Công Tước

Chương 1325: Gây chuyện (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngũ vội vàng đi tới, bể Cải Trắng Nhỏ vào lòng lắc lư: “Bảo bối à, sao vậy con? Con nhớ mẹ à? Mẹ yêu con quá. Nào, mẹ bế con gái nh3é!” Dáng vẻ của cô y hệt như một người mẹ hiền từ. Yến Đại Bảo và Lam Anh nhìn thấy không khỏi quay sang nhìn nhau. Yến Đại Bảo phồng m2á lên nói: “Thấy Cải Trắng Nhỏ đáng yêu như vậy, tớ cũng muốn có một đứa trẻ con chơi cùng quá.” Triển Tiểu Liên nghe thấy vậy tức muốn5 chết, “Con muốn có trẻ con chơi à? Trẻ con là để cho con chơi à? Con toàn nghe ba con nói lung tung. Còn chơi nữa à, chơi cái gì mà ch4ơi?”

Yến Đại Bảo quay đầu đi nói: “Con thích chơi với trẻ con!” Triển Tiểu Liên lườm cô, “Muốn chơi với trẻ con thì con tự sinh0 đi, đừng có làm thế với Cải Trắng Nhỏ.” Cải Trắng Nhỏ đang ở trên người Cung Ngũ, mắt nhắm hờ, ọ ọe không chịu ngoan ngoãn. Cung Ngũ thấy buồn cười, ước lượng cân nặng của cô bé, nói: “Í? Cô à, hình như Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta nặng hơn rồi!”

Triển Tiểu Liên gật đầu, “Ừ, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta lớn hơn, đương nhiên là phải nặng hơn rồi.” Lam Anh và Yến Đại Bảo vây lại. Cải Trắng Nhỏ vừa ngủ dậy, còn đang khó chịu, giơ cánh tay nhỏ bé ra ôm cổ Cung Ngũ. Cung Ngũ vỗ nhẹ mông cô bé, đợi cô bé tỉnh ngủ. “Cải Trắng Nhỏ xinh quá.” Lam Anh mỉm cười nói: “Đúng là cô bé xinh đẹp.”

Cung Ngũ vui vẻ, con gái mình được khen, đương nhiên là cô phải vui rồi.

Cải Trắng Nhỏ nhìn thấy náo nhiệt, bỗng vui vẻ bật cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé lắc la lắc lư, dáng vẻ như thể muốn chơi trò chơi. Cung Ngũ ở trên tầng hét lên: “Cải Trắng Nhỏ, con ra khỏi lòng ông nội ngay, qua đây với mẹ, cẩn thận không bị gậy của bà nội tét, đau lắm đấy!” Yến Hồi nghe vậy bỗng lấy hai tay Cải Trắng Nhỏ giơ lên trước mặt, cành hoa trong tay Triển Tiểu Liên quất qua quất lại, nhưng không xuống tay được. Yến Đại Bảo trốn sau lưng Yến Hồi, Yến Hồi trốn phía sau Cải Trắng Nhỏ, cải Trắng Nhỏ cười khanh khách để lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ xíu, cực kỳ vui vẻ. Triển Tiểu Liên tức muốn chết: “Yến Hồi ông có thấy mất mặt không hả? Có giỏi thì đặt Cải Trắng Nhỏ xuống!”

Yến Hồi cười lạnh: “Bà tám chết tiệt, bà tưởng ông đây ngốc à? Yến Đại Bảo, mau chạy đi!” Yến Đại Bảo lượn qua bên kia cầu thang chạy đi, vẫy tay với Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tớ phải ra ngoài lánh nạn đây!”

Sau đó, cô chạy mất.

Cung Ngũ, Lam Anh đứng ngây ra không biết phải làm sao. Bên trên Triển Tiểu Liên còn đang gây lộn với Yến Hồi, Cải Trắng Nhỏ vẫn đang hóng trò, cười vô cùng thích thú. Cung Ngũ bắt đầu trò chuyện với Lam Anh, hỏi han xem cô ấy ở bên Cung Ngôn Đình thế nào. Lam Anh liếc nhìn cô, cười nói: “Cũng tạm ổn, anh Tư cậu rất tốt tính.”

Cung Ngũ nhe răng cười: “Thì vì tớ thấy anh Tư tốt tính, không hay nổi nóng, cũng không hay suy đoán linh tinh, là người rất tốt cho nên mới tác hợp cho cậu và anh ấy. Cậu xem xem cậu ở bên anh ấy có ổn không, nếu ổn thì có thể tiếp tục, nếu không được, tính cách không hợp thì cũng không sao cả.” Lam Anh mỉm cười gật đầu: “Được.”

Triển Tiểu Liên trừng mắt: “Đang yên đang lành sao ông lại thay quần áo? Vừa rồi ông đi đâu làm gì? Ông trốn gì hả?” Yến Hồi không nói gì, cúi xuống bế Cải Trắng Nhỏ lên, nhanh chóng lượn qua người Triển Tiểu Liên, đi thẳng lên lầu. Triển Tiểu Liên quát lên: “Yến Hồi...” Chắc chắn là ông ta đã làm chuyện gì xấu xa ở bên ngoài, nếu không sao lại chột dạ như vậy chứ?

Vừa nghĩ vậy điện thoại trong nhà đã đổ chuông, bà đi tới nghe máy, quả nhiên người ta đã gọi đến tận nhà cáo trạng rồi!

Bên kia Yến Đại Bảo đang rụt cổ lại, khẽ khàng đi lên lầu, kết quả bị mẹ cô gọi lại: “Yến Đại Bảo!”

Triển Tiểu Liên nhìn xung quanh, giơ tay rút một cành hoa khô, đi về phía Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo thấy vậy kêu lên thất thanh, “Ba ơi! Cứu con với! Mami muốn đánh con!” Cung Ngũ, Lam Anh: “...” Không bao lâu sau Yến Hồi đã bể Cải Trắng Nhỏ xông ra, “Bà tám chết tiệt! Bà lại dám bắt nạt Yến Đại Bảo của ông đây!”

Yến Đại Bảo lao thẳng ra sau Yến Hồi trốn, “Ba ơi, mami đánh con!”

Ngồi xuống sofa, Cải Trắng Nhỏ nằm nhoài trong lòng cô không động đậy, khoảng chừng hơn mười phút sau cô bé mới từ từ ngẩng đầu lên, giơ tay dụi mắt, mơ màng nói: “... Ma ma...” Cung Ngũ đáp lại, “Bảo bối, con ngủ dậy rồi à?” Cải Trắng Nhỏ vươn cánh tay nhỏ xíu ra ôm lấy cô nói: “Ma ma...” Triển Tiểu Liên ở bên cạnh nhìn thấy buồn bực, “Cải Trắng Nhỏ nhà ta đáng yêu đến mức khiến tim bà nội tan chảy cả ra rồi.”

Cháu gái thức giấc Triển Tiểu Liên liền đi bể nước cho cháu uống. Cải Trắng Nhỏ uống hai ngụm rồi dần khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo tinh nghịch, không bao lâu sau đã tụt từ trên người Cung Ngũ xuống, bắt đầu bò khắp nơi dưới đất.

Cô bé còn chịu cho Lam Anh và Yến Đại Bảo chơi cùng. Cung Ngũ tươi cười ngắm nhìn, càng nhìn càng thấy sự lựa chọn ban đầu của mình là đúng. Nếu không sinh Cải Trắng Nhỏ ra thì bây giờ sao cô được ngắm nhìn cô bé đáng yêu như vậy được chứ? Trong lòng Cung Ngũ cảm thấy con người sống trên đời, có thể được ngắm nhìn người mình thích mãi mãi là đủ rồi. Căn phòng trở nên náo nhiệt vì sự hoạt bát của Cải Trắng Nhỏ, ngoài cửa có tiếng bước cùng tiếng tức giận truyền đến: “Đám người không có mắt đó lại dám bắt nạt Yến Đại Bảo của ông à!”

Triển Tiểu Liên cảnh giác nhìn ông ta hỏi: “Ai bắt nạt được Yến Đại Bảo? Yến Đại Bảo ở đây trông còn ổn hơn tất cả mọi người, ông làm gì thế hả?” Yến Hồi đứng lại ở cửa, hất cằm lên nói: “Không làm gì cả, ông đây tưởng có người bắt nạt Yến Đại Bảo thôi.” Nói xong, ông ta vòng qua Triển Tiểu Liên theo đường vòng cung đi lên lầu. Nhưng Cải Trắng Nhỏ vừa nhìn thấy Yến Hồi thì đã chạy về phía ông ta, còn vẫy vẫy cánh tay mũm mĩm của mình, ôm lấy chân ông ta, ngửa gương mặt nhỏ đáng yêu lên gọi: “... Ông... nội...”

Yến Hồi bất giác rùng mình một cái, chân bị một cục thịt mềm mại ấm nóng như bông dính lấy, khiến ông ta muốn hất ra nhưng lại sợ làm cô bé bị thương, không đá thì ông ta thấy nhột khó chịu.

Yến Hồi cười lạnh: “Bà tám chết tiệt, bà tưởng ông đây ngốc à? Yến Đại Bảo, mau chạy đi!” Yến Đại Bảo lượn qua bên kia cầu thang chạy đi, vẫy tay với Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, tớ phải ra ngoài lánh nạn đây!”

Sau đó, cô chạy mất.

Cung Ngũ, Lam Anh đứng ngây ra không biết phải làm sao. Bên trên Triển Tiểu Liên còn đang gây lộn với Yến Hồi, Cải Trắng Nhỏ vẫn đang hóng trò, cười vô cùng thích thú. Cung Ngũ bắt đầu trò chuyện với Lam Anh, hỏi han xem cô ấy ở bên Cung Ngôn Đình thế nào. Lam Anh liếc nhìn cô, cười nói: “Cũng tạm ổn, anh Tư cậu rất tốt tính.”

Cung Ngũ nhe răng cười: “Thì vì tớ thấy anh Tư tốt tính, không hay nổi nóng, cũng không hay suy đoán linh tinh, là người rất tốt cho nên mới tác hợp cho cậu và anh ấy. Cậu xem xem cậu ở bên anh ấy có ổn không, nếu ổn thì có thể tiếp tục, nếu không được, tính cách không hợp thì cũng không sao cả.” Lam Anh mỉm cười gật đầu: “Được.”

Thực sự Lam Anh thấy ở bên Cung Ngôn Đình rất hòa hợp. Con người Cung Ngôn Đình trông có vẻ không giỏi nói chuyện, nhưng trên thực tế phong cách làm việc lại rất hợp lý cô. Cung Ngôn Đình có chủ kiến và suy nghĩ của riêng mình, đồng thời còn tôn trọng đối phương. Anh thuộc kiểu người có EQ rất cao trên một số phương diện, nhưng cũng có khuyết điểm, anh có sự kiêu ngạo không cho phép người khác dễ dàng phát hiện ra. Thứ kiêu ngạo đó không phải là vênh váo tự đắc, cũng không phải là kiểu dương dương thích thể hiện, mà là kiêu ngạo không muốn cúi đầu.

Rõ ràng là Cung Ngôn tình cũng khá có lòng với Lam Anh. Lần trước sau khi chia tay nhau anh cũng rất chủ động liên lạc, cũng rất chịu khó chiều theo thời gian của Lam Anh, cũng được coi là một đối tượng giới thiệu xuất sắc. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng là bởi vì dễ ăn nói với Cung Ngũ.

Cung Ngũ cũng thấy hơi vui mừng. Cô làm bà mai nên rất mong thành công, hơn nữa Lam Anh xinh đẹp như vậy, kết hợp với Cung Ngôn tình không hề quá đáng chút nào. Bên cạnh vẫn đang náo loạn, hai người đã nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.