*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Bà tươi cười nói: “Dù sao cũng không thể để con trẻ quấy rẫy thế giới riêng của hai đứa dược
Có đúng không nào?”
Cung Ngũ vẫn cười kh3ông nói gì, cô thì sao cũng được
Ở trước mặt mẹ chồng, cô vẫn nên ngoan ngoãn chút, còn những thứ khác cứ để cho Công tước đại nhân làm là đ2ược
Cung Ngũ đã nói thế, Công tước đại nhân thì kiên quyết muốn đưa Cải Trắng Nhỏ đi thì Triển Tiểu Liên còn làm gì được nữa
Bà đành phải gật đầu đồng ý, rồi tranh thủ bể Cải Trắng Nhỏ đáng yêu một lúc
Bà thật sự không nỡ xa cô bé một chút nào
Cải Trắng Nhỏ hồn nhiên đập tay vào mặt Triển Tiểu Liên
Bà cúi đầu xuống, khẽ cọ lên bàn tay nhỏ bé đang vẫy tung tăng của cô bé đáng yêu, “Bảo bối, hôm nay cháu được ở cùng với ba mẹ rồi, sau này tiểu bảo bối nhà ta là em bé lớn rồi đúng không nào? Ừm, em bé hơn một tuổi, ôi trái tim của bà...” Cung Ngũ ở bên cạnh, chắp tay sau lưng, tươi cười ngắm nhìn, cũng không nói gì
Công tước đại nhân suy nghĩ một lát, thầy Cải Trắng Nhỏ đang ở trong lòng mẹ vô cùng hạnh phúc, anh nói: “Tốt nhất con vẫn nên đưa con b5é về cùng
Lát nữa Cải Trắng Nhỏ không thấy mẹ đâu sẽ khóc đấy.” Triển Tiểu Liên chua xót, đứa trẻ này đúng là có vợ rồi quên cả mẹ, cứ nhất 4quyết đòi đưa cả vợ lẫn con đi, vậy là sao chứ? Chỉ một tối thôi cũng không được sao? Con trai nhà người ta kết hôn rồi đưa vợ về nhà, con trai bà đ0ây kết hôn xong lại vứt bỏ mẹ già sang một bên sao? Yến Đại Bảo nghe thấy thế liền trợn mắt phản đối, “Tiểu Ngũ, cậu và anh tớ đi là được rồi, sao cứ phải bế cả Cải Trắng Nhỏ đi thế? Như vậy không hay đâu
Tớ thấy cậu nên để cải Trắng Nhỏ ở lại đây thì tốt hơn.” Cung Ngũ bế Cải Trắng Nhỏ, quay đầu sang nhìn Công tước đại nhân, nói: “Tớ nghe theo anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo nói gì thì tớ nghe đó
Mẹ tớ nói rồi, sau này tớ lấy chồng rồi thì không thể gây họa cũng không được làm loạn mà phải ngoan ngoãn
Tớ phải nghe lời anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo nói gì cũng đúng.” Triển Tiểu Liên và Yến Đại Bảo cùng tròn mắt nhìn nhau, không Tiểu Ngũ lại nghe lời như vậy, chắc chắn là giả bộ thôi
Cuối cùng Triển Tiểu Liên đưa Cải Trắng Nhỏ cho cô, “Được rồi, hai đứa đưa đi đi
Hai đứa nói cũng đúng, nếu như cải Trắng Nhỏ không thấy ba mẹ ở bên cạnh chắc chắn sẽ rất buồn.” Yến Đại Bảo bĩu môi, hỏi: “Vậy sau này Cải Trắng Nhỏ sẽ không ở đây nữa à?” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Ừ, không ở đây nữa
Nhưng chắc chắn sẽ thường xuyên đến đây chơi, con yên tâm đi.”
Yến Đại Bảo đi tới, cọ mặt vào mặt Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, cháu về nhà phải nghe lời đó, nếu không chắc chắn mẹ cháu sẽ đánh mông cháu đấy
Anh à, anh phải trông chừng Tiểu Ngũ, không cho cậu ấy đánh mông Cải Trắng Nhỏ đầu đấy!” Cung Ngũ liếc xéo: “Tớ đánh mông Cải Trắng Nhỏ bao giờ hả? Yến Đại Bảo cậu thế này là ăn nói lung tung đấy biết chưa hả?” Yến Đại Bảo mím môi, mặc kệ Cung Ngũ, “Cải Trắng Nhỏ, tạm biệt cô nào, Cô là người yêu cháu nhất đó!”
Hai đứa nói cũng đúng, nếu như cải Trắng Nhỏ không thấy ba mẹ ở bên cạnh chắc chắn sẽ rất buồn.” Yến Đại Bảo bĩu môi, hỏi: “Vậy sau này Cải Trắng Nhỏ sẽ không ở đây nữa à?” Triển Tiểu Liên gật đầu: “Ừ, không ở đây nữa
Nhưng chắc chắn sẽ thường xuyên đến đây chơi, con yên tâm đi.”
Yến Đại Bảo đi tới, cọ mặt vào mặt Cải Trắng Nhỏ, nói: “Cải Trắng Nhỏ, cháu về nhà phải nghe lời đó, nếu không chắc chắn mẹ cháu sẽ đánh mông cháu đấy
Anh à, anh phải trông chừng Tiểu Ngũ, không cho cậu ấy đánh mông Cải Trắng Nhỏ đầu đấy!” Cung Ngũ liếc xéo: “Tớ đánh mông Cải Trắng Nhỏ bao giờ hả? Yến Đại Bảo cậu thế này là ăn nói lung tung đấy biết chưa hả?” Yến Đại Bảo mím môi, mặc kệ Cung Ngũ, “Cải Trắng Nhỏ, tạm biệt cô nào, Cô là người yêu cháu nhất đó!”
Cung Ngũ coi thường: “Cậu cũng dám nói là người yêu Cải Trắng Nhỏ nhất à? Hừ!”
Công tước đại nhân đưa Cung Ngũ và Cải Trắng Nhỏ lên xe, xe vừa di chuyển bánh, bỗng nhiên một người vọt ra chặn phía trước, lái xe giật mình sợ hãi, vội vàng phanh xe
Anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Yến Hồi đang nghênh ngang đứng phía trước: “Muộn thế này rồi còn đi đâu nữa?”
Yến Đại Bảo lập tức vọt ra, nói: “Ba, anh và Tiểu Ngũ định đưa cải Trắng Nhỏ đến nhà mới của họ ở, không ở đây nữa, làm sao bây giờ?”
Yến Hồi nổi giận: “Hai đứa chúng mày thích đi thì đi, nhưng không được đưa con nhóc mập này đi.”
Cải Trắng Nhỏ ngồi trên ghế trẻ em, đang một mình gặm đồ chơi vui vẻ.
Yển Hồi mở cửa xe, lái xe cũng không dám lái xe
Yển Hồi ở đó tức giận nói: “Con nhóc mập, xuống đây, không được đi
Hai đứa kia là người xấu!”
Cung Ngũ quay sang nhìn Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo?”
Công tước đại nhân thở dài, nói với Yến Hồi: “Chủ Yến, hôm nay cháu và Tiểu Ngũ đã đăng ký kết hôn rồi
Bây giờ chúng cháu đã là vợ chồng hợp pháp, là người một nhà với cải Trắng Nhỏ, cho nên, ừm, cháu và Tiểu Ngũ cần một mái nhà
Cho chúng cháu mượn Cải Trắng Nhỏ một đêm, để chúng cháu được trải nghiệm cảm giác có một mái nhà, được không chú?” Câu nói này bỗng khiến tâm trạng nổi giận đùng đùng của Yến Hồi chuyển biến
Cho chúng mượn một tối? Thôi thì nể tình chúng đáng thương, cũng được vậy.
Thể là lái xe lại khởi động xe.
Yến Đại Bảo vội nói: “Ba, sao ba lại để cho Cải Trắng Nhỏ đi chứ? Họ đi rồi sẽ không về đây ở nữa đâu.” Yến Hổi: “Không cần phải lo, chỉ là cho bọn nó mượn con nhóc mập đó thôi, chắc chắn sẽ trả lại, nếu không trả lại thì..
hừ hừ...” “Ông hừ hừ cái gì chứ?” Triển Tiểu Liên ghét bỏ: “Ông bớt gây chuyện đi có được không? Suốt ngày chỉ mình ông cứ thế, ông không thấy mệt à?” Yển Hỗi nổi giận: “Ông đây là công dân tốt của Thanh Thành, không tốt chỗ nào? Ông đây có chứng nhận công dân tốt đấy!” Yến Đại Bảo phụ họa: “Đúng rồi! Mami còn không có ấy! Chỉ ba có thôi!” Triển Tiểu Liên cạn lời với hai cha con nhà này
Rốt cuộc là cô con gái bảo bối của bà đã bị ba nó tẩy não ghê gớm đến mức nào cơ chứ? Đã bao năm trôi qua rồi, Yến Đại Bảo vẫn cứ kiên định một niềm tin rằng Yến Hồi có chứng nhận công dân tốt, là công dân tốt hiếm có của Thanh Thành
Dù sự thật rõ rành rành bày ra trước mắt nhưng Yến Đại Bảo vẫn cho rằng đa số hành vi của ba cô đều là vì trật tự trị an xã hội, cổ chưa bao giờ nghĩ rằng thực ra sự tồn tại của Yển Hội chính là mối nguy hại lớn nhất của Thanh Thành
Mà Triển Tiểu Liên lại không thể nói với Yến Đại Bảo như vậy được, nếu như bà nói ra tức là cố ý hủy hoại ba cô.
Bà liếc nhìn dáng vẻ sùng bái của Yến Đại Bảo và dáng vẻ dương dương tự đắc của Yến Hồi, rồi ngán ngẩm quay vào nhà.
Lúc này, gia đình nhỏ của Công tước đại nhân cũng đã về đến nơi
Người phụ trách trông coi nhà cửa đã biết trước chủ nhân sẽ trở về nên đã bật sẵn đèn, quét dọn sạch sẽ các phòng và chuẩn bị sẵn sàng chu đáo đồ dùng.
Đến một môi trường mới, lại còn có rất nhiều đồ chơi Cải Trắng Nhỏ thích, đương nhiên cô bé ngay lập tức bị thu hút
Vừa được đặt xuống đất, cô bé đã xông tới đống đồ chơi, nghịch hết cái nọ đến cái kia, chơi cực kỳ vui vẻ
Cung Ngũ thò đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ, rồi quay sang nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, hình như Cải Trắng Nhỏ rất thích chỗ này.” Công tước đại nhân cười nói: “Ừm, anh chọn và sắp xếp theo sở thích của con.”
Phòng em bé cũng được anh trang trí gần giống như ở nhà họ Yến, bởi vì anh sợ nếu quá khác xa nhau Cải Trắng Nhỏ sẽ không thích ứng được, các loại đồ chơi đã chất đầy chiếm hơn nửa căn phòng
Lúc trước, khi Yến Đại Bảo nghe nói sẽ sắp xếp một căn phòng cho Cải Trắng Nhỏ, cô đã chọn lựa cả đống đồ chơi cô nghĩ là Cải Trắng Nhỏ sẽ thích
Sau đó Công tước đại nhân phải không cho cô mang đến nữa thì cô mới chịu dừng lại, nếu không bây giờ không biết còn có bao nhiêu nữa.
Quá nhiều đồ chơi, Cải Trắng Nhỏ nhìn đến hoa cả mắt, không biết phải chọn chơi món nào trước.
Cung Ngũ nhìn cô bé, nói: “Đồ chơi nhiều quá, Cải Trắng Nhỏ đáng thương, bây giờ chắc chắn trong lòng đang băn khoăn lắm đây.” Công tước đại nhân dang tay ôm vai cổ, từ phía sau đặt lên tại có một nụ hôn, “Con thích là được rồi.” Cung Ngũ rụt cổ lại tránh né: “Anh Tiểu Bảo, nhột...”
Công tước đại nhân khẽ cười, tựa cằm lên vai cô, nhìn Cải Trắng Nhỏ đang bận rộn chọn đồ chơi.
“Tiểu Ngũ, hai chúng ta cũng có một mái nhà rồi.” Anh nói.
Cung Ngũ sửng sốt, sau đó nụ cười trên gương mặt cô càng tươi hơn, cô nói: “Đúng rồi, hai chúng ta cũng có một mái nhà rồi.”
Có ba, có mẹ, có con, họ cũng có một gia đình hoàn chỉnh rồi.
Cung Ngũ tươi cười nói: “Anh Tiểu Bảo, sau này hai chúng ta là những người mang trọng trách gánh vác gia đình rồi, chúng ta còn phải nuôi Cải Trắng Nhỏ nữa.” Công tước đại nhân gật đầu: “Ừm, chúng ta nuôi được Cải Trắng Nhỏ.” Cung Ngũ cười, cô hơi ngưng lại chút rồi nói: “Nhưng mà trước khi chúng ta chính thức bắt đầu nuôi dưỡng gia đình này...” Cô từ từ quay người lại trong vòng tay Công tước đại nhân, nhìn anh và nói: “Chúng ta cần phải nói chuyện
đâ.”
“Nói chuyện?” Công tước đại nhân nhìn cô,
Anh cao hơn Cung Ngũ nhiều như vậy, cho nên lúc nói chuyện, anh phải cúi đầu xuống nhìn cô
Cung Ngũ gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta phải nói chuyện một chút.” Im lặng giây lát, bàn tay Công tước đại nhân đã luồn vào trong áo cô, anh hỏi như đang chứng thực: “Là kiểu nói chuyện mà anh hiểu đó à?” Cung Ngũ hất bàn tay Công tước đại nhân đang ở trong áo mình ra với ánh mắt ghét bỏ, “Anh Tiểu Bảo, từ bao giờ anh trở nên dâm dê như thể hả? Nói chuyện mà em nói là nói chuyện bằng ngôn từ bình thường ấy.” Công tước đại nhân ngẩn người, không phải là nghĩa anh hiểu ư? Vậy thì..
bàn tay của anh hơi thất thổ rồi, anh nhìn Cung Ngũ hỏi: “Vậy Tiểu Ngũ muốn nói chuyện gì?” Cung Ngũ giơ ngón tay ra, chọc mạnh một cái lên trán anh, “Còn phải hỏi nữa à? Đương nhiên là cuộc điện thoại tối qua của bác sĩ Hòa rồi.” Cô hỏi: “Bác sĩ Hòa nói là tốt nhất tuần này về đúng không?” Công tước đại nhân nhìn cô, sau đó anh gật đầu: “Ừ.”
“Nếu vậy thì chúng ta về đi.” Cô ngửa mặt lên nói: “Tuần này chúng ta sẽ về! Hôn lễ quan trọng thật, nhưng trong lòng em sức khỏe của anh Tiểu Bảo còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì
Để anh Tiểu Bảo được ở bên cạnh hai mẹ con em dài lâu, sống cùng em đến khi chúng ta già đi, mái đầu bạc trắng, điều đó mới là quan trọng nhất
Cho nên thà rằng em không cần hôn lễ, em cũng muốn anh Tiểu Bảo khỏe mạnh, có thể ở bên em khi Cải Trắng Nhỏ lấy chồng, nhìn con chúng ta vui vẻ bước vào thế giới hạnh phúc
Đối với em, điều đó quan trọng hơn hôn lễ nhiều!”
Bàn tay Công tước đại nhân bất giác đặt lên mặt cô, “Nhưng anh muốn mang đến cho Tiểu Ngũ một hôn lễ hoành tráng, có hoa có rượu, có tiếng cười nói vui vẻ, có bạn bè họ hàng thân thích, Anh muốn Tiểu Ngũ có một hôn lễ đời này khó quên, cho dù chúng ta có già đi Tiểu Ngũ vẫn vui vẻ khi nghĩ đến.”
Cung Ngũ lắc đầu: “Em chỉ cần nghĩ đến sau này anh Tiểu Bảo sẽ ở bên em cho đến già, được cùng anh nhìn Cải Trắng Nhỏ lớn lên, chứng kiến sự trưởng thành của con thì cả đời này em đã không quên được rồi
Anh Tiểu Bảo, em không cần hôn lễ của anh, em cần anh khỏe mạnh, sống thật tốt bên em, em muốn anh sống mãi bên em cho đến già..
em chỉ cần điều đó thôi.”
Cô hít mũi nói: “Nếu tầm quan trọng của một mình em không đủ để anh cắn răng tỉnh lại thì lần này đã có thêm Cải Trắng Nhỏ bên cạnh em rồi
Em và con sẽ ngày ngày đến thăm anh, em xem liệu anh có dám không nhanh chóng tỉnh lại không
Anh Tiểu Bảo anh vốn không biết tự giác, không có người giám sát anh thì anh sẽ lười biếng, cho nên em phải cùng với Cải Trắng Nhỏ giám sát anh, trông chừng anh, không cho anh lười biếng...”
Cô vòng ngược tay ôm anh, nói: “Anh không đồng ý cũng không được, dù sao đến lúc đó anh đã ngủ say rồi cũng không quản được em đâu
Em cứ muốn tạo áp lực cho anh, để anh biết rằng, ngoài cô Triển, chú Yên, Yến Đại Bảo, ngoài bao nhiêu bạn bè của anh ra, còn có em và Cải Trắng Nhỏ đang nhìn anh
Em là vợ của anh, Cải Trắng Nhỏ là con gái anh, anh có bản lĩnh thì đừng tỉnh lại, có bản lĩnh thì cứ nhìn mọi người chịu đựng giày vò, nhìn Cải Trắng Nhỏ lo lắng không biết tại sao ba nó cứ ngủ mãi không chịu tỉnh lại.” Cô không cho anh nói, cứ thể nói tiếp: “Em nghĩ vậy đấy, anh không chịu cũng không còn cách nào khác
Em đã quyết định rồi, lần này anh có nói gì cũng không thuyết phục được em đâu
Con người em rất cố chấp, trời có sụp xuống cũng không được!” Công tước đại nhân vẫn nhìn cô, sau đó cố kéo tay anh, rồi vỗ lên ngực anh, nói: “Chồng em mặc gì cũng đẹp trai hết
Nhưng mà thay bộ quần áo khác thì còn đẹp trai hơn nhiều!” Nói xong cô cười với Công tước đại nhân nói: “Nào, anh Tiểu Bảo qua đây!” Công tước đại nhân nhìn Cải Trắng Nhỏ, Cung Ngũ nói: “Không sao đâu, Cải Trắng Nhỏ có người trông rồi, anh đi theo em!” Sau đó cô kéo tay Công tước đại nhân đi, có người khênh mấy chiếc rương vào một căn phòng
Cung Ngũ đợi mấy người đó đặt xuống rồi kéo Công tước đại nhân vào trong nói: “Anh Tiểu Bảo đến đây!” Công tước đại nhân nhìn cô, “Tiểu Ngũ!” Những thứ này là đồ cưới họ sẽ mặc khi kết hôn
Cung Ngũ mặc kệ anh, đẩy anh vào một căn phòng, nói: “Đây là của anh, đây là của em
Chúng ta thay nhé, dù sao cũng phải mặc thử tự sướng chút chứ!” Cô giơ ngón cái ra chỉ vào bên kia, nói: “Em thay ở bên này, yên tâm đi, có thể giúp em thay đồ rồi.” Nói xong cô đã chạy vào bên trong.
Công tước đại nhân đứng ở cửa, phía sau anh đã có người cung kính nói: “Ngài Edward, cho phép tôi giúp ngài thay lễ phục.” Công tước đại nhân gật đầu, anh xoay người bước vào trong
Khoảng nửa giờ sau, stylist của Công tước đại nhân đã sửa soạn xong cho anh rồi đi ra ngoài, những cánh cửa phòng bên cạnh vẫn khép chặt
Công tước đại nhân đứng ở cửa, yên lặng chờ đợi người ở bên trong bước ra
Anh đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cánh cửa cũng vang lên một tiếng
Cung Ngũ đứng ở cửa, gương mặt xinh đẹp đã được phủ lớp trang điểm tinh tế, trở nên xinh đẹp động lòng người, đôi mắt linh hoạt, cái mũi tinh xảo, đôi môi anh đào kiều diễm đều khiến cô trở nên xinh đẹp không gì sánh được.
Cô mặc một chiếc váy cưới màu trắng thuần khiết được đính sức kim cương quý giá với họa tiết hoa văn xinh xắn kéo dài, phần eo được chiết khéo léo, kết hợp với tà váy xòe rộng làm tôn lên vóc dáng của cô
Cô đeo một chiếc vòng ngọc rubi xinh đẹp nổi bật trên chiếc cổ trắng ngần
Trông cô như một nàng công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Hai lọn tóc nhỏ trên trán cô rủ xuống hai bên, cô dùng cái miệng nhỏ ra sức thổi, chiếc váy cưới đẹp đẽ tinh xảo cũng không khiến cô ngoan ngoãn hơn là bao
Cô đi đến trước mặt Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em có đẹp không?” Công tước đại nhân gật đầu: “Tiểu Ngũ của anh xưa nay vẫn luôn xinh đẹp như vậy.” Cung Ngũ cố gắng để bản thân trông có vẻ trang nhã hơn chút, cô mím môi cười: “Em cũng thấy là em rất đẹp.” Cô vặn vẹo một chút, rồi lại giơ tay kéo tay Công tước đại nhân, nói: “Anh Tiểu Bảo, nào! Em cho anh xem một thứ!” Nói xong, cô kéo anh vào căn phòng đẹp đẽ rực rỡ sắc màu của Cải Trắng Nhỏ
Công tước đại nhân vào phòng mới phát hiện ra Cải Trắng Nhỏ của anh đã được thay đổi
Cô bé mặc bộ váy trắng nhỏ cùng kiểu với chiếc váy cưới mẹ cô bé đang mặc, trên đầu kẹp một chiếc khăn voan mỏng
Trong phòng em bé ngoài Cải Trắng Nhỏ đáng yêu ra còn có một stylist nữ và thợ chụp ảnh, đang tươi cười chờ đợi bên trong
Thấy Công tước đại nhân còn do dự, Cung Ngũ nói lớn: “Anh Tiểu Bảo, em nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thể để hôn lễ của chúng ta không có nhân vật chính, cho nên em quyết định hôn lễ lần này chúng ta không thể vắng mặt được, nhưng lúc đó chúng ta đã về Gaddles rồi, nếu vậy thì phải làm sao? Em quyết định chúng ta phải chụp ảnh để cho mọi người cùng nhìn mới được.”
Cô vẫy tay với Cải Trắng Nhỏ, “Cải Trắng Nhỏ, đến đây với mẹ nào!”
Cải Trắng Nhỏ ngây người một lát mới biết đó là mẹ mình
Cô bé bò ngay dậy, chạy về phía mẹ, chỉ một chốc đã ngã nhào vào trong làn váy của Cung Ngũ Cung Ngũ bế cô bé lên.
“Cải Trắng Nhỏ, chúng ta cùng chụp một kiểu ảnh có được không nào? Phải chào hỏi qua khách khứa tham dự hôn lễ của ba mẹ!” Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ vẫn không biết gì, chỉ biết vẫy tay vui vẻ, cánh tay mũm mĩm cứ thế lắc lư đáng yêu vô cùng.
Cung Ngũ nói với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo nhìn đi, Cải Trắng Nhỏ nhà mình đã biết vui rồi đấy!”
Công tước đại nhân tươi cười bước tới, anh không nói gì chỉ vươn cánh tay ra ôm hai mẹ con vào lòng
Thợ chụp ảnh đã giơ máy ảnh lên: “Cô Cung, bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
Cung Ngũ nói: “Được rồi!”