*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lý Nhất Địch bình tĩnh chỉ huy tài xế xông bên trái vượt bên phải, cuối cùng thuận lợi thoát khỏi hàng xe vây quanh. Yến3 Đại Bảo hỏi: “Làm gì mà lái nhaNHÂNhư vậy? Ba nói phải chú ý an toàn.”
Lý Nhất Địch cười nói: “Anh bảo tài xế 2lái chậm một chút.” Anh ta kéo dây an toàn phía sau thắt ngang eo Yến Đại Bảo, “Sau này ngồi ở phía sau cũng phải thắt 5dây an toàn.” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng vâng. Em biết rồi.”
Sau khi tiến vào khu vực Thiết Yến thì xe giảm tốc4 độ. Yến Đại Bảo tự tại ngồi ở phía sau, nói: “Anh Bánh Bao, aNHÂNói xem, nếu chúng ta kết hôn rồi thì có phải cũng có 0thể sinh ra một Cải Trắng Nhỏ không?”
Lý Nhất Địch nghiêng đầu nhìn về phía cô: “Đại Bảo Bảo muốn kết hôn rồi à?” Yến Đại Bảo gật đầu, nói: “Vâng, Tiểu Ngũ cũng sắp kết hôn với anh em, em cũng muốn kết hôn rồi, vậy thì con em sinh ra mới không bé hơn Cải Trắng Nhỏ nhiều.” Nói xong, cô có chút phiền muộn, “Nhưng bây giờ Cải Trắng Nhỏ đã hơn một tuổi rồi, nếu như em kết hôn, lại sinh con... Có phải là con em sẽ nhỏ hơn Cải Trắng Nhỏ rất nhiều không! Làm thế nào đây?” Lý Nhất Địch ôm lấy vai cô ấy, mỉm cười nói: “Đúng là muộn hơn một chút. Phải làm thế nào đây?” Yến Đại Bảo nghiêng đầu nhìn anh ta, tủi thân muốn chết, “Anh Bánh Bao aNHÂNói phải làm thế nào bây giờ?”
Lý Tư Không bám tường, yên lặng phun ba chậu máu. Nếu như đó không phải là anh trai anh ta, anh ta đã đấm cho răng rơi đầy đất rồi.
Ba của hai anh em họ là Lý Tấn Dương, lúc còn trẻ ông ta và Yến Hổi ở Thanh ThàNHÂNổi tiếng ngang nhau, đều là nhân vật phong lưu hơn người. Lý Tấn Dương ổn định sớm hơn Yến Hồi, thành gia lập nghiệp, cũng quy quy củ củ giữ khuôn phép nghiêm túc làm ăn. Đến bây giờ uy phong xây dựng bao năm qua vẫn còn, không ai dám giở trò gì trên đầu ông ta.
Bây giờ hai người con trai của Lý Tấn Dương đang đảm đương công việc làm ăn chính, Lý Tấn Dương thì hoàn toàn không quan tâm, đưa vợ đẹp vào Nam ra Bắc sống cuộc sống du lịch nhàn nhã. Bây giờ hiểm khi trở về Thiết Yến, lần này là Lý Nhất Địch cực kỳ may mắn, Yến Đại Bảo chủ động nói đến chuyện kết hôn, vừa vặn vợ chồng Lý thị cũng ở nhà. Lý Tấn Dương và Mục Hi đều trợn mắt nhìn Yến Đại Bảo ngoan ngoãn như nàng dâu nhỏ, bọn họ đều có chút không thể thích ứng nổi. Mục Hi lo lắng hỏi: “Đại Bảo, có phải là anh Bánh Bao của cháu bắt nạt cháu không? Cháu làm sao thế?” Yến Đại Bảo mở to hai mắt, cố gắng khiến mìNHÂNhìn thật chân thành, cô nghiêm túc nói: “Dì, cháu đã suy nghĩ nghiêm túc rồi, cháu và anh Bánh Bao rất yêu nhau, dì đồng ý gả anh Bánh Bao cho cháu đi!”
Lý Nhất Địch suy nghĩ một chút, nói: “Không nghĩ được cách nào để làm chị em tốt với Cải Trắng Nhỏ, có điều chúng ta có thể nghĩ đến chuyện kết hôn cùng nhau. Đại Bảo Bảo em nói xem, nếu như bây giờ chúng ta cùng kết hôn với Tiểu Ngũ, có phải sẽ rất náo nhiệt không?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu lên nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó cô gật mạnh đầu: “Vâng vâng, anh Bánh Bao, hai chúng ta cũng kết hôn đi! Con không có cách nào làm bạn tốt với Cải Trắng Nhỏ không sao cả, nhưng chúng ta có thể để em gái của Cải Trắng Nhỏ làm bạn tốt với con của chúng ta!” Càng nghĩ cô càng cảm thấy cái ý này quá là tốt.
Lý Nhất Địch lập tức nói: “Vậy thì lần này chúng ta nói với ba mẹ anh một tiếng trước nhé? Hôn nhân đại sự nhất định phải để ba mẹ đồng ý mới được. Thông báo với ba mẹ anh xong rồi lại đi tìm cô Triển và chủ Yến, có được không?” Yến Đại Bảo mím môi, dùng sức gật đầu: “Được!” Cô nắm tay lại, dáng vẻ thể nào cũng phải làm được chuyện lớn này. Lý Nhất Địch đưa Yến Đại Bảo về nhà. Trên đường anh ta dạy Yến Đại Bảo rất nhiều thứ, gặp ba mẹ phải lễ phép, phải ngoan ngoãn, Yến Đại Bảo trịnh trọng gật đầu. Hiểm khi Lý Tư Không bị gọi về nhà, anh ta vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lý Nhất Địch và Yến Đại Bảo đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Đại Bảo rất nghiêm túc, trong tay còn xách rất nhiều đồ bổ như nhân sâm tổ yến vừa mới mua. Nhìn thấy Lý Tư Không, Yến Đại Bảo lập tức cúi người, cong người đúng chuẩn chín mươi độ: “Em chào anh Màn Thầu!”
Lý Tư Không lập tức bị dọa lui về phía sau ba bước, “Làm... làm gì thế hả?!”
Lý Nhất Địch đạp anh ta vào: “Không có mắt nhìn! Không thấy Đại Bảo Bảo đã cúi người rồi à? Có biết đáp lễ không hả?” Anh ta nghiêng đầu cười dịu dàng với Yến Đại Bảo: “Đại Bảo Bảo đừng so đo với anh Màn Thầu của em, đầu óc của nó không được tốt.”