*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ giơ tay sờ sau đầu mình, lắc đầu, nói: “Yên tâm đi, chắc không có chuyện gì lớn đâu, nhất định tớ sẽ đến dự.” Crovia nh3ìn sang Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo hào hứng nhìn cô, đợi cô mời mình đi. Kết quả Crovia lại ngại ngùng, dù sao Yến Đại Bảo cũng k2hông giống Cung Ngũ, không phải là bạn đã quen biết lâu. Cung Ngũ đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt thất vọng của Yến Đại Bảo, vội vàng5 nói một câu: “Đương nhiên, mấy hôm nay chúng ta chơi vui như vậy, tớ và Yến Đại Bảo nhất định sẽ đến đúng hẹn, chúng ta đều là4 bạn tốt mà?”
Crovia lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đến lúc đó các cậu nhất định phải đến đó!”
Yến Đại Bảo hào hứn0g, gật đầu: “Bọn tớ nhất định sẽ đến!” Đưa mắt nhìn bọn họ đi qua cổng an ninh, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo mới dẫn Cải Trắng Nhỏ trở về.
Buổi chiều Cung Ngũ một mình đến bệnh viện tái khám, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn bộ cho cô, sau cùng khi lấy được báo cáo, cô hỏi: “Bác sĩ, vết sẹo của tôi sẽ để lại sẹo phải không? Nếu ngồi máy bay chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cô gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo: “Alo? Mẹ, là con!” Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra à? Bác sĩ nói thế nào?”
Cung Ngũ nhe răng, nói: “Mẹ, sau này mẹ có thể cầm gậy đánh vào chân con rồi! Ha ha ha ha...” Mãi một lúc sau, Nhạc Mỹ Giảo mới nói: “Vậy thì con nhớ lấy, mẹ vẫn chưa quên chuyện con chưa kết hôn mà đã có con đâu, gậy mẹ đã chuẩn bị xong, con đợi đấy cho mẹ!”
Cung Ngũ cũng không sợ, mẹ cô nói miệng là giỏi nhất.
Cúp máy, cô lại gọi điện thoại cho Yến Đại Bảo, hỏi tình hình ở trường, Yến Đại Bảo hiểu kỳ: “Tiểu Ngũ, có phải cậu tiếp tục đi học lại được rồi không? Nếu bây giờ cậu muốn đi học lại... Tiểu Ngũ, chỉ còn ba tháng nữa là tốt nghiệp rồi, cậu xác định không cần nghỉ ngơi một năm à?”
Cung Ngũ từ chối: “Không cần, tớ đã lãng phí rất nhiều thời gian, chỉ còn lại thời gian ba tháng, đối với tớ mà nói là sáu tháng, tớ phải tận dụng cho tốt, tớ đã báo với giáo viên một tiếng, ngày mai tớ sẽ đi học lại!” Yến Đại Bảo lập tức hào hứng nhảy lên, nói với Lam Anh: “Anh Anh, Tiểu Ngũ chuẩn bị đi học lại.” Lam Anh ngập ngừng, hỏi: “Cậu ấy theo kịp không?” Yến Đại Bảo xua tay: “Tiểu Ngũ nói cậu ấy sẽ theo kịp, tớ cũng không biết nữa. Đợi ăn trưa xong, chúng ta đi tìm giáo viên, nói với thầy ấy một tiếng, bảo ngày mai Tiểu Ngũ sẽ đi học lại.” Lam Anh gật đầu: “Được đấy, vậy sau này sẽ náo nhiệt rồi.” Cô ngập ngừng, lại nói: “Đã mấy ngày không nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ, tớ thấy nhớ nó rồi.” Yến Đại Bảo hỏi: “Vậy cậu có muốn đến nhà tớ xem Cải Trắng Nhỏ không? Bây giờ Cải Trắng Nhỏ đang ở cùng với anh tới.” Lam Anh mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu, nếu có duyên thì sẽ có cơ hội gặp...”
Bác sĩ mỉm cười nói: “Ngồi máy bay không thành vấn đề, không cần lo lắng. Vết thương đã kết vảy rồi, chú ý đừng để vết thương tái phát lần hai thì sẽ không thành vấn đề. Đúng rồi, đây là ảnh chụp não sau của cô, có nhìn thấy phần màu đỏ này không?”
Cung Ngũ hỏi: “Đây là gì thế?”
Bác sĩ trả lời: “Diện tích chỗ màu đỏ này càng to, chứng tỏ não bộ của cô ngày càng hoạt động kịch liệt, chứng tỏ cô dễ dàng nhớ lại mọi chuyện hơn những người mất trí nhớ khác.” Ông lấy ra thêm hai bức ảnh khác, chỉ vào phần diện tích màu xanh bên trên, nói: “Cô xem, đây là một bệnh nhân khác cách đây mấy năm của bệnh viện chúng tôi, bệnh nhân này không dễ dàng nhớ lại mọi chuyện trước kia, chỉ có thể sống trong ký ức của hiện tại hoặc đến ký ức ở hiện tại cũng không còn. Vì hoạt động não bộ của anh ta đều là màu xanh, chứng tỏ não bộ của anh ta hoạt động không linh hoạt, thậm chí có khả năng suy thoái...”
Bác sĩ nói với Cung Ngũ một hơi, Cung Ngũ nghe không hiểu gì nhiều, nhưng có một điểm cô có thể chắc chắn là cô có thể dễ dàng hồi phục trí nhớ hơn những người khác. Còn một chuyện nữa là ngoài vết sẹo trên đầu của cô thì những thứ khác chắc chắn sẽ không sao nữa, chắc hẳn sẽ có cơ hội nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ trưởng thành kết hôn.
Tâm trạng cô bỗng trở nên lạc quan, dường như những cảm xúc khiến cô tức giận hoặc thấy khó hiểu đều tan biến hết. Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể giống một người bình thường, tuy đã mất đi một phần ký ức nhưng không quan trọng, dù sao thì người vẫn còn sống là được rồi.
Đến nhà Yến Đại Bảo? Có thể không đi được không, dù sao cô cũng không muốn tạo cảm giác mình có tồn tại ở trước mặt ngài Yến của Thanh Thành, ai biết được sẽ có bao nhiêu chuyện phiền hà rắc rối gì phá vỡ sự bình yên và an lành hiện tại của cô? “Đúng rồi Anh Anh” Yến Đại Bảo lật sách ra, mở miệng nói: “Tiểu Ngũ nói muốn giới thiệu anh Tư của cậu ấy làm bạn trai cậu đây?”
Lam Anh mỉm cười, nói: “Tiểu Ngũ đang dưỡng bệnh, còn có con gái phải chăm sóc, cậu ấy bận như vậy, làm gì có thời gian?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu, phồng má lên, nói: “Tiểu Ngũ không đáng tin cho lắm, không làm bà mai được! Tớ nên giới thiệu anh Màn Thầu cho cậu, chỉ là... anh Màn Thầu hơi đen một chút.” Lam Anh cảm thấy rất buồn cười, cô giơ tay nựng má Yến Đại Bảo: “Đại Bảo này, sao cậu lại đáng yêu như vậy? Tớ có thể quen biết Đại Bảo thật là tốt!”
Yến Đại Bảo tùy tiện nói một câu: “Tớ quen biết được Anh Anh cũng thật là tốt.”
Lam Anh lẳng lặng mỉm cười. Cô gái ngồi trước mặt cơ bản không biết sự quan trọng của mình đối với cô ấy. Cô ấy quen biết được Yến Đại Bảo thật là tốt, vì cô gái xinh đẹp này đã thay đổi vận mệnh cả đời cô ấy. Mà đối với Yến Đại Bảo, cô ấy cũng chỉ là một người bạn trong đời mà thôi.
Yến Đại Bảo lật sách, gần đây mọi người đều đang chuẩn bị làm luận văn, rất nhiều thứ giáo viên giảng không được thấu đáo, sinh viên cần phải tự mình tìm hiểu sâu hơn. Túc trực ở thư viện là trạng thái chung của mọi người, đến cả Yến Đại Bảo cũng không ngoại lệ. Cả bọn các cô ngồi cùng còn có thể bàn luận, nhưng Lam Anh thì không cho phép những sinh vật giới tính khác tiếp cận Yến Đại Bảo, nên người đi cùng Yến Đại Bảo, không phải là Lam Anh thì là các bạn nữ khác cùng lớp.
Lam Anh mỉm cười, nói: “Tiểu Ngũ đang dưỡng bệnh, còn có con gái phải chăm sóc, cậu ấy bận như vậy, làm gì có thời gian?” Yến Đại Bảo ngẩng đầu, phồng má lên, nói: “Tiểu Ngũ không đáng tin cho lắm, không làm bà mai được! Tớ nên giới thiệu anh Màn Thầu cho cậu, chỉ là... anh Màn Thầu hơi đen một chút.” Lam Anh cảm thấy rất buồn cười, cô giơ tay nựng má Yến Đại Bảo: “Đại Bảo này, sao cậu lại đáng yêu như vậy? Tớ có thể quen biết Đại Bảo thật là tốt!”
Yến Đại Bảo tùy tiện nói một câu: “Tớ quen biết được Anh Anh cũng thật là tốt.”
Lam Anh lẳng lặng mỉm cười. Cô gái ngồi trước mặt cơ bản không biết sự quan trọng của mình đối với cô ấy. Cô ấy quen biết được Yến Đại Bảo thật là tốt, vì cô gái xinh đẹp này đã thay đổi vận mệnh cả đời cô ấy. Mà đối với Yến Đại Bảo, cô ấy cũng chỉ là một người bạn trong đời mà thôi.
Yến Đại Bảo lật sách, gần đây mọi người đều đang chuẩn bị làm luận văn, rất nhiều thứ giáo viên giảng không được thấu đáo, sinh viên cần phải tự mình tìm hiểu sâu hơn. Túc trực ở thư viện là trạng thái chung của mọi người, đến cả Yến Đại Bảo cũng không ngoại lệ. Cả bọn các cô ngồi cùng còn có thể bàn luận, nhưng Lam Anh thì không cho phép những sinh vật giới tính khác tiếp cận Yến Đại Bảo, nên người đi cùng Yến Đại Bảo, không phải là Lam Anh thì là các bạn nữ khác cùng lớp.
Nay Cung Ngũ đã trở về, không cần nói cũng biết người hào hứng nhất chính là Yến Đại Bảo.
Tóc của Cung Ngũ đã dài ra không ít, cổ lấy tóc giả ra thì trên đầu đã có một lớp tóc thật ngắn ngắn, đầu đã được phủ một lớp màu đen, cô giơ tay xoa xoa, cảm thấy có thể tạo kiểu được rồi. Vì thế, Cung Ngũ hẹn Yến Đại Bảo, hai người cùng để salon làm tóc, thợ cắt tóc nhìn thấy dáng vẻ của hai cô sau khi tháo tóc giả ra, lập tức kinh ngạc: “Ơ... hai cô đây là... cố ý cạo đầu à?”
Cung Ngũ chi cho anh ta phía đầu của mình: “Có nhìn thấy không? Có vết thương, nên một lát nữa khi cắt nhớ cẩn thận, không thể đụng vào vết sẹo sau đầu tôi.” Yến Đại Bảo vò vò tóc của mình, nói: “Tôi không có vết thương, có thể cắt thoải mái, chỉ cần đẹp là được.” Thợ cắt tóc nhìn gương mặt hai cô, “Yên tâm đi, sẽ không khiến hai cô thất vọng đâu.”
Cắt tóc xong, Yến Đại Bảo và Cung Ngũ đều trở thành một anh chàng vô cùng đẹp trai. Hai người lắc lư đầu nhìn vào trong gương, vui vẻ trở về nhà.
Sau khi trở về Triển Tiểu Liên không có ý kiến gì, nhưng Yến Hồi vừa nhìn thấy tóc của Yến Đại Bảo thì lập tức kêu lên thảm thiết: “Yến Đại Bảo!”
Yến Đại Bảo: “Ba, làm gì thế? Ba làm bọn con giật mình!” Cô lắc lư đầu trước mặt ông ta, hỏi: “Lẽ nào ba cảm thấy không đẹp sao?”
Yến Hồi giơ tay ôm lấy lồng ngực: “Yến Đại Bảo của ba... sao lại biến thành thế này rồi? Ai cắt vậy? Ba phải nhổ hết lông trên người hắn! Yến Đại Bảo, cái này là trai hay là gái?”
Yến Đại Bảo mắt lờ đờ, “Ba, ba mà như vậy thì con nổi giận đấy.”
Yến Hồi xoay người đi tìm dây thừng, Yến Đại Bảo vội vàng kéo lại. Cung Ngũ sờ tóc của mình, nói với Triển Tiểu Liên: “Cô Triển, tóc ngắn như vậy, cháu cũng hết cách rồi!”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đại Bảo và Tiểu Ngũ cắt tóc ngắn cũng rất đẹp. Đừng nghe lời chú Yên, trong mắt ông ta chẳng có ai đẹp cả, cô cũng lười tranh cãi với ông ta. Tuổi càng lớn thì tính tình càng trẻ con, cô thấy ông ta như vậy, sớm muộn cũng mắc bệnh mất trí nhớ của người già, bây giờ đã có chút điểm báo rồi.”
Cung Ngũ suýt chút nữa cười bò trên ghế: “Cô Triển, cô nói như vậy, chú Yến nghe được chắc sẽ tức chết.”
Triển Tiểu Liên nhìn Cung Ngũ, có chút buồn phiền: “Khi nào Tiểu Ngũ mới nhớ lại mọi chuyện đây? Không phải nhà mình vừa làm xong tiệc sinh nhật một tuổi của Cải Trắng Nhỏ sao? Cô muốn tranh thủ cho kịp thời cơ làm tiếp, nhưng ai cũng bận thì thôi vậy, bỏ đi, cô không nghĩ đến nữa.” Cung Ngũ vò vò đầu, nói: “Cô Triển, cháu nói cái này cô đừng giận. Thật ra cháu đã nhớ ra một phần rồi, nhưng có những chuyện nhỏ cháu vẫn chưa nhớ ra. Cháu có hỏi bác sĩ, ông ấy nói sớm muộn gì cháu cũng nhớ lại toàn bộ, còn nói não của cháu linh hoạt hơn người bình thường.” Cô nhe răng mỉm cười, vẻ mặt như đang rất ngại ngùng: “Có lẽ vì cháu thông minh hơn người bình thường nên mới dễ dàng nhớ ra. Để não bộ của cháu linh hoạt hơn, càng dễ dàng nhớ ra mọi chuyện hơn, cháu đã đi học lại, cháu cũng đã chào hỏi giáo viên rồi, còn tự lên cho mình một kế hoạch học tập. Ba tháng tiếp theo chắc cháu không thể đến thăm Cải Trắng Nhỏ mỗi ngày, dù sao cháu cũng không muốn nghỉ học, cháu muốn cùng cả bọn Yến Đại Bảo tốt nghiệp ra trường. Nếu cháu không đến thăm Cải Trắng Nhỏ, cô cũng đừng giận cháu, thật sự không phải cháu không muốn đến.”
Triển Tiểu Liên: “Không sao, Tiểu Ngũ không cần lo lắng, cháu muốn làm gì thì cứ làm. Dù sao bây giờ Tiểu Bảo cũng là trụ cột của gia đình, chẳng có thứ gì khác, chỉ có thời gian, Cải Trắng Nhỏ cứ giao cho nó là được. Nếu ngày nào đó cháu không có thời gian nhưng lại thấy nhớ con gái thì cứ nói với nó một tiếng, nó sẽ đưa con gái đến gặp cháu.” Cung Ngũ mím môi: “Cô Triển, cô thật sự rất tốt! Cảm ơn cô Triển! Thật sự cảm ơn cô!” Cô ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải: “Cải Trắng Nhỏ còn chưa dậy, nó là heo à?” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đúng vậy, Cải Trắng Nhỏ là heo đấy.”
Cung Ngũ: “...”
Ở bên này Yến Đại Bảo mệt mỏi rã rời đi xuống, “Haiza mệt chết con rồi, mami, ba như vậy thì phải làm sao?” Triển Tiểu Liên: “Đều do con chiều hư đấy.”
Mắt Yến Đại Bảo vốn đã to nay lại trùng to hơn, giơ tay chỉ vào mình, vẻ mặt vô tội nói: “Con sao? Con làm gì có? Ba là vậy mà, con không thể bỏ mặc được!”
Cung Ngũ lại nhìn xung quanh, hỏi: “Anh Tiểu Bảo sao vẫn chưa ra?” Triển Tiểu Liên: “Nhất định là đang dỗ Cải Trắng Nhỏ, Tiểu Ngũ tự đi xem thì biết ngay.” Cung Ngũ đứng dậy đi tìm Công tước đại nhân, quả nhiên phát hiện anh đang đứng cạnh giường, nhẹ nhàng đung đưa chiếc giường. Cô đi qua nhìn, Cải Trắng Nhỏ đã ngủ từ lâu, anh vẫn còn đứng đung đưa. “Con bé ngủ rồi à?” Cung Ngũ nhắc nhở, Công tước đại nhân nhìn cô một cái, gật đầu, sau đó hai người cùng đi ra. Cung Ngũ nói: “Em qua đây nói với anh một tiếng, mẹ em nói hai ngày tới anh có thời gian thì qua nhà em một chuyến. À đúng rồi, nhớ phải thông báo trước.” Công tước đại nhân ngạc nhiên nhìn cô một cái, “Trước khi đi phải thông báo?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng. Mẹ em nói như vậy.”
Công tước đại nhân gật đầu. Vì thế, đúng như đã hẹn, Công tước đại nhân thông báo cho Nhạc Mỹ Giảo, nói đã xuất phát.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Bộ, Công tước đại nhân vừa xuống xe thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Cung Ngũ. Anh ngập ngừng, sau đó vội vàng xông thẳng vào trong nhà, vào đến cửa thì nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo đang cầm chổi lông gà trên tay, đang cầm đầu không có lông gà đánh vào người Cung Ngũ, Cung Ngũ bị đánh liền hét lên: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Đang yên lành sao mẹ đánh con! Haiza... đau chết con rồi! Mẹ sao lại đánh con... haiza! Ôi!”