*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một lát sau, anh nói: “Sau này nếu còn có chuyện như vậy thì Đại Bảo phải nói với anh, nếu anh không có mặt thì nói với Lý Nhất Địch hoặc Lý Tư K3hông cũng được.” Yến Đại Bảo bặm môi, nếu cô tìm họ thì còn có cơ hội đi nữa sao? Tưởng cô ngốc chắc? Yến Đại Bảo nhất quyết không nói gì, cũng 2không đồng ý, để mặc Công tước đại nhân càm ràm cho qua chuyện
Hừ!”
Dưới nhà bầu không khí không mấy vui vẻ thì trên tầng cũng đang diễn ra một cuộc rượt đuổi
Vốn dĩ bà còn muốn đánh cả Yến Đại Bảo dù có mặt Cung Ngũ cũng chẳng sao vì cô là người trong nhà, nhưng lúc này Lam Anh lại ở đây, bà không thể ra tay trước mặt khách được
Triển Tiểu Liên thực sự chỉ muốn đánh cho hai cha con nhà này một trận.
Công tước đại nhân nhân lúc Cung Ngũ có mặt liền hỏi: “Tiểu Ngũ, em muốn có ba đội phù dâu phù rể đúng không?” Cung Ngũ gật đầu: “Vâng ạ...” Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhao nhao lên phản đối: “Không đúng! Chẳng phải còn có Tần Tiểu Ngư nữa sao?” Cung Ngũ: “Tần Tiểu Ngư đã nói với tớ rồi, cậu ấy không làm phù dâu.”
Yến Đại Bảo phồng má lên, trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Vậy à! Vậy thì cậu ấy lỗ to rồi, làm phù dâu còn được nhận bao lì xì.” Cung Ngũ ngạc nhiên: “Cái gì? Chuyện bao giờ thế? Sao tớ không biết? Ai nói là làm phù dâu thì được nhận bao lì xì hả? Một bao lì xì bao nhiêu tiền? Anh Tiểu Bảo anh nói à?” Công tước đại nhân: “Anh cũng không rõ.” Yến Đại Bảo chống cằm nói: “Tớ nói đấy! Tớ nghe An Hổ Phách nói vậy.” Cô nhe răng cười với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ cậu kết hôn sớm là không được rồi.”
Cung Ngũ chu môi trợn mắt, Yến Đại Bảo nói tiếp: “Cậu kết hôn sớm như vậy, còn có cả Cải Trắng Nhỏ nữa, vậy thì sau này cậu sẽ không làm phù dâu được, nếu vậy thì cậu bớt đi bao nhiêu cái bao lì xì hả? Giả sử mỗi bao lì xì năm trăm tệ, thì..
trước tiên cậu đã bị ít đi ba cái bao lì xì, khi tớ, Anh Anh và An Hổ Phách kết hôn cậu không lấy được bao lì xì, sau đó nếu Tần Tiểu Ngư kết hôn cậu cũng không làm phù dâu được...”
Cung Ngũ ngạc nhiên, đúng là cảm thấy mình đã lỗ quá rồi, làm sao đây? Cô có nên hủy bỏ hôn lễ vì số bao lì xì đó không?
Công tước đại nhân vừa nhìn biểu cảm trên mặt cô đã biết ngay cô đang nghĩ gì, anh liền nói: “Tiểu Ngũ, đến khi chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ đòi chủ Yến dăm ba bao lì xì, thu lại hết cả chút tiền làm phù dâu, một bao lì xì của chủ Yến to lắm, em biết rồi đấy.”
Cung Ngũ nghe vậy thấy cũng có lý, cô gật đầu: “Ờ, anh nói cũng đúng!” Yến Đại Bảo trả thù lại lúc vừa nãy Cung Ngủ không nói đỡ cho cô, lại chêm vào: “Nhưng tiền làm phù dâu là khác chứ
Khi cậu kết hôn người ta phải đưa bao lì xì là đương nhiên, bởi vì cậu phải tặng quà đáp lễ cho người ta! Nhưng mà làm phù dâu thì không cần đáp lễ!”
Chuyện này thì Cung Ngủ không mắc mưu Yến Đại Bảo nữa, “Sao lại không cần đáp lễ? Cậu làm phù dâu nhận bao lì xì rồi, khi cậu kết hôn người ta làm phù dâu cho cậu, đến lấy bao lì xì của cậu, cho dù bao lì xì của cậu không cho người đó nhưng cậu cũng phải cho người khác cơ mà!”
Yến Đại Bảo không phục: “Tớ chỉ có mấy người bạn, tớ sẽ là người cuối cùng kết hôn!” Cung Ngũ híp mắt, “Ái chà chà, bà cô già thì vẻ vang lắm ấy! Hờ hờ, còn thể so sắt sẽ là người cuối cùng kết hôn, đến lúc đó kết hôn cùng đợt với Cải Trắng Nhỏ nhà tớ, cậu có thấy vui không?” Yến Đại Bảo tức đến mức sắp chảy cả nước mắt, cô quay sang nhìn Lam Anh, “Lam Anh, cậu phải giúp tớ nói lại Tiểu Ngũ!” Lam Anh giơ tay đỡ trán, “À, chủ đề này vốn dĩ rất hay, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này rồi?” Yến Đại Bảo tức giận nói: “Tại Tiểu Ngũ không tốt!” Cung Ngũ híp mắt: “Tại cậu khơi ra trước chứ.” Hai người bắt đầu đấu võ mồm, Cải Trắng Nhỏ mở to đôi mắt tò mò nhìn, thỉnh thoảng còn nhệch miệng ra cười
Công tước đại nhân cũng mặc kệ họ, có cãi nhau cũng chỉ vài câu là xong, dù sao thì hai người chơi với nhau lâu vậy rồi, thường xuyên cãi nhau qua lại đôi câu như vậy
Cãi nhau xong, chỉ một lúc sau là Yến Đại Bảo đã quên mất, cô gái này mau giận cũng mau quên, thường không hay để bụng.
Vì vốn dĩ đã không coi là thật, cho nên Cung Ngũ cũng không để ý, chỉ mải mê chơi cùng cô con gái đáng yêu của mình.
Triển Tiểu Liên đứng trên lầu nhìn đám thanh niên dưới nhà nói nói cười cười, vẻ mặt tươi cười, bà ung dung đi lên lầu
Khi trời sẩm tối, Cung Ngũ lấy điện thoại của Yến Đại Bảo gọi điện cho Tần Tiểu Ngư, Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhìn chằm chằm, tay còn cầm đồng hồ bấm giờ.
Cả đời này cô chưa bao giờ có khái niệm gọi điện thoại phải mất tiền, nhưng từ sau khi gặp Cung Ngũ, cô cũng đã bắt đầu nhiễm tính so đo tính toán
Lần nào thấy Cung Ngũ lấy điện thoại của mình gọi điện Yến Đại Bảo cũng ở bên cạnh bấm giờ, nếu vượt qua thời gian dự kiến sẽ phải thu tiền
Cung Ngũ quay sang một bên, coi như không nhìn thấy dáng vẻ ngồi xổm nhìn cô chằm chằm của Yến Đại Bảo
Có người nghe điện thoại, Cung Ngũ hỏi: “Tần Tiểu Ngư à? Tớ hỏi này, tiền bên ngoài nợ cậu thu lại được hết chưa?” Tẩn Tiểu Ngư: “Chưa, còn ba chỗ nữa
Tớ định mấy ngày này sẽ đi lần nữa đòi hết lại sổ sách, rồi trả hết tiền hàng còn nợ công ty thì sẽ đi.” Cung Ngũ ngạc nhiên: “Cậu vẫn còn nợ tiền công ty nữa cơ à?”.
Tần Tiểu Ngư: “Nợ chử
Mới đầu công ty không cho tớ nợ tiền hàng, nhưng sau lượng hàng của tớ nhiều dần nên cho tớ nợ lại, thể là dây dưa đến hôm nay
Nói thật tớ cũng không làm nổi nữa
Bây giờ tớ lấy hàng ở công ty, không trả tiền cũng không lấy được hàng nữa rồi.”
Cung Ngũ thực sự thấy phục Tần Tiểu Ngư, làm ăn kiểu đó mà cũng làm được, quả thực không có ai dám.
Cung Ngũ thở dài nói: “Tần Tiểu Ngư này, không phải tớ nói cậu, nhưng mà...” Nghĩ rồi lại thôi, cô nói: “Mấy chỗ đó có khó đòi tiền không? Có cần mấy người bọn tớ đi giúp cậu phô trương thanh thế không?”
Ít nhất cũng đòi hết được nợ cho Tần Tiểu Ngư, nhẹ nhàng không vướng bận gì nữa.
Lần nào gặp Tần Tiểu Ngư, Cung Ngũ cũng đều thấy có mệt mỏi, nhếch nhác
Rõ ràng Tân Tiểu Ngư là một cô gái xinh đẹp nhưng lại bị cuộc sống giày vò, thiếu ăn thiếu mặc, đầu óc thì ngốc nghếch, lại còn toàn gặp phải mấy tên đàn ông không ra gì
Quả thực vô cùng đáng thương.
Cung Ngũ cảm thấy cô may mắn hơn Tẩn Tiểu Ngư ở chỗ tuy cô nghèo nhưng những người thân thiết bên cạnh đều giàu có.
Dường như tất cả những khổ cực cô phải chịu đựng lúc trước đểu chấm dứt vào năm có mười tám tuổi
Cuộc đời cô đã bước sang trang mới, làm gì cũng thuận lợi và vui vẻ
Nhưng còn Tẩn Tiểu Ngư thì khác, cô ấy nghèo, người nhà đã không giúp đỡ được gì còn ngáng chân cô ấy
Cho nên Cung Ngũ thực sự muốn giúp cô ấy được chút nào hay chút ấy, đương nhiên tốt nhất là phải kéo theo cả Yến Đại Bảo nữa, như vậy mới có thể thành công được.
Dù sao thì Yến Đại Bảo cũng giống như ba cô, thuộc tuýp nói là làm trong những chuyện như thế này, một lời không hợp là đánh luôn, có đôi khi không nói không rằng cũng đánh
Cung Ngũ cảm thấy mục tiêu của Yến Đại Bảo chính là làm một nữ anh hùng dũng cảm vô địch, đánh bại đám người xấu trên đời, giúp đỡ Tẩn Tiểu Ngư vừa khéo thỏa mãn mục đích của Yến Đại Bảo.
“Cậu nói thật chứ?” Tần Tiểu Ngư ngạc nhiên: “Các cậu giúp tớ đòi tiền thật à?” Cô thở dài, nói thật: “Tiểu Ngũ tớ nói thật với cậu, ba chỗ này tớ để ở cuối cùng là vì khó nhằn nhất
Tớ thấy hình như là họ thống đồng với nhau, quyết không trả tiền tớ, hơn nữa còn toàn cho đàn ông ra mặt nói chuyện, trồng dáng vẻ cứ như thể một lời không hợp là động chân động tay, phụ nữ thì chỉ toàn ăn nói khó nghe, cậu nói xem tại sao đám người đó lại như vậy hả? Họ không thấy hổ thẹn với lương tâm à?”
Cung Ngũ: “Nếu còn biết hổ thẹn với lương tâm thì sao còn làm mấy chuyện đó? Chắc chắn là làm quá nhiều chuyện thất đức rồi cho nên mới không biết xấu hổ gì!” Tần Tiểu Ngư: Vậy Tiểu Ngũ à, cậu chịu giúp tớ thật à? Bây giờ tớ không nắm chắc gì cả, nhưng tớ thấy Yến Đại Bảo đánh nhau hăng như vậy, tớ lo nhỡ cậu ấy bị thương thì sao?” Yến Đại Bảo nghe thấy tên mình nên vội vàng dựng tai lên nghe, nói: “Đang nói tới đây, để tớ nghe nào!” Cung Ngũ bịt điện thoại lại, trợn mắt: “Tớ mượn điện thoại của cậu, cậu còn nhỏ mọn bấm giờ kia kìa!” Yến Đại Bảo mím môi, “Tớ cứ bẩm đấy, cứ bấm đấy! Cậu gọi điện quá lâu, tớ phải đòi tiền chứ!”
Cung Ngũ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ cô, tiếp tục nói chuyện điện thoại với Tần Tiểu Ngư, “Cậu đừng lo, cậu ấy giỏi mà
Hơn nữa, cậu thực sự cho rằng cậu ấy chỉ có một mình thôi đấy à? Cậu có biết có bao nhiêu cặp mắt xung quanh cậu ấy không? Khi cậu thấy cậu ấy chỉ có một mình thì chắc chắn là vì cậu ấy dư sức đối phó với đám người đó là vậy đó, cậu hiếu chưa?”.
Tẩn Tiểu Ngư há hốc miệng kinh ngạc: “Vậy..
có nghĩa là thực ra xung quanh Yến Đại Bảo có rất nhiều vệ sĩ à?” Cung Ngũ lầm bầm: “Đương nhiên rồi” Yến Đại Bảo cọ đầu vào cánh tay Cung Ngũ, muốn nghe xem rốt cuộc họ đang nói gì, kết quả Cung Ngũ không cho cô nghe, Yến Đại Bảo tức xì khói: “Tiểu Ngũ tớ không vui đâu nhé!” Cung Ngũ híp mắt: “Tớ có làm chuyện gì khiến cậu giận đâu, đang yên đang lành sao cậu lại không vui chứ?” Yến Đại Bảo: “Bởi vì cậu không cho tớ nghe điện thoại chứ sao nữa
Đó là điện thoại của tớ.” Cung Ngũ: “Tần Tiểu Ngư biết mà, còn tưởng tớ là cậu đấy.” Cô ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn Yến Đại Bảo hỏi: “Đúng rồi, Tần Tiểu Ngư mời tớ ngày mai cùng cậu ấy đi thu hồi nợ, cậu có muốn đi cùng không?” Yến Đại Bảo nghe vậy lập tức gật đầu: “Đi chứ?” Cung Ngũ hài lòng nói: “Được rồi Tân Tiểu Ngư, bọn tớ nhận được lời mời của cậu rồi, ngày mai không gặp không về.” Tần Tiểu Ngư bỗng thở phào nhẹ nhõm
Ban đầu cô rất lo lắng, hy vọng ngày hôm sau đòi nợ thuận lợi, không ngờ Cung Ngũ bỗng nhiên đưa ra yêu cầu giúp đỡ
Người đông thể mạnh, đương nhiên Tẩn Tiểu Ngư mong muốn có thêm nhiều người
Trong căn phòng trọ chật hẹp chất đầy hàng hóa, hành lý của cô rất ít, bây giờ cô vẫn không thể nói với người ta cô không làm nữa, nếu nói ra chỉ sợ rất nhiều người sẽ không trả tiền cho cô
May mà bây giờ giao hàng đều thu tiền ngay, không cho ai nợ lại, cô chỉ cần đòi lại những món nợ trước đây là được, còn số hàng hóa còn lại, nếu không nhiều lắm thì đến lúc đó đành phải mang đi tặng vậy.
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Tần Tiểu Ngư vội đi ngâm một gói mì ăn chống đói
Cuộc sống vốn là như vậy
Người có tiền có bản lĩnh có thể ngày ngày ăn uống no say, còn người nghèo như cô chỉ có thể ăn mì gói, có đôi khi mì gói cũng rất đắt, cô còn không mua nổi.
Tiện tay vợ cuốn sổ ghi nợ mở ra xem, cô bắt đầu tính toán nếu mình đòi lại được, trả tiền hàng công ty không biết còn lại được bao nhiêu tiền, cuối cùng tính đi tỉnh lại, hình như cũng chỉ còn được khoảng mười tám nghìn tệ
Bao nhiêu tiền như vậy cuối cùng chỉ còn lại mười tám nghìn, Tân Tiểu Ngư thực sự cảm thấy kiếm tiền khó, không biết những người thông minh đó sao lại trở nên giàu có được nhỉ, tại sao cô lại không được? Cô thở dài rồi lại tiếp tục ăn mì
Cuộc sống bi thảm suốt ngày ăn mì ăn liền, cô thấy hơi mong chờ đến hôn lễ của Tiểu Ngũ, đến lúc đó cô còn được ăn một bữa thịnh soạn
Vì còn hơn nửa tháng nữa là đến hôn lễ của Tiểu Ngũ, cho nên bây giờ Tần Tiểu Ngư vẫn đi giao hàng, đợi đòi nợ xong, giao hàng thêm mấy ngày nữa
Đợi hôn lễ xong xuôi là cô sẽ rời khỏi Thanh Thành
Cô không có duyên với Thanh Thành, nên thay đổi một nơi khác để bắt đầu lại từ đầu thôi
Cung Ngũ tắt điện thoại, trả điện thoại lại cho Yến Đại Bảo
Yến Đại Bảo đưa thời gian ghi âm cho Cung Ngũ xem: “Tiểu Ngũ cậu xem đi, cậu gọi điện thoại bao lâu rồi? Cậu nói xem, phải trả tớ bao nhiêu tiền?” Cung Ngủ nhìn cô bằng vẻ mặt coi thường: “Yến Đại Bảo, cậu bắt đầu trở nên keo kiệt như vậy từ bao giờ thể: Tẩn Tiểu Ngư là bạn học chung của chúng ta, tớ gọi điện cho cậu ấy mà cậu cũng đòi tiền tớ à? Quá nhỏ mọn!”
Yến Đại Bảo: “Thế sao cậu không dùng điện thoại của cậu ấy?”
Cung Ngũ đưa điện thoại của mình cho cô xem: “Tớ vừa nói rồi, sắp hết pin, tớ sợ mẹ tớ gọi điện nên mới mượn điện thoại cậu gọi, ai ngờ cậu lại keo kiệt như vậy
Nếu sớm biết thế này tớ đã mượn điện thoại anh Tiểu Bảo rồi, cậu còn là cổ của Cải Trắng Nhỏ nữa chứ, cậu như thế cậu có thấy ngại không?”
Yến Đại Bảo mím môi, sao cô nói lại được Cung Ngũ chứ, cô chỉ đành ngoan ngoãn nhận sai: “Được rồi, là do tớ không tốt.”
Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Cậu biết tự giác như thể từ sớm có phải hay không?” Công tước đại nhân vẫn ngồi đọc sách nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên liếc nhìn một cái, anh thở dài, rồi lại cúi đầu xem sách tiếp
Yến Đại Bảo chạy tung tăng lên lầu, miệng lẩm nhẩm: “Ngày mai..
ngày mai..
ngày mai mình sẽ đi đòi nợ, mình sắp làm đại ca rồi..
Oh oh, mình không làm đại ca bao năm rồi...” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên: “Đại Bảo ngày mai em đi đâu?” Yến Đại Bảo đang nhảy nhót bỗng ngây người, “...” Cung Ngũ lườm cô, Yến Đại Bảo vội nói: “Em đang hát mà, la la la, la la la..
em là chuyên gia bán báo! La la la, la la la...” Công tước đại nhân suy nghĩ, rồi quay sang nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ vừa gọi điện thoại nói là được mời đi đòi nợ à? Có phải là người bạn học lần trước đó nhờ em giúp không?” Cung Ngũ im bặt
Yến Đại Bảo đứng trên lầu nhìn xuống, không dám đi xuống dưới
Công tước đại nhân lại hỏi: “Có phải vậy không?” Cung Ngũ hắng giọng, đứng dậy, chỉ lên lầu nói: “Yến Đại Bảo gọi em.” Nói xong, cô co giò chạy thẳng
Yến Đại Bảo ngây người, sau đó rất phối hợp vẫy tay: “Tiểu Ngũ! Nhanh lên nhanh lên!” Hai người trốn trong phòng, Cung Ngũ cốc đầu Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo cậu bị ngố à? Sao lại nói ra trước mặt anh Tiểu Bảo thế?” Yến Đại Bảo mím môi, nhìn cô bằng ánh mắt vô tội
Hai người trốn trong phòng thì thầm hồi lâu, mãi đến giờ ăn cơm mới đi ra
Công tước đại nhân ngẩng đầu lên liếc nhìn hai người, kết quả cả hai người đều nhe răng cười lấy lòng anh
Bây giờ thì cả Triển Tiểu Liên cũng nhìn ra được sự bất thường rồi, “Có phải hai đứa lại đang lên kế hoạch đi làm chuyện xấu không hả? Sao bỗng nhiên lại cười nịnh nọt Tiểu Bảo như thế hả?”
Cung Ngũ, Yến Đại Bảo đồng loạt trả lời: “Không ạ!” Có đánh chết cũng không nói, hai người vẫn ăn cơm chơi đùa với Cải Trắng Nhỏ bình thường
Ăn cơm xong, Cung Ngũ nhanh lẹ chuồn về nhà, kiên quyết không ở lại thêm dù chỉ một giây.
Để lại mình Yến Đại Bảo đối mặt với Công tước đại nhân và Triển Tiểu Liên, nếu không có ba Yến Đại Bảo nhảy ra giải cứu thì suýt nữa cô ấy đã bật khóc rồi.