*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tiểu Ngũ có chứ, cậu ấy đang nói chuyện với Lam Anh kia.” Yến Đại Bảo phồng má lên, nói: “Mami đang gây nhau với ba, ba lấy Cải Trắng Nhỏ ra làm bi3a đỡ đạn.” Công tước đại nhân nghe vậy liền xông vào trong nhà, sau đó anh nhìn thấy Yến Hồi đang giơ cao Cải Trắng Nhỏ lên. Triển Tiểu Liên đánh v2ề phía nào ông ta liền giơ Cải Trắng Nhỏ về phía đó. Cô bé ngốc Cải Trắng Nhỏ lại tưởng rằng ông bà nội đang chơi đùa cùng mình nên cười chảy cả nư5ớc dãi ra.
Công tước đại nhân đỡ trán, “Mami.”
Triển Tiểu Liên quay lại nhìn thấy Công tước đại nhân đứng ở cổng, vẻ mặt đau đầu kh4ó chịu. Sau lưng anh là Yến Đại Bảo đang lấm lét thò đầu ra, mím chặt môi lại nhìn về bên này. Cung Ngũ giơ tay lên với Công tước đại nhân: “Anh Ti0ểu Bảo, anh về rồi à? Anh đi đâu thế?” “Tính toán tổng thể lần cuối cho hôn lễ. Chuẩn bị gần xong rồi.” Cung Ngũ cuốn tay thành nắm đấm, “Sắp đến lúc em làm cô dâu rồi! Cũng thấy kích động nha, lần đầu tiên em làm cô dâu nên chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ ổn thôi.” Lam Anh dở khóc dở cười: “Cậu còn định làm cô dâu mấy lần nữa hả?” Mặt Công tước đại nhân đã đen như đít nồi, Cung Ngũ bịt miệng, cười lấy lòng anh: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng giận mà, em lỡ lời thôi!” Cô hỏi: “Đúng rồi anh Tiểu Bảo, em có phù dâu rồi, anh đã tìm được phù rể chưa?” Công tước đại nhân ngồi xuống bên cạnh cô, “Em muốn mời ai tham gia?”
Cung Ngũ vạch ngón tay đếm: “Nếu Yến Đại Bảo làm phù dâu của em thì chắc chắn anh Lý sẽ phải làm phù rể mới được. Sau đó là... nểu Lam Anh làm phù dâu của em thì chắc chắn anh Tư cũng sẽ tham gia. Nếu là An Hổ Phách làm phù dâu của em thì chắc chắn Tiểu Cảnh sẽ phải làm phù rể. Anh Tiểu Bảo anh nói xem kết hợp như vậy có được không?” Đương nhiên Công tước đại nhân không có ý kiến gì: “Anh không có ý kiến.” Yến Đại Bảo ở bên cạnh hỏi: “Í? Vậy còn anh Màn Thầu thì sao? Anh Màn Thầu không làm phù rể a?”
Cung Ngũ xua tay: “Anh ta độc thân, không có phù dâu kết hợp cùng, khó sắp xếp lắm!” Lý Tư Không đang được Lý Nhất Địch cho người canh giữ làm việc bên trong Tuyệt Địa hắt xì hơi liên tục hai cái, anh ta tức giận nói: “Ai? Ai dám nói xấu ông thế? Ông đây bóp chết hắn!”
Bên này Yến Đại Bảo nghe Cung Ngũ nói xong liền chép miệng, một lúc sau mới nói: “Vậy làm sao giờ? Hình như anh Màn Thầu hơi đáng thương, Tiểu Ngũ, chúng ta có nền giới thiệu bạn gái cho anh ấy không?”
Cung Ngũ chống cằm, hỏi: “Không có người phù hợp. Người có tính cách như cậu hai Lý thì phải tìm người nào mạnh mẽ một chút, nếu không người ta sẽ bị anh ta bắt nạt. Người như Tiểu Ngư chắc chắn là không hợp rồi.” Yến Đại Bảo chớp mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói: “Hình như đúng thật. Tần Tiểu Ngư quá thật thà, chắc chắn sẽ bị bắt nạt, cậu thấy cậu ấy bị đánh đến như vậy, còn bị lừa tiền nữa chứ.” Sau đó cô vỗ tay một cái, cao hứng nói: “May mà tớ giúp cậu ấy trút giận, nếu không bây giờ cậu ấy sẽ buồn chết mất.” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, “Đại Bảo, em đã làm gì?” Yến Đại Bảo vội bịt miệng lại.
Công tước đại nhân hỏi: “Đại Bảo, có phải em lại làm chuyện xấu gì không, mami vì chuyện của em nên mới cãi nhau với Chú Yến à?”
Yến Đại Bảo kiên quyết phủ nhận: “Không phải đâu, có người gọi điện với mami mách tội, nói ba ở bên ngoài làm chuyện xấu nên mami mới giận!”
Triển Tiểu Liên đi tới, “Con còn dám nói nữa à?” Cành hoa khô đã bị Yến Hồi ném đi, Triển Tiểu Liên bể Cải Trắng Nhỏ đi tới, Yến Hồi không biết đã chạy đi đâu rồi. Công tước đại nhân đón lấy con gái, khẽ hôn lên trán cô bé, “Cải Trắng Nhỏ nhà ta hôm nay bảo vệ ông nội à? Có phải bà nội không đánh được ông nội không? Cải Trắng Nhỏ giỏi quá, mới bé tí xíu đã biết bảo vệ ông nội rồi, không uổng công ông nội yêu thương con như vậy.” Yến Hồi thò đầu từ lan can tầng ba xuống, “Còn lâu ông đây mới yêu thương con nhóc mập ấy!” Công tước đại nhân cũng không nổi giận, tươi cười cọ vào người Cải Trắng Nhỏ, “Bảo bối nhà chúng ta lớn rồi, phải ăn nhiều hơn nữa mới được, con biết chưa nào?”
Cung Ngũ ở bên cạnh nghiêng đầu sang nhìn, nói: “Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết nhé. Em thấy Cải Trắng Nhỏ nặng rồi, anh có thấy mông con lại to hơn chút rồi không?” Công tước đại nhân cau mày, giơ tay kiểm tra bỉm, nói với Cung Ngũ: “Không phải là mông Cải Trắng Nhỏ lớn hơn một vòng rồi mà là bỉm ướt phải thay rồi.”
Nói xong, anh bế con đứng dậy đi thay bỉm.
Cung Ngũ đau khổ, quay sang nhìn Lam Anh: “Đầu tớ như bị nổ rồi, toàn làm chuyện ngu xuẩn, phải làm sao bây giờ?” Yến Đại Bảo ở bên cạnh ấm ức nói: “Tớ có làm gì đâu, mà mami đánh tớ! Chắc chắn tớ không phải do mami sinh ra, mami không yêu thương tớ gì cả!”
Triển Tiểu Liên lườm cô, “Con còn dám nói nữa à? Ở bên ngoài con đã làm gì hả? Con gái con đứa đi đánh nhau với một đám đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa hả? Con giỏi lắm rồi đấy!”
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Đó là con giữa đường thấy chuyện bất bình nên rút đao tương trợ. Con làm chuyện trường nghĩa, là hành động dũng cảm nghĩa khí. Con thấy cơ quan lớn nhất Thanh Thành nên làm cho con một cái bằng khen, giống như khen ngợi ba, là công dân tốt của Thanh Thành. Con tốt như vậy cơ mà...” Triển Tiểu Liên tức quá bật cười, “Yến Đại Bảo, mẹ tò mò không biết bao nhiêu năm nay ba con đã nói với con thế nào về đám bằng khen với giải thưởng đó? Ông ta nói ông ta làm việc tốt nên được người ta khen ngợi à?” Yến Đại Bảo gật đầu: “Vâng ạ, ba nói trước đây ba cực kỳ lợi hại, là người siêu tốt, xử lý những chuyện bất bình trong thiên hạ, còn giúp chú cảnh sát bắt nhiều người xấu. Con thấy ba cực kỳ giỏi, con cũng muốn giống như ba. Tại sao ba có bằng khen, còn con làm việc tốt lại bị mami đánh? Không công bằng!”
Nói xong, cô tức giận quay đầu sang một bên, rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ cậu nói xem, có phải tớ đã làm việc tốt không?”
Cung Ngũ mím môi, đưa tay bế Cải Trắng Nhỏ, “Bảo bối, mẹ yêu con gái nhất!”
Yến Đại Bảo trợn mắt lườm: “Tiểu Ngũ, tớ đang nói chuyện với cậu đấy!”
Cung Ngũ vẫn giả bộ không nghe thấy, “U la la, u la la, mẹ yêu Cải Trắng Nhỏ quá!” Yến Đại Bảo trợn tròn mắt, chỉ vào Cung Ngũ: “Cậu... cậu...” Công tước đại nhân nghi ngờ nhìn Cung Ngũ. Chuyện gì thế này, lần này Đại Bảo làm việc xấu là vì Tiểu Ngũ chỉ thị sao?
Cung Ngũ lắc đầu, tiếp tục chọc cười Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ bị mẹ chọc bật cười khanh khách, không ai để ý đến Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo tức giận: “Tiểu Ngũ, cậu là đồ xấu xa!”
Triển Tiểu Liên thở dài, Công tước đại nhân đỡ trán, nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, em nói lại tình hình đi.”
Cung Ngũ nhe răng cười lấy lòng: “Có chuyện gì đâu. Chỉ là bọn em có một người bạn học bị ức hiếp, bị đánh còn bị lừa tiền, em và Yến Đại Bảo thấy cô ấy đáng thương quá, sau đó bọn em đi giúp đỡ thôi, thật đấy. Bọn em chỉ là giải cứu cô ấy ra, sau đó còn giúp cô ấy đòi lại tiền, ngoài ra không có gì nữa. Em nói thật đấy. Anh Tiểu Bảo, ánh mắt đó của anh là sao hả?”
Công tước đại nhân hỏi: “Bị đánh vì chuyện gì?” Cung Ngũ vội nói: “Cậu ấy làm ăn, người ta nợ tiền không trả, cậu ấy đòi tiền, người ta muốn ăn gian, chỉ thế thôi.” Yến Đại Bảo gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, đúng rồi, là thế đấy, anh à, anh nói xem có phải bọn em đã làm việc tốt rồi không?” “Em đánh nhau với ai?” Công tước đại nhân hỏi: “Con gái con đứa đi đánh nhau với đàn ông? Em nghĩ sao vậy?”
Hai người bỗng nhiên im bặt.