*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Công tước đại nhân một tay bế Cải Trắng Nhỏ, một tay kéo tay Cung Ngũ, ngẩng đầu lên nhìn dòng người đang bận rộn chuyển đồ ra ngoài, một lúc 3sau vẫn chưa thốt lên được thành lời. Cung Ngũ lo lắng: “Anh Tiểu Bảo?” Công tước đại nhân cười với cô, “Không sao, Chú Yến ở đây rồi Đại Bảo2 sẽ không có chuyện gì đâu.” Cung Ngũ: “Em không lo cho Yến Đại Bảo và Chú Yến, em đang lo cho đối tượng xem mắt của Yến Đại Bảo.”
Cổ5ng tước đại nhân: “...”
Bên này còn chưa dứt lời, bên kia bỗng nhiên có một người nhảy ào ra, xông về phía cô: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ n4gẩng đầu lên liền nhìn thấy Yến Đại Bảo xông về phía cô, ấm ức nói: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ vội vàng ôm lấy cô, “Yến Đại Bảo, cậu sao th0ế này?” Yến Đại Bảo ấm ức lau nước mắt: “Ba tớ đánh người ta chạy mất rồi! Sau này tớ không bao giờ cùng đi xem mắt với ba tớ nữa.”
Cung Ngũ khó khăn hỏi: “Tại sao ba cậu lại đánh người ta chạy mất?”
Yến Đại Bảo bĩu môi nói: “Vốn dĩ đang nói chuyện tử tế, sau đó không biết tại sao ba tớ đột nhiên chạy ra rồi đánh người ta chạy mất.” Cô chỉ tay vào phòng, nói: “Hai người nhìn xem, khiến cho căn phòng thành ra thế kia!”
Cô tức giận nói: “Ba tớ chạy rồi, vừa rồi tớ không đuổi được ông ấy. Bây giờ phải làm thế nào?” Cung Ngũ híp mắt lại đáp: “Làm thế nào? Còn làm thế nào được nữa? Chắc chắn là đền tiền thôi.”
Cô thở dài, nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh đi đàm phán giá cả đi...” Nghĩ lại thấy không yên tâm, anh đi đàm phán mà bị người ta đánh thì làm thế nào? “Thôi, để em đi.”
Cô đưa Cải Trắng Nhỏ cho Yến Đại Bảo: “Đợi đấy, tớ đi hỏi xem phải đền bao nhiêu tiền.” Yến Đại Bảo vội nói: “Tớ đi cùng cậu.”
Công tước đại nhân cũng không biết phải nói gì, đưa chiếc túi trong tay cho Cung Ngũ: “Để anh đi xem sao.” Nếu không còn tưởng là không ai quản chuyện này, Công tước đại nhân không hề hi vọng đến lúc đó bỗng nhiên có cảnh sát bỗng nhiên tìm đến tận nhà, nói Chú Yến gây rối loạn trật tự trị an, gây chuyện rồi bỏ chạy, nếu không thì cũng là gây rối loạn trật tự công cộng gì đó.
Công tước đại nhân đi một lúc sau đó quay lại nói một câu: “Tám nghìn.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Tám nghìn? Sao lại đắt thế?” Công tước đại nhân: “Trong ngoài đều phải sửa, cũng tầm giá đó. Chúng ta đi thôi.” Yến Hồi lạnh mặt lại: “Sao phải đưa tiền, ông đây chưa bao giờ phải đền tiền cả!” Đương nhiên ông ta chưa bao giờ phải đền tiền cả, vì trước giờ người đi theo sau dọn rác cho ông ta đều là Triển Tiểu Liên. Ông ta ở bên ngoài phá hoại thứ gì xong ai dám đòi tiền ông ta chứ? Yến Đại Bảo cũng lạnh mặt lại, suốt đường đi không nói năng gì với Yến Hồi. Yến Hồi đi theo sau cô luôn miệng gọi: “Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo! Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo? Yến Đại Bảo...”
Yến Đại Bảo ôm cánh tay, mím chặt môi, trợn tròn mắt, nhìn về phía trước kiên quyết không nói gì. Cung Ngũ dẫn Cải Trắng Nhỏ và Công tước đại nhân vào một chiếc xe khác, cách trước sau đều có thể nghe thấy tiếng Yến Hồi hét gọi Yến Đại Bảo.
Cung Ngũ thở dài: “Yến Đại Bảo đáng thương quá, đối tượng xem mắt đầu tiên không biết vì nguyên nhân gì đã bị Chú Yến phá hỏng rồi, còn không biết người ra sao nữa.”
Cô lại đưa đồ cho Công tước đại nhân, thể là Công tước đại nhân đứng tại chỗ, không biết tại sao mình lại khiến cho Tiểu Ngũ có ấn tượng như kẻ ngốc, nếu không sao cô lại không yên tâm để anh đi đàm phán giá cả chứ?
Anh nghiêng đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ trong lòng. Vừa rồi suốt đường đi cô bé chỉ chuyên tâm gặm miếng dưa chuột bằng mấy chiếc răng nhỏ xíu của mình, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu khiển Công tước đại nhân nhìn mãi cũng không chán.
Anh lau nước miếng cho cô bé, đang định nói thì bỗng nhiên phía sau có hai bàn tay vươn ra giành lấy Cải Trắng Nhỏ trong lòng Công tước đại nhân. Sau đó Công tước đại nhân nhìn thấy Yến Hổi bể Cải Trắng Nhỏ, tỏ vẻ chán ghét nói: “Ăn cái gì thế này? Thử quả rẻ tiền thế này mà cũng ăn? Chỉ ăn dưa chuột thôi à?”
Cải Trắng Nhỏ mặc kệ, lại tiếp tục gặm dưa chuột. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chạy đi nghe ngóng chuyện bồi thường, kết quả người ta vừa nhìn thấy là hai cô gái trẻ thì hoàn toàn không thèm để ý đến, họ còn đang chuyển bàn ghế và đồ đạc ra ngoài. Cung Ngũ đuổi theo sau một người được gọi là giám đốc hỏi: “Đền đồ đạc hết bao nhiêu tiền? Anh nói gì đi chứ...” “Đi đi đi... không thấy chúng tôi đang bận à? Hai người đẹp, các cô đừng chạy lung tung nữa được không?” Yến Đại Bảo đang định nổi giận thì Cung Ngũ đã kéo tay Yến Đại Bảo lại nói: “Các người không cần bồi thường à? Cứ nói với tôi bao nhiêu tiền...”
Cuối cùng, Cung Ngũ kéo Yến Đại Bảo đi, sau khi về nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, họ không cần bồi thường, chúng ta đi thôi.” Yến Hồi ngửa đầu nhìn trời, Cải Trắng Nhỏ ở trong lòng cũng bắt chước ông nội ngửa đầu lên nhìn trời, tuy nhiên chẳng nhìn thấy gì cả.
Công tước đại nhân đi một lúc sau đó quay lại nói một câu: “Tám nghìn.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Tám nghìn? Sao lại đắt thế?” Công tước đại nhân: “Trong ngoài đều phải sửa, cũng tầm giá đó. Chúng ta đi thôi.” Yến Hồi lạnh mặt lại: “Sao phải đưa tiền, ông đây chưa bao giờ phải đền tiền cả!” Đương nhiên ông ta chưa bao giờ phải đền tiền cả, vì trước giờ người đi theo sau dọn rác cho ông ta đều là Triển Tiểu Liên. Ông ta ở bên ngoài phá hoại thứ gì xong ai dám đòi tiền ông ta chứ? Yến Đại Bảo cũng lạnh mặt lại, suốt đường đi không nói năng gì với Yến Hồi. Yến Hồi đi theo sau cô luôn miệng gọi: “Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo! Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo? Yến Đại Bảo...”
Yến Đại Bảo ôm cánh tay, mím chặt môi, trợn tròn mắt, nhìn về phía trước kiên quyết không nói gì. Cung Ngũ dẫn Cải Trắng Nhỏ và Công tước đại nhân vào một chiếc xe khác, cách trước sau đều có thể nghe thấy tiếng Yến Hồi hét gọi Yến Đại Bảo.
Cung Ngũ thở dài: “Yến Đại Bảo đáng thương quá, đối tượng xem mắt đầu tiên không biết vì nguyên nhân gì đã bị Chú Yến phá hỏng rồi, còn không biết người ra sao nữa.”
Công tước đại nhân: “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu, nếu như có chuYến Đại Bảo sẽ rất lo lắng.”
Đôi chân nhỏ mũm mĩm như bắp sen của Cải Trắng Nhỏ đang thoải mái đá trong không trung, Cung Ngũ nhìn thấy cô nhóc ngồi trên ghế trẻ em, bỗng nhiên nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói xem Cải Trắng Nhỏ nhà mình sau này sẽ kết hôn với một người đàn ông như thế nào?”.
Công tước đại nhân chợt quay đầu sang nói: “Bây giờ nghĩ đến thì còn quá sớm, chúng ta đừng nghĩ đến những chuyện đau đầu vội.”
Cung Ngũ cẩn thận nhào đến phía trước mặt anh hỏi: “Anh Tiểu Bảo nói xem, thực ra vừa rồi tâm lý của anh giống như tâm trạng của Chú Yến khi nghe nói Yến Đại Bảo sắp phải lấy chồng đúng không? Có phải là rất tức giận không?”
Công tước đại nhân mím chặt môi không nói lời nào, vờ như không nghe thấy lời nói vừa rồi của Cung Ngũ.
Cung Ngũ bật cười khanh khách, nghiêng đầu nhìn gương mặt mũm mĩm của Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, hình như mẹ nhìn thấy dáng vẻ sau này con không lấy được chồng rồi, làm sao đây? Con sẽ phải trải qua chuyện giống như cô con bây giờ, ha ha ha ha ha...
Công tước đại nhân câm nín. Cải Trắng Nhỏ vẫn đang gặm miếng dưa chuột bằng mấy chiếc răng bé tí xíu của mình, không hề quan tâm mẹ đang nói chuyện gì. Xe dừng lại, Công tước đại nhân xuống xe trước, vòng sang bên kia bể Cải Trắng Nhỏ xuống. Yến Đại Bảo cũng xuống xe cùng với Yến Hồi, Yến Hồi đi theo sau Yến Đại Bảo lẩm bẩm: “Yến Đại Bảo nếu như con còn bơ ông đây thì ông đây sẽ treo cổ tự tử trước cửa phòng con!”
Yến Đại Bảo dừng chân, trừng mắt nhìn ông ta nói: “Ba lại đánh người rồi!” Yến Hồi vừa nghe thấy chuyện này liền tức giận: “Đó là do cái thứ kia tự chuốc đấy chứ! Cho nó được gả đến đây đã là vận may của nó rồi, còn dám mặc cả với Yến Đại Bảo nữa. Ông chỉ có một Yến Đại Bảo thôi, lại còn dám bảo Yến Đại Bảo đến nhà chúng, tuyệt đối không được!”
Cuối cùng Cung Ngũ cũng biết nguyên nhân tại sao Yến Hồi lại đánh người rồi, thì ra là không nỡ để Yến Đại Bảo đi lấy chồng. Nếu vậy thì rắc rối thật rồi, mấy người tốt nhất họ xem đều không ở Thanh Thành. Nhân lúc không ai chú ý đến, Cung Ngũ vội vàng kéo Yến Đại Bảo sang một bên khẽ hỏi: “Cậu có nói với anh Lý là ba cậu không nỡ để cậu làm dâu nhà người ta không?” Yến Đại Bảo: “Tớ không biết! Tớ chưa nói mà.”
Cung Ngũ chép miệng: “Vậy à, vậy tối nay cậu có liên lạc được với anh Bánh Bao của cậu không?”
Yến Đại Bảo: “Được chứ, nhưng mà ba tớ sẽ biết đấy.” Cô mím môi, đảo mắt nói: “Ba sẽ nghe lén điện thoại của tớ đấy.”
Cung Ngũ: “...” Đây là thể loại ba gì thế, còn nghe lén cả điện thoại của Yến Đại Bảo.
“Vậy thì thôi, đừng nên vẽ thêm chuyện nữa. À đúng rồi Yến Đại Bảo, ngày mai sắp xếp cậu đi xem mắt với cậu Ba nhà họ Ân ở Đồng Thành, hình như tên là Ân Thương, cái tên này nghe hay không? Ka ka ka! Người này cực kỳ xinh đẹp.”
Yến Đại Bảo trợn tròn mắt nói: “Đàn ông phải nói là đẹp trai! Giống như anh tớ là cực kỳ đẹp trai ấy!” Cung Ngũ lắc đầu: “Cái tên Ân Thương này phải nói là xinh đẹp, cậu cứ gặp anh ta đi rồi khắc biết.”
Thể là lần xem mắt thứ hai của Yến Đại Bảo đã được đổi địa điểm. Để ngăn không cho Yến Hồi làm nổ tung nhà người ta lên, lần này địa điểm gặp mặt được định tại Hoàng Triều. Chủ ý này là do Công tước đại nhân đưa ra, để tránh đến lúc đó lại phải đền tiền người ngoài, Cung Ngũ cảm thấy chủ ý này vô cùng tuyệt vời. Quả nhiên, lần này khi lén lút đi theo Yến Đại Bảo, Yến Hồi không mang theo bazooka, mà chỉ mang theo súng săn. Yến Đại Bảo vẫn còn nhớ lời Cung Ngũ nói ngày hôm qua, đến khi gặp được Ân Thương, quả nhiên thấy người tên Ân Thương này thực sự rất... xinh đẹp.
Kiểu nam sinh giống như con gái, hơn nữa giọng nói cũng rất dịu dàng, Yến Đại Bảo bất giác tăng thêm cảm giác thương hoa tiếc ngọc với đối phương, “Nếu chúng ta mà kết hôn thì chắc chắn tôi sẽ không bắt nạt anh, cũng sẽ không để ai bắt nạt anh, chắc chắn tôi sẽ bảo vệ anh. Đúng rồi, tôi học các loại võ phòng thân, đối phó với mấy người cũng không thành vấn đề, cho nên sau này anh tuyệt đối không phải lo đâu.”
Ân Thương vừa cao vừa gầy, dáng vẻ như yêu không ra gió được, nhìn như thể chỉ sợ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Vốn đã môi đỏ răng trắng, lại thêm phong cách ăn mặc là kiểu áo dài màu trắng rộng rãi bay phấp phới, nhìn giống như sắp bay lên trời thành tiên đến nơi. Yến Đại Bảo lo lắng nhìn anh ta: “Không phải là anh đang tu tiên giống như trong phim đấy chứ?”. Ấn Thương lấy làm lạ nhìn cô, cúi đầu cười nói: “Đương nhiên là không, thực ra từ nhỏ tôi đã yếu ớt lắm bệnh, rất khó béo, cho nên dáng người mới thể này, nếu không gia tộc của tôi đã không liệt tối vào danh sách liên hồn với cô Yến.” Anh ta cười nói: “Vì từ nhỏ tôi đã yếu ớt, dạ dày cũng kém, ăn cũng không hấp thu được, cho nên quanh năm phải chữa bệnh dạ dày. Nhưng gia tộc vì muốn rèn luyện sức khỏe cho tôi nên vẫn luôn cho học các loại võ đấu vật. Nếu như tôi và cô Yến kết hôn thì việc bảo vệ cô Yến cũng không phải là chuyện gì khó khăn với tôi.” Anh ta bưng cốc lên, động tác cũng mang theo cảm giác phiêu dật tiên khí, động tác uống nước cũng khuynh thành nho nhã tựa cổ nhân, Yến Đại Bảo nhìn mà lác mắt.
Cô nuốt nước bọt hỏi: “Vậy anh có bằng lòng gả đến nhà tôi không?”
Ấn Thương: “Phụt...”