Công Tước

Chương 1314: Xem mắt (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô buồn phiền thở dài không nói gì, rõ ràng là Chú Yến không yên tâm để hai người cô cùng đi xem mắt, nên cứ nhất quyết chọn đ3ịa điểm là Tuyệt Địa. Như vậy tức là xem mắt ngay trong tầm mắt của Lý Nhất Địch, đả kích được Lý Nhất Địch là cái thứ nhất, 2thứ hai có lẽ là để ngăn chặn Yến Đại Bảo bị đối tượng xem mắt ức hiếp.

Cũng không nghĩ lại xem Yến Đại Bảo là người 5gì chứ, sao có thể bị đối tượng xem mắt ức hiếp được chứ?

Cung Ngũ chống cằm nhìn ra bên ngoài, hỏi Yến Đại Bảo: “Lát4 nữa anh Bánh Bao hỏi cậu đi đầu cậu sẽ trả lời thế nào?” Yến Đại Bảo: “Đi xem mắt!” “Vậy nếu anh Lý mà tức giận thì phải làm0 sao?” Cung Ngũ lại hỏi. Yến Đại Bảo: “Tại sao anh Bánh Bao lại tức giận?” Cung Ngũ trợn tròn mắt nhìn cô, Yến Đại Bảo ngây người, bỗng nhiên phản ứng lại: “À! À à! Tớ xem mắt giả vờ thôi!” Yến Đại Bảo lập tức quay sang nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ ơi phải làm sao đây? Chắc chắn anh Bánh Bao sẽ đau lòng lắm!”

Cung Ngũ xua tay: “Sao tớ biết được là phải làm thế nào? Nhìn cậu lần nào cũng vui vẻ hứng khởi như thế, tớ cực kỳ lo lắng anh Lý cuối cùng rồi sẽ bị đá. Đáng lẽ đã nói là cùng đối phó với chú Yến, kết quả bây giờ bị sự vui vẻ nhất thời của cậu làm cho giống như là đi xem mắt thật ấy.”

Cung Ngũ nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Anh Lý, anh bình tĩnh chút nha, kế hoạch của tôi vẫn không khác gì so với ban đầu, có khác cũng chỉ là thái độ của Yến Đại Bảo. Tôi phát hiện cô ấy chỉ cần gặp các anh chàng đẹp trai thì sẽ dán chặt mặt lên người họ không động đậy, thế này là không được, anh phải nhắc nhở cô ấy, nếu không Đại Bảo sẽ chạy theo người khác mất đó...”

Yến Đại Bảo trợn tròn mắt nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ híp mắt: “Là ai đòi đi xem mắt hả? Cậu muốn hại tớ và anh Tiểu Bảo cãi nhau đúng không? Cậu muốn để Cải Trắng Nhỏ biến thành đứa trẻ không có mẹ cậu mới vui đúng không? Cái đồ cô xấu xa này!”

Yến Đại Bảo mặc kệ Cung Ngũ, cô quay sang nói chuyện với Lý Nhất Địch nịnh nọt lấy lòng: “Anh Bánh Bao, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?” Cô ôm lấy cánh tay Lý Nhất Địch nói: “Hai chúng ta bao cả rạp luôn.”

Lý Nhất Địch hằng giọng hỏi: “Đi vào một lát rồi ra ngay chứ?”

Anh ta nhìn đồng hồ, nói: “Ba phút, ba phút sau mà không ra anh sẽ vào trong đó.”

Yến Đại Bảo không biết phải làm sao nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn Lý Nhất Địch, sau đó cất cao giọng nói: “Em đi cùng Tiểu Ngũ đến đây xem mắt!” Cung Ngũ: “Cái gì?” Cô chỉ tay vào Yến Đại Bảo, “Cậu cậu cậu...” Yến Đại Bảo vẫn mặc kệ, ra sức nói: “Em chỉ đến đây cùng Tiểu Ngũ đi xem mắt thôi, anh Bánh Bao đừng giận mà!” “Là em xem mắt hay Tiểu Ngũ xem mắt? Bây giờ anh có thể gọi điện cho Tiểu Bảo hỏi xem cậu ấy có biết Tiểu Ngũ đến đây xem mắt không.” Lý Nhất Địch nói.

Yến Đại Bảo phồng má lên, chớp chớp đôi mắt nhung to ngập nước, nhìn Lý Nhất Địch tỏ vẻ đáng thương, ấm ức nói: “Anh Bánh Bao... em nghe lời Tiểu Ngũ nên mới đến đây...”

Cung Ngũ nôn ra máu. Cái đồ lừa đảo này, cứ vào thời điểm then chốt là hố cô không bàn bạc trước gì cả!

“Anh Lý nghe tôi nói đã, tôi đã chọn tổng cộng năm người, anh là người cuối cùng. Bây giờ là người thứ ba từ dưới lên, gặp xong là hoàn thành nhiệm vụ rồi, Chú Yến sẽ không tìm được cớ để gây rắc rối nữa. Chúng ta phối hợp một chút được không?” Cung Ngũ hỏi, đưa tay chỉ vào bên trong, “Người ở bên trong đó Yến Đại Bảo biết, chính là người anh gặp lần trước, Khanh Thượng Hàng của Tẩy Đường.” Cô liếc nhìn Yến Đại Bảo, Cung Ngũ nhấn mạnh: “Soái ca đẹp trai như thế ngàn năm có một.”

Lý Nhất Địch cứng đờ người, Yến Đại Bảo vội nói: “Chỉ đi gặp một lần thôi mà, xong nhiệm vụ là được, nếu không ba em ngày nào cũng tìm em gây rắc rối. Anh Bánh Bao yên tâm đi, em vào trong đó một lát rồi sẽ ra ngay mà.”

Yến Đại Bảo ủ dột: “Chắc chắn anh Bánh Bao sẽ đau lòng.” Thấy xe đã dừng lại ở cổng Tuyệt Địa, Yến Đại Bảo bỗng giơ tay ra đập một cái, nói: “Tớ biết phải làm thế nào rồi?” Cung Ngũ lấy làm ngạc nhiên vì cô vẫn còn nghĩ ra được ý tưởng: “Cậu nghĩ ra cái gì rồi?”

Yến Đại Bảo: “Lát nữa chúng ta cứ nói là cậu đến đây xem mắt! Tớ chỉ đi cùng cậu thôi!”

“Cút ngay!” Cung Ngũ tức muốn chết: “Nếu anh Tiểu Bảo mà biết thì thế nào cũng tức chết! Tớ kiên quyết không đồng ý! Lời nói dối như vậy mà cậu cũng bịa ra được. Đây là chủ ý tốt của cậu đấy à?” Yến Đại Bảo bĩu môi: “...”

của xe được mở ra, Lý Nhất Địch đứng đó với gương mặt không chút cảm xúc: “Đại Bảo, xuống xe đi.” Biểu cảm đó vừa nhìn qua đã biết là biết gì rồi, Yến Đại Bảo bỗng thấy chột dạ. “Anh Bánh Bao...” Yến Đại Bảo cầm lấy cánh tay anh, Lý Nhất Địch liếc nhìn cô rồi không nói gì. Yến Đại Bảo lắc lư cánh tay anh ta, dè dặt nói: “Anh Bánh Bao anh đừng giận mà.”

“Anh không giận” Lý Nhất Địch nói: “Vị khách Chú Yến nói đã đến rồi, đang ở trong phòng Vip số 7, bây giờ anh đưa em đến đó.”

Yến Đại Bảo trợn tròn mắt nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ híp mắt: “Là ai đòi đi xem mắt hả? Cậu muốn hại tớ và anh Tiểu Bảo cãi nhau đúng không? Cậu muốn để Cải Trắng Nhỏ biến thành đứa trẻ không có mẹ cậu mới vui đúng không? Cái đồ cô xấu xa này!”

Yến Đại Bảo mặc kệ Cung Ngũ, cô quay sang nói chuyện với Lý Nhất Địch nịnh nọt lấy lòng: “Anh Bánh Bao, tối nay chúng ta đi xem phim nhé?” Cô ôm lấy cánh tay Lý Nhất Địch nói: “Hai chúng ta bao cả rạp luôn.”

Lý Nhất Địch hằng giọng hỏi: “Đi vào một lát rồi ra ngay chứ?”

Anh ta nhìn đồng hồ, nói: “Ba phút, ba phút sau mà không ra anh sẽ vào trong đó.”

Yến Đại Bảo ngây người: “Ba phút chỉ chào hỏi thôi cũng không xong ấy!”

“Em còn muốn chào hỏi nữa cơ à?” Lý Nhất Địch cau mày. Yến Đại Bảo lập tức ngậm miệng.

Cung Ngũ ở bên cạnh bịt miệng, đáng đời Yến Đại Bảo, ai bảo cậu đi hố người khác.

Cô liếc nhìn Yến Đại Bảo, đi tới giúp đỡ: “Anh Lý, tôi sẽ vào trong đó cùng Yến Đại Bảo, có lẽ là chỉ nói chuyện qua loa cho có lệ, chỉ khoảng chừng mười phút thôi, anh thấy sao? Đến lúc đó tôi sẽ cố gắng hết sức để chống đỡ, nói chuyện vài câu với anh ta.”

Yến Đại Bảo vội gật đầu: “Đúng rồi, anh Bánh Bao, Tiểu Ngũ sẽ giúp em mà!”

Lý Nhất Địch liếc nhìn Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo vội bịt miệng lại không nói gì nữa. Cuối cùng Lý Nhất Địch cũng đồng ý, đưa hai cô đến trước căn phòng đã đặt trước, Cung Ngũ gõ cửa: “Xin chào!” Cô xoay tay nắm cửa, thò đầu vào trong, quả nhiên Khanh Thượng Hàng đã ngồi sẵn trong đó. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Khanh Thượng Hàng quay ra nhìn thấy một gương mặt xuất hiện ngoài cửa, mái tóc rất ngắn, tuy đã được cắt tỉa thành một kiểu tóc thời thượng, mọc hơi loạn một chút, nhưng vì được đặt trên gương mặt đó nên vẫn rất xinh đẹp.

Anh ta chậm rãi đứng lên: “Cô Yến?” Không giống lắm, người trên ảnh trông có vẻ hơi ngốc nghếch hơn một chút. Cung Ngũ lập tức đẩy cửa bước vào, tươi cười nhìn anh ta, “Tôi là Cung Ngũ, cô ấy mới là Yến Đại Bảo.”

Sau đó Yến Đại Bảo đứng ra, lần này đúng là khớp với ảnh. Phải thừa nhận con gái của Yến Hồi, chỉ nghe tên thôi đã biết chắc chắn sẽ không thể không đẹp được. Gương mặt đó của Yến Hồi quả thực là gương mặt gây họa cho chúng sinh, khắp trong ngoài Thanh Thành không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã bị gương mặt khi còn trẻ của ông ta lừa gạt đến không còn vốn liếng gì nữa.

Đương nhiên chuyện này Khanh Thượng Hàng không được tận mắt nhìn thấy, cho nên anh ta cũng không biết thật giả ra sao, chỉ biết ba anh ta nói lại như vậy.

Nghe nói khi ba anh ta còn trẻ đã từng có một khoảng thời gian đi theo sau Yến Hồi, kết quả cuối cùng suýt nữa bị biến thành đối tượng bị Yến Hồi truy sát. Ai bảo ba anh ta gan to bằng trời không biết tại sao lại lơ tơ mơ đi cướp phụ nữ với Yển Hồi, nhưng cuối cùng không thành công. Kẻ thất bại chính là kẻ thất bại, không có lý do.

Khanh Thượng Hàng đợi hai cô gái xinh đẹp ngồi vào chỗ rồi mới lên tiếng nói: “Tôi tên Khanh Thượng Hàng, gia tộc làm nghề liên quan đến biển. Tôi đã xin ý kiến của ba tôi mới đến đây. Tất cả tài liệu về tôi đều đã được chứng | thực, nếu hai vị không tin có thể điều tra. Không biết cô Yến có câu hỏi gì muốn hỏi tôi không?”

Ngồi đối diện Khanh Thượng Hàng, Cung Ngũ mới phát hiện ra anh chàng này thực sự rất đẹp trai, nhưng nghĩ cũng đúng rồi, ứng cử viên được chọn lựa kĩ càng, dù có gì không tốt đẹp cũng phải để ở bên trong. Khi đó xem ảnh cô đã thấy cực kỳ đẹp trai rồi, nhưng suy cho cùng ảnh cũng chỉ là ảnh, gặp người thật rồi mới biết người thật so với ảnh có các động tác biểu cảm đa dạng, vô cùng đẹp trai.

Vẻ bề ngoài của Khanh Thượng Hàng rõ ràng là khác với người Yến Đại Bảo gặp hôm trước. Người tên Ân Thương đó thuộc tuýp nam giới dịu dàng ôn nhu, ngũ quan của anh ta phải dùng từ xinh đẹp để hình dung mới chính xác, còn người đứng trước mặt cô lúc này đây phải dùng từ anh tuấn đẹp trai để miêu tả, gương mặt trẻ trung, đang ở trong giai đoạn đẹp nhất của đời người, da đẹp giống như chỉ cần lấy ngón tay chọc một cái thôi cũng thủng được, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, khi cười còn có hai chiếc răng hổ lộ ra. Cung Ngũ dùng chân đá Yến Đại Bảo, nói đi chứ! Yến Đại Bảo bĩu môi, mắt nhìn đồng hồ, sau đó cô hỏi: “Vậy anh có đồng ý gả đến nhà chúng tôi không? Ba anh có đồng ý không?”

Cung Ngũ quay đầu sang nhìn Yến Đại Bảo, há miệng ra hồi lâu không nói được gì. Yến Đại Bảo cậu lợi hại lắm, vừa mở miệng ra đã dọa người ta chạy rồi. Hình như cô bắt đầu hiểu ra tại sao hai người trước đây xuất sắc như vậy mà lại bị dọa chạy mất dép rồi. Có ai không phải là bảo bối trong nhà cơ chứ? Huống hồ nhà người ta là gia tộc lớn có sản nghiệp hoành tráng, sau này đều sẽ thừa kế tài sản gia tộc, bị Yến Đại Bảo hỏi như vậy, đương nhiên ai nấy đều sẽ cứng họng luôn!

Trừ khi nhà người ta nghèo rớt mùng tơi, còn những gia đình bình thường khác đều không đồng ý.

Cung Ngũ cẩn thận nuốt nước bọt, mím môi ở bên cạnh quan sát. Yến Đại Bảo hỏi xong thì mở to mắt nhìn Khanh Thượng Hàng.

Sau đó, Khanh Thượng Hàng cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ba tôi đã ủng hộ tôi đến gặp mặt cô Yến thì đã dự liệu được tất cả mọi chuyện trong quá trình này, có lẽ cũng đã nghĩ đến chuyện sau khi gặp mặt cô Yến sẽ nói những gì. Nếu đã như vậy thì tôi thấy chắc ông ấy cũng không có lý do gì để phản đối lời đề nghị này của cô Yến đâu.”

Yến Đại Bảo chớp mắt hai cái, hỏi như để xác nhận lại: “Oa! Vậy là anh đồng ý gả đến Thanh Thành rồi?” “Đúng vậy.” Khanh Thượng Hàng nói: “Tôi đồng ý. Chỉ cần cô Yến chịu cưới tôi, đương nhiên tôi sẽ đồng ý. Con gái của Yến Hồi ở Thanh Thành, đương nhiên tôi đồng ý.”

Yến Đại Bảo đã sáng bừng mắt lên, “Tiểu Ngũ, anh ta nói đồng ý kìa!”

Chắp hai tay lại, Yến Đại Bảo như sắp khóc đến nơi, cuối cùng cũng có người đồng ý rồi... Cung Ngũ còn chưa biết nói gì thì bỗng nhiên của bị mở ra, Lý Nhất Địch đi thẳng vào, thẳng tay lôi Yến Đại Bảo đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.