Công Tước

Chương 1281: Giải thích



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công tước đại nhân một mình thất vọng ngồi trên sofa, đến cả Cải Trắng Nhỏ cũng không chịu chơi với anh. Liên tiếp mấy ngày Cung Ngủ không đến, Yến Đạ3i Bảo vì chuyện Lý Nhất Địch mà cũng giữ khoảng cách với Công tước đại nhân, nhìn thấy anh thì liền xoay đầu đi, chỉ lo chơi với Cải Trắng Nhỏ. Sau đ2ó trở thành cảnh Yến Đại Bảo lén lút bể Cải Trắng Nhỏ ra gặp Cung Ngũ, Cung Ngũ cơ bản không thèm đến.

Công tước đại nhân rất buồn bã, có cảm5 giác bị cả thế giới ruồng bỏ. Chuyện này không thể nói với Triển Tiểu Liên, dù bà có chọc ghẹo thì phần nhiều vẫn là lo lắng. Anh càng không thể nói4 với Yến Hồi, rất mất mặt, ông ta tuyệt đối chỉ biết cười nhạo anh thôi. Còn về Yến Đại Bảo... bỏ đi, cô ấy hoàn toàn đứng về phía Tiểu Ngũ rồi. Bên 0cạnh có vài người anh em, nhưng ai cũng thất đức, Công tước đại nhân càng không thể mở miệng nói. Sau khi trở về nước, anh đột nhiên phát hiện bản thân không có đến một người để có thể nói chuyện. Người duy nhất ở bên cạnh có thể nói chuyện với anh là Cải Trắng Nhỏ thì bây giờ nó đã bị Yến Đại Bảo lén lút bể đi gặp Tiểu Ngũ. Sau khi buồn bã một lúc lâu, anh quyết định đứng dậy đi ra ngoài.

Hai cô gái trẻ tuổi giữ một đứa trẻ, anh thật sự không yên tâm.

Thời tiết vào hè, không khí ngày càng nóng bức, cây cối um tùm tươi tốt đứng im bất động, các loại chim chóc côn trùng phát ra đủ các tiếng kêu khác nhau. Khi tâm trạng bình tĩnh nghe thấy sẽ giống như tiếng dàn nhạc giao hưởng tự nhiên thuần túy nhất, khi tâm trạng không vui nghe thấy sẽ càng buồn phiền hơn.

Nhóm Carlisle định hai ngày nữa sẽ trở về Gaddles, những chỗ có thể đi chơi ở Thanh Thành đều đã đi hết. Người nhà lại đang thúc giục, hôn lễ của Crovia và Carlisle đã định xong, còn đang đợi bọn họ trở về để tổ chức, dĩ nhiên không thể kéo dài lâu.

Winnie chống cằm, nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tớ thật sự hi vọng cậu có thể cùng bọn tớ trở về Gaddles, như vậy chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tớ cũng muốn, nhưng chắc là không được. Dù sao người nhà tớ cũng ở bên này, nếu tớ thật sự qua đó thì phải rời xa quê hương của mình, cái giá tớ phải trả quá lớn, tớ thật sự hết cách.” Cả bọn ngồi trong quán cà phê vui vẻ nói chuyện, nói đến lúc Cải Trắng Nhỏ đã ngủ say.

Cung Ngũ để cô bé nằm lên ghế, đắp chăn lên người, sợ điều hòa sẽ thổi vào đầu nó, nên đặc biệt lấy mũ của Winnie che trước mặt nó, bọn họ lại tiếp tục ngồi nói chuyện cùng nhau. Đợi đến trưa, Cải Trắng Nhỏ cuối cùng cũng thức dậy, bọn họ cũng đang dự định trở về. Tuy Carlisle là con trai, có sức mạnh hơn, nhưng đối với chuyện bể Cải Trắng Nhỏ, lại còn là một đứa trẻ đang ngủ say, Cung Ngũ thật sự tin tưởng bản thân mình hơn. Cô ôm chặt Cải Trắng Nhỏ trong lòng mình, trán và mũi đều là mồ hôi, đi đến trước cửa, đứng nhìn cánh cửa kính thật dày chặn trước mặt, còn người phía sau thì chưa đi đến. Cung Ngũ vừa định dùng người đẩy ra thì bên cạnh có người giơ tay mở cửa ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là người đàn ông đi nhầm nhà vệ sinh lúc nãy, anh ta mỉm cười với cô rồi nói: “Cảm ơn cô chuyện lúc nãy.”

Cung Ngũ nhe răng mỉm cười, “Không có gì!”. Người đó đẩy cửa ra, đến khi Cung Ngũ đi ra ngoài thì mới đi theo sau lưng cô, nhìn cô bé đang ngủ say, hỏi: “Đây là... con gái của cô à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, là con gái tôi, đáng yêu không?”

Yến Đại Bảo trừng to mắt, hỏi: “Có bị đánh không?”

Cung Ngũ trợn mắt: “Yến Đại Bảo này, cậu có thể đừng hở một chút là đánh người được không? Tớ nhắc anh ta đi ra, đương nhiên là không đánh rồi.” Yến Đại Bảo phồng má, xoay đầu, nói: “Hứ.” Dáng vẻ “tớ đây không phục”.

Cung Ngũ chớp mắt, không nói gì.

Winnie và Crovia ngồi bên cạnh mỉm cười nói: “Các cậu định cãi nhau sao? Vốn dĩ là chuyện buồn cười, cãi nhau thì không hay đâu!”

Cung Ngũ xua tay: “Yến Đại Bảo không cãi nhau với tớ đâu, tớ cũng không cãi nhau với cậu ấy, có đúng không Yến Đại Bảo?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy.”

Bốn năm cô cậu trẻ tuổi dẫn theo một cô bé mũm mĩm mặc váy, đang ngồi trong quán cà phê có điều hòa nói chuyện cười vui. Điểm thu hút ánh nhìn nhất trong cả nhóm là cô bé đang yêu được mọi người xem trọng.

Cải Trắng Nhỏ được mọi người ôm trong lòng, người này ôm một chút thì đến người kia, người này trêu đùa xong thì đến người khác, hoàn toàn không cần Cung Ngũ ra tay, tự có người giúp cô giữ Cải Trắng Nhỏ.

Trong quán cà phê cao cấp, khách ra vào đều là những người phụ nữ thành công trong giới kinh doanh, tiếng cười nói ở góc bên này hơi lớn, bao gồm cả tiếng cười giòn giã của Cải Trắng Nhỏ, khiến cho những người xung quanh đang muốn lợi dụng không khí yên tĩnh của quán cà phê để bàn công việc đều phải ngẩng đầu nhìn qua, sau khi phát hiện là một cô bé đáng yêu thì liền cúi đầu tiếp tục bàn công việc của mình.

Cung Ngũ uống nhiều nước trái cây nên đứng dậy đi vệ sinh. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, có một người khách vừa nói chuyện điện thoại vừa bước vào nhà vệ sinh nữ, Cung Ngũ vừa rửa tay vừa nhắc nhở, “Anh ơi, đây là nhà vệ sinh nữ!”

Người nghe điện thoại vội vàng ngẩng đầu, rồi nhanh chóng đi ra, vẻ mặt ngại ngùng đỏ ửng, cảm ơn Cung Ngũ rồi đi vào nhà vệ sinh nam. Cung Ngũ rửa tay sạch sẽ thì quay trở ra, “Lúc nãy vừa có một anh chàng đẹp trai vừa nói chuyện điện thoại vừa đi vào nhà vệ sinh nữ, thật thú vị. Cũng không biết có phải cố ý hay không.”

Winnie chống cằm, nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tớ thật sự hi vọng cậu có thể cùng bọn tớ trở về Gaddles, như vậy chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên.” Cung Ngũ chặc lưỡi: “Tớ cũng muốn, nhưng chắc là không được. Dù sao người nhà tớ cũng ở bên này, nếu tớ thật sự qua đó thì phải rời xa quê hương của mình, cái giá tớ phải trả quá lớn, tớ thật sự hết cách.” Cả bọn ngồi trong quán cà phê vui vẻ nói chuyện, nói đến lúc Cải Trắng Nhỏ đã ngủ say.

Cung Ngũ để cô bé nằm lên ghế, đắp chăn lên người, sợ điều hòa sẽ thổi vào đầu nó, nên đặc biệt lấy mũ của Winnie che trước mặt nó, bọn họ lại tiếp tục ngồi nói chuyện cùng nhau. Đợi đến trưa, Cải Trắng Nhỏ cuối cùng cũng thức dậy, bọn họ cũng đang dự định trở về. Tuy Carlisle là con trai, có sức mạnh hơn, nhưng đối với chuyện bể Cải Trắng Nhỏ, lại còn là một đứa trẻ đang ngủ say, Cung Ngũ thật sự tin tưởng bản thân mình hơn. Cô ôm chặt Cải Trắng Nhỏ trong lòng mình, trán và mũi đều là mồ hôi, đi đến trước cửa, đứng nhìn cánh cửa kính thật dày chặn trước mặt, còn người phía sau thì chưa đi đến. Cung Ngũ vừa định dùng người đẩy ra thì bên cạnh có người giơ tay mở cửa ra. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là người đàn ông đi nhầm nhà vệ sinh lúc nãy, anh ta mỉm cười với cô rồi nói: “Cảm ơn cô chuyện lúc nãy.”

Cung Ngũ nhe răng mỉm cười, “Không có gì!”. Người đó đẩy cửa ra, đến khi Cung Ngũ đi ra ngoài thì mới đi theo sau lưng cô, nhìn cô bé đang ngủ say, hỏi: “Đây là... con gái của cô à?”

Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, là con gái tôi, đáng yêu không?”

Người đó mỉm cười, “Vô cùng đáng yêu, không nhìn ra cô còn trẻ như vậy mà đã có con gái rồi.” Cung Ngũ mím môi, tiện miệng nói một câu: “Hết cách, tuổi trẻ ngông cuồng thôi!”

Nói một cách già dặn, còn đặc biệt khiến người khác dễ hiểu lầm, anh ta do dự một hồi rồi hỏi: “Là mẹ đơn thân?”

Cung Ngũ ngập ngừng. Sao? Cô trông đáng thương như vậy sao? Xoay đầu nhìn sang người khách kia, vừa định hỏi một câu thì trên chiếc xe bên cạnh có một người bước xuống, đi thẳng đến chỗ cô, “Tiểu Ngũ, con gái chúng ta ngủ rồi à?”

Công tước đại nhân bước đến giơ tay bể lấy Cải Trắng Nhỏ trên tay cô, anh mỉm cười với người khách kia, “Chào anh. Anh là...” Người khách lúc này mới phát hiện thì ra người mẹ đơn thân anh ta hiểu lầm là người đã có chủ, lại còn là một nhân vật khí chất ngời ngời phong độ thế kia. Anh ta ngại ngùng mỉm cười: “Lúc nãy vợ anh giúp tôi một chuyện nhỏ, nên tôi nói chuyện với cô ấy vài câu.”

Cung Ngũ đứng bên cạnh lạnh lùng nói một câu: “Tôi với anh ta chưa kết hôn.”

Công tước đại nhân ngập ngừng rồi nói: “Cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Người mà anh ta đợi đã đi ra, anh ta liền gật đầu với Cung Ngũ: “Cảm ơn cô, tạm biệt.” Cung Ngũ vẫy tay: “Tạm biệt” Đột nhiên nhìn thấy trên tay anh ta lấy ra một tờ giấy có tin tên của một nhà hàng, cô liền hỏi: “Này anh đẹp trai, anh làm ngành thực phẩm sao?” Anh ta đi được vài bước thì xoay đầu lại, mỉm cười lịch sự, “Đúng vậy, công việc của tôi liên quan đến việc xem xét và đánh giá mặt bằng nhà hàng. Có nhu cầu hợp tác không?” Cung Ngũ thật sự không hiểu lĩnh vực này, nhưng nghe anh ta nói tham gia đánh giá các mặt bằng, trong đầu lập tức nghĩ đến nhà của Đoàn Tiều. Không cần hỏi cũng khẳng định được cửa hàng của nhà Đoàn Tiểu rất có vấn đề, năm trong con hẻm nhỏ, quy mô kinh doanh không được lớn. Tay không còn bể Cải Trắng Nhỏ, cô trực tiếp lấy điện thoại ra, “Anh có tiện để lại số điện thoại liên lạc không? Tôi có một người bạn làm lĩnh vực này, nói không chừng sẽ có nhu cầu hợp tác.” Công tước đại nhân đang để Cải Trắng Nhỏ ngồi lên ghế an toàn của trẻ con, ổn định thắt dây an toàn cho nó, kết quả vừa ngẩng đầu thì phát hiện Cung Ngũ đang cùng người đàn ông kia kề sát đầu vào nhau, đang trao đổi số điện thoại liên lạc. Anh lập tức cảm thấy sốt ruột, liền ngẩng đầu thật mạnh, trực tiếp đụng trúng nóc xe, đau đến mức cả buổi vẫn không hết. Cải Trắng Nhỏ đúng là đồ vô lương tâm, thấy ba bị đụng đầu như thế, không chỉ không đau lòng, mà ngược lại còn bật cười giòn giã như đạn pháo.

Công tước đại nhân ôm đầu, thắt dây an toàn cho Cải Trắng Nhỏ, đóng cửa xe lại rồi mới đi qua. Lúc anh đi qua, người đàn ông kia đã cùng bạn mình rời khỏi, để lại Cung Ngũ đang nhìn vào điện thoại cúi đầu ẩn bàn phím, cũng không biết đang nhập nội dung gì.

Trong đầu Công tước đại nhân vẫn còn nhớ lời Cung Ngũ nói một tuần trước, bảo phải dẫn Cải Trắng Nhỏ đi tìm một người ba mới. Anh trầm ngâm. Sau khi lưu tên, Cung Ngũ ngẩng đầu lên phát hiện Công tước đại nhân đứng bên cạnh xe, Cải Trắng Nhỏ đã bị buộc vào trong xe. Cô cẩn thận lùi về sau một bước, liếc mắt nhìn Công tước đại nhân, nghển cổ ra hỏi: “Làm gì?” Công tước đại nhân nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó trầm ngâm ngồi vào bên trong xe. Cung Ngũ: “...”

Tài xế cũng phát hiện không khí bất thường, anh ta thò đầu hỏi Cung Ngũ: “Cô Ngũ, có muốn đi cùng không?”

Cung Ngũ do dự một hồi, cả bọn người Winnie đã rửa tay xong đi ra, “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ vội vàng xoay đầu lại, xua tay với: “Mọi người đi trước đi!”

Tài xế thông qua kính chiếu hậu nhìn Công tước đại nhân, im lặng, cẩn thận lái xe trở về trước, dùng khóe mắt liếc nhìn, Cung Ngũ đã vô tư chạy lại chỗ bạn bè của cô mà vui vẻ chơi đùa.

Công tước đại nhân ngồi phía sau đang cúi đầu, Cải Trắng Nhỏ bên cạnh đang chuyên tâm mút ngón tay đến mức ngón tay dính đầy nước bọt. Anh đang cố kiềm chế cơn giận, đáng tiếc là Cải Trắng Nhỏ không biết, chỉ có mỗi tài xế cảm nhận được tâm trạng anh không vui, còn vệ sĩ trong xe phía trước và phía sau thì may mắn thoát nạn vì hoàn toàn không ngồi gần anh.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo dưa cả bọn Winnie về khách sạn. Hai người từ khách sạn đi ra, Yến Đại Bảo nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta ai về nhà nấy, có được không?” Cung Ngũ đan ngón tay vào nhau, do dự nói: “Tớ phải đi xem Cải Trắng Nhỏ đã.” Yến Đại Bảo trừng to mắt, hiếu kỳ hỏi: “Không phải lúc nãy vừa nhìn thấy rồi sao? Sao bây giờ vẫn còn muốn xem? Đã bốn giờ ba mươi rồi, không phải cậu nói giờ này có lẽ Tiểu Bát đã về đến nhà rồi à?” Cung Ngũ vẫn lẩm bẩm nói: “Lúc nãy tớ quên chào tạm biệt Cải Trắng Nhỏ”

Yến Đại Bảo hỏi: “Vậy cậu có ở lại ăn tối không?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Ăn tối thì không cần đâu, tớ đến xem Cải Trắng Nhỏ một chút là được.” Yến Đại Bảo trừng mắt: “Cậu không ở lại ăn tối, chỉ muốn đến chào tạm biệt Cải Trắng Nhỏ, chi bằng gọi điện thoại đi, tại sao cứ phải đặc biệt đi một chuyến? Hay là cứ ở lại ăn tối rồi hãy đi!”

Cung Ngũ vội vàng nói: “Tớ không ở lại ăn tối đâu!”

Yến Đại Bảo tức giận: “Tiểu Ngũ cậu ăn nói dài dòng như đàn bà từ lúc nào vậy?”

Cung Ngũ vô cùng tức giận: “Ai nói chuyện dài dòng như đàn bà? Không đúng, tớ vốn dĩ là đàn bà mà, tớ nói chuyện như vậy không phải rất bình thường sao?”

Sau cùng, hai người vừa cãi nhau vừa leo lên xe về nhà. Yến Đại Bảo suy nghĩ, hỏi: “Có phải lúc nãy cậu cãi nhau với anh tớ không? Lúc ở chúng ta ở bên trong còn nhìn thấy anh, đến lúc chúng ta đi thì cậu bảo anh đi rồi, có phải lại cãi nhau không?”

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời: “Chẳng nói một câu nào cả. Đang yên lành thì cãi nhau cái gì? Cậu tưởng tớ là trẻ con ba tuổi à?”

Cung Ngũ ngồi lên xe, cúi đầu xuống, không còn thần sắc vui vẻ như lúc nãy nữa, cô cũng không biết tại sao, nhưng cô chẳng có chút sức lực nào.

Trong đầu vẫn còn nhớ đến dáng vẻ lúc nãy của Công tước đại nhân, đứng bên cạnh xe, mím môi, vẻ mặt không cảm xúc, cứ như thế mà đứng nhìn cô, nhìn đến mức tay chân cô run lên vì chột dạ, cứ như cô đang làm chuyện gì đó không đúng. Cô làm chuyện gì có lỗi với anh sao? Cung Ngủ không hề cảm thấy vậy, cô đã làm gì chứ? Không phải chỉ lưu số điện thoại của người ta thôi sao?

Cô lưu số điện thoại, không phải vì đang muốn trả lại ân tình cho Đoàn Tiêu hay sao? Điều kiện gia đình như vậy, vì muốn giữ thể diện mà cho Cải Trắng Nhỏ tận tám mươi tám nghìn tiền mừng. Số tiền đó đối với người khác thì không to tát gì, nhưng đối với người bình thường thì nó thật sự là một món quà rất đắt, có vài nơi, bao lì xì cho cô dâu chú rể cũng không nhiều tiền như vậy.

Cung Ngũ cúi đầu xuống, ra sức tạo sự tự tin cho bản thân mình, kết quả im lặng một lúc cô vẫn thẫn thờ, hoàn toàn không thể ngẩng đầu thẳng ngực như cô đã nghĩ trước đó. Cô bên này buồn bã không vui, Yến Đại Bảo ở bên kia thì trừng mắt nhìn cô, sau đó kể sát đầu qua, nói với cô: “Tiểu Ngũ, nhất định cậu có chuyện rồi. Trước đó cậu không phải như vậy, nói về nhà là về nhà, cả ngày không nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ cũng chẳng sao, sao hôm nay cứ muốn chào tạm biệt Cải Trắng Nhỏ thế?” Cung Ngũ tiếp tục đan ngón tay, lẩm bẩm nói một câu: “Cải Trắng Nhỏ lớn rồi, tớ không muốn để nó cảm thấy mẹ không thương nó.” Cô nói một cách đường hoàng chính chính, Yến Đại Bảo tuy có chút nghi ngờ, nhưng chưa được vài phút thì tin ngay, “Này, có phải sau này tớ cũng phải chú ý có lễ độ với Cải Trắng Nhỏ?”

Cung Ngũ gật đầu, lời lẽ đanh thép: “Nhất định rồi, sự dạy dỗ của người bên cạnh rất quan trọng đối với trẻ nhỏ, huống hồ cậu là cô của Cải Trắng Nhỏ, là nhân vật rất quan trọng bên cạnh Cải Trắng Nhỏ, có biết không?” Yến Đại Bảo mím môi, nghiêm túc gật đầu: “Tớ hiểu rồi!”

Vừa đến nhà họ Yến, còn chưa xuống xe thì Cung Ngũ đã nhìn thấy hai bóng người đứng vây quanh bức tượng điêu khắc màu trắng xấu xí. Cải Trắng Nhỏ đang đứng bên cạnh bồn nước, cánh tay nhỏ đang vịn vào bên thành, một tay ra sức thọt vào, muốn chụp được nước bên trong.

Bậc thềm xung quanh thành hồ nước rõ ràng là luôn có người dọn dẹp nên sạch sẽ không một hạt bụi. Yến Hổi rất chán ghét những người ở bẩn, ông ta đang ngồi trên bậc thềm, dùng khóe mắt liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ, vẻ mặt chán ghét.

Yến Đại Bảo vội vàng hét dừng lại, hai người xuống xe, Cung Ngũ đi từ xa đã chào hỏi Yến Hồi: “Chủ Yến! Chào chú! Cải Trắng Nhỏ, cục cưng, mẹ đến rồi đây!” Cải Trắng Nhỏ đứng trên mặt đất, nhìn thấy Cung Ngũ thì vừa hào hứng, vừa nhảy tưng tưng lắc lư cơ thể nhỏ, nhoẻn miệng mỉm cười. Cung Ngũ vội vàng đi qua: “Cục cưng, mẹ đến đây!” Yến Hồi đứng dậy, trực tiếp bỏ đi.

Đi được hai bước thì ông ta xoay đầu lại, nhấc chân lên, xoa xoa mông của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Đáng ghét, con bé xấu xí” Cung Ngũ vội vàng bể Cải Trắng Nhỏ ra xa một chút, không để cho bàn chân bẩn của ông ta đá vào mông của Cải Trắng Nhỏ: “Chú Yên, Cải Trắng Nhỏ nhà mình lớn lên chắc chắn sẽ trở nên xinh đẹp!” Yến Hồi lững thững người bỏ đi, vốn dĩ muốn kéo theo cả Yến Đại Bảo, kết quả Yến Đại Bảo không chịu, cứ muốn kéo Cải Trắng Nhỏ đi xem tượng của cô làm: “Trông có đẹp không Cải Trắng Nhỏ? Có phải rất đẹp không? Có đúng không? Là do cô làm đấy, cô có lợi hại không?” Cải Trắng Nhỏ có người trồng, tâm trạng Cung Ngũ có chút lơ đãng, xoay đầu nói với Yến Đại Bảo một câu: “Yến Đại Bảo, tớ đi vệ sinh đây!” Yến Đại Bảo trả lời một tiếng, Cung Ngũ liền chạy theo sau lưng Yến Hồi đi vào nhà. Cung Ngũ vốn nghĩ Cải Trắng Nhỏ đang ở ngoài, Công tước đại nhân nhất định đang ở trong phòng khách. Kết quả cô vừa bước vào mới phát hiện, anh không ở trong phòng khách. Cung Ngũ đứng trong phòng khách, vò đầu, tâm trạng buồn bã đi vào nhà vệ sinh, không biết tại sao, trong lòng như đang không vui, còn về việc vì sao không vui thì bản thân Cung Ngủ không nói rõ được. Khi ngồi trong nhà vệ sinh, Cung Ngũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề lớn nhất tám phần là vì cô chỉ lo lưu số điện thoại của người ta mà không chào hỏi Công tước đại nhân trước.

Sau khi cô đi ra, Công tước đại nhân đang từ trên lầu đi xuống, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Cung Ngũ đi ra từ nhà vệ sinh.

Hai người đứng lặng nhìn nhau không nói gì. Tầm nhìn của Công tước đại nhân từ từ rời khỏi người cô, không nói lời nào đi thẳng xuống lầu, Cải Trắng Nhỏ vẫn còn ở bên ngoài.

Cung Ngũ vội vàng nhấc chân đi theo ra ngoài. Tuy không nói gì, nhưng hành động và cử chỉ cho thấy cô thật sự đang rất muốn nói chuyện với anh. Yến Đại Bảo nắm tay cải Trắng Nhỏ, ngồi xổm bên cạnh bồn nước, ngón giữa của Cải Trắng Nhỏ vừa hay có thể chạm vào được một chút nước, không đến mức ướt tay áo, vừa đủ cho cô bé chơi đùa. Cải Trắng Nhỏ cười híp mắt, lúc cười còn há miệng, để lộ ra hai chiếc răng nhỏ trắng tinh. Cung Ngũ đi theo sau Công tước đại nhân, Yến Đại Bảo ngẩng đầu nhìn sang anh: “Anh xem Cải Trắng Nhỏ vui chưa này, nó còn thích chơi với nước nữa.”

Công tước đại nhân nhìn nước trong hồ, đột nhiên vén tay áo thò vào trong xem thử độ sâu của hồ, cảm thấy không nguy hiểm cho Cải Trắng Nhỏ thì mới an tâm, Cung Ngũ đứng đằng sau nói: “Em vừa xem rồi, hình như rất cạn, không sao cả.”.

Công tước đại nhân không nói gì mà bể Cải Trắng Nhỏ lên, “Cục cưng, chúng ta vào nhà có được không?” Cung Ngũ chớp chớp mắt, chặc lưỡi, “Anh Tiểu Bảo...” Công tước đại nhân bế Cải Trắng Nhỏ đi vào trong nhà, Cung Ngũ đi theo phía sau, “Anh Tiểu Bảo...” Anh dừng chân lại, xoay người nhìn cô, “Không phải buổi tối Tiểu Ngũ muốn về nhà sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Phải, em muốn về nhà.”

“Đã không còn sớm nữa rồi.” Anh nói.

Cung Ngũ lại chặc lưỡi: “Anh Tiểu Bảo em vẫn còn có việc cần nói với anh.”

Yến Đại Bảo nhanh tay lẹ mắt, lại vội vàng bể Cải Trắng Nhỏ đi, nhanh chóng chạy vào trong nhà, để lại Công tước đại nhân và Cung Ngũ đứng bên ngoài.

Cung Ngũ nhìn ra ngoài cửa, nói: “Cái đó... Anh Tiểu Bảo, không phải trước kia chúng ta từng bàn qua rồi sao? Là chuyện tiền mừng của nhà Đoàn Tiêu? Lúc đó từng nói trả lại sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta xem thường họ, nếu không trả thì không biết khi nào mới đáp lại được ân tình của người ta.”

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, đưa số điện thoại mà cô đã lưu cho anh xem, nói: “Anh Tiểu Bảo anh xem, đây là số điện thoại của người em tìm giúp cho nhà Đoàn Tiêu. Người này chuyên giúp đỡ người ta xem địa chỉ và cửa hàng, mở cửa hàng thế nào, tìm địa chỉ ở đâu. Em cũng phải thay Đoàn Tiêu tìm một chỗ thật tốt, anh Tiểu Bảo, anh thấy thế nào?”

Những lời nói này của cô, thật ra là đang giải thích với anh. Thật ra Cung Ngũ cũng không biết tại sao mình phải giải thích, cô đâu có làm gì? Hơn nữa dù có làm gì thì cũng chẳng liên quan đến anh? Haiza, nhưng hết cách, cô cứ thấy không thoải mái, nghĩ tới nghĩ lui, xem như là vì Cải Trắng Nhỏ, để tránh việc người đó nổi giận, đối xử không tốt với Cải Trắng Nhỏ. Cô chỉ có thể dùng lý do này để an ủi bản thân, thay bản thân viên ra một cái cớ hợp lý cho hành động giải thích vừa rồi. Công tước đại nhân ngước mắt nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Vậy sao? Thế thì tốt lắm.”. Cung Ngủ gật đầu: “Em cũng cảm thấy không tệ, rất nhiều người đều tin vào phong thủy, chủ yếu là rất mơ hồ. Anh xem trung tâm thương mại Phi Ưng rất là kỳ lạ, bất luận thay đổi kiểu kinh doanh gì cũng không thể kéo dài quá tám năm, tốn rất nhiều tiền để khai trương cửa hàng nhưng mở xong thì phải đóng cửa. Theo lý mà nói thì vị trí càng gần đường sá, đáng lẽ phải rất là tốt, kết quả quả lại chẳng kiếm được tiền. Anh Tiểu Bảo anh đoán xem tại sao?”

Công tước đại nhân hợp hỏi lại một câu: “Tại sao?”

Cung Ngũ thận trọng nói: “Sau đó có người mời thầy phong thủy đến xem, nói vị trí đó tuy là chỗ long mạch, cửa hàng hay nhà dân xây ở chỗ long mạch là tốt nhất, nên việc kinh doanh sẽ ngày càng phát triển, mở hơn mười mấy năm cũng không đóng cửa. Những vị trí của trung tâm thương mại Phi Ưng kia nằm ở đuôi rồng, nên bất luận mở cửa hàng gì cũng không phát triển được, vậy mà chúng ta cứ cho rằng đó là vị trí tốt, anh nói xem chuyện này có huyền diệu hay không?”

Công tước đại nhân cuối cùng cũng gật đầu trả lời: “Thật sự rất huyền diệu.” Cung Ngũ hài lòng gật đầu, đi vào nhà cùng anh, “Anh Tiểu Bảo, vậy chuyện của nhà Đoàn Tiêu mà em nói...” Vì thế, cô đã giải quyết thành công chuyến lưu số điện thoại của người đó, cùng bàn bạc với Công tước đại nhân chuyện hợp tác về sau.

Khi rời khỏi nhà họ Yến, Cung Ngũ ngồi vào xe thì sững sờ một chút, sau đó giơ tay ôm đầu, hét to lên, tức chết đi được, “Mình lưu số điện thoại của một người bạn, tại sao phải giải thích với anh ta chứ? Dựa vào cái gì?” Cô dựa vào sau ghế, không nói nên lời, bỏ đi, đã như vậy rồi, nếu không thì phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.