*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triển Tiểu Liên ngạc nhiên: “Vậy sao? Chuyện tốt à? Đúng rồi, hai ngày trước mẹ đã nghe nói về chuyện Yến Đại Bảo đi xem mắt rồi, sao rồi? Mấy ng3ười đó thế nào, Yến Đại Bảo có nhắm được ai không?” Yến Đại Bảo lập tức nói: “Mami, có một người tên là Khanh... Khoái Tẩu, trông cũng đẹp trai 2mà còn bằng lòng gả đến Thanh Thành nữa!” Cung Ngũ híp mắt, đính chính: “Người ta không tên là Khanh Khoái Tẩu, người ta tên là Khanh Thượng Hàn5g, cái tên hay như thế mà bị cậu đọc thành gì rồi hả?” Yến Đại Bảo mặc kệ, “Tớ thấy người đó tốt nhất...”
Cung Ngũ vội vàng nhảy ra nói:4 “Yến Đại Bảo, hôm nay cậu đi với anh Bánh Bao rồi, để lại một mình người ta ở đó, cậu còn mặt mũi nói người ta tốt à? Chắc chắn người ta đang m0ắng thầm cậu trong lòng. Cậu còn dám nói thế à?”
Yến Đại Bảo mím môi, sau đó cẩn thận hỏi: “Có phải người đó rất tức giận không?” Cung Ngũ: “Không có, người ta chỉ thấy lạ là sao cậu đã có đối tượng rồi mà còn đi xem mắt, sau đó bỏ về.” Có một số chuyện không thể nói ra, Công tước đại nhân còn đang ở bên cạnh, nếu chẳng may anh nghe được gì đó rồi không vui thì phải làm sao? Nói xong, cô quay sang cười với Công tước đại nhân. Cung Ngũ cũng cảm thấy mình không nên cười, bởi vì quá đột ngột lại bất ngờ như vậy, nhưng không biết tại sao khi cô chột dạ đều bất giác quay đầu sang nhìn Công tước đại nhân, nụ cười còn có ý nịnh nọt.
Công tước đại nhân cảnh giác, chuyện gì thế này? Sao đang yên đang lành Tiểu Ngũ lại bỗng nhiên cười nịnh nọt với anh như vậy chứ, có phải đã làm chuyện xấu xa gì ở bên ngoài nên mới chột dạ không? Vừa nhìn thấy biểu cảm của Công tước đại nhân, Cung Ngũ thầm nhủ thôi hỏng rồi, chắc chắn là anh đã phát hiện ra có gì đó không ổn, thì ra đây chính là không đánh tự khai! Cung Ngũ mím môi, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, “Cô ơi, Chú Yến, cháu phải về nhà đây. Tiểu Bát, Tiểu Cửu, xong rồi, chúng ta chuẩn bị về nhà thôi!”
Yến Đại Bảo ôm cánh tay nói: “Chắc chắn ba đang chơi với Cải Trắng Nhỏ rồi, còn giả bộ như là ghét Cải Trắng Nhỏ lắm ấy.” Cung Ngũ cười: “Cho nên tớ mới nói là Chú Yến cực kỳ đáng yêu.” Cô đưa Bộ Tiểu Cửu và Bộ Tiểu Bát lên xe về nhà, Công tước đại nhân tiễn họ ra đến cổng biệt thự mới về.
Nhạc Mỹ Giảo đã sớm đứng ở cổng đợi họ, nhìn thấy họ xuống xe mới thở phào nhẹ nhõm, “Sao muộn thế này mấy đứa mới về?” “À, bọn con ở ngoài chơi một lúc nên về muộn.” Cung Ngũ dắt tay hai cậu nhóc xuống xe, “Mẹ, mẹ lo à? Ba Yến Đại Bảo và Yến Đại Bảo cãi nhau, con phải làm người phán xử! Hết cách mà, một người là ba chồng tương lai của con, một người là em chồng tương lai của con, con không thể khoanh tay đứng nhìn được.”
Nhạc Mỹ Giảo không khỏi bật cười thành tiếng: “Con nói vậy mẹ cũng thấy hơi giống rồi đấy, cuối cùng cũng nói được một câu tử tế rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo đưa hai cậu nhóc vào phòng khách chơi, Cung Ngũ cúi người thay giày, nói: “Xưa nay con vẫn vậy mà, chẳng qua mẹ không phát hiện ra mà thôi. Khi ở bên ngoài, chắc chắn con phải thể hiện tốt hơn chút, nếu không người ta không thích thì con sẽ buồn lắm!” Nhạc Mỹ Giảo sửng sốt liếc nhìn cô, Cung Ngũ đã ngẩng đầu đứng dậy, nói tiếp: “Mẹ lúc nào cũng coi thường con, cảm thấy con chưa trưởng thành. Thực ra, khi con rời xa mẹ con đã trưởng thành rồi...”
Cô xỏ dép lê đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Không trưởng thành cũng không được, ra ngoài đâu có mẹ để làm nũng nữa đâu.” Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ nhà chúng ta trưởng thành rồi, ngày con rời xa gia đình con đã trưởng thành rồi, nếu không Tiểu Ngũ của mẹ cũng sẽ không vui vẻ cho đến ngày hôm nay.”
Cung Ngũ nằm lên sofa, nói: “Ui chao, con phải hưởng thụ những ngày tháng hạnh phúc cuối cùng mới được. Hơn nửa tháng nữa là con lấy chồng rồi, đến lúc đó con cũng làm mẹ rồi, con có con gái Cải Trắng Nhỏ, còn có cả chồng nữa. Con đã thành người lớn rồi, cũng không còn những ngày tháng tốt đẹp được làm nũng mẹ rồi, con khổ quá!” Vừa rồi còn ăn nói đúng đắn, nhoáng cái cô đã lại nói chuyện ngốc nghếch rồi, Nhạc Mỹ Giảo lườm cô: “Con ăn cơm chưa? Lát nữa đi ăn cơm đi, Tiểu Bát đừng chạy lung tung nữa! Tiểu Cửu, con làm gì vậy hả? Quay lại ngay cho mẹ!” Bà ở bên này quát tháo Tiểu Bát và Tiểu Cửu, Bộ Sinh đã ung dung bê cốc đứng cạnh, vừa uống nước vừa nhìn.
Từ vẻ mặt anh ta có thể nhìn ra, anh ta rất hài lòng về cuộc sống hiện tại, có vợ đẹp, con trai đáng yêu, đó mới là gia đình mà một người đàn ông thành công nên có, tất cả đều như mong ước. Cung Ngũ nằm dài trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, đang lật ảnh Cải Trắng Nhỏ xem. Cô giơ ảnh Cải Trắng Nhỏ cho Nhạc Mỹ Giảo xem, “Mẹ nhìn xem có phải Cải Trắng Nhỏ lại lớn hơn một chút rồi không.” Nhạc Mỹ Giảo: “Ngày mai đưa con bé về chơi, mẹ thấy nhớ nó rồi.” Bà thật sự nhớ cô bé rồi. Trước đây ngày nào cũng có Cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy đã thấy vô cùng thích thú, bây giờ bao nhiêu ngày rồi không gặp, đương nhiên là bà cũng nhớ. Nhưng việc đưa Cải Trắng Nhỏ cho ba cô bé nuôi là ý của bà, giờ đòi về cũng không thực tế cho lắm, nhưng đưa về nhà chơi thì vẫn được.
Cung Ngũ nhe răng cười gật đầu: “Vâng, con biết rồi.” Cô gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân, bảo anh ngày mai đưa Cải Trắng Nhỏ về đây, nói mẹ cô nhớ cô bé rồi.
Công tước đại nhân trả lời đồng ý rất nhanh.
Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu vội vàng chạy đến, mỗi người nắm một tay Cung Ngũ. Cải Trắng Nhỏ đang chơi ngoan thấy vậy liền bò dậy, lắc lư đi tới, cứ nhất quyết muốn đi bên cạnh Bộ Tiểu Cửu, còn kéo tay Cung Ngũ, gương mặt nhỏ bé cười tươi tắn, dáng vẻ như đang chờ chuyện tốt sắp tới. Cung Ngũ cúi đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ, cô chép miệng, tâm trạng có chút tự trách, sao còn chưa đến ngày kết hôn chứ? Nếu đến sớm thì bây giờ chẳng phải họ đã là người một nhà được ở chung với nhau hay sao?
Bàn tay nhỏ bé của Cải Trắng Nhỏ túm lấy tay mẹ, ngửa mặt lên nhìn cô: “... Ma ma...” Giọng nói trẻ con non nớt vang lên làm Cung Ngũ chỉ nghe thôi đã thấy trái tim như tan chảy. Cung Ngũ ôm Cải Trắng Nhỏ vào lòng: “Mẹ ở đây nè bảo bối” Cô đặt một nụ hôn lên má Cải Trắng Nhỏ, “Cải Trắng Nhỏ nhà mình sao lại đáng yêu thế này cơ chứ?” Bộ Tiểu Bát không chịu yếu thể nói, “Chị, Tiểu Bát cũng đáng yêu.” Cung Ngũ cúi đầu, “Đúng, Tiểu Bát, Tiểu Cửu đều rất đáng yêu.” Công tước đại nhân liếc nhìn cô, hỏi: “Tối nay em không về được không?” Cung Ngũ lắc đầu: “Không được, em phải về nhà, còn có cả Tiểu Bát và Tiểu Cửu nữa, không về không được.” Công tước đại nhân trầm mặc bể Cải Trắng Nhỏ, Triển Tiểu Liên ở bên cạnh nói: “Nào, bà nội đưa Cải Trắng Nhỏ lên lầu xem ông nội đánh quyền.”
Yến Hồi ôm tay, không vui nói: “Bây giờ ông đây không muốn đánh!”
Triển Tiểu Liên không để tâm đến ông ta, “Đi thôi, chúng ta xem xem ông nội có đánh quyền ở trên đó không, khi ông nội đánh quyền trong lợi hại lắm đó!” Cải Trắng Nhỏ vươn bàn tay nhỏ nhắn ra, chỉ vào Yến Hồi, cái miệng nhỏ líu lo: “... Ông... nội...” Ý là ông nội đang ở đây, không có ở trên tầng. Triển Tiểu Liên bể cô bé lên, Yến Hồi ở dưới giận dữ lẩu bầu một lúc, rồi nhanh chóng đi lên lầu, trước khi đi còn không quên quay đầu nói với Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, ông đi đưa con nhóc mập xuống trước, không để nước dãi của nó làm bản đồ của ông đây!” Yến Hồi lên đó không được bao lâu mọi người đã nghe thấy tiếng cười khanh khách của Cải Trắng Nhỏ truyền xuống.
Cung Ngũ: “...”
Từ vẻ mặt anh ta có thể nhìn ra, anh ta rất hài lòng về cuộc sống hiện tại, có vợ đẹp, con trai đáng yêu, đó mới là gia đình mà một người đàn ông thành công nên có, tất cả đều như mong ước. Cung Ngũ nằm dài trên ghế sofa, tay cầm điện thoại, đang lật ảnh Cải Trắng Nhỏ xem. Cô giơ ảnh Cải Trắng Nhỏ cho Nhạc Mỹ Giảo xem, “Mẹ nhìn xem có phải Cải Trắng Nhỏ lại lớn hơn một chút rồi không.” Nhạc Mỹ Giảo: “Ngày mai đưa con bé về chơi, mẹ thấy nhớ nó rồi.” Bà thật sự nhớ cô bé rồi. Trước đây ngày nào cũng có Cải Trắng Nhỏ ở bên cạnh, ngày nào cũng nhìn thấy đã thấy vô cùng thích thú, bây giờ bao nhiêu ngày rồi không gặp, đương nhiên là bà cũng nhớ. Nhưng việc đưa Cải Trắng Nhỏ cho ba cô bé nuôi là ý của bà, giờ đòi về cũng không thực tế cho lắm, nhưng đưa về nhà chơi thì vẫn được.
Cung Ngũ nhe răng cười gật đầu: “Vâng, con biết rồi.” Cô gửi tin nhắn cho Công tước đại nhân, bảo anh ngày mai đưa Cải Trắng Nhỏ về đây, nói mẹ cô nhớ cô bé rồi.
Công tước đại nhân trả lời đồng ý rất nhanh.