*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Ngũ vẫy tay với người phục vụ, lấy phiếu đánh giá trong tay anh ta: “Tôm hùm đất của chú Đoàn cháu nếm ít nước là có thể nếm ra ngay, ngon hơ3n của người khác nấu. Đương nhiên phải khen ngợi rồi!” Cô quay đầu lại hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh Lý, mọi người có tiền boa cho c2hú Đoàn không? Lần đầu tiên chúng ta đến ăn tôm hùm đất ở chỗ chú Đoàn làm việc, nhất định phải có tiền boa, để chú Đoàn được may mắn.”
Y5ến Đại Bảo định móc tiền đã bị Cung Ngũ ấn xuống, “Tiền boa phải là đàn ông trả.”
Lý Nhất Địch móc một tờ tiền đó ra, cười đưa cho ba Đoà4n, “Chú quen biết Tiểu Ngũ à? Mùi vị không tệ.” Hai nhóm người ở hai bàn trước sau nhìn thấy thế cũng muốn nếm thử, gọi luôn mỗi người một phần. 0Ba Đoàn lại có việc để làm rồi, ông phải mau chóng trở về chế biến, vội vàng chào Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, thứ ba hàng tuần là ngày nghỉ của chú, thứ ba cháu đến nhà chú, chú mời cháu ăn miễn phí.”
Cung Ngũ gật đầu: “Được ạ. Chú Đoàn chú mau đi đi, cứ mặc kệ bọn cháu.”
Ba Đoàn mau chóng đi làm đồ ăn, Cung Ngũ đợi ông ấy đi rồi mới bóc tôm tiếp, chặc lưỡi nói: “Tôm hùm đất này vốn dĩ chính là món ăn đường phố, kết quả đến Hoàng Triều lại đổi đời rồi, có mấy con mà tốn nhiều tiền như vậy, ở bên ngoài một âu lớn cũng mới có sáu mươi tệ. Sau này ăn tôm hùm đất vẫn ra bên ngoài ăn đi.” Yến Đại Bảo đang dùng đũa gắp một miếng thịt tôm đút vào trong miệng, vừa ăn còn vừa nói: “Sao lại ngon thế chứ? Ngon quá...” Lý Nhất Địch lại đặt một con vào trong bát cô, Yến Đại Bảo lập tức dùng đũa gắp lấy, sau đó đút cho Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao anh cũng ăn đi.”
Cung Ngũ chỉ mải vùi đầu bóc tôm, Công tước đại nhân đang bóc tôm cho Cải Trắng Nhỏ, thỉnh thoảng lại bỏ vào bát cô một con. Chủ yếu là kỹ thuật bóc tôm của Cung Ngũ quá cao, Công tước đại nhân hoàn toàn không giúp được gì.
Công tước đại nhân bóc cho cô bé ba con rồi không cho ăn nữa, Cải Trắng Nhỏ rất tức giận. Anh lại đút cho cô bé món khác, cô bé mím môi, trợn đôi mắt to đen láy xinh đẹp lên, không ăn.
Vẻ mặt trợn mắt của cô bé nhất định chính là bản sao của Cung Ngũ. Yến Đại Bảo nhìn thấy Cung Ngũ bóc nhanh thì cuống lên: “Tiểu Ngũ, cậu không thể như vậy được, cậu ăn nhanh thế, lát nữa sẽ hết mất!”
Số lượng tôm bày chỉnh tế trong đĩa có hạn, không thể nào so sánh được với một đĩa lớn ở bên ngoài, ăn một lúc đã thấy sắp hết rồi.
Cung Ngũ: “Hai người bóc còn không bằng một mình tớ bóc à?” Cô đột nhiên nghĩ đến ba Đoàn, nói: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, đã nói giúp nhà bọn họ mở cửa hàng rồi, kết quả chú Đoàn lại chạy đến nơi này. Về em phải gọi điện thoại mắng cho cái tên kia một trận, đồ lừa gạt, nói không giữ lời! Tự mở cửa hàng làm ông chủ và đi làm thuê cho người khác có thể so sánh với nhau à? Thật là...”
Công tước đại nhân lập tức nói: “Tiểu Ngũ không cần phải quan tâm, anh sẽ liên lạc với đối phương hỏi xem là chuyện gì.” Cung Ngũ gật đầu: “Cũng được, có kết quả thì nói cho em biết nha. Đây là cầm tiền không làm việc rồi!”
Lý Nhất Địch thở dài: “Vào được Hoàng Triều đâu có dễ, Tiểu Ngũ không biết tiền lương của nhân viên làm việc ở đây đúng không? Nói ngay người phục vụ vừa đứng cạnh chúng ta đó, không quan tâm cậu ta đến đây bao lâu, làm được bao lâu rồi, cậu ta vừa đến đây tiền lương ít nhất cũng phải năm con số. Người phục vụ đến đây là bộ mặt của Hoàng Triều, có thể không trẻ tuổi, nhưng dáng dấp nhất định phải đẹp.” Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên nói: “Có một lần ở nhà ba nói không tuyển người lớn tuổi, mẹ mắng cho ba một trận, nói ba chính là người già còn chế người ta già. Sau đó ba liền nói vậy có thể để cho người già một chút đến làm việc.” Cung Ngũ phiền muộn, làm ông chủ kiểu này cũng quá tùy hứng rồi. Cô tò mò, “Vậy tiền lương của chú Đoàn có thể được bao nhiêu? Mở cửa hàng tính ra còn không tốt hơn làm việc ở đây à?” Lý Nhất Địch suy nghĩ một chút, “Chú đó làm đầu bếp món này ở đây, lương tháng chắc phải trên năm mươi nghìn tệ.” Cung Ngũ suýt nữa rơi cằm xuống đất, cô vội vàng xòe ngón tay ra đếm, “Vậy thì một năm, chú Đoàn sẽ phát tài rồi!”
Yến Đại Bảo nhân cơ hội này, vội vàng dùng đũa gắp liền lúc bốn năm con tôm hùm đất đến trước mặt Lý Nhất Địch cho anh ta bóc vỏ, chỉ để lại cho Cung Ngũ hai con. Đợi Cung Ngũ hoàn hồn lại, cô tức giận: “Yến Đại Bảo, cậu làm vậy mà được à?” Yến Đại Bảo cây ngay không sợ chết đứng: “Thế vừa rồi cậu ăn nhaNHÂNhư vậy, không phải là như nhau à?”
Hai người tranh luận quanh tôm hùm đất hết nửa ngày, bên kia Cải Trắng Nhỏ vẫn đang tức giận với ba, kiên quyết không ăn cơm, đòi ăn tôm hùm đất. Công tước đại nhân nói phải trái với Cải Trắng Nhỏ: “Bạn nhỏ không thể ăn nhiều tôm hùm đất, chúng ta có thể để lần sau đến ăn, nhưng không thể ăn nhiều.”
Cải Trắng Nhỏ khoanh hai tay lại, nghiêng đầu đi nhìn sang bên cạnh, không nhìn ba lấy một cái.
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ ăn xong con tôm hùm đất cuối cùng, nhanh chóng bê tôm hùm đất hấp đỏ au trong cái đĩa trước mặt Cải Trắng Nhỏ lại, còn nói: “Để mẹ giúp!”
Cô nhaNHÂNhẹn bóc con tôm ra đặt vào trong bát mình, Yến Đại Bảo vừa thấy thể lại tham gia náo nhiệt.
Yến Đại Bảo thoải mái đung đưa chân, đợi Lý Nhất Địch bóc xong bỏ vào trong bát của mình, mình ăn một con, sau đó đút cho Lý Nhất Địch một con, vô cùng ngọt ngào... Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ một cái, cụp mắt tiếp tục đút cho Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ kiên quyết không ăn, giận dỗi ba. Cái bát nhỏ trước mặt Cung Ngũ đựng đầy nửa bát thịt tôm.
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ ăn xong con tôm hùm đất cuối cùng, nhanh chóng bê tôm hùm đất hấp đỏ au trong cái đĩa trước mặt Cải Trắng Nhỏ lại, còn nói: “Để mẹ giúp!”
Cô nhaNHÂNhẹn bóc con tôm ra đặt vào trong bát mình, Yến Đại Bảo vừa thấy thể lại tham gia náo nhiệt.
Yến Đại Bảo thoải mái đung đưa chân, đợi Lý Nhất Địch bóc xong bỏ vào trong bát của mình, mình ăn một con, sau đó đút cho Lý Nhất Địch một con, vô cùng ngọt ngào... Công tước đại nhân nhìn Cung Ngũ một cái, cụp mắt tiếp tục đút cho Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ kiên quyết không ăn, giận dỗi ba. Cái bát nhỏ trước mặt Cung Ngũ đựng đầy nửa bát thịt tôm.
Yến Đại Bảo muốn đến cướp, Cung Ngũ vội vàng bảo vệ cái bát: “Yến Đại Bảo, làm người phải phục hậu!” Yến Đại Bảo trợn mắt, không cho thì không cho ai thèm. Bóc xong tất cả tôm hấp rồi, Cung Ngũ vẫn chia cho Yến Đại Bảo một phần, phần còn lại thì cô lấy bát của Công tước đại nhân qua, san một nửa chỗ tôm còn lại trong bát mình cho anh, “Anh Tiểu Bảo, đây là cho anh, mặc dù là đồ hấp nhưng anh chầm cái nước này vẫn rất ngon.”
Công tước đại nhân kiNHÂNgạc: “Đây là cho anh sao?”
Cung Ngũ gật đầu: “Cho anh đấy, anh chăm sóc Cải Trắng Nhỏ cả buổi trưa rồi, chẳng ăn được mấy miếng cả.” Cuối cùng Công tước đại nhân cũng cảm thấy trái tim buồn bã của mình được an ủi. ANHÂNgước mắt lên nhìn Lý Nhất Địch một cái, bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Công tước đại nhân cũng được mở mày mở mặt một chút rồi. Lý Nhất Địch: “...” Ánh mắt kia có ý gì? Sao anh ta lại còn nhìn ra có mấy phần khiêu khích và đắc ý nhỉ? Có liên quan gì đến anh ta? Anh ta chỉ là một anh bảo mẫu phục vụ tiểu tổ tông mà thôi.
Công tước đại nhân lại cầm cái dĩa lên xiên một miếng, chấm vào nước sốt, đưa vào miệng, cảm thấy mùi vị này thật là khó mà dùng lời nói mà miêu tả được. Không thể nói là khó ăn, nhưng anh cũng không cảm thấy quá ngon, quả nhiên khẩu vị của Tiểu Ngũ rất đặc biệt. Chẳng lẽ sau này anh vẫn phải làm cho Tiểu Ngũ đồ ăn có mùi vị thế này à?
Cung Ngũ trợn mắt nhìn anh: “Có ngon không?”
Công tước đại nhân cười với cô: “Rất đặc biệt, khác loại trước kia từng ăn.”
Công tước đại nhân nhìn con gái bảo bối của mình trợn to hai mắt chảy nước miếng, rất khó hiểu tại sao cô bé này lại thích ăn cái này.
Cải Trắng Nhỏ càng tức giận hơn. Mẹ có đồ ăn ngon, ba cũng có đồ ăn ngon, chỉ có Cải Trắng Nhỏ là không có. Càng nghĩ càng đau lòng, cô bé nhắm đôi mắt to lại, nhệch miệng nhỏ ra lớn tiếng khóc: “Oa...”
Công tước đại nhân: “...”
Cung Ngũ: “...” Yến Đại Bảo cuống hết cả lên: “Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ, tại sao cháu lại khóc? Có phải là vì cháu không có tôm hùm đất ăn không?” Nói rồi cố gắp một con ở trong bát mình định bỏ vào trong cái bát nhỏ trước mặt cô bé nhưng đã bị Công tước đại nhân ngăn cản: “Nó đã ăn ba con rồi, không thể ăn nữa!” Yến Đại Bảo trợn mắt: “Tiểu Ngũ đã ăn mười ba con rồi, tại sao anh không nói cậu ấy?” Cô đút lại bị ba ngăn lại, Cải Trắng Nhỏ càng khóc đau lòng hơn: “Oa...”
Công tước đại nhân đặt đũa xuống, giơ tay muốn bể cô bé vào trong lòng dỗ, kết quả còn chưa chạm tay vào Cải Trắng Nhỏ, phía sau đột nhiên có một đôi tay giơ ra, trực tiếp bể Cải Trắng Nhỏ từ ghế ăn cơm trẻ em ra ngoài. Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Ồ, chủ Yến!” Sau đó Yến Hồi hung dữ quay đầu lại trùng bọn họ một cái, kẹp nách Cải Trắng Nhỏ đưa đi.
Ừm, Cải Trắng Nhỏ cũng không khóc nữa, chỉ là tủi thân thút thít, lại chưa biết nói, dù sao cũng vô cùng muốn tố cáo ba mẹ không đúng. Cung Ngũ nói với Công tước đại nhân: “Chú Yển bể đi rồi thì không cần để ý nữa. Cải Trắng Nhỏ rất thích chú Yên, anh Tiểu Bảo anh đừng lo lắng.” Công tước đại nhân không lên tiếng, thật ra anh phát hiện, Tiểu Ngũ và mẹ aNHÂNói giống nhau, hìNHÂNhư đều rất yên tâm, nhưng anh thì khác. Lúc nhỏ không cảm thấy gì, sau khi lớn lên mới phát hiện, thật ra lúc còn bé Yến Hồi đối với anh không được thân thiện cho lắm, ít nhất, anh chưa từng thấy người tốt nào trực tiếp ném một đứa bé xuống nước cả. Chỉ sợ Yến Hồi cũng ném Cải Trắng Nhỏ xuống nước, anh sẽ đau lòng chết mất. Anh không dám nói với Cung Ngũ, sợ mìNHÂNói rồi Cung Ngũ cũng sẽ căng thẳng theo, như vậy thì không tốt, aNHÂNhìn Cung Ngũ một cái, gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.” Anh lại quay đầu lại nhìn một cái, đã không biết Yến Hồi đã đưa Cải Trắng Nhỏ đi đâu rồi, anh càng phiền muộn hơn. Yến Đại Bảo đột nhiên lén lén lút lút nói một câu: “Tốt rồi, ba đưa Cải Trắng Nhỏ đi chơi rồi, chắc chắn ba không có cách nào dán mắt vào chúng ta nữa...”
Mới vừa nói xong, xung quanh Lý Nhất Địch lại xuất hiện chấm đỏ nhỏ đang lắc lư. Yến Đại Bảo vội vàng theo nguồn gốc của chấm đỏ nhỏ nhìn qua, lại thấy Yến Hồi ngồi ở trên tầng hai. Cải Trắng Nhỏ đang ngồi trên đùi ống ta, cầm một cây súng bắn tỉa rất lớn rất dài ở trong lòng, nhắm thẳng cây súng bắn tỉa vào Lý Nhất Địch. Yến Đại Bảo lập tức nhảy lên: “Ba! Ba lại đáng ghét rồi!” Yến Hồi nhìn từ trên lan can xuống, nói: “Không đáng ghét! Ba đang dạy nhóc mập sử dụng súng thể nào!” Ông ta cúi đầu nói với Cải Trắng Nhỏ: “Bóp vào đây, bóp vào cái này...” Lại nói: “Nếu như là nó bắn ra, không liên quan đến ông đây, lại không phải là ông đây bóp cò!”
Yến Đại Bảo trừng mắt, đứng phắt dậy, chạy thẳng lên lâu: “Ba, ba đừng có chạy!” Đợi Yến Đại Bảo đuổi lên trên tầng rồi, chỉ thấy Cải Trắng Nhỏ được cột ở trên ghế trẻ em, đã không thấy Yến Hồi đâu nữa. Yến Đại Bảo không thể bỏ lại Cải Trắng Nhỏ đi đuổi theo Yển Hồi, chỉ có thể bị cô bé xuống, tức muốn chết: “Ba thật là quá đáng, để Cải Trắng Nhỏ ở trên đó còn mình thì chạy mất, tồi tệ! Con xem thường ba!”
Công tước đại nhân vội vàng ôm lấy Cải Trắng Nhỏ, không cho cô bé nhìn thấy một đống vỏ tôm trên bàn, đợi người phục vụ dọn đi rồi mới bế cô bé ngồi xuống. Quả nhiên Cải Trắng Nhỏ đã quên chuyện vừa rồi giận dỗi với ba đòi ăn tôm hùm đất, đã có thể ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm rồi. Cung Ngũ ăn no rồi, chống cằm ở bên cạNHÂNhìn một lúc, cô đột nhiên phát hiện thật ra nhìn hình ảnh chồng chăm con này rất đẹp, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là hai người không cãi nhau, cãi nhau xong lại nhìn anh dù sao cũng sẽ không vừa mắt.
Nghĩ đến lúc đầu cô quen Công tước đại nhân, lúc đó hoàn toàn là bị mê hoặc, bây giờ không vui một cái là chế đủ thứ, hìNHÂNhư hơi có lỗi với anh. “Tiểu Ngũ, ăn cơm xong cậu định làm gì thế?” Yến Đại Bảo hỏi.
Cung Ngũ: “Ăn cơm xong? Tớ cũng không biết. Anh Tiểu Bảo, ăn cơm xong chúng ta có dự định gì không?”
Công tước đại nhân: “Ăn cơm xong chúng ta đưa Cải Trắng Nhỏ đến nhà mới, gạch lát trong sân đã được cày lên rồi, anh đang muốn hỏi Tiểu Ngũ muốn trồng cái gì?”
Cung Ngũ lập tức nhở ra: “Trồng rau và hoa! Một bên trồng rau, một bên trồng hoa! Chúng ta có thể ăn rau sạch, còn có thể thưởng thức hoa tươi xinh đẹp.”
Công tước đại nhân gật đầu: “Được, vậy buổi chiều chúng ta đi qua đó xem xem.”
Yến Đại Bảo lập tức giơ tay: “Tớ cũng muốn đi!”
Yến Đại Bảo cậu đừng đi thì hơn, một nhà ba người chúng tớ hẹn hò, cậu đi làm gì?” Cô nhìn Lý Nhất Địch, nói: “Nếu như cậu đi cùng chúng tớ, anh Lý sẽ đáng thương thế nào? Một người đáng thương, không có ai thương không có ai yêu... thật là thảm!”
Yến Đại Bảo mím môi, cau đôi lông mày nhỏ lại, nhìn về phía Lý Nhất Địch. Lý Nhất Địch cũng đúng lúc nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút đau khổ.
Yến Đại Bảo lập tức cảm thấy mình làm tổn thương trái tim anh Bánh Bao rồi, cô vội vàng nói: “Anh Bánh Bao anh đừng đau lòng, em không đi cùng bọn họ. Buổi chiều chúng ta đi hẹn hò, có được không?”
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Đại Bảo có thể ở nhà nói chuyện với anh Lý.”
Lý Nhất Địch lập tức nhìn Công tước đại nhân bằng ánh mắt hình viên đạn. Ở nhà nói chuyện? Tại sao cậu không nói dẫn Tiểu Ngũ về nhà nói chuyện đi? Không đợi Yến Đại Bảo mở miệng, Lý Nhất Địch lập tức nói: “Được, Đại Bảo, buổi chiều chúng ta về nhà nói chuyện.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Được ạ!” Công tước đại nhân yên tâm rồi.