Công Tước

Chương 1302: Đại bảo kén chồng (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ trợn mắt: “Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, sau khi lớn lên chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, 3cháu không tin trong đó không có một ai có duyên phù hợp với Cải Trắng Nhỏ, cho nên Cải Trắng Nhỏ kết hôn rất bình thườn2g mà. Còn Yến Đại Bảo? Bên cạnh Yến Đại Bảo chỉ có một mình anh Lý Nhất Địch, lại không có ai mà so sánh, làm sao cháu b5iết anh ấy có phải là một nửa của Yến Đại Bảo hay không? Mạo hiểm đánh cược lấy một người đàn ông, không bằng không kết 4hôn, cái này không sai đúng không ạ?”

Huống hồ, người bảo Yến Đại Bảo không được kết hôn không phải là ông ta sa0o? Sao lại đổ lên đầu cô? Nhưng Cung Ngủ không dám nói lời này, cô sợ mìNHÂNói rồi Yến Hồi sẽ bùng nổ.

Lần trước là Công tước đại nhân đến cứu cô, bây giờ cô cảm thấy vẫn là Công tước đại nhân tốt, cô che tai nhìn Yến Hồi, “Chú Yến, làm người phải phục hậu...” “Ông đây có chỗ nào không phúc hậu chứ?” Yến Hồi lại cốc đầu cô, “Chỗ nào không phúc hậu? Bây giờ ông đây đang hỏi mày nguyên nhân, mày thì sao? Mày đang đầu cơ trục lợi, có đúng không? Mày tự nói xem có đúng không?”

Cung Ngũ: “.” Cô liếc ông ta, Yến Hồi trợn mắt: “Mày vẫn không phục đúng không?” “Chú đừng có cốc đầu cháu!” Cung Ngũ vội vàng nói: “Đầu cháu từng làm phẫu thuật, bây giờ cháu vẫn chưa khỏi hẳn, nếu như cốc cháu thàNHÂNgu đi, Cải Trắng Nhỏ sẽ có một người mẹ ngốc!”

“Chú Yến, nói chưa được hai câu đã muốn đáNHÂNgười, chuyện này chắc chắn là không đúng rồi. Bây giờ chúng ta phải bàn bạc về vấn đề chồng tương lai của Yến Đại Bảo, chú Yến chú cảm thấy chúng ta gọi cái kế hoạch này là Đại Bảo kén chồng" thế nào?”

Yến Hồi gật đầu: “Ông đây thấy được!” Cung Ngũ cười: “Cháu cũng cảm thấy được.” Cô nhaNHÂNhẹn lục trong phòng một lần, sau đó lấy giấy bút ra, nằm bò ra viết: Đại Bảo kén chồng.

“Chú Yến, chúng ta phải tìm mấy thí sinh mới được?” Yến Hồi: “Thí... thí sinh?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng ta đều không biết anh Lý có thích hợp với Đại Bảo hay không, chắc chắn không thể nào để anh Lý trực tiếp lấy Đại Bảo của chúng ta về nhà được đúng không ạ? Đại Bảo của chúng ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn là nghiên cứu siNHÂNữa, cháu không tìm được khuyết điểm gì trên người cậu ấy. Chủ Yến chú nói xem, ai xứng với Đại Bảo của chúng ta chứ? Đầu tiên là trình độ học vấn phải tốt hơn nhỉ?”

Cô viết yêu cầu của phía nhà trai lên giấy: Đẹp trai, nghiên cứu sinh, cao một mét tám trở lên, sự nghiệp thành công, có tình yêu, phải yêu thương Đại Bảo... Cô viết một tràng, đưa cho Yến Hồi xem: “Chú Yên chú xem, cháu tạm thời viết những thứ này được không?”

Yển Hồi ghét bỏ: “Bây giờ mày cũng ngu không ít đâu. Mày nói Yến Đại Bảo nên độc thân một mình, Cải Trắng Nhỏ nên kết hôn? Dựa vào cái gì hả? Yến Đại Bảo nhà ông đây có chỗ nào không tốt? Những tên đàn ông thối kia dựa vào cái gì mà không thích Yến Đại Bảo nhà ông đây?”

Cung Ngũ len lén nhìn ông ta một cái: “Người ta cũng chưa nói không thích, dù sao Yến Đại Bảo cũng đẹp như vậy, lại là viên ngọc quý trên tay chủ Yến, cho dù thích người ta cũng tự ti, ai dám đến gần Yến Đại Bảo chứ?”

“Chú Yên ngọc thụ lâm phong phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái như vậy, người bình thường nhìn thấy ba vợ còn đẹp trai hơn mình, ai dám theo đuổi Yến Đại Bảo chứ?”

Lời này khiến Yến Hồi thỏa mãn, ông ta liếc Cung Ngũ một cái: “Coi như mày có mắt nhìn. Vậy mày nói xem, bây giờ phải làm thế nào? Mày hại Yến Đại Bảo không muốn kết hôn nữa, bây giờ phải làm thế nào? Đều là trách nhiệm của mày!”

Cung Ngũ cạn lời. Cô đã từng gặp người bất chấp đạo lí, nhưng chưa từng gặp ai bất chấp đạo lý như vậy. Cô trợn mắt, nhìn Yến Hồi, Yến Hồi hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Không phục à?”

Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không, chú Yên là bề trên, cháu nào dám không phục. Chú Yên nói đều đúng hết. Cháu đang nghĩ cháu phải làm thế nào mới có thể khuyên Yến Đại Bảo tiếp nhận sự thật là kết hôn sẽ tốt hơn thôi. Hôn nhân của chú Yên chính là ví dụ tốt nhất cho Yến Đại Bảo, chú Yến chú nói xem, tình cảm của chú và cô có tốt không?”

Yến Hồi trợn mắt, ngẩng đầu nhìn trời, nghêNHÂNgang kiêu ngạo nói: “... Hừ, cái đó còn cần phải nói à?” “Đúng thế!” Cung Ngũ phụ họa, “Yến Đại Bảo chính là không tìm vật tham chiếu tốt, trước mắt có sẵn như vậy, cậu ấy còn không phát hiện ra. Chủ Yến, chú đừng lo lắng, lát nữa cháu sẽ khuyên cậu ấy xem có thể thay đổi tư tưởng của cậu ấy không. Nhưng mà chú Yên, có một vấn đề!” Yến Hồi trợn mắt: “Vấn đề gì? Nói!”

Cung Ngũ: “Cho dù tư tưởng của Yến Đại Bảo thay đổi rồi, vậy cũng phải có đối tượng kết hôn chứ? Chú nói xem chúng ta đồng tâm hiệp lực thuyết phục được cậu ấy, kết quả không có đối tượng kết hôn, như vậy sao được?”

Yến Hồi há hốc mồm, lắp ba lắp bắp nói: “Vậy... không phải là có thằng nhóc nhà Lý Tấn Dương sao...”

Cung Ngũ nhún vai: “Ồ, chú nói anh Lý Nhất Địch ấy ạ! Anh ấy không được!” Yển Hồi càng há hốc mồm hơn: “Tại sao? Tại sao nó lại không được?” Cung Ngũ thở dài, nói: “Chú Yến, sao chú lại cảm thấy anh Lý được chứ? Chú có chứng cứ gì? Có phải là nhìn thấy anh Lý chăm sóc Yến Đại Bảo tốt không? Chủ Yến, thaNHÂNiên bây giờ không giống các chú trước kia lắm, đàn ông bây giờ muốn theo đuổi phụ nữ, sẽ liều mạng thể hiện mặt tốt, nếu không sẽ không theo đuổi được. Đây là tư tưởng chung của tất cả đàn ông rồi. Trước khi anh Lý chưa kết hôn được, có thể không đối xử tốt với Yến Đại Bảo à?” Yến Hồi giận điên lên: “Nó dám? Ông đây đánh gãy cái chân chó của nó!” Cung Ngũ chặc lưỡi, không tự chủ được giơ tay sờ chân mình, bị mẹ cô đánh vẫn còn đau đây, tại sao phụ huynh đều thích đánh vào chân con thế nhỉ? Là bọn họ sinh ra cũng không thể ngược đãi như vậy được!

Yến Hồi gật đầu: “Ông đây thấy được!” Cung Ngũ cười: “Cháu cũng cảm thấy được.” Cô nhaNHÂNhẹn lục trong phòng một lần, sau đó lấy giấy bút ra, nằm bò ra viết: Đại Bảo kén chồng.

“Chú Yến, chúng ta phải tìm mấy thí sinh mới được?” Yến Hồi: “Thí... thí sinh?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đương nhiên rồi, chúng ta đều không biết anh Lý có thích hợp với Đại Bảo hay không, chắc chắn không thể nào để anh Lý trực tiếp lấy Đại Bảo của chúng ta về nhà được đúng không ạ? Đại Bảo của chúng ta vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, còn là nghiên cứu siNHÂNữa, cháu không tìm được khuyết điểm gì trên người cậu ấy. Chủ Yến chú nói xem, ai xứng với Đại Bảo của chúng ta chứ? Đầu tiên là trình độ học vấn phải tốt hơn nhỉ?”

Cô viết yêu cầu của phía nhà trai lên giấy: Đẹp trai, nghiên cứu sinh, cao một mét tám trở lên, sự nghiệp thành công, có tình yêu, phải yêu thương Đại Bảo... Cô viết một tràng, đưa cho Yến Hồi xem: “Chú Yên chú xem, cháu tạm thời viết những thứ này được không?”

Yến Hồi chậm rãi đọc ra, đọc đến “ca kết”, Cung Ngũ nói xen vào: “Hai chữ này đọc là “ái muội”, tức là không được mập mờ với người phụ nữ khác, cháu viết không rõ, cháu xin lỗi!”

Yến Hồi dạy dỗ: “Lần sau viết chữ nghiêm túc một chút, khó đọc chết đi được!”

Cung Ngủ gật đầu: “Vâng vâng, cháu biết rồi, chú Yên dạy đúng lắm ạ. Trước kia đều là mẹ cháu dạy dỗ cháu, bây giờ mẹ cháu không dạy dỗ nữa là cháu viết không nghiêm túc ngay. Sau này chú Yên phải nhắc nhở cháu nhiều một chút, như vậy cháu mới có thể nghiêm túc hơn. Chú Yến chú xem những nội dung này có được không? Chú nghĩ xem còn có cái gì cần bổ sung nữa không?”

Hai người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, chồng của Yến Đại Bảo, nói gì cũng phải là tốt nhất.

Vạch xong điều kiện rồi, tiếp theo chính là phải tìm kiếm thí sinh, Cung Ngũ chặc lưỡi, nói: “Chú Yến, cái này phải để chủ đích thân ra tay, người cháu quen biết không đủ trình độ, chắc chắn đều không xứng với Yến Đại Bảo, cũng chỉ người như chú mới quen được người đàn ông của nhà nào xứng đổi thôi.” Vì vậy, Yến Hồi anh minh thần vũ mãi đến lúc già rồi, rất lo sợ bắt đầu đi khắp nơi tập hợp xem nhà ai có thaNHÂNiên chất lượng cao chưa lập gia đình. Ông ta còn cầm tờ điều kiện Cung Ngũ đã in ra, dán cái thứ đó lên của nhà người ta, “Giao đàn ông phù hợp với điều kiện trong nhà ra đây cho ông, nếu như dám giấu giếm, ông đây sẽ đánh cả sào huyệt!” Những người không hiểu ra sao cả bị ông Yến liệt kê vào nhà “con rể tương lai” để chọn đối tượng: “...”

Cả đám già trẻ đều ngẩn ra, chuyện gì thế này?

Vật lộn nửa ngày, khó khăn lắm mới hiểu được. Ông Yển của Thanh Thành đang kén rể!

Tâm can bảo bối bị Yến Hồi giấu nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được tung ra rồi, nhất thời, bao nhiều nhà có đàn ông thích hợp đều bắt đầu rục rịch. Nói khó nghe, bám được vào nhà họ Yến thì chẳng khác nào bám được vào ngọn núi vàng to phát sáng, ai không động lòng? Bao nhiêu người vì cái này mà cũng bắt đầu đẩy hết người thích hợp trong nhà họ hàng chi bên ra thử. Đây chính là Yến Hồi của Thanh Thành đó!

Con gái duy nhất của Yến Hồi, đó chính là chủ nhân tương lai lớn nhất của ngọn núi vàng. Yển Hồi cũng đã lớn tuổi rồi, nói không chừng ngày nào đó sẽ không còn nữa. Nếu như thật sự được thiên kim của Yến Hồi chọn trúng, cho dù có bị Yến Hồi làm cho tức giận hai mươi năm, đợi hai mươi năm sau diễu võ giương oai cũng đáng! Tin tức này rất nhanh truyền khắp ba tỉnh bảy mươi hai thành phố, bảo bối Yến Hồi ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ rơi vỡ cuối cùng cũng kén rể rồi. Bao nhiêu nhà bắt đầu chuẩn bị, nghe nói yêu cầu Yến Hồi đưa ra vô cùng hà khắc, nhưng cho dù như vậy, vẫn có thể chọn ra không ít con cháu ưu tú, có một số người cảm thấy gương mặt không đẹp sống mũi không đủ cao, vội vàng đi thẩm mỹ lập tức mũi cao mày kiếm thiếu niên anh tuấn. Vì vậy, hàng xấp thiệp như tuyết rơi từ bốn phương tám hướng bay đến nhà họ Yến, động tĩnh rất lớn, thậm chí kinh động cả cảnh sát: Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ công dân tốt Yến Hồi đã ở ẩn nhiều năm của Thanh Thành sắp tái xuất giang hồ rồi à?

Trăn trở một vòng, thông qua mấy người trung gian gọi điện thoại đến chỗ Tưởng Sinh đã về hưu, ông ta nghe mà không thể tưởng tượng nổi: “Không thể nào! Ông ta bao nhiêu tuổi rồi? Ông ta thật sự muốn làm gì, cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy à? Phía dưới ông ta có bao nhiêu thaNHÂNiên? Ông ta sẽ đích thân ra tay sao?...”

“Ngài Tưởng, biết bây giờ ngài rảnh rỗi, vì duy trì an ninh trật tự cho Thanh Thành, bọn họ cũng không thể không như vậy. Tôi gọi điện làm phiền ngài hỏi ngài Yến một cậu xem rốt cuộc là chuyện gì. Chúng tôi không có mặt mũi lớn như vậy, gọi điện thoại qua chưa chắc người ta đã nghe, nói không chừng sẽ còn rước họa vào thân, chẳng còn cách nào khác mới đến chỗ ngài, mong ngài giúp cho! Tưởng Sinh hiểu ý, buổi tối ông ta gọi điện thoại cho Yến Hồi.

Lúc đó Yến Hồi đang ngồi xổm dưới đất nhìn Cung Ngũ thu thập thiệp. Cô kiểm tra nội dung bên trong, lấy ảnh ra trước, dán vào quyển sổ, sau đó ghi chép thông tin cá nhân như tên họ tuổi tác gia tộc... của người đó vào.

Thiệp vẫn đang không ngừng bay đến, Cung Ngũ bận rộn luôn tay. Yến Hồi chắc chắn sẽ không nhúng tay vào. Ông ta chế những cái thiệp đó bẩn, không muốn sờ, Điện thoại lại vang lên, Cung Ngũ nhìn một cái, nhắc nhở: “Chủ Yến là điện thoại của chủ đang kêu à? Của cháu không để chuông, chắc chắn không phải là của cháu.” Yến Hồi không nhịn được cầm lấy xem một cái, nghe máy: “Có lời mau nói có rắm mau đánh!”

Cung Ngũ vừa bóc thư vừa ghi chép. Mấy ngày nay Công tước đại nhân có thời gian là lại đến giúp một tay, từ đầu đến cuối anh không nói gì cả, không phát biểu một chút kiến nghị nào với chuyện này. Gia tộc bên chỗ Gaddles vẫn có việc làm ăn lớn, phần lớn thời gian anh sẽ chọn giờ cố định liên lạc với bên kia.

Cải Trắng Nhỏ cầm giấy địNHÂNhét vào trong miệng, vừa vặn bị Công tước đại nhân ngăn lại, “Bảo bối, không được! Cái này bẩn lắm, không thể ăn. Chúng ta phải làm người bạn nhỏ thích sạch sẽ!” Anh bể Cải Trắng Nhỏ lên, đưa cô bé đi rửa cái tay bẩn, thuận tiện cho cô bé nghịch nước một lúc.

Sau đó anh lại bể cô bé ra, cô giúp việc đã thu dọn hết những thư đã bóc ra, cầm hai cái hộp đến cho Cung Ngũ đặt thư vào rồi.

“... Ông đây là công dân tốt, họ Tưởng kia nếu ông còn dám ăn nói linh tinh, ông đây sẽ không khách sáo với ông đâu. Có cần ông đây lấy giấy chứng nhận công dân ra cho ông xem không?” Yến Hồi nổi cơn thịNHÂNộ: “Ông đây tìm mấy người đàn ông cho Yến Đại Bảo, làm sao? Ảnh hưởng gì đến ông à?”

Ông ta bực bội cúp điện thoại. Tưởng SiNHÂNhìn điện thoại bị cắt đứt. Cái gì? Tìm đàn ông cho Yến Đại Bảo? Cuối cùng ông ta cũng chịu tìm chồng cho Yến Đại Bảo rồi à?

Bên này Yến Hồi cúp điện thoại, hừ lạnh: “Lại nói ông đây muốn làm người xấu! Hừ! Ông đây không làm người xấu rất nhiều năm rồi!” Chân Yến Hồi âm ấm, ông ta cúi đầu nhìn xuống, nhóc mập đang ngước khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lên nhìn ông ta cười ngây ngô. Yến Hồi mặc dù ghét bỏ, nhưng vẫn bể Cải Trắng Nhỏ lên, “Tắm nhiều vào ngày nào trên người này cũng có mùi, mày là trâu à? Hay là dê? Tại sao trên người lại có mùi?” Công tước đại nhân tức chết, lạnh mặt đi qua: “Cải Trắng Nhỏ đến chỗ ba nào, ba không chế mùi sữa thơm trên người con, ba cảm thấy rất thơm!” Yến Hồi không định đưa cho anh: “Thơm thì mày đi mà uống nhiều sữa vào! Người nó thơm cũng không cho mày ngửi.”

Cung Ngũ vội vàng gọi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, cái này chắc quá, em không kéo ra được, anh giúp em với! Cải Trắng Nhỏ, phải chung sống hòa thuận với ông nội nha!” Cải Trắng Nhỏ ở trong lòng Yến Hồi toét miệng cười với Cung Ngũ. Nụ cười của trẻ con thật sự quá ngây thơ đáng yêu, cho dù ai nhìn cũng sẽ bị mềm lòng. Công tước đại nhân mở phong thư ra, suýt nữa tim bắn ra ngoài, anh đưa ảnh cho Cung Ngũ.

Cung Ngũ: “...”

Ảnh là Lý Nhất Địch, bên trong thiệp miêu tả kỹ càng tỉ mỉ thông tin cuộc sống, sở thích, trình độ học vấn, cùng với các loại ngôn ngữ và tên đủ loại võ thuật, tài sản... của Lý Nhất Địch.

Cung Ngũ mím môi, nhìn Yến Hồi một cái, sau đó dán ảnh của Lý Nhất Địch lên, lại ghi chép cặn kẽ thông tin cá nhân của Lý Nhất Địch, viết một trang chưa đủ, còn lật sang trang nữa. Công tước đại nhân thở dài, những chuyện này đều là làm giấu Yến Đại Bảo và Triển Tiểu Liên. Lần nào anh cũng phải xuống tầng hầm mới tìm được Cung Ngũ và Cải Trắng Nhỏ. Hôm qua Yến Đại Bảo còn hỏi anh, tại sao mấy ngày nay Tiểu Ngũ cứ lén lén lút lút, anh cũng không biết trả lời thể nào nữa.

“Hôm qua Đại Bảo lại hỏi.” Công tước đại nhân nói.

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em biết rồi, không sao. Anh cứ nói không biết là được, không sao.”

Công tước đại nhân nhìn Yến Hồi một cái, lại nói: “Thật sự phải cần nhiều người như vậy à?”

Cung Ngũ: “Không so sánh một chút, chủ Yến sẽ không biết anh Lý xuất sắc thế nào. Nếu không, cho dù sau này Yến Đại Bảo kết hôn rồi, cũng vẫn có phiền phức. Chủ Yến nhất định sẽ ẩm ĩ khiến vợ chồng bọn họ không ai được yên.”

Công tước đại nhân: “Càng ngày anh càng cảm thấy Tiểu Ngũ nhà chúng ta là một cô gái cực kỳ thông minh rồi.” “Không phải cô gái!” Cung Ngũ thuận miệng nói: “Em đã sinh Cải Trắng Nhỏ rồi, bây giờ em là phụ nữ!” Công tước đại nhân lại cười, dịu dàng như muốn hòa tan tất cả trước mắt, “Ở trong lòng anh, Tiểu Ngũ vĩnh viễn là dáng vẻ lúc mười tám tuổi. Thanh xuân, xinh đẹp, dũng cảm, lại đặc biệt.” Cung Ngũ được anh khen có chút ngượng ngùng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Thật sao?” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, thật. Ở trong lòng anh, Tiểu Ngũ vẫn luôn là như vậy, là bông hoa xinh đẹp nhất trong ngày xuân, không bao giờ lụi tàn trong trái tim anh!” Cung Ngũ thấy Yến Hồi và Cải Trắng Nhỏ đang mải chơi không để ý bên này, cô lén lút ngoắc tay gọi Công tước đại nhân lại gần rồi chu mỏ hôn lên môi anh. Cô nói: “Anh Tiểu Bảo, ở trong lòng em, anh là cây tùng mạnh mẽ.” Sau đó cô nhướng mày với anh, nhấn mạnh: “Vô cùng mạnh mẽ! Sum suê thẳng tắp!”

Nghe xong câu này, không hiểu sao Công tước đại nhân lại cảm thấy lời cô nói hơi bị biến chất. ANHÂNhịn rất lâu mới miễn cưỡng đáp một tiếng: “Ừ.” Cung Ngũ lập tức cười nghiêng cười ngả, “Anh Tiểu Bảo... ha ha ha...” Yến Hồi và Cải Trắng Nhỏ cùng nhau nhìn qua đây, trừng Cung Ngũ, đang yên đang lành cười cái gì? Công tước đại nhân thở dài, tiếp tục bóc thư giúp cô, “Đúng rồi Tiểu Ngũ, chuyện người bạn học kia của em.”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Đoàn Tiêu ạ? Đúng rồi, người đó nói thế nào? Có phải là tên lừa đảo không? Em tìm anh ta là để anh ta tìm cửa hàng giúp Đoàn Tiêu, sao anh ta lại đưa chú Đoàn đến Hoàng Triều rồi? Mặc dù Hoàng Triều cũng rất tốt, có điều em cảm thấy mình làm ông chủ hìNHÂNhư còn tốt hơn!”

Công tước đại nhân cười: “Vấn đề này không lớn, nhất định là bọn họ đã cân nhắc kĩ rồi mới đồng ý, nếu không ba người bạn học kia của em cũng sẽ không vui vẻ như vậy, còn để ý đánh giá của người khác nữa. Em nói đúng không?”

Cung Ngũ bĩu môi, sau đó gật đầu: “Vậy bây giờ thế nào?” “Người lần trước không phải là tên lừa đảo, anh ta đúng là nhân viên quy hoạch mặt tiền cửa hàng thực phẩm, tuy nhiên anh ta cũng thêm công việc khác. Anh hỏi anh ta, anh ta nói là có một lần bạn anh ta giới thiệu một người là giám đốc bộ phận phát triển, đang suy nghĩ nhập thêm sản phẩm mới, anh ta thuận miệng nhắc đến tôm hùm đất. Sau đó anh ta đã giới thiệu mấy cửa hàng trong đó có cửa hàng nhà bạn học em, không ngờ cuối cùng thật sự chọn trúng nhà bọn họ. Thật ra thì một cái cửa hàng nhỏ như vậy, một tháng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Ba của bạn học em vào Hoàng Triều là một cơ hội vô cùng tốt! Còn cái cửa hàng đó vẫn có bạn học em đấy thôi, chắc vấn đề sẽ không lớn. ANHÂNói với anh ta là em không hài lòng, anh ta đồng ý lần sau sẽ làm đến cùng. Tuy nhiên, chuyện ba của bạn học em vào Hoàng Triều anh ta không quản được, anh ta chỉ là người giới thiệu mà thôi.”

Cung Ngũ gật đầu: “Em biết rồi, chỉ cần người kia nói lời giữ lời là được, cái khác không sao.”

Cô bĩu môi: “Hy vọng có thể trả lại tám mươi nghìn tệ của Đoàn Tiêu cho cậu ấy, vốn dĩ không có tiền, còn muốn có thể diện. Nếu như em trả lại chắc chắn cậu ấy cũng khó chịu, nhưng nhận thì em lại khó chịu, chỉ có thể như bây giờ thôi.”

Công tước đại nhân cười gật đầu: “Ừ. Đúng là như vậy, anh cảm thấy cái ý này của Tiểu Ngũ rất hay. Mặc dù không trực tiếp trả lại tiền cho cậu ta, nhưng giá trị tiềm ẩn bên trong vô cùng lớn. Dù sao, tiền lương ở Hoàng Triều của ba bạn học em cũng rất cao, không phải lần trước anh Lý đã nói rồi sao? Tiền lương một tháng bên đó ít nhất không thấp hơn năm mươi nghìn tệ, như vậy hai tháng thôi là đủ tiền rồi. Không có Tiểu Ngũ bọn họ cũng không có cơ hội này đúng không? Đây chính là giá trị tiềm ẩn Tiểu Ngũ mang đến cho bọn họ, đã vượt xa tám mươi tám nghìn tệ kia rất nhiều rồi, Tiểu Ngũ cảm thấy đúng không?”

Cung Ngũ: “Nói cũng đúng. Lần sau, em sẽ đến nhà Đoàn tiêu vào ngày chủ Đoàn nghỉ, như vậy em sẽ qua ăn no tôm hùm đất. Tôm hùm đất ở Hoàng Triều vừa đắt vừa ít, ăn ở bên ngoài vẫn hơn.” Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Được, đến lúc đó anh đưa Tiểu Ngũ qua đó, thuận tiện đưa cả Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta đi cùng luôn.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được ạ, không vấn đề.”. Cải Trắng Nhỏ đứng ở trước mặt Yến Hồi, cầm một miếng trái cây nhét vào trong miệng, phùng má lên ăn, nước miếng không ngừng chảy xuống. Yến Hồi ghét bỏ nhăn mặt lại, liều mạng lấy khăn và giấy lau nước miếng cho cô bé. Cải Trắng Nhỏ đâu có quan tâm những thứ này, vẫn ăn vô cùng phấn khởi.

“Chú Yên, hôm nay thống kê đến đây đã, cháu mỏi hết cả tay rồi, ngày mai tiếp tục nhé!” Cung Ngũ đứng lên lắc lắc cánh tay, nói: “Làm việc thật là mệt. Có điều vì Yến Đại Bảo, cái gì cũng đáng hết! Đúng không anh Tiểu Bảo?”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Đúng.” “Cải Trắng Nhỏ, chúng ta đi lên thôi.” Cung Ngũ vặn eo, “Đến giờ ăn tối rồi!”

Lên trên, Yến Đại Bảo đang bế dưa hấu ăn, thấy đoàn người bọn họ đi ra, lập tức cảm thấy mình bị ghẻ lạnh. Cô nhảy lên, “Tiểu Ngũ, tại sao mọi người đi với nhau mà không gọi tớ? Tớ và cậu không phải là bạn tốt à? Chúng ta không phải là người một nhà à? Tớ đau lòng rồi!”

Cung Ngũ vội vàng đi đến khoác vai Yến Đại Bảo, hạ thấp giọng nói: “Tớ đang làm gì chẳng lẽ cậu không biết sao? Tất cả những gì tớ đang làm bây giờ đều là vì cậu và ai kia. Hiểu rồi chứ? Đừng có quấy rối, ngộ nhỡ làm hỏng kế hoạch thì xong đời! Giả vờ giận dỗi chút là được rồi!”

Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thế, gật đầu ngay: “Được!” Cô nhảy ra, chỉ Cung Ngũ, lớn tiếng nói: “Tiểu Ngũ, có phải cậu không coi tớ là bạn tốt nữa không?” Cung Ngũ lớn tiếng trả lời: “Đâu có? Tớ đưa Cải Trắng Nhỏ đi tham quan tầng hầm, chúng ta là bạn tốt một trăm năm không đổi, cậu hiểu chưa?”

Yến Đại Bảo suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Được rồi! Ăn dưa hấu đi!”

Công tước đại nhân nhìn một màn này, đột nhiên phát hiện, cô dâu của anh và em gái anh thật sự là người trời sinh thích hợp làm bạn tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.