*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Yến Hồi híp mắt lại, cầm bức ảnh lên xem, nói: “Có khuyết điểm gì không?”
“Khuyết điểm à? Có chứ.” Cung Ngũ nói, “Khuyết đi3ểm của người này chính là trước đây có quá nhiều bạn gái.” Cung Ngũ híp mắt lại nói: “Có lẽ bây giờ người này đã không còn là trai2 tân nữa rồi, trái tim anh ta đã từng bị người phụ nữ khác chạm vào.” Yến Hồi giận dữ: “Không cần!”
Cung Ngũ vội nói: “Đừn5g mà chú Yến! Chúng ta chỉ đang suy đoán tình huống có khả năng xuất hiện, nhưng không thể phủ định toàn bộ được, nói không chừng 4trước đây chỉ là trò trẻ con thì sao? Cháu thấy là điều quan trọng nhất là phải để Yến Đại Bảo gặp một lần. Nếu Yến Đại Bảo thấy t0ốt thì mới là tốt thật sự, Yến Đại Bảo thấy không tốt thì chúng ta có nói tốt đến đâu cũng không có tác dụng gì. Chú Yến thấy sao?”
Yến Hồi nghĩ ngợi một lát, “Vậy được thôi.” Thế là, Yến Đại Bảo bắt đầu đi xem mắt. Cung Ngũ trang điểm cho Yến Đại Bảo thật xinh đẹp, cổ vũ cô: “Yến Đại Bảo cổ lên!” Yến Đại Bảo trịnh trọng mím môi, “Ừm! Tiểu Ngũ cậu đợi tin tốt của tớ nhé!” Chon trước địa điểm gặp mặt, Yến Hồi vác theo một khẩu súng bazooka đi theo Yến Đại Bảo, Đương nhiên, dưới sự đề xuất hết mình của Cung Ngũ, Yến Hổi đá khiêm tốn đi theo sau Yến Đại Bảo, lén lút tìm một góc trốn lại, nhìn chằm chằm từng người đi đến.
Chu Viêm có mặt đúng giờ trước mặt Yến Đại Bảo. Anh ta là một thanh niên trẻ trung thanh lịch, khí chất y hệt như miêu tả, thuộc tuýp nho nhã lịch sự, nhưng có điều so với khí chất, vẻ bề ngoài của anh ta rõ ràng là có vẻ lạnh nhạt. Anh ta đi đến trước mặt Yến Đại Bảo, bờ môi mỏng khẽ mở, đường viền môi hoàn mĩ vị phá vỡ: “Xin hỏi, cô Yến phải không?”
Cô gái trước mặt xinh đẹp y như trong ảnh, có lẽ người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh, ánh mắt sạch sẽ thuần túy, không vướng chút tạp chất nào. Chu Viêm thích con gái thuần túy, đơn thuần, không cần phải tốn tâm tư suy đoán suy nghĩ của đối phương.
Yến Đại Bảo chớp mắt nói: “Tôi tên là Yến Đại Bảo.” “Mời ngồi.” Yến Đại Bảo chỉ vào chỗ ngồi. Chu Viêm đặt đóa hoa hồng đỏ rực vào tay Yến Đại Bảo, động tác của anh ta có chút cứng nhắc, “Đây là quà tặng... cô Yến Đại Bảo.”
“Anh tên là Chu Viêm?” Yến Đại Bảo lấy tài liệu của đối phương ra, nghiêm túc xem thử rồi gập lại, cô nhìn thẳng đối phương: “Tại sao anh lại đi xem mắt? Anh không biết ba tôi hung dữ thế nào hay sao? Anh không sợ ông ấy cắt lưỡi anh à? Đúng rồi có phải anh đã từng yêu rồi đúng không? Người con gái đó có đẹp không? Có thể cho tôi xem ảnh được không?”
Cô hỏi một tràng liền mấy câu hỏi, khiển Chu Viêm cũng nhíu mày lại: “Cô Yến Đại Bảo...”
Yến Đại Bảo hỏi xong, anh ta không trả lời một câu nào, cô bỗng thở dài, chống cằm, nói: “Sao anh không nói gì? Tôi cứ độc thoại mãi mệt lắm đấy. Tiểu Ngũ rất nhiệt tình sắp xếp buổi xem mắt cho tôi, anh không nhiệt tình như vậy, có phải anh vẫn còn yêu bạn gái cũ hay không? Nếu đã vậy thì sao còn đi xem mắt làm gì? Anh như vậy làm tôi đau lòng lắm đấy.”
Yến Đại Bảo nói liền một tràng rất nhiều, sau đó Chu Viêm mới có cơ hội nói: “Cô Yến, tôi tự giới thiệu bản thân trước đã, tôi tên Chu Viêm, tôi lớn hơn cô ba tuổi, hiện đã chính thức tiếp nhận công việc làm ăn của gia tộc. Trước đây đúng là tôi đã từng yêu, nhưng đó đều là những chuyện của thời trẻ tuổi nông nổi, đối phương hiện cũng đã có đối tượng kết hôn rồi, còn tôi đang cố gắng tìm kiếm, nếu không cũng sẽ không ngồi trước mặt cổ Yến như thế này.”
Chu Viêm khó khăn lắm mới giành được quyền nói, sợ lại bị Yến Đại Bảo cướp mất, nên giới thiệu bản thân liền một mạch. Sau đó, anh ta nhìn Yến Đại Bảo nói: “Cô Yến có suy nghĩ gì không?”
Yến Đại Bảo bĩu môi, gõ ngón tay xuống mặt bàn, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Anh ở Vân Thành à? Vậy nếu anh gả cho tôi rồi, liệu ba mẹ anh có nhớ anh, ngày nào cũng gọi điện cho anh bảo anh về nhà không?”
Chu Viêm kinh hãi ngước mắt lên, đôi mắt đen thâm thúy tràn ngập sự ngạc nhiên không hợp với biểu cảm của anh ta, “Xin lỗi, tôi không hiểu...”