Công Tước

Chương 1321: Mai mối (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam Anh đứng trước mặt Cung Ngôn tình, cười với anh, chủ động chào hỏi: “Chào anh, em là Lam Anh” “Anh là Cung Ngôn tình, t3rước đây chúng ta từng gặp mặt rồi.” Cung Ngôn tình đáp. Trước đây Cung Ngũ đã nhiều lần giới thiệu cô gái xinh đẹp này ch2o anh biết, cho nên Cung Ngôn tình thực sự cũng có chút ấn tượng.

Không thể không nói, Lam Anh thực sự vẫn rất xin5h đẹp, vẻ đẹp khác với Cung Ngũ và cả Yến Đại Bảo đang trợn tròn mắt xem trò hay lúc này. Vẻ đẹp của Cung Ngũ mang theo li4nh khí, vẻ đẹp của Yến Đại Bảo mang theo sự ngây thơ, còn Lam Anh là xinh đẹp thực sự, lại cộng thêm gương mặt ngày càng t0rưởng thành chín chắn, cho dù có ngụy trang bản thân kĩ càng, nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đó thôi đã khiến người ta có cảm giác cô là một người phụ nữ vô cùng gợi cảm.

Cung Ngôn Đình liếc nhìn Lam Anh, Lam Anh cũng đang đánh giá anh. Cung Ngôn Đình cúi đầu khẽ ho một cái, bỗng thấy có cảm giác xấu hổ, “Ừm... em có muốn tìm chỗ nào đó trò chuyện chút không?”

Cung Ngũ lập tức nói: “Em đã đặt chỗ ở cửa hàng này rồi, đi thôi, chúng ta vào trong!”

Nói xong, cô cùng Yến Đại Bảo dẫn Cung Ngôn Đình và Lam Anh vào trong, nói vài ba câu đơn giản xong, cô mới đứng dậy, kéo Yến Đại Bảo chạy. Yến Đại Bảo giận: “Tiểu Ngũ, tớ đến để xem cơ mà!”

Cung Ngũ chỉ tay vào bên trong, “Mục đích của chúng ta là để anh Tư tớ và Lam Anh trò chuyện với nhau, nếu chúng ta ở đó thì sao họ nói chuyện được chứ? Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó uống trà, phải tạo cơ hội cho họ chứ.” Cô kéo Yến Đại Bảo đi sang cửa hàng trà sữa đổi diện: “Đi, tớ mua trà sữa cho cậu uống, cậu đừng làm phiền họ. Anh Tư tớ cũng tầm tuổi anh Tiểu Bảo, vậy mà anh Tiểu Bảo đã có con hơn một tuổi rồi mà anh Tư tớ vẫn còn một mình. Anh Anh cũng tầm tuổi chúng ta, Cải Trắng Nhỏ nhà tớ đã hơn một tuổi rồi mà Anh Anh vẫn một mình, thể sao được? Tớ không thể để Anh Anh bị người khác lừa được, cho nên mới giúp đỡ họ đó.”

Yến Đại Bảo mím môi, “Sao cậu không giới thiệu anh Tư cậu cho tớ? Tớ giận rồi đấy!” Cung Ngũ thở dài: “Tớ đã nói nguyên do cho cậu rồi, anh Tư tớ không xứng với cậu, sao cậu vẫn còn hỏi nữa thế: Gia thế của anh Tư tớ thực sự không đủ. Anh Anh là trẻ mồ cô, họ hàng không quyết định thay chuyện của cậu ấy được. Anh Tư tớ cũng tốt tính, mẹ tớ cũng chẳng phải bà mẹ chồng ác độc. Huống hồ mẹ tớ và anh Tư tớ còn không sống cùng nhau, cho nên tớ mới thấy nếu Anh Anh kết hôn với anh Tư tớ thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, không có mâu thuẫn gia đình.” Có đánh chết cô cũng sẽ không giới thiệu Cung Ngôn Đình cho Yến Đại Bảo, đó là mối nghiệt duyên không thể sống sót được, tuyệt đối không được!

Yến Đại Bảo không phục: “Tớ thấy nhà tớ cũng tốt lắm mà, ba tớ, mami, anh tớ, còn cả Tiểu Ngũ cậu nữa, nhà chúng ta ở cùng nhau tốt đẹp biết bao. Cậu lấy anh trai tớ, tớ lấy anh trai cậu, đều là người một nhà có phải là tốt hơn không?” Cung Ngũ híp mắt: “Thế mà cậu cũng dám nói à? Còn người nhà ai lấy ai, cẩn thận không anh Lý mà biết chuyện lại giận cậu cho mà xem!” Yến Đại Bảo bỗng căng thẳng giơ tay lên che miệng, lo lắng nhìn trái ngó phải xem có ai nghe thấy không, quan sát một lúc rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vừa uống trà sữa vừa nghỉ ngơi. Ở quán cà phê bên cạnh Cung Ngôn Đình đang trò chuyện với Lam Anh, hai người cứ chuyện phiếm với nhau, sau đó dần nói đến chuyện chính, nói về công việc và trường học. Cuối cùng Cung Ngôn Đình hỏi: “Em có ngại chuyện anh lớn hơn em mấy tuổi không?”

Lam Anh nhìn anh, bàn tay cầm cốc cà phê khẽ lắc lư chiếc cốc, nói: “Em không thích những người đàn ông bằng tuổi, cứ có cảm giác họ không đủ chín chắn.” Cô ngước lên nhìn Cung Ngôn Đình, nghiêm túc ngắm nhìn, nói: “Em cũng khá hài lòng về vẻ bề ngoài của anh, đương nhiên không loại trừ khả năng do anh cũng có chút giống Tiểu Ngũ, cho nên mới không khiến em thấy phản cảm.”

Cung Ngôn Đình gật đầu, “Anh được hưởng sái từ Tiểu Ngũ rồi.” Lam Anh cúi đầu, có vẻ hơi suy tư một lát, cô nói tiếp: “Đúng rồi, có chuyện em muốn nói rõ với anh.”

Cung Ngôn tình nhìn cô, Lam Anh rũ mắt, cúi đầu nói tiếp: “Em là trẻ mồ côi, nhưng không có nghĩa là những mối quan hệ với những nhân vật xung quanh em đơn giản. Có lẽ em sẽ có một vài rắc rối, đương nhiên, bản thân em không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa sẽ không có người bám riết lấy em. Em mong em nói vậy anh có thể hiểu được em đang muốn nói gì.”

Cung Ngồn Đình trầm mặc một lúc rồi nói: “Anh hiểu. Ý em là có những người theo đuổi em vẫn bám riết lấy em không chịu tha đúng không?”

Lam Anh chậm rãi ngước mắt lên nhìn, sau đó gật đầu: “Ừm.”.

Cung Ngôn Đình suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu tâm ý của em kiên định, em không hề có cảm giác gì với người theo đuổi đó thì anh không ngại thử xem sao, nếu như em còn do dự không dứt thì thôi. Anh không muốn mình làm một kẻ dự bị.”

Lam Anh cúi đầu cười: “Em đồng ý với Tiểu Ngũ đến đây đã chứng tỏ tâm ý của em rồi, đương nhiên anh không phải là kẻ dự bị rồi.”

Cung Ngôn Đình hài lòng, “Vậy thì tốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.