*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bộ Tiểu Bát trợn tròn mắt nhìn Tẩn Tiểu Ngư, tiến lên một bước, giơ tay kéo tay Tần Tiểu Ngư, nói: “Chị xinh gái ơi, sao chị lại khóc? Có phải3 có người bắt nạt chị không? Chị đừng sợ, Tiểu Bát sẽ bảo vệ chị!”
Tần Tiểu Ngư nín khóc mỉm cười: “Cảm ơn em nhé Tiểu Bát.”
2Cô ta lau nước mắt, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn chút, cho dù chỉ được một đứa bé sáu bảy tuổi bảo vệ, nhưng cũng thấy vui hơn chút rồi. 5Cung Ngũ vỗ vai cô ta: “Đừng lo, chúng ta dù sao cũng có đông người, tớ không tin họ dám đánh cả trẻ con. Vậy họ thì không phải là chọc nhiều4 người tức giận à?”
“Nhỡ chẳng may họ đánh trẻ con thì sao?” Tần Tiểu Ngư lo lắng, giơ tay xoa đầu Bộ Tiểu Bát, đầu mày nhíu chặt lại0, nói: “Nếu vậy thì thôi.” Cùng lắm thì cô ta không cần số tiền đó nữa, dù sao cũng có nhiều trẻ con như vậy, quá nguy hiểm rồi. Công tước đại nhân xuống xe cuối cùng, trong lòng còn đang bế Cải Trắng Nhỏ bé nhỏ, Tần Tiểu Ngư: “...” Cô ta vội nói với Cung Ngũ: “Thôi bỏ đi Tiểu Ngũ, cùng lắm thì tớ không cần số tiền đó nữa.” Công tước đại nhân đi tới, gật đầu với Tần Tiểu Ngư, hỏi: “Nhà nào?” Tần Tiểu Ngư vội vàng nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ nói: “Qua đó hỏi xem, nhỡ chẳng may đòi được tiền thì sao? Đúng rồi, bao nhiêu tiền thế?” Tần Tiểu Ngư: “Bao lâu nay đều nợ lại, bây giờ họ còn nợ tiền hàng hai năm lẻ ba tháng, tổng cộng là hai mươi bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai tệ.” Tần Tiểu Ngư giơ cấp hóa đơn cho Cung Ngũ xem, nói: “Đây là hóa đơn hàng lúc đó...”
Công tước đại nhân gật đầu: “Vậy thì được.” Anh mỉm cười với người phụ nữ kia, nói: “Cảm ơn.” Người phụ nữ sợ hãi run lẩy bẩy, sau đó Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đi, đi đến cửa còn nhắc Cung Ngũ một câu: “Cây kẹo mút Cải Trắng Nhỏ cầm đã trả tiền rồi.”
Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu lấy một đống đồ ăn vặt, nhón chân đặt lên tủ hàng: “Chị ơi, em muốn mua chừng này.” Cung Ngũ nói với người phụ nữ: “Bà chủ tính tiền.”
Cảm giác kiêu ngạo trào dâng, người đàn ông của cô không cần súng cũng đối phó được với năm gã đàn ông cao to đen hôi, thực sự cô cảm thấy cực kỳ an toàn! Người phụ nữ run cầm cập tính tiền, “Tổng cộng là mười ba đồng hai hào.” Cung Ngũ nói: “Mười ba đồng đi, còn cần số lẻ nữa cơ à?” Cô hất cằm với Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư trả tiền đi.” Tần Tiểu Ngư vui vẻ trả tiền. Sau đó, hai người dẫn Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu đi, để lại bà chủ cửa hàng và mấy gã đàn ông đang nằm dưới đất tru tréo. Tần Tiểu Ngư bỗng nhiên có tiền, Cung Ngũ cũng thấy vui lây: “Tần Tiểu Ngư, có phải bây giờ cậu lại có tiền rồi không?”
Nhưng Tần Tiểu Ngư lại bẻ ngón tay đếm, nói: “Nhưng mà tớ còn phải trả tiền. Lâu rồi tớ không ăn cơm, còn cả tiền nhà rồi các khoản đều phải đi vay, giờ phải trả lại. Ngoài ra tớ còn vay của ba mẹ tớ mười lăm nghìn để làm ăn, giờ cũng phải trả. Họ nói tớ lừa tiền của họ. Hơn một năm tớ không về nhà rồi...”
Cung Ngũ nhíu mày, thầm nhẩm tính thử, sau đó cũng há hốc miệng: “Tần Tiểu Ngư, nếu như theo cậu nói, hơn hai mươi bảy nghìn tệ cậu khó khăn lắm mới đòi lại được vừa được cầm nóng tay đã bay đi hết rồi à?” Tần Tiểu Ngư thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, “Đầu tiên tớ phải trả mười lăm nghìn tỷ nợ ba mẹ, ít ra cũng phải khiến họ không cảm thấy tớ là kẻ lừa gạt, sau đó là tiền tỷ nợ cậu và Yến Đại Bảo. Cuối cùng... tớ còn nợ chủ nhà máy tháng tiền nhà nữa...”
Hai cô vừa mới dẫn theo hai đứa trẻ đi tới bóng cây đã nhìn thấy một tên mập bị ném từ bên trong bay ra ngoài theo đường parabol, sau đó là rơi tự do “bộp” xuống đất.
Cung Ngũ, Tần Tiểu Ngư quay sang nhìn nhau, không hiểu ra sao. Bộ Tiểu Bát buông tay ra, chạy về phía bên kia: “Anh ơi!” Cậu nhóc nhanh chóng chạy qua người vừa rơi tự do xuống đất nằm đó đang kêu rên hừ hừ, giẫm lên người đó khiến hắn kêu lên tru tréo. Bộ Tiểu Bát chạy qua đó, Bộ Tiểu Cửu cũng chạy theo: “Anh ơi...”
Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư vội vàng đuổi theo: “Tiểu Bát, Tiểu Cửu...” Sau đó trong phòng truyền đến tiếng gì đó như tiếng thủy tinh vỡ vụn, Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư vội vàng chạy vào, đã nhìn thấy Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đứng trên quầy hàng. Anh đang vừa bế Cải Trắng Nhỏ, vừa mở từng tờ hóa đơn tiền hàng ra, đẩy về phía một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, nói: “Phiền cô thanh toán.” Một tay Cải Trắng Nhỏ con đang cầm chiếc kẹo mút màu hồng chưa bóc vỏ, cho nên cô bé không biết đó là kẹo, mà chỉ cảm thấy màu sắc rất đẹp mắt. Người phụ nữ đó trợn mắt há mồm, nhìn gã đàn ông còn đang chống tay một lúc lâu vẫn chưa ngồi dậy được, rồi lại nhìn ba bốn gã đàn ông đang nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi đứng dậy: “Tiền, tiền ở trên lầu, bây giờ tôi đi lấy ngay...” Công tước đại nhân nhìn thời gian, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, nói: “Ba phút.”
Người phụ nữ đó vội vàng lên lầu, vì quá lo lắng và sợ hãi nên khi đi còn ngã một cái. Không bao lâu sau, người phụ nữ đó đã xuống, tay cầm một chiếc túi giấy ra đếm, cuối cùng lấy đủ số tiền hai vạn bảy nghìn sáu trăm năm mươi hai tệ, đẩy đến trước mặt Công tước đại nhân nói: “Cậu đếm đi.” Công tước đại nhân quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Cung Ngũ và Tần Tiểu Ngư hớt hải chạy đến, anh nói: “Tiểu Ngũ, em qua đếm tiền đi.”
Cung Ngũ vội vàng kéo Tần Tiểu Ngư vào, Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu đã bắt đầu chọn đồ ăn ngon trong quầy hàng: “Em muốn cái này!” “Tiểu Cửu... cái này...” Cung Ngũ đếm trước, Cung Ngũ đếm xong thì Tần Tiểu Ngư đếm lại, cuối cùng nói: “Vừa đủ rồi.”
Cô hơi lo lắng hỏi: “Có được không?”
Cung Ngũ: “Có được hay không, không thử sao biết?” Cung Ngũ cầm lấy, nhìn cẩn thận nói: “Nhiều vậy cơ à? Tần Tiểu Ngư, nếu đây là tiền hàng ứng trước thì cậu nhiều tiền lắm đấy! Bảo sao bình thường cậu lại nghèo thể. Haizzz”
Tần Tiểu Ngư cúi đầu ủ rũ, cũng không nói gì.
Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ, lấy xấp hóa đơn trong tay Cung Ngũ, nói: “Để anh đi nói chuyện, Tiểu Ngũ em ở đây đợi với bạn học của em.” Cung Ngũ: “Vậy để em bế Cải Trắng Nhỏ.” Công tước đại nhân đáp: “Không cần.” Cung Ngũ nhún vai với Tần Tiểu Ngư: “Cái khác thì tớ không biết, nhưng mà chắc anh Tiểu Bảo sẽ không để Cải Trắng Nhỏ bị thương đầu, đó là điều cơ bản nhất mà.” Tần Tiểu Ngư rất lo lắng: “Mong là vậy!” Hai người tìm chỗ, đưa Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu cửu ngồi xuống. Tần Tiểu Ngư nói: “Mong là mọi việc thuận lợi, nếu thực sự không được thì cũng đừng cứng đối cứng với người ta. Phép vua thua lệ làng mà...” Hai người đứng bên này cũng không nhìn được tình hình bên kia ra sao, đã thấy Công tước đại nhân bế Cải Trắng Nhỏ đi vào cửa hàng kia. Một lúc sau vẫn chưa thấy hai cha con đi ra, nhưng ba gã đàn ông đang đứng ngoài lại đi vào trong. Cung Ngũ cũng bắt đầu lo lắng, chưa nói đến những cái khác, Công tước đại nhân còn đang bể Cải Trắng Nhỏ, nhỡ chẳng may có chuyện gì, Cải Trắng Nhỏ bị thương thì phải làm sao?
Tần Tiểu Ngư là người lo lắng nhất, đó là bởi vì tiền của cô. Nhưng đứa bé còn quan trọng hơn tiền nhiều, cô vội vàng đứng lên, kéo Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, chúng ta mau vào đó xem đi! Cải Trắng Nhỏ còn đang ở trong đó đấy!” Cô vội kéo Cung Ngũ đi, còn dẫn theo một lô xích xông, Bộ Tiểu Bát, Bộ Tiểu Cửu cũng đi theo với gương mặt hết sức nghiêm túc.
Cung Ngũ: “...” Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu lấy một đống đồ ăn vặt, nhón chân đặt lên tủ hàng: “Chị ơi, em muốn mua chừng này.” Cung Ngũ nói với người phụ nữ: “Bà chủ tính tiền.”
Cảm giác kiêu ngạo trào dâng, người đàn ông của cô không cần súng cũng đối phó được với năm gã đàn ông cao to đen hôi, thực sự cô cảm thấy cực kỳ an toàn! Người phụ nữ run cầm cập tính tiền, “Tổng cộng là mười ba đồng hai hào.” Cung Ngũ nói: “Mười ba đồng đi, còn cần số lẻ nữa cơ à?” Cô hất cằm với Tần Tiểu Ngư: “Tần Tiểu Ngư trả tiền đi.” Tần Tiểu Ngư vui vẻ trả tiền. Sau đó, hai người dẫn Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu đi, để lại bà chủ cửa hàng và mấy gã đàn ông đang nằm dưới đất tru tréo. Tần Tiểu Ngư bỗng nhiên có tiền, Cung Ngũ cũng thấy vui lây: “Tần Tiểu Ngư, có phải bây giờ cậu lại có tiền rồi không?”
Nhưng Tần Tiểu Ngư lại bẻ ngón tay đếm, nói: “Nhưng mà tớ còn phải trả tiền. Lâu rồi tớ không ăn cơm, còn cả tiền nhà rồi các khoản đều phải đi vay, giờ phải trả lại. Ngoài ra tớ còn vay của ba mẹ tớ mười lăm nghìn để làm ăn, giờ cũng phải trả. Họ nói tớ lừa tiền của họ. Hơn một năm tớ không về nhà rồi...”
Cung Ngũ nhíu mày, thầm nhẩm tính thử, sau đó cũng há hốc miệng: “Tần Tiểu Ngư, nếu như theo cậu nói, hơn hai mươi bảy nghìn tệ cậu khó khăn lắm mới đòi lại được vừa được cầm nóng tay đã bay đi hết rồi à?” Tần Tiểu Ngư thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, “Đầu tiên tớ phải trả mười lăm nghìn tỷ nợ ba mẹ, ít ra cũng phải khiến họ không cảm thấy tớ là kẻ lừa gạt, sau đó là tiền tỷ nợ cậu và Yến Đại Bảo. Cuối cùng... tớ còn nợ chủ nhà máy tháng tiền nhà nữa...”
Như vậy tính ra thì tiền khó khăn lắm mới đòi lại được cũng chỉ còn lại bốn năm trăm nữa thôi.
Cung Ngũ thực sự cảm thấy Tần Tiểu Ngư quá thảm, đây là nghèo không lối thoát mà! Về mặt Tần Tiểu Ngư cũng cực kỳ thảm: “Sau này tớ sẽ không làm ăn với cửa hàng này nữa. Đã lớn chuyện thể này rồi. Sau này còn có cửa hàng nào không trả tiền, tớ sẽ cố gắng mấy ngày đòi một lần, nếu đòi được là tốt nhất, nếu không đòi được thì đành phải từ từ đòi...”
Cô ôm tay Cung Ngũ, nói: “Tiểu Ngũ, phải làm sao đây? Sao tớ lại nghèo như vậy chứ? Gần đây tớ thấy tớ cứ như xung khắc với Thanh Thành ấy.” Cung Ngũ sửng sốt: “Sao cậu lại nói thế?” Tần Tiểu Ngư hít mũi, nói: “Tớ nói là tớ xung khắc với Thanh Thành, chính là chỉ cần tớ ở lại Thanh Thành thì sẽ không được sống yên thân, cả đời này tớ sẽ không giàu nổi.”
Cung Ngũ cảm thấy Tần Tiểu Ngư còn có ý gì khác, liền hỏi: “Vậy cậu có dự định gì không?”
Tần Tiểu Ngư im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Tớ à? Tớ muốn rời khỏi Thanh Thành, thay đổi một thành phố khác để bắt đầu lại từ đầu.”
“Nhưng ở Thanh Thành dù sao cậu cũng có một ít khách hàng, nếu đổi nơi khác thì chẳng phải là sẽ phải bắt đầu lại từ đầu hay sao?” Cung Ngũ hỏi, cảm thấy đó không phải là một hành động sáng suốt.
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Đúng, nếu tớ thay đổi nơi khác để sống thì bắt đầu từ con số không. Thực ra tớ bây giờ có gì khác so với bắt đầu từ con số không đâu? Tớ thấy, tớ rời khỏi đây, thay đổi nơi sống, có khi lại còn có chút thu hoạch. Tớ ở Thanh Thành đã bao lâu rồi cũng vẫn thế này, chắc chắn là không được rồi...”
Cung Ngũ mím môi, một lúc sau vẫn không nói gì.
Tần Tiểu Ngư: “Tiểu Ngũ, tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Cung Ngũ: “Cậu nói đi!” Tần Tiểu Ngư: “Nếu như, tớ nói là nếu như tớ rời khỏi thành phố này, đi đến nơi khác, người duy nhất tớ có thể nói là cậu. Khi tớ còn ở Thanh Thành chỉ có cậu và Yến Đại Bảo vẫn luôn chăm sóc tớ, tớ thấy nếu tớ không nói với hai cậu, thì chắc chắn cậu sẽ rất lo lắng rất thất vọng, cho nên tớ thấy tớ không thể không nói với cậu được.”
Cung Ngũ lại gật đầu, “Chắc chắn rồi, cậu không nói cho tớ biết tớ sẽ giận đấy. Nhưng mà tớ giúp được gì cho cậu?”
Tần Tiểu Ngư chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn lên bàn tay đang đan vào nhau của mình, cô nói: “Tớ muốn nhờ cậu giúp, đừng nói tin tức của tớ cho chú Út của cậu biết. Tớ không muốn anh ta biết chuyện.”
Cung Ngũ sửng sốt, cô kéo Tần Tiểu Ngư, nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, hỏi: “Tần Tiểu Ngư, cậu nói thật với tớ đi, cậu rời khỏi Thanh Thành không phải là vì không làm ăn được, cũng không phải vì nguyên nhân nào khác mà là vì chú Út tớ đúng không?” Tần Tiểu Ngư không nói gì, chỉ từ từ ngẩng đầu lên, mắt nhìn về nơi xa, một lúc sau vẫn im lặng, Cung Ngũ bắt đầu thấy gấp gáp: “Tần Tiểu Ngu!” Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu lên rồi lại từ từ cúi xuống, sau đó cô hít mũi, nói: “Tiểu Ngũ, xin lỗi nhé, tớ không muốn nói, cậu cũng đừng hỏi nữa có được không? Coi như là tớ cầu xin cậu có được không?”
Cung Ngũ phồng má lên nhìn cô, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Được thôi, tớ hiểu rồi, tớ không hỏi, cậu cũng không cần nói nữa. Tớ đồng ý với cậu, tớ sẽ không nói cho bất cứ ai biết tin tức về cậu, bao gồm cả chú Út của tớ. Nhưng dù cậu có đi cũng phải liên lạc với tớ, ít nhất thì báo cho tớ biết tin cậu vẫn an toàn, như vậy được chứ?”
Tần Tiểu Ngư gật đầu thật mạnh: “Được! Chắc chắn tớ sẽ nói với cậu...” Cô hít mũi, khóe mắt đã hơi đỏ lên, nói: “Tiểu Ngũ, cảm ơn cậu nhé. Ở Thanh Thành, điều khiển tớ lưu luyến nhất ở thành phố này là cậu, nếu không tớ sẽ thấy hối hận vì đã từng đến Thanh Thành này...” Cung Ngữ không kiềm chế được ôm Tần Tiểu Ngư thật chặt, “Sao lại thể được? Cậu còn học đại học ở Thanh Thành đấy, bao nhiêu là kỷ niệm đẹp.”
Đáng tiếc khi học đại học, quan hệ giữa họ quá bình thường, không thân thiết đến thế. Cô biết là Tần Tiểu Ngư buôn bán thích lừa Yến Đại Bảo, bây giờ nghĩ lại cô ấy có thể học hết đại học đã phải trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả chứ? Tiếc là cuối cùng vẫn không lấy được bằng tốt nghiệp.
“Tiểu Ngũ, tớ không thể nói cho cậu biết khoảng thời gian tớ sẽ đi. Đến nơi rồi tớ sẽ nói cho cậu sau, có được không?” Tần Tiểu Ngư hỏi.
Cung Ngũ: “Tần Tiểu Ngư à, cậu ở bên ngoài...” Cố định nói Tần Tiểu Ngư rất ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại lại thôi, có rất nhiều kiểu dù không thông minh nhưng chắc chắn cũng chưa đến mức bị coi là ngốc nghếch, “Cậu phải cẩn thận đấy, đừng để bị lừa. Bây giờ nhiều kẻ lừa đảo, người ta bị lừa là bị lừa tiền, còn cậu thì khác, cậu còn có người nữa, xinh đẹp đôi khi là vũ khí sắc bén, nhưng cũng sẽ có gánh nặng. Con dao hai lưỡi sẽ làm tổn thương người, nhưng cũng sẽ làm tổn thương mình.”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Tớ biết rồi. Thực ta tớ thấy tớ cũng không ngốc, nhưng bây giờ tớ phát hiện ra mắt nhìn đàn ông của tớ không ra làm sao cả, toàn gặp phải hạng đàn ông không bắt cá hai tay với hạng cặn bã. Tiểu Ngũ cậu nói xem sao tớ lại quen đám người chẳng tốt đẹp gì như vậy chứ?”
“Bây giờ tớ nghĩ thông suốt rồi, sau này tớ tìm đàn ông, dù có tiền hay không, nhất định phải tìm người đẹp trai vũ khí sắc bén, như vậy ngủ xong mới không lỗ vốn cho hai bên được. Người xấu xí cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đẹp trai cũng không tốt đẹp, nếu vậy, thà rằng tớ đi tìm người đẹp một chút, cậu thấy có đúng không?”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Tần Tiểu Ngư cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi à? Tớ đã nói thế từ lâu rồi mà...” Bởi vì nói đúng chỗ ngứa nên âm lượng giọng hơi cao, Cung Ngũ lập tức phanh lại, nhìn trái ngó phải, không thấy bóng dáng Công tước đại nhân đầu, cô mới yên tâm nói tiếp: “Không tìm người đẹp trai thì mới lỗ vốn ấy! Đàn ông đẹp hay xấu đều như nhau cả thôi, nếu gặp được người cực kỳ tốt thì cậu phải nắm chặt lấy!”
Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Ừm, tớ cũng nghĩ vậy đấy.” Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu đang ngồi ăn đồ ăn vặt, bình thường Nhạc Mỹ Giảo quản lý rất nghiêm ngặt không cho hai cậu ăn vặt, sợ hai cậu nhóc ăn vặt rồi sẽ không ăn cơm, hôm nay hai cậu nhóc như được giải phóng. Bộ Tiểu Cửu còn đỡ, Bộ Tiểu Bát đã đi học mẫu giáo, sắp vào lớp một, còn biết nhiều hơn Bộ Tiểu Cửu, cho nên biết rất nhiều món bim bim cay ngon. Lần này cậu đặc biệt chọn một đống bim bim cay, bị cay đến mức chảy cả nước mắt nước mũi nhưng vẫn muốn ăn tiếp.
Cung Ngũ còn đang nói chuyện với Tần Tiểu Ngư không có thời gian quản hai cậu nhóc, đến khi cô phát hiện ra thì hai cậu nhóc đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt rồi.
Cung Ngũ vội vàng xông tới: “Hai đứa ăn hết rồi à? Em toi đời rồi Bộ Tiểu Bát, em dám dẫn em trai ăn vặt, lại còn ăn cay. Hai đứa toi đời rồi, để xem về nhà mẹ có tét đít hai đứa không.”
Bộ Tiểu Bát: “Chị, em đã lớn rồi, em không sợ đau nữa.”
Bộ Tiểu Cửu mờ mịt chớp mắt, nháy mắt hai cái, sau đó lo lắng khóc òa lên: “Oa... Tiểu Cửu... đau... oa...” Cung Ngũ trợn tròn mắt bế cậu nhóc lên, “Được rồi, không được ăn nữa, Tiểu Bát cho rác vào thùng rác đi.” Dọn rác xong, Cung Ngũ bể Bộ Tiểu Cửu, dắt theo Bộ Tiểu Bát, cho tài xế lái xe đưa Tần Tiểu Ngư về nhà, rồi gặp mặt với Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ về nhà. Khi bọn họ về đến nhà, Yến Đại Bảo đã về nhà, cô đang trợn trừng mắt nhìn Yến Hồi.
Hai cha con cứ thế trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai. Cung Ngũ thấy vậy vội hỏi: “Chuyện gì thế này? Yến Đại Bảo cậu về rồi à?” Yến Hồi lập tức nhảy dựng lên, “Con bé xấu xí, mày phân xử đi, ông đưa Yến Đại Bảo về nhà mà nó còn không vui! Đây là nhà của nó, Tuyệt Địa thì không, tại sao?”
Cung Ngũ chậc lưỡi, “Hả? Yến Đại Bảo à, cậu về nhà mà sao lại không vui?” Yến Đại Bảo: “Ba làm nổ tung hai cái lỗ to đùng ở Tuyệt Địa! Tớ nói ba mà ba còn không vui nữa. Tớ mà không ngăn cản thì chắc ba còn định cho Tuyệt Địa nổ lỗ chỗ như tổ ong mất, tự ba tớ nói thế đấy!” Cung Ngũ híp mắt, quay sang nhìn Yển Hồi: “Chú Yến?”
Yến Hồi ngửa đầu nhìn trời, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông làm thế là vì Yến Đại Bảo! Yến Đại Bảo ở trong đó không chịu ra ngoài, ông không tìm thấy, không vui!” Cung Ngũ lau mồ hôi: “Chú Yến, chú gây ra chuyện này là vì Yến Đại Bảo, cháu thấy không hề sai. Nhưng mà Yến Đại Bảo ở trong Tuyệt Địa, chú không suy nghĩ đến sự an toàn của cậu ấy đã khai hỏa, vậy là không đúng rồi!” Yến Hồi nghĩ thấy cũng đúng, Yến Đại Bảo đang ở bên trong, nguy hiểm lắm! Ông ta biết sai, im lặng không nói gì.
Cung Ngũ lại nói: “Yến Đại Bảo à, tuy Chú Yến làm không đúng.” Tuyệt đối không được nói là ông ta làm sai ở đâu, chỉ cần nói không đúng là được. Như vậy Yến Hồi sẽ cho rằng cô nói chuyện ông ta không suy nghĩ đến sự an toàn, của Yến Đại Bảo là không đúng, nhưng còn Yến Đại Bảo chắc chắn sẽ cảm thấy là cô nói ba cô ấy cho nổ tung Tuyệt Địa là không đúng. Bởi vậy mới nói nói chuyện cũng phải có kỹ xảo, “Nhưng cậu không kịp thời đi ra ngoài cũng không đúng, nếu cậu ra sớm thì không chừng đã ngăn được chú ấy rồi, như vậy thì anh Bánh Bao của cậu cũng không phải tổn thất tiền bạc, cậu nói đúng không.” Yến Đại Bảo suy nghĩ, thấy cũng đúng, nên gật đầu đáp: “Được thôi. Lần sau tớ biết rồi.” Yến Hồi lập tức nổi giận: “Còn có lần sau nữa à?”