*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhạc Mỹ Giảo còn đang buồn bực thì thấy hai người về nhà cùng Cải Trắng Nhỏ.
“Mẹ, con về rồi đấy.” Cung Ngũ tươi cười chào hỏi, nụ cười có c3hút nịnh nọt hơi quá, Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Hôm nay con về nhà lục tìm cái gì đấy?”
Bà vỗ tay với Cải Trắng Nhỏ, quả nhiên cô bé giơ tay ra đời bà ngoại bế.5
Nhạc Mỹ Giảo trợn tròn mắt, “Xong lúc nào thế? Chuyện lớn như vậy sao con không nói tiếng nào với mẹ? Cứ thể đi đăng ký kết hôn à?” Cung Ngũ cảm thấy mẹ cố không nổi giận kinh khủng như cô tưởng tượng, dè dặt thở phào một cái, nói: “Mẹ, đã sắp tổ chức hôn lễ rồi, bao giờ đăng ký kết hôn đầu có quan trọng nữa, nếu đã vậy thì đăng ký sớm chút cũng có khác gì đâu
Mẹ thấy có đúng không?” Nhạc Mỹ Giảo thực sự bị Cung Ngũ làm cho tức chết, đứa trẻ này đầu óc này làm sao vậy? Gấp gáp muốn đăng ký kết hôn, không sợ nhà trai có suy nghĩ gì khác à? Có nguyên nhân gì mà cứ nhất quyết đòi đăng ký kết hôn sớm chứ? Thấy bà còn định nói gì, Cung Ngũ vội nói: “Ôi chao, mẹ à, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta hôm nay hợp tác lắm đấy, khi chụp ảnh còn cứ đòi chụp cùng bọn con, he he he, có phải vậy không anh Tiểu Bảo?” Công tước đại nhân yên lặng ngồi một bên, đợi Cung Ngũ nói xong, anh mới lên tiếng: “Chuyện này cháu và Tiểu Ngũ cùng đồng ý, nếu bạn cháu đã đăng ký kết hôn thì bắt đầu từ bây giờ đã là người một nhà rồi
Gọi cô thì nghe ngại quá, sau này cháu cũng sẽ gọi cô là mẹ như Tiểu Ngũ
Mong mẹ cho phép, đồng thời con cũng mong mẹ tin tưởng con sẽ cố gắng hết sức để mang lại một gia đình ấm áp an toàn cho Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ, không để mẹ thất vọng, cũng không khiến mẹ phải lo lắng
Con và Tiểu Ngũ sẽ nuôi lớn Cải Trắng Nhỏ, chúng con nhất định sẽ bách niên giai lão.” Thực ra Nhạc Mỹ Giảo chỉ cảm thấy Cung Ngủ không nói năng trước gì cả, rất đáng đánh, còn lại không có gì cả
Cung Ngũ nói cũng đúng, đăng ký sớm hay muộn cũng như nhau cả, hôn lễ đã sắp được tổ chức rồi
Nghe thấy Công tước đại nhân nói, bà gật đầu nói: “Ừm, hai con bây giờ đã có con rồi, đều là người lớn cả rồi, sau này mẹ cũng không nói gì nữa, chỉ cần hai con thấy là tốt thì quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Cung Ngũ gật đầu nói: “Vâng, con cũng thấy thế, bọn con thấy là tốt thì mới là tốt nhất...” Nhạc Mỹ Giảo lườm có một cái, Cung Ngũ lập tức im bặt không nói gì nữa
Công tước đại nhân ở bên cạnh cười nói: “Vâng, mẹ nói đúng ạ, bây giờ con và Tiểu Ngũ đều cảm thấy rất hạnh phúc.” Nói xong, anh và Cung Ngũ quay sang nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sắc màu hạnh phúc trong mắt đối phương.
“Con và Tiểu Ngũ vẫn luôn rất tốt, không để mẹ phải phiền lòng.” Công tước đại nhân từ tốn nói, “Mẹ chỉ cần khỏe mạnh là chúng con đã rất vui rồi
Ngoài ra, mẹ à, nếu con và Tiểu Ngũ đã kết hôn rồi thì tối nay con có thể đưa Tiểu Ngũ về nhà mới của chúng con để ở được chưa? Con gái đã có chồng mà còn ở nhà thì hình như không được hay cho lắm
Mẹ thấy sao ạ?” Lúc này Nhạc Mỹ Giảo mới phát hiện ra thằng nhóc này nói bao nhiêu như vậy đều là bẫy cả, mục đích thực sự cậu ta tới đây chỉ là vì chuyện này đúng không? Thấy Nhạc Mỹ Giảo không nói gì, anh lại nói tiếp: “Mẹ, con rất yêu Tiểu Ngũ, con vẫn luôn khát khao có một mái nhà chung với cô ấy
Con thấy hôm nay nguyện vọng của con đã được thực hiện rồi
Con rất thích được dẫn Tiểu Ngũ và Cải Trắng Nhỏ cùng chung sống dưới mái nhà chung của chúng con, giống như mẹ và anh Bộ có một mái nhà ấm áp.”
Cung Ngũ ở bên cạnh mím môi liếc nhìn không nói gì.
Nhạc Mỹ Giảo thực sự phục Công tước đại nhân sát đất, thể này tức là sống chết đời Tiểu Ngũ phải dọn ra hôm nay đúng không? Người làm mẹ như bà còn chưa chuẩn bị xong, con rể đã gấp gáp đòi cướp người đi rồi sao?
Suy nghĩ một lát bà mới nói: “Hay là để Tiểu Ngũ ở nhà thêm một tối nữa đi
Nó nói còn chưa quen đó.”
Kết quả Cung Ngũ nói: “Mẹ, con quen từ lâu rồi, con ở bên ngoài học đại học bốn năm mà, mẹ tưởng con ở bên ngoài là để chơi cho vui thôi sao?”
Nhạc Mỹ Giáo suýt nữa thì tức muốn chết
Người ta nói không sai mà, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, vừa mới đăng ký kết hôn xong đã là người một nhà với người khác, vứt bỏ luôn người mẹ này rồi
Không biết tại sao, nhiều lúc bà thấy Cung Ngũ rất phiền nhưng đến khi cô đăng ký kết hôn rồi, trong lòng bà lại vô cùng khó chịu
Cảm giác này khác hẳn với lúc trước khi có đi học xa
Lúc đó, bà biết chắc chắn cô còn về nhà, nhưng lần này thì khác, lần này có xuất giá lấy chồng rồi, cô đã có gia đình nhỏ của riêng mình, còn gia đình này chỉ có thể là gia đình thứ hai.
Tâm trạng này thực sự phiền muộn.
Con gái không hướng về mình, Nhạc Mỹ Giảo đã thấy sống mũi cay cay, xem ra có muốn cũng không thể giữ được cô nhóc này nữa rồi.
Bà thở dài một hơi, rồi mới nói: “Nếu đã vậy thì con đi đi, dù sao cũng không cách xa lắm, khi nào về cũng được.” Bà liếc nhìn Công tước đại nhân: “Bên phía chị Triển con cũng nhớ nói một tiếng, chuyện này là hai đứa lén lút tự ý làm, không nói gì đã tự ý đi đăng ký rồi, cũng thật là...”
Được bà gật đầu, Cung Ngũ lập tức đứng lên chạy về phòng mình, “Mẹ, con thu dọn hai bộ quần áo mang theo nhé!” Cải Trắng Nhỏ thấy mẹ chạy đi liền nhệch cái miệng nhỏ ra khóc: “..
Ma..
ma...” Nhạc Mỹ Giảo bật cười, “Cục cưng à, mẹ cháu đi thu dọn đồ để đi cùng với cháu, cháu sợ mẹ cháu đi mất à? Không đâu, mẹ cháu yêu Cải Trắng Nhỏ như vậy, chắc chắn mẹ cháu sẽ không nỡ bỏ lại một mình Cải Trắng Nhỏ đâu.” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Cải Trắng Nhỏ đã đẫm lệ, cô bé ra sức nhìn về hướng Cung Ngũ chạy đi, sụt sùi cực kỳ đáng thương
Công tước đại nhân không kìm được giơ tay ra: “Mẹ để con bể Cải Trắng Nhỏ cho.” Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn anh, cậu ta đang đau lòng sao? Nhưng nghĩ vậy trong lòng bà lại dễ chịu hơn một chút, Công tước đại nhân yêu thương Cải Trắng Nhỏ là chuyện tốt
Cung Ngũ đi xuống rất nhanh, tay xách một chiếc túi to, tươi cười chạy xuống: “Con xong rồi!” Nhạc Mỹ Giảo càng nhìn càng thấy buồn lòng
Cô con gái bà nuôi dưỡng bao năm nay cứ thể bị một thằng nhóc dụ dỗ đi mất, khi đi còn vui vẻ, không hề có chút dáng vẻ lưu luyến bịn rịn, như vậy là sao chứ?
Bà dặn dò: “Tiểu Ngũ, sau này con là người lớn rồi, cũng trở thành nữ chủ nhân của một gia đình rồi, làm gì nói gì cũng đều phải cẩn trọng, nghĩ rồi mới nói, đừng có vội vàng hấp tấp, chăm sóc tốt cho bản thân và cho con cái, chuyện gì cũng không được khiên cưỡng, chuyện gì không làm được thì nhớ về nhà tìm mẹ.” Càng nói sống mũi càng thấy cay cay, nói đến cuối cùng, Nhạc Mỹ Giảo cũng không nói tiếp được nữa.
Cung Ngũ hơi ngây người, không ngờ mẹ cô lại như sắp khóc đến nơi
Cô vội vàng đi tới, ôm chặt lấy bà: “Mẹ, chỉ là quãng đường đi hai mươi phút, con đi mấy bước chân đầu chứ, sao mẹ phải thế này? Hơn nữa, chắc chắn con vẫn sẽ thường xuyên về ăn chực và chơi với Tiểu Bảo Tiểu Cửu
Mẹ thế này làm con cũng muốn khóc rối này...”
Cô hít mũi, thực sự đã bị lan truyền cảm xúc rồi.
Nhạc Mỹ Giảo vừa khóc vừa cười, vẻ mặt ghét bỏ: “Được rồi được rồi, cái đồ xấu xa con cuối cùng cũng đi rồi, người làm mẹ như mẹ cũng được thở phào nhẹ nhõm rồi, nếu không ngày nào cũng phải lo lắng vì con...” Bà vỗ một cái lên người cô, “Mau đi đi, lát nữa Tiểu Cửu ra còn có muốn đi cũng không đi được đâu.”
Nếu Bộ Tiểu Cửu nhìn thấy thì có thể sẽ khóc lóc ầm ĩ, bây giờ cậu bé còn chưa biết chuyện, biết rồi chắc chắn sẽ không cho Cung Ngũ đi
Cung Ngũ nghĩ cũng đúng, vội vàng cùng Công tước đại nhân đưa Cải Trắng Nhỏ đi
Đến khi hai người đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo ngồi lên sofa, bắt đầu rút khăn giấy lau nước mắt
Bà cũng không muốn như vậy, nhưng không thể nào ngăn được nước mắt, bà cũng buồn lắm chứ
Nói thế nào được nhĩ, bà vẫn không nỡ lòng nào, con gái mình nuôi lớn cứ thể gả cho người khác sao? Bảo ở lại thêm một tối nữa cũng không được, thằng nhóc chết tiệt đó đưa người đi rồi, sau đó cũng không nói gì nữa
Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, không biết sau này thằng nhóc đó có đối tốt với Tiểu Ngũ không? Lúc trước bà mù rồi nên mới hy vọng lần này Tiểu Ngũ chọn được người sáng suốt hơn bà trước kia
Khi bà còn đang rút giấy lau nước mắt thì Bộ Sinh đã đón Bộ Tiểu Bát về
Ngước lên nhìn thấy bà đang khóc, anh ta liền ném chiếc túi trong tay, không kịp thay giày đi thẳng đến, “Mỹ Giảo, em sao vậy?” Bộ Tiểu Bát trợn tròn mắt, tò mò nhìn Nhạc Mỹ Giảo nói: “Mẹ, có phải có ai bắt nạt mẹ không? Sao mẹ lại khóc? Tiểu Bát sẽ báo thù cho mẹ!” Nhạc Mỹ Giảo đỏ hoe mắt nhìn cậu bé, cười nói: “Con đi chơi với em con đi, mẹ bị bụi bay vào mắt thôi, không có ai bắt nạt mẹ cả.” Bộ Tiểu Bát không hề ngốc, nói: “Rõ ràng là mẹ đang khóc, còn nói là không nữa.” Bộ Sinh: “Vợ của ba ba lo, không cần con phiền lòng, có bản lĩnh thì sau này lo cho vợ của mình đi.” Bộ Tiểu Bát ấm ức nhìn Nhạc Mỹ Giảo, Nhạc Mỹ Giảo cầm cái gối bên cạnh đập Bộ Sinh một cái, “Tiểu Bát là con trai cậu mà cậu lại nói như vậy à?” Bộ Sinh: “Anh nói thật thôi.” Anh ta trừng mắt lườm Tiểu Bát, “Con đi tìm Tiểu Cửu chơi đi
Không được đánh nhau đâu đấy.”
Bộ Tiểu Bát bĩu môi, tung tăng chạy đi
Tiểu Bát đi rồi, Bộ Sinh lại nhìn Nhạc Mỹ Giảo, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?” Nhạc Mỹ Giảo đáp: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy củ cải trắng mình vun trồng nuôi lớn bị heo ăn rồi, tuy nên thấy vui vì có heo ăn nhưng không biết tại sao vẫn thấy rất buồn
Cử cảm thấy như bị người khác cướp mất bảo bối.” “Tiểu Ngũ?” Bộ Sinh cười nói: “Tiểu Ngũ lấy chồng rồi nên em thấy không chấp nhận được à?” Nhạc Mỹ Giảo gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Ngũ cũng gả cho người ta rồi, tôi muốn giữ nó lại thêm một tối cũng không được
Một thằng nhóc ngốc nghếch trông có vẻ không biết nói chuyện nhưng thực tế lại vừa cố chấp vừa kiên quyết, còn cô con gái ngốc trông có vẻ thông minh lanh lợi đó thực tế lại bị thằng nhóc ngốc kia dắt mũi đi
Trái tim này của tôi..
không biết phải nói thế nào nữa.”
“Trước đây khi nó đi học tôi không có suy nghĩ như vậy, bây giờ cũng không biết tại sao...” Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Có lẽ là vì tôi già rồi.”
Bộ Sinh: “Làm ơn đi! Nếu em đứng trên phố nói với người ta là mình già rồi, em xem xem người đi đường sẽ trợn tròn mắt kêu em nói bừa, họ không có mắt nhìn hay sao? Còn già rồi nữa chứ.” Anh ta bưng mặt Nhạc Mỹ Giảo lên, “Khuôn mặt này chính là bằng chứng
Tôi đang ngày một già đi, nhưng em vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi tôi gặp em lần đầu tiên
Em nói xem, có phải em là yêu tinh đã được trời định để gặp tôi hay không?”
Nhạc Mỹ Giảo phì cười: “Cậu xem tiểu thuyết nhiều quá rồi à? Tôi nhớ cậu không đọc tiểu thuyết cơ mà.” “Hết cách, lần nào tôi nhìn thấy em thì lời nào cũng nói ra được.” Anh ta kéo tay Nhạc Mỹ Giảo, cúi đầu hôn một cái, nói: “Mỹ Giảo, may mà tôi không từ bỏ, may mà tôi trở về kịp
Nếu không chắc chắn tôi sẽ phát điên.” Nhạc Mỹ Giảo rút tay mình lại, “Cậu được rồi đấy, đã kết hôn rồi thì bớt nói mấy lời đó đi, tôi nghe chán rồi.” Bộ Sinh cười gật đầu: “Được, em không cho tôi nói thì tôi không nói
Dù sao thì bây giờ em cũng không chạy được nữa.” Anh ta còn dựa sát vào người bà, bàn tay cũng bắt đầu không an phận cho vào trong quần áo bà sờ soạng, bỗng Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu chạy ra: “Ba đang làm gì vậy?” Bộ Sinh buồn bực, sinh nhiều con trai chỉ có cái này không tốt, muốn gần gũi vợ một chút cũng có thể bị phá đám bất cứ lúc nào
Nhạc Mỹ Giảo đã hất tay Bộ Sinh ra ngoài, đứng dậy nói với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, thu dọn đi con, chúng ta chuẩn bị ăn cơm.” Bộ Tiểu Bát tò mò: “Không được! Phải đợi chị chứ!”
Nhạc Mỹ Giảo cười nói: “Hôm nay chị con không về nhà ăn cơm, chúng ta ăn trước.”
Bộ Tiểu Cửu vừa nghe vậy đã vội vàng chạy tới kéo vạt áo Nhạc Mỹ Giảo, hỏi: “Tại sao..
chị..
không về...”
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười khom người xoa đầu cậu bé, nói: “Bởi vì chị đã lớn rồi, chị lợi hại lắm, chỉ có một gia đình nhỏ của riêng mình rồi, cho nên tối nay chị không về nhà
Nhưng sau này chị vẫn sẽ về, các con phải thường xuyên gọi điện cho chị, nói là nhớ chị, biết chưa hả?”
Bộ Tiểu Bát chớp mắt: “Nếu không chị sẽ không về ả mẹ?” Nhạc Mỹ Giảo cười nói: “Nếu chị con bận quá thì sẽ không về nhà được, sẽ quên mất, cho nên mới cần các con nhắc nhở chị đó!” Bộ Tiểu Cửu buồn lòng, nhưng nghĩ ngợi một lát, cậu quay người chạy đi cầm điện thoại, nói muốn gọi điện cho Cung Ngũ
Rời khỏi biệt thự Bộ Thị, ba người nhà Công tước đại nhân về bên nhà họ Yến, chính thức tuyên bố họ đã kết hôn, nhận giấy đăng ký kết hôn, từ nay về sau Cải Trắng Nhỏ đã là đứa trẻ hợp pháp được pháp luật công nhận
Triển Tiểu Liên rất kinh ngạc, sau đó vui vẻ nói: “Tốt quá rồi! Thì ra hai đứa đã đi làm đăng ký kết hôn rồi! Tốt quá rồi, chuyện này làm tuyệt lắm! Đáng lẽ ra phải đăng ký từ lâu rồi mới phải, đã sắp tổ chức hôn lễ rồi mà còn chưa đăng ký” Cung Ngũ cười: “Cô..
à, không đúng, mẹ, bắt đầu từ hôm nay, con cũng là một nửa con gái của mẹ rồi, sau này mẹ phải đối xử tốt với con chút đấy nhé!” Triển Tiểu Liên gật đầu, nói: “Đương nhiên rồi, cô con gái Tiểu Ngũ này khác với Yến Đại Bảo, một nửa thân một nửa khách, chắc chắn mẹ phải đối tốt với Tiểu Ngũ hơn Yến Đại Bảo rồi!”
Cung Ngũ quấn tay lại, “Mẹ, con thích cách nói này của mẹ, ha ha ha ha!” Cô nói với Yến Đại Bảo đang trợn tròn mắt ngồi ở bên kia sofa: “Yến Đại Bảo, sau này tớ là chị dâu của cậu rồi, cậu phải đối xử tốt với tớ chút, nếu không...” Cô liếc nhìn bên cạnh, “Tớ sẽ mách mẹ!”
Yến Đại Bảo nổi giận: “Tiểu Ngũ, sao cậu có thể như vậy hả?”
Cung Ngũ hất cằm, nói: “Tớ thế này thì sao? Tớ thế này không tốt à? Yến Đại Bảo, tớ nói cho cậu biết nhé, kẻ thức thời mới là trang hào kiệt, sau này tốt nhất là cậu phải đối xử tốt với tớ
Tớ có Cải Trắng Nhỏ làm bùa hộ thân, dựa vào hành vi ngôn từ của cậu, cứ thỉnh thoảng lại đòi bể Cải Trắng Nhỏ để bảo vệ mình, cậu nói tớ có nên cho cậu mượn con bé hay không nào?”
Yến Đại Bảo: “...”
Bên kia Triển Tiểu Liên đã gọi người lên thêm để ăn rồi, “Hai đứa con cũng thật là, đi đăng ký kết hôn mà cũng không nói một tiếng, cứ thể im ỉm đi đăng ký, chúng ta không ai biết cả
Đúng rồi, con đã nói với mẹ Tiểu Ngũ chưa? Hai đứa không nói là không được đâu đấy.”
“Bọn con nói rồi.” Công tước đại nhân đáp: “Mẹ vợ không giận, chỉ là có chút lưu luyến Tiểu Ngũ.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Cũng phải, cô Nhạc không lưu luyến mới là lạ đó
Con gái mình khó khăn lắm mới nuôi lớn được, chớp mắt một cái đã bị người ta cướp đi mất, đổi lại là ai cũng vậy thôi.” Bên kia Yến Đại Bảo đã nằm bò ra sofa, trợn tròn mắt nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn anh trai, một lúc sau cô hỏi: “Mami, nếu con mà lén đi đăng ký kết hôn liệu mẹ có giận không?” Triển Tiểu Liên không thèm ngẩng đầu lên nói: “Không giận, giống củ cải dễ sinh trưởng như con dễ nuôi lắm, lớn thế này rồi vẫn chưa có con heo nào gặm, không còn tươi ngon nữa rồi, khó khăn lắm mới có được một con heo, mẹ mừng còn không kịp, sao lại giận được chứ?” Triển Tiểu Liên nói không giận, Yến Đại Bảo đã bắt đầu tính toán, Tiểu Ngũ cũng có thể lén lút đi đăng ký kết hôn, cô cũng có thể được đúng không? Cung Ngũ liếc mắt, “Yến Đại Bảo, cậu có ý đồ gì thế?” Yến Đại Bảo lắc đầu phủ nhận, “Đâu có đâu, tớ chỉ hỏi vậy thôi.”