*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triển Tiểu Liên vừa gấp giấy vừa xoay đầu lại nhìn một cái, lập tức nhìn thấy Cung Ngũ đang có chuyện không vui, “Tiểu Ngũ!”. Cải Trắn3g Nhỏ “a” một tiếng, cánh tay lập tức buông sofa ra, sau đó lắc lư đi về phía mẹ. Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ như một 2chú chim cánh cụt đi về phía mình, vừa đi vừa chảy nước bọt nhìn cô, cứ như đang chứng tỏ cho cô thấy mình đã biết đi.
Ánh mắ5t Cung Ngũ lập tức tỏ ra sự ngạc nhiên, “Cải Trắng Nhỏ biết đi rồi! Cô Triển, Cải Trắng Nhỏ biết đi rồi!” Triển Tiểu Liên nhìn thấy đ4úng là vậy, bà lập tức kích động đứng dậy: “Ôi chao, lúc nãy còn chưa biết đi, sao chớp mắt đã biết đi thế này!” Cải Trắng Nhỏ tự đi 0một mình mười mấy bước đến trước mặt Cung Ngũ: “Mẹ...” Cung Ngũ kích động đến mức vành mắt đỏ hoe: “Bảo bối của mẹ đã biết đi rồi! Cải Trắng Nhỏ nhà ta biết đi rồi!” Một chút tiến bộ của trẻ con khiến mọi người cảm thấy rất vui mừng, ví dụ Cải Trắng Nhỏ biết đi, biết gọi ba gọi mẹ, thậm chí mỉm cười một chút cũng khiến người ta cảm thấy thần kỳ.
Cung Ngũ hào hứng bế nó lên, ra sức hôn lên má nó mấy cái: “Cải Trắng Nhỏ, sao con lại giỏi như vậy?” Triển Tiểu Liên cười nói: “Không phải Tiểu Ngũ cùng Tiểu Bảo đi xem nhà sao? Đã chọn được căn nào chưa?” Cung Ngũ gật đầu: “Chúng cháu đều thích một căn nhà có sân vườn, vị trí cũng thấy rất hài lòng.” Triển Tiểu Liên mỉm cười, “Giống hệt như suy nghĩ của cô, cô cũng thích căn nhà đó, đều là nhà mới, nhưng để hai đứa ở thì phải chọn căn nào khiến hai đứa thấy thoải mái.” Bà nhìn ra sau lưng Cung Ngũ, hỏi: “Tiểu Bảo đâu? Tại sao nó vẫn chưa về.”
Cung Ngũ bể Cải Trắng Nhỏ không nói lời nào, lúc nãy vì Cải Trắng Nhỏ đã biết đi mà xúc động đến vành mắt đỏ hoe, cô hít hít mũi, dáng vẻ như muốn bật khóc.
Cung Ngũ uất ức ngẩng đầu nhìn bà, nước mắt bắt đầu đua nhau rơi xuống: “Cô Triển...” Sau khi gọi một tiếng thì cô bật khóc, Triển Tiểu Liên rút vài chiếc khăn giấy trên bàn lau nước mắt cho cô, “Khóc một chút đi, khóc xong tâm trạng sẽ thoải mái hơn. Chuyện gì rồi cũng sẽ qua.” Sau khi Cung Ngũ ra sức hít thật sâu một hơi, cô nói: “Lúc cháu ở Gaddles, dáng vẻ của anh Tiểu Bảo mỗi lần dùng thuốc đều rất đáng sợ... Lần nào anh ấy cũng hôn mê sâu, ban đầu là hai ba ngày, sau đó là năm sáu ngày, sau nữa là tận mười ngày nửa tháng...” Cô khóc lóc nói: “Một người khỏe mạnh nhưng lại hôn mê suốt thời gian dài, lần nào... cháu cũng rất sợ, sợ anh ấy cứ như vậy mà ngủ luôn, từ nay về sau không tỉnh dậy nữa...”
Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt Triển Tiểu Liên cũng dần biến mất, bà nhíu mày, yên lặng nhìn Cung Ngũ, sau đó nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, “Tiểu Ngũ, cô có thể hiểu tâm trạng của cháu.”
Bà ngập ngừng rồi nói, “Cô cũng sợ!” Bà là mẹ, tâm trạng của bà và Cung Ngủ không giống nhau. Nếu nói Cung Ngũ sợ anh ngủ mãi không dậy thì trong lòng bà có một nỗi ám ảnh, sự ám ảnh đến từ tận sâu đáy lòng. Nếu có thể, bà nguyên dùng tuổi thọ còn lại của mình để đổi lấy sự trường thọ cho anh, nhưng ông trời không cho bà cơ hội đó. Bà chỉ có thể trừng mắt hứng chịu nỗi đau có thể mất con trai bất cứ lúc nào. Bà càng sợ hãi hơn cô rất nhiều!
Bà nhìn vào mắt Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, cô cũng sợ. Cô cũng sợ nó ngủ mãi không dậy, nên cô có thể hiểu tâm trạng của cháu.”
Cung Ngũ khóc thút thít nói: “Lúc cháu trở về Thanh Thành... thật ra, cháu mang tâm trạng lo lắng và trốn tránh để rời khỏi nơi đó. Cháu sợ cháu ảnh hưởng đến công việc của anh ấy, cũng sợ sự tồn tại của cháu sẽ làm ảnh hưởng đến quá trình anh ấy giải quyết mọi việc. Đó đều là những điều cháu suy nghĩ cho anh ấy. Nhưng mà cô Triển, lúc cháu trở về Thanh Thành, thật ra... cháu càng hi vọng khi anh ấy trở về. Anh ấy sẽ nói với cháu rằng mình đã khỏe... anh ấy đã hoàn toàn hồi phục, bệnh gì cũng khỏi, không cần phải dùng cơ thể để thử thuốc nữa... Cháu sợ quá trình đó. Cháu biết được một quy luật, cứ qua một lần thì thời gian hôn mê càng dài hơn. Chuyện cháu có thể làm mỗi ngày là im lặng ngồi đó mà tự nói tự trả lời, cứ như đang tự biên tự diễn một mình. Cháu không sợ nói chuyện một mình trong nhất thời, cháu chỉ sợ anh ấy mãi mãi không trả lời cháu nữa...”
Triển Tiểu Liên vành mắt đỏ hoe, nước mắt đã bắt đầu lăn dài từ khóe mắt. Cứ mỗi lần Cung Ngũ chớp mắt một cái thì nước mắt lại rơi xuống như một viên trân châu, bà nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nói: “Cô biết cảm giác đó vừa tuyệt vọng vừa bất lực. Đáng ra nó vốn nên cho cháu sức mạnh, nhưng lại cần sức lực của cháu đi sưởi ấm cho nó.” Bà cười gượng, “Cô thật sự rất vui. Lúc nó bất lực nhất là Tiểu Ngũ luôn ở bên cạnh chăm sóc nó, là Tiểu Ngũ không ngừng động viên nó, để nó biết rằng luôn có người ở bên cạnh nó, đợi nó tỉnh dậy.”
Cung Ngũ khóc thút thít nói: “Cháu nghĩ rằng anh ấy đã trị khỏi bệnh, loại bỏ hết toàn bộ độc tố trong người, nhưng mà... Lúc nãy cháu vừa hỏi anh ấy, anh ấy nói vẫn chưa... Cô Triển, cháu rất sợ, cháu thật sự rất sợ, cháu không dám đối diện với những chuyện trong tương lai sau này... Cháu sợ...”
Triển Tiểu Liên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Tiểu Ngũ đừng sợ, đừng sợ nhé. Cô và cháu đều là người yêu thương nó có đúng không? Nếu đến chúng ta cũng sợ hãi thì cô nghĩ Tiểu Bảo nhất định sẽ càng sợ hơn. Dù sao thì nó cũng không muốn rời khỏi thế giới này, có đúng không? Tiểu Ngũ đừng sợ, dù chúng ta thật sự rất sợ chuyện ở tương lai, nhưng ở trước mặt nó chúng ta không thể tỏ ra sợ hãi. Cô biết làm vậy có hơi làm khó cháu, cô không nên dùng tâm trạng lúc này của mình để cầu xin Tiểu Ngũ làm được điều đó, nhưng cô cũng hết cách. Nếu cô có thể nghĩ ra được cách gì đó thì cô đã không ngồi yên chờ đợi đến hôm nay...”
“Trước giờ cô chưa từng muốn để cô gái nào gánh chịu đau khổ mà Tiểu Bảo phải chịu, nhưng cô càng không muốn để nó một mình thậm chí không còn một chút sức lực nào mà gánh vác mọi nỗi đau.” Triển Tiểu Liên buông Cung Ngũ ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con người vốn ích kỷ, cô cũng như vậy. Cô cũng từng nghĩ đến rất nhiều lần, không muốn nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả bản thân Tiểu Bảo. Vì chuyện đó mà cô không ngại phá hỏng gia phả của gia tộc Edward, chỉ cần giấu được nó, nó sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Chỉ cần không để nó biết, nó sẽ không chút do dự mà theo đuổi cô gái mình thích, kết hôn, sinh con...” Mắt bà ngấn lệ, mỉm cười hỏi: “Tiểu Ngũ thầy cô có ích kỷ không? Nhưng cô không hối hận, dù biết rằng làm vậy là không công bằng với cháu, hoặc một cô gái khác, nhưng vì Tiểu Bảo cô thật sự không hối hận. Việc trái lương tâm cứ để cô làm, dù sao nó cũng sống đến tận hôm nay, xem như cũng không uổng công cô. Chỉ cần nó khỏe mạnh, trừng phạt cô thể nào cô cũng chịu...”
Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn cô một cái, suy nghĩ, sau đó kéo lấy tay cô đi về phía ghế sofa, “Có tâm sự gì phải không? Tiểu Ngũ, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì cứ nói với cô có được không? Cô biết mẹ của cháu bận rộn, cô rất rảnh rỗi, chẳng có gì ngoài thời gian, nếu cháu không chê cô đây là một cái thùng rác không tốt thì cứ tâm sự với cô, có được không? Tuy cô đã lớn tuổi, nhưng nói không chừng cô có thể giúp cháu nghĩ thông suốt, cháu nói xem có đúng không?”
Cung Ngũ khóc thút thít, cô ngẩng đầu nhìn sang Triển Tiểu Liên, định mở miệng nói thì Cải Trắng Nhỏ đột nhiên chu môi hôn lên mặt cô một cái, rõ ràng cô bé đang muốn phá rối cuộc nói chuyện. Triển Tiểu Liên ngẩng đầu nhìn sang hướng của cầu thang, hét lên lầu một câu: “Yến Hồi! Ông giúp tôi trông chừng Cải Trắng Nhỏ đi!”
Trên lầu vang lên tiếng chán ghét của Yến Hồi: “Bảo ông trông chừng con bé mập đó à? Ai cho bà dũng khí thế? Ông đây giống người trông trẻ à?” Tuy ông ta mở miệng chê bai, nhưng người đã chạy tung tăng xuống. Yến Hồi không mặc áo, trên cổ còn đang quấn một chiếc khăn, người đầy mồ hôi, trên tay còn đang cầm một sợi dây thừng, vừa nhìn là biết đang tập thể dục thì bị Triển Tiểu Liên gọi xuống. Triển Tiểu Liên bể Cải Trắng Nhỏ trên tay Cung Ngũ đưa cho ông ta, “Xin ông nội giúp cho, người mà Cải Trắng Nhỏ nhà ta thích nhất chính là ông nội. Con bé vừa thay tã xong, buổi sáng cũng đã đi rồi, ông yên tâm đi.” Cải Trắng Nhỏ từ xa đã giơ tay về phía Yến Hồi, vẫy lên vẫy xuống, vừa nhìn là biết rất thích ông ta. Yến Hồi chán ghét, trợn mắt bể lấy, kẹp trên nách, quay trở lên lầu, vừa đi còn vừa nói: “Ông đây chỉ trong một chút thôi, nó mà quấy thì ông đây sẽ ném nó xuống...” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Được rồi, nếu nó làm phiền ông, ông cứ gọi một tiếng, tôi lên bế nó xuống.”
Thấy Cung Ngũ có vẻ lo lắng, Triển Tiểu Liên vỗ về: “Đừng lo lắng. Sẽ không có chuyện gì đâu. Cháu đừng thấy ông ấy như vậy mà lo, tính ra thì ông ấy cũng rất được trẻ con yêu thích, ít nhất thì trẻ con thích ông ấy hơn thích cô. Cải Trắng Nhỏ rất thích ông ấy. Lúc cháu chưa đến, Cải Trắng Nhỏ có làm ổn ra sao, chỉ cần ông nội nó giữ thì không khóc nữa. Người khác không biết chơi với nó, nhưng ông ấy thì rảnh, đặc biệt rất nhẫn nại chơi với trẻ con, nên hai người họ ở cùng rất vui.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, cháu biết rồi, chủ Yến tay ngoài miệng hung dữ như trong lòng rất hiền lành.” “Nào, bây giờ qua đây nói xem đã xảy ra chuyện gì. Đừng mang tâm trạng nặng nề, cô chẳng có điểm tốt gì khác, chỉ có khả năng giữ bí mật rất tốt. Là vì Tiểu Bảo có phải không? Có phải nó lại chọc cháu giận rồi không?”
Cung Ngũ khóc thút thít nói: “Cháu nghĩ rằng anh ấy đã trị khỏi bệnh, loại bỏ hết toàn bộ độc tố trong người, nhưng mà... Lúc nãy cháu vừa hỏi anh ấy, anh ấy nói vẫn chưa... Cô Triển, cháu rất sợ, cháu thật sự rất sợ, cháu không dám đối diện với những chuyện trong tương lai sau này... Cháu sợ...”
Triển Tiểu Liên ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Tiểu Ngũ đừng sợ, đừng sợ nhé. Cô và cháu đều là người yêu thương nó có đúng không? Nếu đến chúng ta cũng sợ hãi thì cô nghĩ Tiểu Bảo nhất định sẽ càng sợ hơn. Dù sao thì nó cũng không muốn rời khỏi thế giới này, có đúng không? Tiểu Ngũ đừng sợ, dù chúng ta thật sự rất sợ chuyện ở tương lai, nhưng ở trước mặt nó chúng ta không thể tỏ ra sợ hãi. Cô biết làm vậy có hơi làm khó cháu, cô không nên dùng tâm trạng lúc này của mình để cầu xin Tiểu Ngũ làm được điều đó, nhưng cô cũng hết cách. Nếu cô có thể nghĩ ra được cách gì đó thì cô đã không ngồi yên chờ đợi đến hôm nay...”
“Trước giờ cô chưa từng muốn để cô gái nào gánh chịu đau khổ mà Tiểu Bảo phải chịu, nhưng cô càng không muốn để nó một mình thậm chí không còn một chút sức lực nào mà gánh vác mọi nỗi đau.” Triển Tiểu Liên buông Cung Ngũ ra, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Con người vốn ích kỷ, cô cũng như vậy. Cô cũng từng nghĩ đến rất nhiều lần, không muốn nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả bản thân Tiểu Bảo. Vì chuyện đó mà cô không ngại phá hỏng gia phả của gia tộc Edward, chỉ cần giấu được nó, nó sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường.”
Chỉ cần không để nó biết, nó sẽ không chút do dự mà theo đuổi cô gái mình thích, kết hôn, sinh con...” Mắt bà ngấn lệ, mỉm cười hỏi: “Tiểu Ngũ thầy cô có ích kỷ không? Nhưng cô không hối hận, dù biết rằng làm vậy là không công bằng với cháu, hoặc một cô gái khác, nhưng vì Tiểu Bảo cô thật sự không hối hận. Việc trái lương tâm cứ để cô làm, dù sao nó cũng sống đến tận hôm nay, xem như cũng không uổng công cô. Chỉ cần nó khỏe mạnh, trừng phạt cô thể nào cô cũng chịu...”
Cung Ngũ khóc mà lau nước mắt cho bà, “Cô Triển đừng nói vậy... Cháu không trách cô, cũng không trách bất kỳ ai...” Triển Tiểu Liên rơi nước mắt mà mỉm cười, bà gật đầu, nói: “Cô biết, cô biết Tiểu Ngũ không trách cô, nhưng mà... Tiểu Ngũ càng không trách thì cô càng cảm thấy có lỗi với Tiểu Ngũ... Nếu không phải là cô, bây giờ Tiểu Ngũ đã không buồn đã không lo lắng, hoảng sợ như vậy. Đáng lẽ Tiểu Ngũ bây giờ nên đắm chìm trong niềm vui của đám cưới, chứ không phải lo lắng cho tương lai như bây giờ...” “Cô Triển đừng khóc, cô cứ khóc thì cháu càng hối hận vì đã tìm cô tâm sự...” Cố lau nước mắt nói: “Nhưng cháu tìm không được ai khác! Cháu không thể nói với mẹ, không thể nói với anh Tư, thậm chí không thể nói với bạn bè. Bên cạnh cháu không có ai để cháu nói ra chuyện này, cháu chỉ có thể tìm đến cô... Cô Triển cháu xin lỗi, cháu không ngờ lại khiến cho cô buồn thế này, nhưng cháu thật sự rất sợ, cháu cần một người để giải tỏa nỗi lòng...”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cô cũng vậy. Tiểu Ngũ cô là đối tượng để cháu tâm sự, gia tộc Edward và cô đã nợ cháu rất nhiều. Chỉ cần cháu đừng trách Tiểu Bảo... Ban đầu Tiểu Bảo không biết gì cả, nên khi nó nhìn thấy cháu, thích cháu thì mới có dũng khí bày tỏ với cháu, hi vọng có được thiện cảm của cháu, cũng vì vậy mà nó không có chút đắn đo gì để yêu cháu... Đến khi nó biết được... nó... nó liền tìm một lý do để cháu buông tay, như vậy... cháu mới có thể sống một cuộc sống mới, nhưng nó đã đánh giá cao khả năng của mình... Nó là cháu trai cô, cô rất hiểu nó. Nó cũng đang nỗ lực để sống tiếp, nhưng nó càng sợ đế cháu tận mắt nhìn thấy nó chết đi, nó đang nỗ lực trốn tránh nỗi sợ hãi đó... Suy cho cùng thì nó cũng là một đứa ngốc nghếch...”
Cung Ngũ càng khóc lớn hơn, “Cô Triển đừng nói nữa, cháu cũng không nói nữa, có được không?” Triển Tiểu Liên lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng lắc đầu, “Cô không biết dùng cách gì để làm giảm bớt nỗi sợ hãi trong lòng Tiểu Ngũ. Cô cũng không biết phải làm sao để tâm trạng cháu hoàn toàn tốt trở lại. Cô biết Tiểu Ngũ lựa chọn nói với cô mà không nói với mẹ là vì trong lòng Tiểu Ngũ không muốn chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc kết hôn, đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, nếu mẹ cháu mà biết được, nhất định sẽ không cho cháu kết hôn với anh Tiểu Bảo... Cháu không muốn có thêm chuyện rắc rối, nhưng trong lòng cháu cảm thấy không được vui...”
“Cảm ơn, cảm ơn Tiểu Ngũ đã suy nghĩ thay cho Tiểu Bảo. Chuyện may mắn nhất trong cuộc đời cô chính là con trai cô đã gặp được một cô gái như Tiểu Ngũ. Cô không biết nếu đổi lại là người khác thì sẽ có phản ứng thế nào. Nhưng mà phản ứng của Tiểu Ngũ đối với tất cả mọi chuyện... đã hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của cô. Tiểu Ngũ, cảm ơn cháu đã để cô cảm thấy cuộc sống buồn tẻ của nó cuối cùng cũng đã có màu sắc tươi đẹp.”
Mắt bà ngấn lệ, hít thật sâu một hơi, nói: “Tin cô đi, hơn hai mươi năm qua cô chưa từng bỏ rơi nó, nên ngày tháng sau này cô sẽ không từ bỏ con trai cô. Bất luận xảy ra chuyện gì, cô cũng không từ bỏ nó, cô sẽ dùng hết khả năng của mình để bảo vệ nó. Tiểu Ngũ đừng sợ, vẫn còn cô đây, cô hiểu rõ sự sợ hãi của Tiểu Ngũ, cô cũng biết tâm ý của Tiểu Ngũ. Không sao cả, tất cả mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết, ít nhất, kết quả xấu nhất chúng ta đã dự đoán được, vậy thì còn chuyện gì có thể làm cho chúng ta sợ hãi hơn? Tiểu Ngũ nói xem có đúng không?”
Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Vâng! Cháu khóc xong rồi, cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn, nhưng bây giờ cháu vẫn thấy giận. Anh Tiểu Bảo trở về cháu cũng mặc kệ anh ấy, đến ba ngày trước khi kết hôn cháu sẽ nói chuyện lại với anh ấy.”
Triển Tiểu Liên vành mắt đỏ hoe mỉm cười gật đầu: “Ừ, cổ ủng hộ Tiểu Ngũ mặc kệ nó. Nó không biết giữ gìn sức khỏe như vậy, nên để nó nếm mùi một chút, bằng không thì quá dễ dàng cho nó rồi.” Cung Ngũ hết khóc lại chuyển sang cười, “Cô Triển là mẹ ruột của anh ấy sao?”
Triển Tiểu Liên trả lời: “Đúng vậy, nhưng cũng không thể để con dâu của cô đau lòng, con dâu cô mà đau lòng, ngày tháng sau này của cháu trai cô sẽ rất khó sống. Vì tương lai của nó, cô đương nhiên phải đứng về phía Tiểu Ngũ rồi.”
Cung Ngữ không kìm được bật cười, “Cô Triển, cảm ơn anh Tiểu Bảo đã có một người mẹ như cô... Cháu cảm thấy cháu đã hết buồn rồi...” Trên lầu truyền đến tiếng kêu la của Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ vội vàng đứng dậy, tưởng Cải Trắng Nhỏ đã bị sao rồi. Cô còn chưa kịp chạy đến cầu thang thì phát hiện tiếng kêu la của Cải Trắng Nhỏ đã biến thành tiếng cười giòn giã như tiếng pháo nổ: “Aa... ha ha ha...” Cung Ngũ nhìn Triển Tiểu Liên. Triển Tiểu Liên đứng dậy, mỉm cười nói: “Dáng vẻ của chúng ta nhất định là rất khó coi, bây giờ đi lên nhất định sẽ làm Cải Trắng Nhỏ sợ, chúng ta đi rửa mặt rồi lên xem Cải Trắng Nhỏ đang làm gì.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.”
Hai người rửa mặt xong, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đi lên lầu.
Trước kia Yến Đại Bảo từng dẫn Cung Ngũ đi tham quan trên lầu, nhưng lúc đó không xem chi tiết, bây giờ bước vào mới nhìn thấy đây là chỗ để tập quyền anh rèn luyện cơ thể. Lần này sau khi đi vào, cô phát hiện máy móc hình như đã được thay mới, các dụng cụ tập thể dục đều có đủ, người không biết còn cho rằng đây là một phòng tập thể thao. Cung Ngủ không nén nổi kinh ngạc, hô lên: “Woa! Ở đây thật là ngầu!” Cung Ngũ nhìn thấy hai tay Cải Trắng Nhỏ đang nắm lấy chiếc vòng treo trên không, Yến Hồi đứng bên dưới để lấy nó. Rõ ràng là chỉ có hai cánh tay mũm mĩm bám vào bên trên mà Cải Trắng Nhỏ lại cho rằng chính sức mạnh của nó đã đưa nó lên cao nên nó liền reo lên, lúc hạ xuống còn cười khanh khách cứ như mình thật sự là một đại lực sĩ.
Triển Tiểu Liên dẫn Cung Ngũ qua ghế ngồi, kéo đĩa trái cây qua trước mặt cô, “Đây là chỗ mà Yến Đại Bảo và ba nó thường ra vào. Lúc Yến Đại Bảo còn nhỏ cô không cho nó động đến những thứ này, kết quả ba nó cứ dẫn nó vào, cô nhìn thể nào cũng không chịu được, sau cùng cũng mặc kệ hai ba con nó.”
“Anh Tiểu Bảo không đến sao?” Cung Ngũ hiếu kỳ. Triển Tiểu Liên ngập ngừng, sau đó thở dài nhìn sang cô, nói: “Nó ở Thanh Thành cho đến khi vào tiểu học, mục đích chủ yếu lúc đó là để nó học tiếng Trung. Sau khi tiếng Trung của nó đã giỏi, cô liền đưa nó về Gaddles.”
Bà cúi đầu, chậm rãi nói: “Đến bây giờ cô vẫn không biết quyết định của mình lúc đó là đúng hay sai. Cô hi vọng tương lai của nó không quá phi thường, cô chỉ hi vọng nó được sống vui vẻ. Rõ ràng nó vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng cô vẫn hỏi ý kiến của nó. Lúc đó nó nói với cô, nó hi vọng mình có thể làm một dũng sĩ bảo vệ cho mẹ và em gái.”
Bà lại thở dài nói tiếp: “Nhưng những lời đó, rõ ràng là do ngay từ đầu cô đã dạy bảo nó... Tuy cô rất mâu thuẫn, nhưng cô biết mình đã sớm đưa ra sự lựa chọn. Cô lựa chọn để nó trở thành Đại Công tước của gia tộc Edward, để nó làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất... nhưng tất cả đều có cái giá của nó.” Cung Ngũ yên lặng nhìn bà, Triển Tiểu Liên mỉm cười, nói: “Cái giá chính là sau khi trưởng thành, Tiểu Bảo và cô không còn thân thiết nữa. Những gì nó được dạy dỗ ở Gaddles đều là những quy tắc, lễ nghi lạnh lùng, thậm chí không có tình người của cung đình. Cô đã phải mất một khoảng thời gian rất dài để thích ứng với việc con trai rất cung kính nhưng lại xa lạ, lễ phép nhưng lại khách sáo với mình. Lúc đó cô đã hối hận tại sao lại để đứa con trai đáng yêu từng dính lấy mình gọi mami biến thành người thế này...”
Cung Ngũ cúi đầu, không biết nên nói gì. Nếu là cô, cô cũng không biết nên đưa ra lựa chọn nào mới là chính xác nhất.
Không cần phải hỏi, cô hiểu rõ nỗi niềm của Triển Tiểu Liên. Bà nhất định hi vọng tất cả những quyết định của bà đều sẽ tốt cho Công tước đại nhân, chỉ là bọn họ không biết nên lựa chọn thế nào mới đúng đắn.
“Đại Bảo có một tác dụng rất lớn trong nhà của cô.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đại Bảo đơn thuần, không có suy nghĩ gì cả. Có lẽ là do cô ở trước mặt nó nhiều lần nhắc đến Tiểu Bảo, cô sợ tình cảm của hai anh em nó xa cách, nên nghĩ ra trăm phương nghìn kế để nó ghi nhớ người anh trai tốt của mình. Vì vậy mà trong tâm tưởng của Đại Bảo, Tiểu Bảo không hề thay đổi. Ban đầu Yến Hồi rất có ý đối địch với Tiểu Bảo. Cháu đừng thấy ông ấy vóc dáng cao lớn mà đánh giá cao, thật ra đầu óc ông ấy rất đơn giản.”
Cung Ngũ không dám tin.
“Ông ấy sợ Tiểu Bảo cướp cô đi, không cần ông ấy và Yến Đại Bảo nữa, nên mới trăm phương nghìn kế làm ra những chuyện xấu. Ông ấy càng sợ Tiểu Bảo dạy hư Đại Bảo, nên nghĩ đủ mọi cách để tác động vào suy nghĩ của Đại Bảo, tác động vào mối quan hệ giữa nó và anh hai nó.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Đại Bảo đối xử với Tiểu Bảo rất tốt, dù mấy năm không gặp, nhưng cũng không xa lạ. Lần đầu tiên khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nó chạy ùa tới suýt chút nữa làm Tiểu Bảo té ngã, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ về mặt kinh ngạc của Tiểu Bảo lúc đó. Đối với những gì Tiểu Bảo dạy cho nó sau này, Đại Bảo luôn cực kỳ tin tưởng, không hề làm trái. Đó là lý do vì sao khi có người nhìn thấy Tiểu Bảo, cứ cảm thấy nó và môi trường xung quanh không thể hòa nhập vào nhau được, vì trong lòng nó luôn có một sự hoài nghi khi nhìn mọi người, cho rằng cuộc sống của mọi người không giống nó. Những giáo viên bên cạnh nó cũng luôn dạy bảo những điều khác người, nó cần phải quan sát và xem xét kĩ mọi việc...”
Cung Ngũ chống cằm, sau khi cảm xúc ổn định thì có thể bình tĩnh mà suy nghĩ, cô nói: “Anh Tiểu Bảo có chút cổ hủ, có chút ngại ngùng, thích nói cái này không được, cái kia không được, còn thích giáo huấn người khác, cứ như một ông già.” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Từ nhỏ nó làm gì cũng chậm rãi từ tốn, khả năng học tập cũng không giỏi, sở thích duy nhất là vẽ vời. Từ rất nhỏ nó đã thích vẽ các hình ảnh súng ống, lần đầu tiên khi nó được cầm súng đã có thể tháo rời ra, sau đó từ từ ráp lại.”
Cung Ngũ: “Lúc còn nhỏ anh Tiểu Bảo giải thể cơ ạ?” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy. Tính ra nó cũng được Yến Hồi dạy dỗ, chẳng qua bản tính của nó không thích khoe khoang, không giống như Tiểu Màn Thầu chỉ có vài chuyện nhỏ liền đắc ý.”
Cung Ngũ: “Cháu thích anh Tiểu Bảo thế này, đây gọi là khiêm tốn.”
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Cô cũng thích.”
Bên này Cải Trắng Nhỏ đã thay đồ chơi khác, đang nhoẻn miệng cười như hoa, “Mẹ... mẹ...” Yển Hồi chán ghét: “Ngày nào cũng gọi mẹ, đồ ngốc!”
Cung Ngũ mím môi: “...”
Triển Tiểu Liên tức chết: “Nó vẫn còn nhỏ, ông giỏi lắm có đúng không?” Yến Hồi trừng mắt nhìn bà: “Ra ngoài, ra ngoài, không thấy ông đây đang bận à?” Cung Ngũ: “Cô Triển, hay là chúng ta ra ngoài đi.” Cô cứ cảm thấy Yến Hồi thích được một mình ở cạnh Cải Trắng Nhỏ hơn. Nếu ông ta ở một mình với cô bé thì không có gánh nặng, chơi với Cải Trắng Nhỏ thể nào cũng không sao, nhưng khi có người khác nhìn vào, Cung Ngũ liền phát hiện Yên Hỗ cảm thấy không thoải mái, vì ông ta vừa quan tâm đến thể diện, vừa phải chăm sóc Cải Trắng Nhỏ.
Triển Tiểu Liên: “Tôi dẫn con dâu mình đến chơi, liên quan gì đến ông? Không đi ra đấy, có đi ra thì cũng là ông đi, để Cải Trắng Nhỏ lại rồi ra ngoài đi.” Yến Hồi xem như chẳng nghe thấy, kẹp lấy cơ thể nhỏ xíu mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ, để lên một chiếc ghế nằm ngửa: “Nào, nhóc mập, lại đây ông cho mày ăn kẹo này.”
Cải Trắng Nhỏ vặn vẹo người mãi vẫn không dậy nổi, nên sốt ruột mà òa khóc, Yến Hồi đắc ý cười lớn: “Ngồi dậy không được đúng không? Đã biết mập rồi chứ gì? Phải giảm cân thôi, mày nói xem một đứa bé mà mập thế này mà coi được à? Bây giờ toàn dân đều đang giảm cân có hiểu không? Ngày nào cũng uống vài bình sữa, mày nói xem mày uống ít lại hai bình, vừa bớt tiền vừa giảm cân, tốt biết bao nhiêu? Ông đây bị mày uống sữa đến mức sạt nghiệp rồi!”
Triển Tiểu Liên, Cung Ngũ: “...”
Nhìn thấy Cải Trắng Nhỏ sắp khóc, Yến Hồi vội vàng giơ tay kéo cô bé dậy: “Được rồi, được rồi, ngày nào cũng vậy, không vui là òa khóc, không chịu được sự thất bại, thật mất mặt! Sau này sẽ có trái tim bằng thủy tinh! Thất bại là khóc, thất bại là khóc, không cảm thấy chán à?”
Ông ta giơ một ngón tay ta, Cải Trắng Nhỏ lập tức chụp lấy. Yến Hồi kéo nó dậy, như phát hiện ra châu lục mới, ông ta xoay đầu lại nói với Triển Tiểu Liên: “Bà mập xấu xí, con nhóc mập này cũng khỏe đấy chứ!” Triển Tiểu Liên hít thật sâu: “Ông thử gọi một tiếng mập xấu xí nữa xem?” Yến Hồi câm nín, quay đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ, kéo nó dậy đi đến chỗ khác cách xa hai người họ hơn.
Đến trước giờ cơm tối, Cung Ngũ muốn về nhà, Triển Tiểu Liên cũng không giữ cô lại. Sau khi đi đến phòng khách, hai người phát hiện Công tước đại nhân đã trở về. Nhìn thấy Cung Ngũ, Công tước đại nhân vừa định mở miệng, Triển Tiểu Liên đã cướp lời: “Tiểu Bảo, Cải Trắng Nhỏ ở trên lầu, đang chơi với Yến Hồi, con đi xem xem. Đừng để ông ấy làm Cải Trắng Nhỏ bị ngã.”
Công tước đại nhân hết cách, nói Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta liên lạc sau. Anh đi xem Cải Trắng Nhỏ đã.” Nói xong, anh vội vàng đi lên lầu.
Cung Ngũ bĩu môi, Triển Tiểu Liên ngồi bên cạnh mỉm cười, “Được rồi, cháu mau trở về đi. Biết cháu bây giờ đang muốn làm giá nên cô cũng không giữ cháu lại ăn cơm đâu.” Cung Ngũ gật đầu, “Vậy cháu về trước đây.” Vì thế tối hôm đó, Cung Ngũ lại nhận được tin nhắn của Công tước đại nhân: [Tiểu Ngũ đang làm gì thế? Có muốn nói chuyện không?