Công Tước

Chương 1303: Đại bảo kén chồng (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ: “Đoạn đường cũng không xa, anh không cần đưa em về đâu.” Cô vui vẻ vẫy tay, “Mẹ em đã nhắc em rất nhiều lần rồi, nói tr3ước khi kết hôn không được gần gũi anh quá. Em cũng không hiểu mẹ nghĩ gì, dù sao cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa là đến ngày 2em lấy chồng rồi, nghe lời mẹ một chút cũng được, để tránh việc mẹ không nỡ, nhìn thấy em cứ dính lấy anh lại không vừa mắt với 5em.”

Công tước đại nhân vẫn thấy không yên tâm. Trước giờ anh luôn đưa cô về, đột nhiên không đưa liền thấy không ổn. An4h lên xe, nói với Cung Ngũ: “Đến cổng khu anh sẽ xuống xe.”

Cung Ngũ đã cười ngã nhào lên đùi anh, “Anh Tiểu Bảo...”

Cung Ngũ nằm ngửa lên đùi anh, cười nói: “Bà Sandy thật sự tất tốt, nhưng bà ấy quá nghiêm túc. Anh Tiểu Bảo, chẳng lẽ anh không cảm thấy đời người nên có một vài sai sót ngẫu nhiên và ngoài dự đoán thì mới thú vị à? Nếu như cái gì cũng không thay đổi, ngày nào cũng giống như sống trong khuôn khổ, vậy thì sẽ đau khổ lắm!” Công tước đại nhân cụp mắt xuống, nhìn cô đang gối đầu lên đùi mình, nói: “Ừm, đời người nên có một vài sai sót ngẫu nhiên và những chuyện ngoài ý muốn thì mới thú vị.” Trong mắt anh mang theo ý cười dịu dàng, giơ tay vuốt má cô, “Cuộc đời anh vì có Tiểu Ngũ cho nên mới thú vị.”

Cung Ngũ ngẩn ra, sau đó cô nắm chặt tay Công tước đại nhân, nở một nụ cười rạng rỡ, nói: “Cuộc đời em vì gặp được anh Tiểu Bảo nên mới càng trở nên tươi đẹp hơn. Nếu như em không quen biết anh Tiểu Bảo, nói không chừng bây giờ em đã là một bà mẹ đã kết hôn không đứng đắn rồi. Có lẽ sẽ không quá xấu, nhưng em biết, không có anh Tiểu Bảo, em nhất định sẽ không thể trở nên tốt hơn.”

Dừng một chút, cô lại bổ sung: “Nhất định không thể tốt như bây giờ!”

Ánh mắt Công tước đại nhân trở nên dịu dàng, “Không, Tiểu Ngũ không có anh cũng có thể rất tốt, nhưng anh không có Tiểu Ngũ thì sẽ sống như một cái máy, hằng ngày làm những việc lặp đi lặp lại, cuộc đời không có chút thú vị, mới mẻ hay mong đợi gì cả. Anh sống chỉ là vì gia tộc Edward mà thôi.”

Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô, nói: “Cảm ơn số phận đã cho chúng ta gặp nhau, để cuộc đời anh gặp được một Tiểu Ngũ độc nhất vô nhị, để anh tin rằng tất cả những gì anh phải chịu trong hơn hai mươi năm qua đều là để gặp em.”

Cung Ngũ liền cảm thấy sống mũi mình cay cay. Cô muốn khóc nhưng lại cảm thấy nếu bật khóc sẽ có chút kỳ cục, cho nên có nằm lên đùi anh, sau đó giơ tay ra với anh. Công tước đại nhân hơi cúi đầu xuống, cổ ôm lấy cổ anh, lập tức được anh ôm vào trong lòng.

“Anh Tiểu Bảo, sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa. Em đã suy nghĩ thông suốt rồi, anh bị bệnh chưa khỏi cũng không sao, đợi đến lúc anh tiếp tục dùng thuốc, em sẽ cùng Cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh anh. Em không tin có em và Cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh, anh còn dám không nhanh tỉnh dậy...” Tay Công tước đại nhân bám chặt lấy lưng cô, chậm rãi nhắm mắt lại không nói gì.

Cô lại nói: “Anh Tiểu Bảo, sau khi anh khỏe lại rồi không được phép bị bệNHÂNữa, có biết không? Bị bệnh thì không thể trách anh, không phải là lỗi của anh, nhưng nếu như anh không biết yêu quý cơ thể của mình, đến lúc bị bệnh em sẽ không vui...”

“Ừ! ANHÂNhớ rồi!”

“Haiz, chuyện này không được nói với mẹ em, có biết không?” Cô lại nhắc nhở, “Bất cứ lúc nào cũng không được nói ra! Thật ra mẹ em rất dễ mềm lòng, anh xem Bộ Sinh không biết xấu hổ lại mạnh mẽ như vậy, nhưng chỉ cần anh ta giả vờ đáng thương, mẹ em sẽ mềm lòng. Nếu dùng tiền đập bà ấy, bà ấy càng dễ mềm lòng hơn. Những mẹ em đối với em thì khác, em là một tay mẹ em nuôi lớn, tất cả những suy nghĩ của mẹ em chắc chắn đều là vì em. Nếu như để cho mẹ biết em gả cho một người đàn ông bị bệNHÂNặng thì có đánh chết mẹ em cũng không đồng ý. Bà ấy sợ nhất là đến lúc đó em sẽ mang thêm người về nhà còn ly hôn nữa. Đó là tình cảnh của bà ấy năm đó, bà ấy luôn canh cánh trong lòng. Anh Tiểu Bảo, mặc dù em nói xấu mẹ em với anh, nhưng anh không thể trách mẹ em, cũng không thể cán bà ấy được. Bà ấy là một người làm mẹ, em có thể hiểu được tâm trạng của một người làm mẹ, giống như, nếu sau này một ngày có một người mang bệnh di truyền trong người, lại còn giấu Cải Trắng Nhỏ lừa gạt nó, em nhất định không nhịn được muốn tự tay cắt lưỡi tên đó...”

Công tước đại nhân: “Anh hiểu, anh không có quyền trách cô Nhạc, anh cảm ơn vì năm đó cô đã lựa chọn sinh em ra, cũng cảm ơn cô đã nuôi em lớn như vậy, để anh gặp được em. Anh hiểu tâm lý của tất cả những người mẹ trong thiên hạ, vì anh biết mẹ anh cũng có thể vì anh mà bất chấp mọi thứ.”

Cung Ngũ không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Vậy chúng ta nói rồi đấy nhé, đợi sau khi kết hôn, chúng ta chính là người một nhà, đến lúc đó, chúng ta không cần lái xe đưa đón mỗi ngày nữa.”

Công tước đại nhân trả lời: “Ừ.”

Cung Ngũ dựa vào lòng anh, chậm rãi nói: “Anh Tiểu Bảo, khi nào anh trở về Gaddles?” Công tước đại nhân: “Anh có thể không trở về đó nữa.”

Cung Ngũ phùng má lên: “Gạt người!”

Công tước đại nhân cười nói: “Anh đã nộp đơn xin từ chức rồi. Gaddles cũng không còn là quốc gia quân chủ chuyên chế nữa, vận mệnh của đất nước không còn nằm trong tay một Quốc vương. Bây giờ ở Gaddles, thật ra Quốc vương chỉ để trang trí, để người dân tín ngưỡng vương thật có chỗ dựa vào mà thôi, người thật sự có quyền là thủ tướng đứng đầu của đảng cầm quyền. Điểm có lợi của nhiều đảng phái chính là giám sát lẫn nhau, cho dù là bên nào cầm quyền thì lúc nào cũng có người giám sát. Đương nhiên, chắc chắn đảng cầm quyền phải có lợi ích, nếu không người ta cũng sẽ không tranh chấp với nhau...”

Anh chậm rãi kể rất nhiều chi tiết và nội tình bên trong, rất nhiều chuyện Cung Ngũ đều không biết. Cung Ngũ yên lặng lắng nghe, đợi aNHÂNói xong, cô mới nói: “Anh Tiểu Bảo, nhưng anh phấn đấu nhiều năm như vậy, rồi lại chắp tay dâng hết cho người khác, không phải rất đáng tiếc sao?”

Công tước đại nhân ôm chặt lấy vai cô, nói: “Không đáng tiếc. Vì anh đã có thứ quan trọng hơn cần phải bảo vệ rồi, còn về Gaddles, cứ giao cho người có thể bảo vệ cho nó đứng ra gánh vác đi.” ANHÂNhìn thẳng vào mắt cô, “Bây giờ anh đã có Tiểu Ngũ và con gái Cải Trắng Nhỏ của chúng ta rồi, anh chưa từng cảm thấy có gì đáng tiếc cả.”

Cung Ngũ ôm eo anh, nói: “Vâng, anh Tiểu Bảo nói rất hay, điều này chứng minh em và Cải Trắng Nhỏ rất quan trọng.” Cô nhoẻn miệng cười: “Em rất vui, vì đối với anh Tiểu Bảo mà nói em còn quan trọng hơn cả Gaddles!”

Công tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Đúng, Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ quan trọng hơn Gaddles.”

Cung Ngũ dựa vào người anh, cọ mặt vào áo anh, nói: “Anh Tiểu Bảo có thể trở về thật là tốt... Em có thể nhớ lại anh Tiểu Bảo thật là tốt...”

Công tước đại nhân hôn lên đỉnh đầu cô một cái, “Ừ.”.

Xe dừng lại ở cổng tiểu khu, Cung Ngũ vội vàng nói với anh, “Anh Tiểu Bảo anh đừng xuống xe, mau đi về đi, em về nhà đấy.” Công tước đại nhân nhìn cô, đèn trong xe hơi tối, ánh mắt anh dưới ánh đèn cực kỳ sâu, anh cười với cô: “Tiểu Ngũ nghỉ ngơi sớm đi, buổi tối đừng ngủ muộn quá.” Cung Ngũ gật đầu đồng ý rồi đẩy cửa xuống xe, cô đứng ở bên ngoài nhìn vào trong, dùng sức vẫy tay với anh: “Bye bye, anh Tiểu Bảo. Anh cũng phải nghỉ ngơi sớm nhé!” Nói xong, cô quay người chạy vào cổng tiểu khu.

Công tước đại nhân nhìn bóng lưng cô, vẫn nhớ một ngày rất nhiều năm về trước, anh cũng đưa cô về tiểu khu cô sống khi đó, cũng nhìn cô chạy đi thế này.

So sánh khi đó với bây giờ, tâm trạng hoàn toàn khác nhau. Tài xế hỏi: “Ngài Edward, cô Ngũ đã đi vào rồi, chắc chỉ dăm ba phút nữa là đến biệt thự, bây giờ ngài đã muốn về chưa?” Công tước đại nhân gật đầu: “Trở về thôi.” Cung Ngủ không cho tài xế đưa vào, sợ mẹ cô nhìn thấy, cô chạy tầm bảy, tám phút đã đến cổng biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.