Công Tước

Chương 1293: Rốt cuộc anh có ngủ hay không?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công tước đại nhân từ đầu tới cuối bể con hùa theo cô, cô nói được, anh sẽ gật đầu tán thành: “Anh cũng cảm thấy cái này được.” Cu3ng Ngũ nói không được, anh sẽ cau mày lại, “Anh cảm thấy Tiểu Ngũ nói có lý.” Cải Trắng Nhỏ thì mặc kệ mẹ nói được hay không được2, cô bé đều không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng ba.

Cuối cùng Cung Ngũ nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo,5 em cảm thấy cái này còn thích hợp hơn, không tính là tốt nhất, nhưng cũng không tệ, tàm tạm, xứng đáng với cái giá này, những th4ứ khác giá cao quá”

Vì vậy Công tước đại nhân gật đầu: “Được, không có đạo đức nghề nghiệp, so sánh hàng hóa của ba cửa hàng là trạng thái mua hàng bình thường, không thể có cái nhìn phiến diện được.” Anh bể Cải Trắng Nhỏ đi thẳng.

Một nhân viên bán hàng khác trẻ tuổi hơn thấy khách đã đi rồi mới nói một câu: “Bọn họ có muốn mua hay không em không biết, có điều chắc chắn bọn họ không phải là người nghèo. Chị nhìn thấy đứa bé đó không? Trên đầu nó quấn cái băng đô thỏ khảm kim cương, cái băng đô đó cho dù order thì giá thấp nhất cũng phải năm con số. Trang phục và phụ kiện trên người đối vợ chồng đó thì càng không cần nói, trừ phi cả nhà bọn họ đều mặc hàng giả.”

Sau một tiếng, hai nhân viên bán hàng kia lại nhìn thấy đôi vợ chồng dẫn theo đứa con nọ. Hai người vẫn là cái dáng vẻ đó, dắt đứa bé chậm rãi đi dạo. Nhưng sau lưng có thêm hai người đàn ông thân thể cường tráng, xách túi lớn túi nhỏ trong tay, chỉ riêng khăn trải giường hoa văn màu đỏ chọn đi chọn lại trước đó cũng mua đến hai bộ, những thứ khác thì càng không cần phải nói.

a lại nhìn thấy đôi vợ chồng dân thực sang thăm và những thứ khác thì

Nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhìn nhân viên bán hàng kia một cái, không nói gì, quay người đi tố cáo với cửa hàng trưởng, bởi vì thái độ của cô ta không tốt mà bọn họ vừa bỏ lỡ một đơn đặt hàng lớn. Xem lần này cửa hàng trưởng có đuổi cô ta khỏi vị trí tổ trưởng không, hừ!

Mua đồ xong hết rồi, một nhà ba người lại đến nhà mới, bảo cô giúp việc phụ trách quét dọn nhà cửa hàng ngày giặt khăn trải giường mới, sau đó thay vào.

Cung Ngũ cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhìn Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ, tức giận.

Tối hôm đó rốt cuộc là ai nói “anh muốn”? Tại sao bây giờ một chút phản ứng cũng không có?

Một người sống sờ sờ ở trước mặt anh, chẳng lẽ anh không phát hiện ra à? Quá tệ! Cái đồ ngu ngốc này, nên để cho aNHÂNhịn hai, ba năm nữa, không dựng nổi nữa đi! Tức chết!

Cung Ngũ mím môi, nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Trên đường ngồi xe trở về nhà họ Yến, Cải Trắng Nhỏ giơ tay túm tóc Cung Ngũ, Cung Ngũ vội vàng che lại: “Cải Trắng Nhỏ, khó khăn lắm tóc mẹ mới dài ra được một chút như vậy, con còn kéo à? Kéo xong rồi, mẹ lại thành đầu trọc, đến lúc đó con cũng sẽ là một nhóc đầu trọc đấy!”

Tóc trẻ con mọc nhanh hơn, tóc Cải Trắng Nhỏ đã rất dài, có thể buộc thành một túm trên đỉnh đầu rồi. Cung Ngũ đố kỵ muốn chết, bởi vì rõ ràng tóc cô mọc chậm hơn tóc Cải Trắng Nhỏ!

Sau khi trở về, Cung Ngũ uể oải ngồi lên sofa, Cải Trắng Nhỏ chơi một mình một lúc, sau đó giơ đôi tay nhỏ bé lên dụi mắt, rồi trèo lên sofa ngoan ngoãn ngồi, không lâu sau đã nghiêng đầu ngủ. Cung Ngũ chống tay ở bên cạNHÂNhìn, cũng không bể nó về phòng. Cô chặc lưỡi, có lúc cổ thật sự không dám tin đứa bé này lại là do cổ sinh ra. Công tước đại nhân thở dài: “Tiểu Ngũ, anh bể Cải Trắng Nhỏ về phòng của nó ngủ nhé”

Cung Ngũ gật, nhìn bóng lưng của hai ba con này mà phiền muộn. Cuộc đời thật là khó mà dự liệu!

Cô chính là muốn động phòng trước với chồng chưa cưới, kết quả lại không thành công, trong lòng vô cùng khó chịu không biết nói cái gì mới được. Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ vào phòng trẻ em mãi không đi ra, Cung Ngũ càng tức giận hơn, cô xắn tay áo lên, đứng dậy cũng đi vào đó. Công tước đại nhân đang khẽ đung đưa cái giường nhỏ, thấy Cung Ngũ đi vào, aNHÂNhẹ giọng nói: “Vừa nãy nó hậm hực muốn khóc, anh đung đưa một chút.” Cung Ngũ mím môi, đi qua, sau đó liếc anh một cái, ngồi xuống bên cạnh anh, trừng Cải Trắng Nhỏ, thỉnh thoảng nó lại ọ ọe. Cô đang nghĩ phải mở miệng biểu đạt thế nào mới có thể thể hiện sự thận trọng thục nữ của cô lại có thể đạt được mục đích.

Vì vậy, cô lại dùng sức ngửi một cái, sau đó vừa ngửi vừa nói: “Anh Tiểu Bảo, có phải trên người anh có mùi gì không?” Cô ngửi người anh, “Hơi thơm.” Cô ngửi người Công tước đại nhân từ trên xuống dưới một lần, Công tước đại nhân đã dừng việc đung đưa Cải Trắng Nhỏ lại, cơ thể căng cứng, không nhúc nhích mặc cho cô ngửi tới ngửi lui trên người mình.

“Có phải anh dùng nước hoa không?” Cung Ngũ ngẩng đầu lên, mở đôi mắt đen láy như mực, vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Công tước đại nhân hắng giọng, mới nói: “Không.” Cung Ngũ gật đầu, cô biết mà, hìNHÂNhư Công tước đại nhân không thích xịt mấy đồ thơm phức lên người lắm, nếu như có mùi gì, tám phần là mùi thơm phát ra lúc tắm hoặc là mùi dầu gội.

“Lừa người, chắc chắn là anh Tiểu Bảo dùng nước hoa.” Cung Ngũ nói rồi, lại nghiêng người ngửi một lần nữa.

Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ.” Cung Ngũ mím môi, trừng anh, “Sao thế?” ANHÂNói: “Ừm.”

Cung Ngũ ngước mắt lên, “Hả?” Có ý gì... vừa nghĩ xong, cô lại nghĩ đến đoạn đối thoại đêm hôm đó, Cung Ngũ lập tức đứng lên, cô nói: “Vậy anh còn ngẩn ra đó làm gì?”

Giọng cô hơi lớn, Cải Trắng Nhỏ còn chưa ngủ say lập tức bị đánh thức, nó tủi thân chu môi ra khóc: “Oa...” Cung Ngũ: “...”

Công tước đại nhân: “...”

Hết cách rồi, Cải Trắng Nhỏ cũng không đồng ý!

Cung Ngũ vội vàng đi qua, giơ tay ra bể cô bé mít ướt vào lòng nhẹ nhàng dỗ, “Bảo bối à, không phải là mẹ muốn ngủ với ba con sao, sao con lại không cho mẹ cơ hội thế? Con như vậy, mẹ phải đợi nghìn năm hay sao? Con có biết con là người được lợi từ cái vận động đó không? Sao con lại không thông cảm cho mẹ thế hả?”

Công tước đại nhân cạn lời với cô luôn. Được Cung Ngũ đung đưa một vòng, cuối cùng Cải Trắng Nhỏ cũng yên tĩnh lại, nhóp nhép cái miệng nhỏ đáng yêu, nắm quả đấm nhỏ, lại lần nữa chìm vào giấc ngủ. Lần này Cung Ngủ không dám xem thường nữa, cô đung đưa một lúc lâu mới nhẹ nhàng đặt cô bé xuống. Vừa nãy dỗ con không cẩn thận nói hết tâm tư ra rồi, Công tước đại nhân còn ở bên cạNHÂNghe thấy nữa, Cung Ngũ dỗ Cải Trắng Nhỏ xong liền phát hiện ra bầu không khí rất lúng túng. Cô đứng tại chỗ, chớp mắt, Công tước đại nhân vẫn dùng tư thế ngồi ở trên mặt đất cạnh giường Cải Trắng Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, Cung Ngũ xị mặt ra trợn mắt nhìn anh, sau đó, cô nói: “Rốt cuộc anh có ngủ hay không?” Sau đó Công tước đại nhân nói: “Ngủ!”

Anh đứng lên, đi thẳng ra ngoài gọi cô giúp việc qua đây trông Cải Trắng Nhỏ, rồi kéo tay Cung Ngũ về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại khóa trái cửa luôn. cả buổi chiều hai người đều không lộ mặt. Triển Tiểu Liên ngủ trưa dậy, đầu tiên là hỏi Cải Trắng Nhỏ, nghe nói cô bé ngủ ở phòng trẻ em, bà liền đi qua xem, quả nhiên cô bé mũm mĩm ngủ vô cùng say sưa. Bà nhỏ giọng hỏi cô giúp việc: “Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ về rồi lại ra ngoài rồi à?”

Vẻ mặt cô giúp việc mờ mịt, “Ngài Edward gọi tôi đến, bảo tôi trồng Cải Trắng Nhỏ, sau đó bọn họ tay trong tay đi ra ngoài rồi.” Triển Tiểu Liên trợn mắt: “Tay trong tay?” Cô giúp việc gật đầu: “Đúng, tay trong tay, hìNHÂNhư phải đi làm việc gì. Có lẽ là có chuyện gì gấp chăng?” Triển Tiểu Liên cũng không nghĩ ra có thể có chuyện gì gấp, suy nghĩ một chút, hai người họ không nói với bà, chắc chắn không phải là chuyện lớn gì, vậy thì tùy bọn họ đi. Vốn dĩ tưởng là bọn họ đi ra ngoài rồi, Triển Tiểu Liên căn bản không ngờ hai người vẫn ở nhà. Cải Trắng Nhỏ đã tỉNHÂNgủ, tinh thần phấn chấn chạy chơi đùa khắp phòng khách cả buổi chiều rồi, hai người vẫn không đi ra. Đến lúc ăn cơm, đột nhiên hai người chui ra khỏi phòng ngủ.

Triển Tiểu Liên: “.”

Công tước đại nhân ngồi ngay ngắn, Cung Ngũ chạy đi chơi với Cải Trắng Nhỏ. Triển Tiểu Liên trợn mắt, mãi mà không lên tiếng, đương nhiên, ăn cơm xong cũng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.