Công Tước

Chương 1278: Hôn hôn sờ sờ liếm liếm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ vội chạy qua bưng ghế lại, chuẩn bị cầm dao cắt dây thừng Yến Hồi không quan tâm: “Ông đây không muốn sống nữa...” Cung Ngũ hít 3hít mũi, trừng mắt, nói: “Chủ Yến, chú làm vậy không phải quá dễ dàng cho anh Lý rồi sao? Tốt xấu gì cũng phải xử lý anh ấy trước rồi hã2y treo cổ!” Nghe Cung Ngũ nói vậy, Yến Hồi chợt bừng tỉnh, suýt nữa thì ông ta đã quên mất chuyện này. Ông ta tự rút đầu ra, nhảy xuống 5ghế xoay người bỏ đi. Yến Đại Bảo đuổi theo đến cửa, Cung Ngũ cũng đi ra, nhìn thấy Yến Hồi đang hùng hổ lấy một khẩu bazooka ra khỏi mộ4t bình hoa thật lớn trong phòng khách. Cô vội xoay đầu nhìn sang Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo này, có phải lúc nãy tớ vừa nhìn thấy chú Yên0 vác súng ra ngoài không?” Yến Đại Bảo mím môi, gật đầu: “Ừ.” “Liệu có án mạng không?” Cung Ngũ lo lắng hỏi. Yến Đại Bảo suy nghĩ, rồi nói: “Cái này... xảy ra án mạng cũng hơi khó, nhưng mà, làm hỏng nhà cửa thì có thể đấy.”

Cung Ngũ trừng mắt, “Vậy cậu còn ngẩn ra làm gì? Mau điện thoại cho anh Bánh Bao đi, nhắc nhở anh ấy! Làm hỏng nhà cửa là chuyện nhỏ, lỡ có người thương thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”

Yến Đại Bảo đứng yên bất động, nói: “Ba là đối tượng mà anh Bánh Bao đặc biệt chú ý, bên này có động tĩnh gì thì anh Bánh Bao sẽ biết ngay, nên cậu không cần lo lắng. Một khi ba bước chân vào Tuyệt Địa, anh Bánh Bao sẽ biết thôi.”

Yến Đại Bảo xoay người trở về phòng, ngồi lên ghế, ngả người ra sau, hai chân lắc lư, thản nhiên nói: “Tiểu Ngũ cậu đừng lo lắng, ba tớ là như vậy. Tớ đã lớn thế này rồi nhưng ba vẫn cứ quản lý tớ, chẳng hề lo lắng chuyện tớ không gả đi được. Bên cạnh Anh Anh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chẳng có ai theo đuổi tớ, nguyên nhân đều là vì ba, hứ!”

Cung Ngũ chặc lưỡi, “Chú Yến là người làm ba, đương nhiên sẽ một lòng muốn tốt cho con gái. Tâm trạng bây giờ của chú ấy cũng là bình thường, cậu đừng giận chú ấy, dù sao thì chú ấy cũng chỉ muốn giữ con gái ở bên cạnh mình thêm vài năm. Cậu nói xem, nếu một hôm nào đó cậu đột nhiên mang thai, phải sinh em bé, không phải đã sắp gả đi rồi sao?”

Yến Đại Bảo bĩu môi, trừng mắt nhìn Cung Ngũ, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Hình như cũng đúng. Vậy sau này Cải Trắng Nhỏ kết hôn, có phải anh cũng rất đau lòng không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Nếu như tình cảm cha con tốt thì nhất định sẽ rất đau lòng.”

Nói xong, bản thân cô cũng buồn bã nói một câu: “Không biết sau này Cải Trắng Nhỏ sẽ gả cho một người như thế nào. Nếu hắn dám đối xử tệ với Cải Trắng Nhỏ, tớ nhất định sẽ đích thân đánh gãy chân hắn. Nếu dám ngoại tình, tới sẽ bảo chủ Yến ra tay, cắt đi thằng em của hắn, để cả đời này hẳn không thể có con nữa...”

Yến Đại Bảo: “. ”

“Tiểu Ngũ, không nhìn ra cậu lại bạo lực như vậy! Cậu yên tâm đi, nếu có ai dám đối xử không tốt với Cải Trắng Nhỏ, ức hiếp nó, khiến nó đau lòng, không cần ba tớ ra tay, tớ cũng sẽ đánh cho hắn thừa sống thiếu chết. Nếu dám phản bội Cải Trắng Nhỏ, tớ sẽ đích thân đánh gãy cổ và thằng em của hắn, ha ha!”

Cung Ngũ rùng mình một cái, “Cậu không sợ bẩn à?”

Yến Đại Bảo suy nghĩ rồi nói: “Tớ đeo găng tay mà, còn nữa, bảo tên khốn khiếp đó mang bao nữa. Tóm lại, tớ tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ nào ức hiếp Cải Trắng Nhỏ!” Cung Ngũ rất hài lòng với thái độ của một người cô như Yến Đại Bảo, cô gật đầu: “Yến Đại Bảo, cậu có thể làm vậy thì tốt quá rồi, không uổng công Cải Trắng Nhỏ gọi cậu một tiếng cô.” Hai người đang ở trong phòng nói chuyện, bên ngoài có chút động tĩnh. Cung Ngũ lập tức đứng dậy, cẩn thận kéo cửa ra, quả nhiên nhìn thấy cánh tay nhỏ của Cải Trắng Nhỏ đang vịn vào khung cửa, đứng xiêu vẹo ngoài cửa nhìn vào bên trong.

Cung Ngũ ngồi xổm xuống đất, vỗ vỗ tay với Cải Trắng Nhỏ, “Cải Trắng Nhỏ đến đây, đến chỗ của mẹ này!” Cải Trắng Nhỏ buông hai tay ra, đôi chân mập mạp giẫm trên mặt đất, dáng đi xiêu vẹo bước liên tục mấy bước, lập tức sà vào lòng Cung Ngũ. Yến Đại Bảo nhảy nhót bên cạnh: “Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ nhà mình đã biết đi rồi! Thật sự biết đi rồi!”

Cung Ngũ cảm thấy tự hào hơn cả việc cô vừa làm được một chuyện lớn, “Đúng vậy, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta thông minh mà, đương nhiên phải biết đi rồi.”

Yến Đại Bảo chạy vòng tròn xung quanh, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: “Tiểu Ngũ, tớ cũng muốn sinh một Cải Trắng Nhỏ như vậy, phải làm sao đây? Nếu tớ không sinh được một cô bé thì phải làm sao?” Cung Ngũ kinh ngạc: “Yến Đại Bảo này, cậu định có con trước khi đám cưới à? Cậu mau thuyết phục chú Yên đi, sau đó kết hôn rồi hãy tính, nhìn kinh nghiệm đau thương của tớ lẽ nào cậu không rút ra được bài học nào sao? Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta bị hộ khẩu đen một năm đấy!”

Yến Đại Bảo trừng mắt: “Vậy thì sao nào? Không phải cần có thời gian rất dài mới sinh ra được em bé sao?” Cô vỗ vỗ vào bụng mình, nói: “Tớ nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ, tớ liền muốn sinh ra một Cải Trắng Nhỏ đáng yêu như vậy.”

Cung Ngủ gật đầu: “Cậu có thể sinh, nhưng cũng phải có ý định kết hôn chứ? Phải xem suy nghĩ của ba mẹ anh Lý ra sao, sau đó thì xem ý kiến của cô Triển chủ Yến thế nào. Cậu phải làm rõ mọi chuyện tranh phát sinh rắc rối, sau đó thì bàn bạc chuyện kết hôn, nếu bàn bạc ổn thỏa thì mọi chuyện xem như xong. “

Yến Đại Bảo mím môi, ra sức suy nghĩ, rồi nói: “Tớ biết rồi, nhưng mà... ba tớ như vậy, tớ cũng hết cách, tớ chỉ có thể tìm mami nhờ mắng ba thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.