngũ lau mồ hôi: “Chuyện này à... Chuyện đó tớ không biết đâu. Ha ha ha ha!”

Cô lại hỏi: “Tối hôm qua cậu hẹn hò với anh Lý thế nào? Có vui không?” Yến Đại Bảo gật đầu, nói: “Rất vui, bọn tớ chơi rất vui vẻ.” Cung Ngũ mỉm cười gật đầu, trong lòng đoán rằng anh em nhà họ Long báo thù thất bại, nên ba của Yến Đại Bảo không được vui. Cô nhìn Yến Đại Bảo một cái, lại nhìn sang Công tước đại nhân đang cúi đầu dỗ dành Cải Trắng Nhỏ. Đột nhiên, cô kề sát vào mặt Yến Đại Bảo, thấp giọng hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu và anh Bánh Bao của cậu đã hôn rồi phải không?” Cô cảm thấy nói nhỏ thì không có chuyện gì, kết quả Yến Đại Bảo giơ tay vỗ ngực, nói: “Đương nhiên rồi! Hẹn hò không phải là để hôn hôn sờ sờ liếm liếm sao?”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Hôn sờ thì không nói, tại sao phải liếm?”

Công tước đại nhân ngồi bên cạnh suýt chút hộc máu: “Tiểu Ngũ! Đại Bảo!” Yến Đại Bảo nghiêng đầu: “Sao thể anh?”.

Công tước đại nhân hít thật sâu, mỉm cười nhìn cô, nói: “Đại Bảo, có phải em quên lời anh nói trước kia rồi không? Có những chuyện không thể nói với người khác...” Thấy Cung Ngũ trừng mắt nhìn anh, anh lại bổ sung một câu: “Không thể nói với người ngoài, Tiểu Ngũ là người nhà, nhưng em cũng không thể nói trước mặt như vậy.”

Anh suy nghĩ, liền có chút lo lắng, “Lý Nhất Địch đã làm gì em rồi?”

Hôn hôn sờ sờ liếm liểm?

Công tước đại nhân nhíu mày. Yến Đại Bảo nói: “Anh ấy chả làm gì cả.” Cung Ngũ kinh ngạc: “Vậy ai hôn hôn sờ sờ liếm liếm cậu?”

Yến Đại Bảo: “Tớ ra tay với anh Bánh Bao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.