*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Cung Cửu Dương: “Cháu bảo cô ta về đi, chủ sẽ trả tiền ngay.”
Cung Ngũ coi thường: “Chú Út, không phải là cháu không giúp chú, mà là chuyện n3ày chú làm như vậy là không được. Tần Tiểu Ngư vốn đã rất nghèo, ngày nào cậu ấy cũng phải đi giao hàng, khó khăn lắm mới bớt thời gian đến nuôi gà 2mấy tháng cho chú, vậy mà chú lại không trả tiền cho người ta, cậu ấy phải sống thế nào đây! Haizzz, Tần Tiểu Ngư đáng thương...” Cô nghĩ ngợi một l5át, nói: “Chú Út, chuyện này không phải cháu không giúp chú mà là không có cách nào giúp chú được. Vốn dĩ cháu cũng muốn giúp chú, cũng là giúp cậu 4ấy nữa, nhưng kết quả bây giờ là cháu mà giúp chú thì tức là hại Tần Tiểu Ngư. Dù sao cậu ấy cũng là bạn học của cháu, nếu đổi lại là cháu thì cháu 0cũng không làm nữa.”
Cung Cửu Dương không nói gì, Cung Ngũ suy nghĩ, hỏi thăm dò: “Chú Út, cháu hỏi chú chuyện này. Chú... cứ bám riết lấy Tần Tiểu Ngư là có ý gì thế? Chú Út chú đừng hòng qua mặt cháu, trước đây cháu không nhớ gì, nhưng bây giờ cháu đã nhớ lại gần hết rồi. Nếu cháu nhớ không lầm Tần Tiểu Ngư đã từng nói chú nói bao cao su cậu ấy bán chất lượng kém, còn muốn thử nữa?”
Cung Cửu Dương im lặng. Một lúc sau, hắn ta mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cái gì cháu cũng biết thế!”
“Chứ còn gì nữa?” Cung Ngũ nói: “Dù sao Tần Tiểu Ngư cũng là bạn học của cháu, quan hệ của cậu ấy với cháu cũng tốt, cho dù chú là chú Út của cháu thì cũng không thể bắt nạt bạn học cháu được! Hơn nữa, cháu từng nghe Tần Tiểu Ngư nói, lúc đầu cậu ấy hỏi chú có phải là chú Út của cháu không, chú nói không phải, rõ ràng là chú lừa gạt người ta!”
Cung Cửu Dương hỏi: “Chú nói không phải là chú Út của cháu, sao lại là lừa gạt?”.
Cung Ngũ: “Bởi vì chú Út quá đẹp trai, dễ dụ con gái nhà người ta. Cháu đã nói với Tần Tiểu Ngư, nếu không phải vì chú Út trêu gái quá nhiều thì cháu đã giới thiệu chú cho cậu ấy. Trước đây Tần Tiểu Ngư có một người bạn trai, nhưng lại cắm sừng cậu ấy, cho nên cậu ấy cực kỳ ghét loại đàn ông thích trêu hoa ghẹo bướm đó, lại còn hay ái muội với người khác. Cũng vì vậy mà cậu ấy nhớ như in lời cháu nói. Kết quả thì sao?”
Cô thở phì phò nói: “Không được, cháu không thể đẩy cậu ấy vào trong biển lửa được. Chú Út, lần này cháu không giúp chú đầu, chú cũng đừng trách cháu, nếu chú giận cháu vì chuyện này thì cháu cũng không còn cách nào khác. Chú đừng quên, tuy chú là chú Út của cháu, nhưng cháu giống Tân Tiếu Ngư, đều là phụ nữ, cháu sẽ đứng về phía cậu ấy thôi.”
Cung Cửu Dương đỡ trán: “Cháu gái à, cháu thế này là không đúng rồi. Tần Tiểu Ngư nói gì cháu cũng tin, chú nói thì cháu lại không tin, chú đã nói là gà bị bệnh, cô ta lại không làm nữa, thể là sao chứ?” “Vậy cháu hỏi chú, đang yên đang lành sao cậu ấy lại không làm nữa?” Cung Ngũ nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân. Người thiếu tiền như Tần Tiểu Ngư sao lại nỡ bỏ việc không làm nữa chứ, chắc chắn là Cung Cửu Dương làm ra chuyện gì đó ép Tần Tiểu Ngư bỏ chạy.
Cung Cửu Dương hít sâu một hơi, “Cháu gái...” “Dừng!” Cung Ngũ nói: “Chú Út, Cải Trắng Nhỏ nhà cháu tè ướt quần rồi, cháu phải thay bỉm cho con đây. Tạm biệt chú Út, khi nào rảnh gặp chú sau nhé! Cháu tắt máy đây, bye bye!” Cải Trắng Nhỏ vô tội mở to đôi mắt xinh đẹp ra, vẻ mặt mờ mịt. Cô bé giẫm bàn chân nhỏ nhắn đang mang tất xuống đất, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn mẹ. Cải Trắng Nhỏ không tè ướt quần mà! Công tước đại nhân cũng nghe thấy lời Cung Ngũ nói, đứng dậy đi tới, kiểm tra bỉm của Cải Trắng Nhỏ, phát hiện không bị rỉ ra ngoài, nên lại ngồi xuống. Cung Ngũ mím môi, nửa nằm trên sofa, nói: “Mình phải gọi điện cho Tần Tiểu Ngư đáng thương mới được, cậu ấy bị bắt nạt quá... Chú Út thật quá xấu xa, chắc chắn là chú Út bắt nạt Tẩn Tiểu Ngư quá đáng rồi...”
Công tước đại nhân cũng không biết ai là Tần Tiểu Ngư, hoặc có lẽ dù có quen cũng không để tâm đến, nghe cô nói vậy liền phụ họa theo, “Ừ, em quan tâm đến cô ấy một chút.”
Cải Trắng Nhỏ đã chạy tới chơi với Bộ Tiểu Bát, vừa chạy còn vừa cười khanh khách, vô cùng vui vẻ.
Tuy Cung Ngũ tiếc tiền nhưng cô vẫn bấm số gọi cho Tần Tiểu Ngư, dù sao lúc này cô cảm thấy mình giàu hơn Tần Tiểu Ngư. Ít ra thì cô cũng không phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, tiền nuôi con đã có ba đứa bé lo, ăn uống tiêu pha đầy đủ. Còn Tẩn Tiểu Ngư thì khác, tiêu mỗi đồng tiền đều phải đắn đo suy nghĩ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, trong điện thoại của Tần Tiểu Ngư truyền đến tiếng người cãi vã rất lớn, hình như còn có ai đó đang gân cổ lên gào thét. Giọng Tần Tiểu Ngư đã hơi nghèn nghẹn như sắp khóc đến nơi: “Alo... Tiểu Ngũ à?” Cung Ngũ sửng sốt, “Tần Tiểu Ngư, sao vậy? Cậu đang khóc đấy à? Có chuyện gì rồi?” Tần Tiểu Ngư đi ra chỗ yên tĩnh, “Thì có mấy cửa hàng còn nợ tiền hàng trước đây của tớ, tớ đến đòi tiền, kết quả người ta không trả... còn đòi đánh người...” Tần Tiểu Ngư giơ tay lên lau nước mắt: “Ức hiếp người quá đáng mà...”
Cô ta bắt đầu nghẹn ngào, Cung Ngũ nghe thấy vậy cảm thấy cô ta vô cùng đáng thương: “Cậu đừng khóc, cậu đang ở đâu? Tớ cũng đang rảnh, bây giờ tớ qua đó tìm cậu!” Tần Tiểu Ngư: “Thật không? Vậy cậu có thể nhân tiện tìm giúp tớ mấy người được không? Họ có bốn năm người đàn ông, đều là đám cao to đen hôi...” Cung Ngũ: “Không sao, cậu đừng lo, bây giờ tớ qua đó, cậu cũng đừng đi đâu. Cậu tìm chỗ nào đó an toàn đợi tớ, đừng có quá cứng đầu với họ, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, biết không? Đợi tớ đấy nhé!”
Cung Ngũ nói xong đã ngồi bật dậy, tắt điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài. “Anh Tiểu Bảo em ra ngoài lát có việc!” Cung Ngũ nói với Công tước đại nhân. Sau đó Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngũ đi đến bên cạnh bình hoa to, sờ soạng thứ gì đó trong bình hoa, không bao lâu sau cô móc ra một khẩu súng tiểu liên, Công tước đại nhân lập tức nói: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ giật mình sợ hãi, run rẩy, suýt nữa thì cô bóp cò về phía trần nhà, “Anh, anh Tiểu Bảo, em muốn lấy cái này đi dọa người thôi có được không?” Công tước đại nhân hít sâu, “Không được, đặt xuống! Em không được chạm vào cái đó.”
Anh vừa nói vừa đi tới, cầm lấy khẩu súng trong tay Cung Ngũ, ném về chỗ cũ: “Em muốn làm gì?” Anh kéo cô lại, “Ngoan ngoãn ngồi xuống đây, sau này không được để cải Trắng Nhỏ nhìn thấy, con sẽ học theo em đấy.” Cung Ngũ: “...” Cô ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân: “Người bạn học đó của em bị bắt nạt, một mình ở ngoài đường khóc lóc thảm thiết. Nhà cậu ấy lại không giúp đỡ được, cậu ấy còn nghèo nữa, cũng không có tiền mà tìm người giúp đỡ, chẳng lẽ em đứng trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt à? Em phải đi giúp cậu ấy! Nhưng một mình em không đánh lại được bốn năm gã đàn ông, em chỉ có thể mượn tạm công cụ dọa họ thôi.”
Công tước đại nhân thở dài sườn sượt, quay đầu sang liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, đi, chúng ta đi cổ vũ tạo uy cho mẹ con.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Đưa mấy đứa trẻ con đi thì có tác dụng gì chứ? Người ta nhìn thấy là đã biết chúng ta dễ bị bắt nạt! Còn có Tiểu, Bát Tiểu Cửu nữa, Tần Tiểu Ngư còn đang đợi em đấy!”
Cung Ngũ nói xong đã ngồi bật dậy, tắt điện thoại chuẩn bị đi ra ngoài. “Anh Tiểu Bảo em ra ngoài lát có việc!” Cung Ngũ nói với Công tước đại nhân. Sau đó Công tước đại nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy Cung Ngũ đi đến bên cạnh bình hoa to, sờ soạng thứ gì đó trong bình hoa, không bao lâu sau cô móc ra một khẩu súng tiểu liên, Công tước đại nhân lập tức nói: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ giật mình sợ hãi, run rẩy, suýt nữa thì cô bóp cò về phía trần nhà, “Anh, anh Tiểu Bảo, em muốn lấy cái này đi dọa người thôi có được không?” Công tước đại nhân hít sâu, “Không được, đặt xuống! Em không được chạm vào cái đó.”
Anh vừa nói vừa đi tới, cầm lấy khẩu súng trong tay Cung Ngũ, ném về chỗ cũ: “Em muốn làm gì?” Anh kéo cô lại, “Ngoan ngoãn ngồi xuống đây, sau này không được để cải Trắng Nhỏ nhìn thấy, con sẽ học theo em đấy.” Cung Ngũ: “...” Cô ngẩng đầu lên nhìn Công tước đại nhân: “Người bạn học đó của em bị bắt nạt, một mình ở ngoài đường khóc lóc thảm thiết. Nhà cậu ấy lại không giúp đỡ được, cậu ấy còn nghèo nữa, cũng không có tiền mà tìm người giúp đỡ, chẳng lẽ em đứng trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt à? Em phải đi giúp cậu ấy! Nhưng một mình em không đánh lại được bốn năm gã đàn ông, em chỉ có thể mượn tạm công cụ dọa họ thôi.”
Công tước đại nhân thở dài sườn sượt, quay đầu sang liếc nhìn Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, đi, chúng ta đi cổ vũ tạo uy cho mẹ con.”
Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Đưa mấy đứa trẻ con đi thì có tác dụng gì chứ? Người ta nhìn thấy là đã biết chúng ta dễ bị bắt nạt! Còn có Tiểu, Bát Tiểu Cửu nữa, Tần Tiểu Ngư còn đang đợi em đấy!”
Bộ Tiểu Bát đã chạy tới ôm chân: “Tiểu Bát cũng muốn đi!” Bộ Tiểu Cửu cũng học theo: “Tiểu Cửu cũng muốn đi!” Cải Trắng Nhỏ cũng không chịu yếu thế, chạy tới ôm đùi Cung Ngũ: “... Ma ma...” Cung Ngũ: “...” Cô bàn bạc với Công tước đại nhân: “Em chọn một khẩu súng nhỏ hơn được không?” Kết quả Cổng tước đại nhân dứt khoát từ chối: “Không được, ở Thanh Thành dùng súng là phạm pháp.” Cung Ngũ muốn nói ba Yến Đại Bảo ngày nào cũng vác súng ống nghênh ngang đi khắp phố, sao không có ai nói ông ta, nhưng nghĩ lại thôi, dù sao đó cũng là gã lưu manh già, còn cô thì không! Cô thở dài, thấy hơi ghen tị. Nếu cô cũng có thể vác mấy thứ đó nghênh ngang đi khắp phố thì tốt quá, đáng tiếc trong nhà có ông chồng quản gia, thật là đáng ghét.