Công Tước

Chương 1300: Hôn nhân đại sự (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ sờ mũi: “Ngày mai mẹ đưa con ra ngoài, có được không? A, ngày mai mẹ phải đi học rồi, sợ là vẫn không có cách nào trông con được...” Cải 3Trắng Nhỏ vẫn nhìn cô, Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn về phía Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, hìNHÂNhư con gái anh có ý kiến với em, mau lớn, mau d2ễ tìNHÂNhân nhỏ của anh đi.”

Công tước đại nhân thở dài, đi qua bế Cải Trắng Nhỏ lên: “Cải Trắng Nhỏ không vui rồi à? Xin lỗi bảo bối, lầ5n sau ba mẹ ra ngoài sẽ đưa con đi cùng được không?”

Cải Trắng Nhỏ mếu máo, suýt nữa thì khóc, may mà Cung Ngũ cầm một món đồ chơi đến lú4c trước mặt cô bé, dỗ cho cô bé vui vẻ nên mới quên đi được.

Yến Hồi lạnh lùng nhìn bọn họ, khinh thường: “Không biết xấu hổ! Không có lư0ơng tâm! Thiên địa không... thiên lý không dung! Không có thể diện! Xì! Đồ xấu xí nói dối, lương tâm của mày không biết đau à?”

Triển Tiểu Liên lạnh lùng nói một câu: “Không biết đau thì sao hả? Ông còn bất bình à? Ông nhiều tuổi rồi không muốn đi ra ngoài hoạt động, còn không để cho thaNHÂNiên bọn nó chạy ra ngoài chơi hay sao? Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ đã sắp kết hôn rồi, còn không thể đi ra ngoài à? Đạo lý nhà ai thế hả?”

Yến Hồi tức giận: “Nhóc mập là do ông đây trông!” “Khiến ông trông à?” Triển Tiểu Liên trợn mắt, khinh thường ông ta: “Là ai lén lén lút lút như ăn trộm bể trộm nó khỏi tôi? Tôi đuổi theo sau ông, ông chạy còn nhanh hơn con rùa.” Yến Hồi khinh thường bà: “Đó là thỏ.” Triển Tiểu Liên cười lạnh: “Ông đã từng nghe thấy cuộc chạy đua giữa rùa và thỏ chưa? Ai thắng? Rùa chạy nhanh hơn thỏ, ông không phục thì làm sao?”

Yến Hồi tức giận: “Vậy ông đây cũng không phải là con rùa!”

Triển Tiểu Liên: “Con rùa con rùa, con rùa con!” Yến Hồi: “Bà tám!” Thấy Cải Trắng Nhỏ nhìn qua đây, ông ta nói với nó: “Nhóc mập, mày nhìn cái người phụ nữ này đi, bà ấy mắng người!” Cải Trắng Nhỏ đâu có biết là cái gì. Nghe thấy Yến Hồi nói chuyện, cô bé cười ngây ngô ở trong lòng Công tước đại nhân.

Cung Ngũ đứng ở bên cạnh cải Trắng Nhỏ tiếp tục trêu cô bé, cũng không nhìn qua bên kia, chỉ dựng tai nghe. Đột nhiên cô phát hiện Triển Tiểu Liên y như trẻ con, Yến Hồi càng không vui, bà càng muốn nói. Vốn dĩ Cung Ngũ định một lúc nữa sẽ về, còn chưa mở miệng nói chuyện, Yến Đại Bảo vừa nói chuyện với người khác vừa đi vào, vào nhà là ngẩn ra, bởi vì cô phát hiện cả nhà đều ở đây.

Yến Đại Bảo mỉm cười: “Ba!”

Lý Nhất Địch ở sau lưng im lặng thở dài, đi theo Yến Đại Bảo vào.

Yến Hồi vừa nhìn thấy Lý Nhất Địch là giận dữ: “Mày đến làm gì? Cái thằng này, thiểu đòn đúng không?”

Yến Đại Bảo vội vàng nói: “Ba, ba đừng có hung dữ như vậy chứ.” Cung Ngũ nhân cơ hội nói một câu: “Cái đó... cô Triển, chú Yến, cháu về trước đây...” Còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã bị Yến Đại Bảo kéo lại, Yến Đại Bảo trợn mắt nhìn cô, dùng ánh mắt nói với cô: Tiểu Ngũ đừng đi! Cung Ngũ cau mày: Làm gì thế? Không có chuyện gì của tớ mà, tớ phải về nhà đây! Yến Đại Bảo lắc đầu: Đừng đi, cậu phải giúp tớ! Tớ đã dẫn cả anh Bánh Bao về rồi, cậu không giúp tớ thì tớ làm thế nào đây? Liệu ba có bóp chết anh Bánh Bao thật không? Cung Ngũ thở dài, suy nghĩ một chút, đối diện với ánh mắt đáng thương của Yến Đại Bảo, cam chịu số phận gật đầu: Được rồi! Yến Đại Bảo sợ cô chạy mất, kéo cánh tay Cung Ngũ ngồi xuống, sau đó dịch mông lại gần Yến Hồi, khoác cánh tay ông ta, hỏi: “Ba, con có hai tin tức, một cái là tin tức tốt, một cái là tin tức xấu, ba muốn nghe cái nào trước?” Yến Hồi cảnh giác, nhìn chằm chằm cô: “Yến Đại Bảo, lời này của con là có ý gì? Con làm cái gì rồi? Ông đây không muốn nghe tin tức gì hết!” “Vậy nếu như nhất định phải nghe thì sao? Ba chọn cái nào?”

Yến Hồi nhìn Cung Ngũ ở đối diện, nhìn Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ, lại trừng mắt nhìn Lý Nhất Địch, rồi lại nhìn Triển Tiểu Liên, lòng tràn đầy cảnh giác. Ông ta nhìn chằm chằm Yến Đại Bảo, nói: “Nói tin tức tốt trước.”

Yến Đại Bảo lập tức cười, nói: “Ba, nhà chúng ta sắp song hỷ lâm môn rồi.” Yến Hồi: “Hỷ gì?” Yến Đại Bảo: “Kết hôn ấy!” “Còn gì nữa?” Ông ta hỏi.

Yến Đại Bảo: “Ba, chúc mừng ba, con cũng định kết hôn rồi!”

Yến Hồi lập tức nhảy lên: “Không cho phép! Yến Đại Bảo của ông đây không được kết hôn! Tuyệt đối không được, Yến Đại Bảo của ông đây không được kết hôn với bất cứ ai hết!” “Ba, con còn chưa nói xong mà!” Yến Đại Bảo há hốc mồm, “Ba nên hỏi con kết hôn với ai chứ?” Yến Hồi giơ tay chỉ Lý Nhất Địch, “Ông đây không mù, còn cần phải nói à? Nhất định là cái thằng này, ông đây đã nói là không được rồi!” Ông ta nhìn xung quanh tìm súng, định một phát bắn chết Lý Nhất Địch. Yến Đại Bảo vội vàng ôm lấy ông ta: “Không được, không được! Ba nói chuyện tử tế tí đi!”

Kết quả ông Yến không muốn nói cái gì hết, bây giờ chỉ muốn bắn chết Lý Nhất Địch lừa gạt con gái nhà ông ta, quan tâm gì ba anh ta là ai, muốn cướp Yến Đại Bảo với ông ta là không được. Yến Đại Bảo là ông ta vất vả nuôi lớn, hầu hạ bệ bộ đổ nước tiểu từ bé, ngày nào cũng đút sữa dễ chơi, kiếm tiền sữa cho cô, ông ta tốn nhiều công sức như vậy, bây giờ để cho Lý Nhất Địch được hời à? Tuyệt đối không được!

Yến Đại Bảo nhà ông ta còn là một cô bé ngoan, không thể lấy chồng, tuyệt đối không thể lấy chồng, đó là một chuyện tàn ác vô nhân đạo, tuyệt đối không được!

Cung Ngũ trợn mắt nhìn Yến Đại Bảo: Yến Đại Bảo cậu ngốc à? Lần trước tớ dạy cậu thế nào? Cậu nói thẳng là muốn kết hôn, ba cậu nhất định sẽ bùng nổ. Ông ấy là người cuồng con gái nghìn năm mới gặp đấy! Yến Đại Bảo mím môi, vẻ mặt uất ức, bây giờ không biết làm thế nào nữa. Cô vẫn ôm cánh tay Yến Hồi, xị mặt ra, tủi thân nhìn Yến Hồi: “Ba...”

Yến Hồi trợn mắt, gằn từng chữ một: “Tuyệt đối không cho phép lấy chồng!” Yến Đại Bảo: “Không lấy chồng, chỉ là muốn kết hôn thôi. Dì Mục và chủ Lý đã đồng ý gả anh Bánh Bao cho con rồi. Ba, ba như vậy là không đúng!”

Yến Hồi mặc kệ: “Ông đây không quan tâm, ông đây nói không cho phép lấy chồng là không cho phép lấy chồng!”

Cung Ngũ ở bên cạnh lập tức nói: “Yến Đại Bảo cậu thật là, chú Yên đã nói không cho cậu lấy chồng rồi, sao cậu còn không biết từ bỏ ý định chứ? Chủ Yến còn không phải là vì tốt cho cậu sao? Chú ấy là ba của cậu, làm cái gì cũng là vì tốt cho cậu, nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu lại không nghe, cậu nhìn đi cậu nhìn đi, chủ Yến đau lòng rồi kìa.”

Mọi người đều quay sang nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ tiếp tục nói: “Yến Đại Bảo cậu có lòng chút được không hả? Cậu như vậy chú Yên phải làm thế nào? Cậu nói xem cậu còn trẻ như vậy, vội vàng kết hôn làm gì? Cậu không phải là tớ, tớ có Cải Trắng Nhỏ rồi, không làm sao được...” Công tước đại nhân trừng cô, Cung Ngũ vội vàng nháy mắt với anh, nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía Yến Đại Bảo, nói: “Chẳng lẽ cậu không biết một mình tự do thể nào à? Cậu muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uổng, một mình cậu kiếm được năm trăm tệ cũng không có ai lải nhải với cậu. Yến Đại Bảo cậu nói xem, cuộc sống như vậy có sung sướng không? Cậu muốn ở bên cạnh đàn ông, ăn nhiều anh ta chế cậu béo, ăn ít anh ta chế cậu gầy, cậu nói xem, kết hôn có gì tốt? Nếu như không phải là vì Cải Trắng Nhỏ, tớ sẽ muốn kết hôn à? Đợi đến lúc già rồi, cậu chính là một bà già nhỏ vui vẻ, nhìn người ta con cháu đầy nhà, trên thực tế ngày nào người ta cũng ồn ào, cuộc sống không dễ dàng một chút nào, phải lo củi dầu gạo muối, đến lúc đó muốn ngủ yên một giấc cũng không được. Cậu vui vẻ tìm một viện dưỡng lão, ở đó hưởng thụ cuộc sống tuổi già như thiên đường, cậu nói xem kết hôn có gì tốt?”

Yến Hồi liếc nhìn cô, tại sao càng nghe càng cảm thấy nếu như Yến Đại Bảo không kết hôn, sau này sẽ là một bà lão đáng thương không có ai yêu không có ai thương ngay cả một người cãi nhau cũng không có thể nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.