Công Tước

Chương 1333: Số 7 (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Ngôn tình đứng ở đầu kia đường, anh ngay lập tức nhận ra cô

Lam Anh đang rũ mắt xuống, dường như không hề chú ý đến sự hiện hữu của anh3

Đèn xanh bật sáng, cô vẫn không ngẩng đầu lên, chậm rãi đi theo dòng người

So với đám đông vội vã xung quanh, dường như cô đang tậ2n hưởng cảm giác đi bộ chậm rãi này

Trong ấn tượng của Cung Ngôn Đinh, Lam Anh vô cùng trân trọng từng giây từng phút cổ trải qua, thậm chí5 khi uống một cốc nước lọc cô cũng từ từ thưởng thức, cử như thế nếu bỏ lỡ giờ khắc đó thì cô sẽ không được uống ly tiếp theo vậy

Chưa nói 4đến ngũ quan khiến người ta thấy đẹp đến nghẹt thở, ấn tượng sâu sắc nhất Lam Anh để lại cho Cung Ngôn tình là thái độ vừa nghiêm túc vừa thành kín0h, giống như là..

Cung Ngôn tình đi đến trước mặt Lam Anh

Cứ tưởng rằng mình đã chặn đường người khác nên tránh sang bên cạnh, kết quả đôi giày da trước mặt cũng dịch chuyển theo cô, Lam Anh ngẩng đầu lên, phát hiện Cung Ngôn Đình đang đứng trước mặt

Cung Ngôn tình nắm lấy tay cô, nói: “Ồ, đèn đỏ rồi.”

Lam Anh vô ý củi đầu xuống, nhìn thấy một ngón tay anh đeo chiếc nhẫn được đặt riêng, vừa khéo đặt tại vị trí khớp ngón tay, không rơi ra được, cũng không vì quá chặt mà khiến máu không lưu thông được

Tuy chiếc nhẫn trồng có vẻ chế tác rất bình thường, nhưng vẫn không ăn khớp với tính cách và cách ăn mặc ngày thường của anh

Theo lẽ thường, con người này dường như ngoài nhẫn cưới ra đáng ra không thích đeo các loại trang sức mới đúng.

Phát hiện ra ánh mắt của Lam Anh, Cung Ngôn Đình đưa tay lên cho cô nhìn: “Nhìn tay anh này.” Anh cười, tháo chiếc nhẫn ra nói, “Chỗ này từng bị tai nạn, tuy đã được nối lại, nhưng có một vết sẹo không thể xóa đi được, cho nên Tiểu Ngũ đã nghĩ cách để cho người làm cho anh cái này, che vết sẹo kia đi.” Lam Anh hỏi: “Tại nạn do Tiểu Ngũ gây nên?”

Cung Ngôn tình gật đầu: “Cũng không tính là vì Tiểu Ngũ gây nên.” Biểu cảm của anh có chút bất đắc dĩ, “Là vì anh ra mặt, muốn thay Tiểu Ngũ gánh vác hậu quả, đáng tiếc là anh không đủ năng lực, nên suýt nữa còn hại cả Tiểu Ngũ.” Sau đó, anh thở dài, nói: “Nhưng anh cũng không hối hận, dù có bị người nói là cổ làm anh hùng cũng không hối hận, ai bảo Tiểu Ngũ là em gái anh chứ?” Lam Anh ngẩng lên nhìn anh, Cung Ngôn Đình nhìn thẳng ánh mắt cô, anh cười hỏi: “Sao vậy?” Lam Anh lắc đầu, tuy trên mặt không xuất hiện nụ cười nhưng cũng không còn lạnh lùng như ngày thường, cô nói: “Em rất thích anh.” Còn chưa đến mức yêu, nhưng cô biết mình thích Cung Ngôn Đình - một người dịu dàng đến mức khiến người khác không kìm được muốn lại gần

Sau đó, anh kéo cô quay trở lại lề đường cổ vừa đúng lúc nãy, chờ đợi đèn xanh tiếp theo

Bàn tay Lam Anh bị Cung Ngôn tình nắm lấy dần ấm lên, khiến cô có cảm giác không quen

Thực ra họ vẫn đang ở giai đoạn ngượng ngùng ban đầu khi ở bên nhau, cô vẫn chưa thích ứng lắm với kiểu dắt tay thân mật như vậy

“Tiểu Ngũ gửi tin nhắn cho em rồi.” Lam Anh ngẩng đầu lên nói: “Cậu ấy nói rất tiếc không thể tham gia hôn lễ của mình được, bảo em nói với anh, sợ anh hỏi nọ hỏi kia, cho nên mới không định liên lạc với anh.”

Cung Ngôn Đinh quay sang nhìn cô, có chút bất đắc dĩ cười, nói: “Vậy à, anh đúng là một ông anh trai phiền phức rồi.”

Tuy chiếc nhẫn trồng có vẻ chế tác rất bình thường, nhưng vẫn không ăn khớp với tính cách và cách ăn mặc ngày thường của anh

Theo lẽ thường, con người này dường như ngoài nhẫn cưới ra đáng ra không thích đeo các loại trang sức mới đúng.

Phát hiện ra ánh mắt của Lam Anh, Cung Ngôn Đình đưa tay lên cho cô nhìn: “Nhìn tay anh này.” Anh cười, tháo chiếc nhẫn ra nói, “Chỗ này từng bị tai nạn, tuy đã được nối lại, nhưng có một vết sẹo không thể xóa đi được, cho nên Tiểu Ngũ đã nghĩ cách để cho người làm cho anh cái này, che vết sẹo kia đi.” Lam Anh hỏi: “Tại nạn do Tiểu Ngũ gây nên?”

Cung Ngôn tình gật đầu: “Cũng không tính là vì Tiểu Ngũ gây nên.” Biểu cảm của anh có chút bất đắc dĩ, “Là vì anh ra mặt, muốn thay Tiểu Ngũ gánh vác hậu quả, đáng tiếc là anh không đủ năng lực, nên suýt nữa còn hại cả Tiểu Ngũ.” Sau đó, anh thở dài, nói: “Nhưng anh cũng không hối hận, dù có bị người nói là cổ làm anh hùng cũng không hối hận, ai bảo Tiểu Ngũ là em gái anh chứ?” Lam Anh ngẩng lên nhìn anh, Cung Ngôn Đình nhìn thẳng ánh mắt cô, anh cười hỏi: “Sao vậy?” Lam Anh lắc đầu, tuy trên mặt không xuất hiện nụ cười nhưng cũng không còn lạnh lùng như ngày thường, cô nói: “Em rất thích anh.” Còn chưa đến mức yêu, nhưng cô biết mình thích Cung Ngôn Đình - một người dịu dàng đến mức khiến người khác không kìm được muốn lại gần

Cung Ngôn Đình sửng sốt, sau đó anh cười nói: “Anh cũng rất thích em.”

Lại một lần đèn xanh đèn đỏ trôi qua nhưng họ vẫn đứng nguyện tại chỗ

Cung Ngôn Đình đứng trước mặt Lam Anh, chân thành thổ lộ: “Anh biết em là một cô gái rất nhiều tâm sự, anh nhìn ra được điều đó trong mắt em

Em khác với tất cả mọi người, em quý trọng mọi người và mọi việc lớn nhỏ xung quanh em

Từ ngôn từ và hành vi của em nói cho anh biết rằng, mỗi ngày em sống trên đời này đều khiến em thấy hạnh phúc

Anh hy vọng có thể trở thành một phần khiến em thấy hạnh phúc.”

Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn anh

Dáng người cổ vốn không thấp, nhưng trước mặt một người đàn ông vẫn thấp hơn một chút, cô nói: “Em cũng mong thế.” Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt cô dường như đã có hy vọng, nhưng sau đó lại dần tôi đi

Cô lùi lại một bước, lặng lẽ kéo rộng khoảng cách đối diện với anh, đổi chủ đề: “Bây giờ chúng ta đi đâu?” Cung Ngôn tình cười, nói: “Anh dẫn em đến một chỗ.” Nói xong, anh chủ động nắm tay Lam Anh dẫn cô đi

Thì ra nơi mà Cung Ngôn Đình nói đến chính là khu vui chơi

Lam Anh tròn mắt ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn anh và những đứa trẻ đang chạy tung tăng khắp nơi

Nhìn thấy biểu cảm của Lam Anh, Cung Ngôn tình khẽ cười thành tiếng, dịu dàng nói: “Anh đoán chắc chắn là em chưa bao giờ đến đây chơi cả, cho nên anh muốn cùng em đến đây chơi một lần.” Lam Anh mở to mắt, cô đứng ngây như phỗng nhìn Cung Ngôn Đình

Cung Ngôn tình hỏi: “Sao vậy?” Lam Anh lắc đầu, không biết tại sao, cô thấy sống mũi cay cay, mắt hơi nóng lên, có thứ gì đó cô chưa bao giờ được biết đang có xu thế trào ra bên ngoài, cô cố gắng khống chế, sau đó cất bước đi theo anh

Cô đã từng thể nào, cô đã rất nhiều năm không nghĩ đến nữa rồi, nhưng chỉ một câu của anh đã khiến cô nhớ lại toàn bộ

Ký ức vừa đen tối lại lạnh lẽo trào lên đầu óc cô như nước triều dâng

Tuổi thơ của cô sao? Tuổi thơ của cô sao lại có những thứ này được chứ? Đối với cô, những thứ đó chỉ liếc nhìn thôi cũng là xa xỉ, cô có tư cách gì để chạm vào nó? Cung Ngôn tình một lần nữa giơ tay về phía cô, nụ cười trên mặt ấm áp như ánh mặt trời, anh nói: “Nào! Xem xem em muốn chọn con vật nào?” Lam Anh nhìn đu quay rực rỡ sắc màu, ánh mắt cô nhìn quét qua những chú ngựa gỗ được sơn bắt mắt, sau đó cô nói: “Em muốn chú mèo nhỏ trông giống như bò sữa kia.” Cung Ngôn tình cười: “Được!” Anh đi đến kéo cô đi cùng, đẩy cô cưỡi lên, anh tiện đà ngồi lên chú hổ ngay bên cạnh

Chỉ mấy giây sau âm nhạc đã vang lên, đu quay chuyển động lên xuống theo âm nhạc

Nỗi bất an, sợ hãi và chua xót của cô dần bị bầu không khí vui vẻ thay thế, xung quanh các bạn nhỏ khác đang nhiệt tình vẫy tay chào hỏi cô, vô cùng nhiệt tình với hai người bạn nhỏ nhưng tuổi không hề nhỏ này

Cô nắm chặt lấy cây cột dọc thân ngựa, cô không sợ nhưng bất giác lại có cảm giác lo lắng, giống như sợ cảnh tượng này chỉ một khoảnh khắc thổi sẽ biến mất vậy

Đây là việc cô chưa bao giờ tiếp xúc, khiến cô bỗng cảm thấy vừa hạnh phúc nhưng lại vừa bất an, Tiếng nhạc ngừng lại, chú ngựa gỗ đang phinhanh cũng dần dừng lại, lại một nhóm bạn nhỏ khác lên ngựa

Cung Ngôn tình thấy dáng vẻ cô vẫn do dự không dứt liền cười nói: “Nếu em thích thì chúng ta vẫn sẽ chơi tiếp được nữa, nhưng còn có rất nhiều trò chưa chơi, nếu cứ chơi mãi trò này thì sẽ không được chơi các trò khác nữa.”

Anh lắc lư cuống vé trong tay cười với cô

Lam Anh xuống ngựa đi theo anh, giống như một đứa trẻ chưa được trải sự đời, hoàn toàn được anh dẫn dắt vào một thế giới hoàn toàn mới

Đi qua một chiếc đu quay khổng lồ, Cung Ngôn Đình đi về phía trước, coi như không nhìn thấy thứ đó

Lam Anh bỗng nói: “Cái này em biết, đây là đu quay khổng lồ.” Cô đã từng nhìn thấy trong ti vi, đã từng nhìn thấy khi ở cách rất xa, nhưng lại chưa bao giờ được nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy

Cung Ngôn tình gật đầu, “Đúng rồi, là đu quay khổng lồ.” Sau đó anh dừng bước, do dự giây lát, anh hỏi: “Em có sợ không?” Lam Anh lắc đầu: “Em không sợ.” Cung Ngôn Đình im lặng một lát, nói: “Vậy chúng ta ngồi một lần đi.” Lam Anh đi về phía đó, sắc mặt Cung Ngôn Đình hơi tái đi, anh đưa cuống vé cho nhân viên công tác, bắt đầu xếp hàng chờ chỗ

Lam Anh ngẩng đầu lên nhìn, đợi đến lượt, cô bèn ngồi vào trong ghế

Đến khi bánh xe dần bắt đầu chuyển động, lúc này Lam Anh mới phát hiện ra sắc mặt trắng bệch của Cung Ngôn Đình, khi ngồi cơ thể anh cũng nhắc không dám động đậy

Dáng vẻ này so với con người khi nãy ở vòng xoay ngựa gỗ là hai người hoàn toàn khác nhau, vừa rồi là chàng trai dịu dàng vui vẻ, bây giờ rõ ràng là anh chàng nhát gan làm chuyện gì thẹn với lòng sợ hãi đến mức chảy mồ hôi lạnh

Lam Anh không nhịn được hỏi: “Anh sợ độ cao à?” Cung Ngôn Đình miễn cưỡng giơ tay lên, không nói được thành lời

Làm Anh cố gắng hết sức để nhịn, nhưng vẫn không nhịn được

Cuối cùng cô bật cười thành tiếng, từ đầu chỉ khẽ cười rồi dần thành cười to hơn

Mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt trắng bệch của Cung Ngôn Đình, anh chỉ ngồi không dám động đậy

Cười xong, Lam Anh mới nói: “Anh sợ mà sao vừa rồi không nói? Còn cử lên nữa...” Cung Ngôn tình khó khăn lắm mới nhấc tay lên vẫy vẫy, vẫn không nói gì

Lần này ngồi đu quay khổng lồ Cung Ngôn Đình hoàn toàn không còn hình tượng gì nữa

Khi xuống, Lam Anh thì vui vẻ phấn chấn còn Cung Ngôn tình dựa vào tường mới giữ được thăng bằng, đôi chân run rẩy.

Tiếp theo là trò xe qua núi, Cung Ngôn Đình mãi mới khôi phục lại bình thường nghe Lam Anh nói muốn thử trò này lại gắng gượng trèo lên: “Anh đi cùng em...” Lam Anh không cho anh đi cùng, Cung Ngôn Đình vẫn không chịu, cuối cùng lại ngồi trò xe qua núi cùng có một lần, nhưng xong trò xe qua núi thì Cung Ngôn Đình cũng mất mật, nôn mửa rất ghê

May mà sau đó Lam Anh đã nhận được bài học, chọn những trò êm đềm hơn, cuối cùng cũng dùng hết chỗ vé đã mua

Cung Ngôn Đình bình thường trở lại, lại là dáng vẻ lúc trước, nhưng anh cũng thấy hơi ngại, “Trước đây làm công trình, cần đi lên kiểm tra chi tiết, lần nào đi lên đi xuống anh cũng sợ mất mật, anh cũng muốn làm quen dần nhưng không được

Cơ thể không chịu nghe anh.” Lam Anh mỉm cười, “Sau này em biết rồi

Cảm ơn anh hôm nay đã đưa em đến khu vui chơi, đây là ngày em vui vẻ nhất trong cuộc đời này, thật đấy

Cảm ơn anh dù sợ như vậy nhưng vẫn chơi cùng em.” Cung Ngôn tình cười khổ, không biết nói gì cho phải, “Em không ghét anh là được rồi

Anh lo em nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác đó của anh rồi lại không muốn tiếp tục nữa thôi.” Lam Anh cười, ngẩng lên nhìn anh nói: “Sao thế được? Sợ độ cao có phải là lỗi của anh đâu.”

Con người có khuyết điểm mới là người bình thường, nếu một người chưa bao giờ có khuyết điểm thì hoàn toàn không bình thường

Cung Ngôn tình tiễn cô về tiểu khu nơi cô sống

Đến cổng, Lam Anh dừng bước, quay đầu nhìn anh, “Em đến nơi rồi, phòng này là em thuê, còn bừa bộn lắm, nên không mời anh lên uống trà được.” Cung Ngôn tình gật đầu: “Anh hiểu mà, không sao, sẽ có một ngày anh sẽ lên đó.” Lam Anh do dự giây lát, cô đứng thẳng tắp trước mặt anh, nói: “Có một chuyện em không biết Tiểu Ngũ có nói với anh không

Em là trẻ mồ côi, sau đó được nhận nuôi, nên em không muốn lừa anh

Nếu anh ngại thì cứ nói với em, em không muốn rất lâu sau này anh mới nói với em là muốn tìm một cô gái có một gia đình bình thường.”

Cung Ngôn Đình suy nghĩ một lát, rồi mới nói: “Nói đến đề tài này thì anh cũng có chuyện muốn nói với em

Sau khi tốt nghiệp đại học anh mới được gặp mẹ đẻ lần đầu tiên, anh thấy bà ấy không yêu thương anh lắm

Gia đình của anh..

tuy là một gia tộc lớn, nhưng thực ra bên trong lại rất hỗn loạn

Ba anh là một người độc đoán chuyên quyền, anh sống trong một gia đình không có mẹ, cũng gần như không có ba

Nói nghiêm túc là gia đình anh cũng không hề hoàn chỉnh, hoặc có lẽ đối với một số người có gia đình hạnh phúc mà nói, gia đình anh chính là một khuyết điểm lớn nhất

Nếu em ngại thì xin hãy nói với anh có được không? “

Lam Anh cười, cô gật đầu: “Được, vậy bây giờ em nói với anh, em không thấy ngại.” Cung Ngôn tình gật đầu: “Có chắc chắn không cần anh đưa em lên phòng không?” Lam Anh gật đầu: “Chắc chắn

Anh về đi đường cẩn thận.” Cung Ngôn tình đáp lại, Lam Anh đứng ở cổng tiểu khu, nhìn theo anh lên xe, lái xe rời đi

Sau đó cô xoay người, cất bước đi về phía nơi mình ở.

Đường đi hơi tối, đèn đường vì đã lâu không được sửa chữa nên đã hỏng hết

Lam Anh đi lên lầu, mắt cô đã quen với bóng tối, cô còn từng nhìn thấy cả những nơi tối tăm hơn thế này, thế này có là gì đâu chứ? Cô đi từng bước lên cầu thang đi lên trên

Cuối cùng cô dừng lại trước cánh cửa phòng tầng sáu, móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, tay vừa chạm vào cửa, cánh cửa đã mở ra

Cô hơi ngây người, trấn tĩnh đứng trước cửa, sau đó cô khẽ đẩy cửa bước vào

Một bóng người đang ngồi trên sofa, đầu thuốc lá màu đỏ khi sáng khi tối

Mùi thuốc lá tràn ngập phòng khách, nhìn thấy bóng người đứng ở cửa, người đó khẽ động đậy, nghiêng đầu về bên này, nói: “Xem ra hôm nay chơi vui đấy.” Lam Anh hơi nhíu mày lại, cô đi vào phòng đóng cửa lại, tay kia sờ công tắc đèn

“Đừng bật đèn.” Giọng người đàn ông khiến động tác của cô ngưng lại, “Tôi thích nhìn thấy em trong bóng tối, như vậy sẽ không cần nhìn thấy biểu cảm trên mặt em

Tuy em có gương mặt rất xinh đẹp.” Hắn ung dung đứng dậy, giơ tay ra dụi đầu thuốc lên mặt bàn, sải bước đi về phía cô

Trước khí thế đè nén của gã, Lam Anh lùi lại phía sau, lưng cô đã chạm vào cửa, “Huấn luyện viên.”

Trái tim lạnh lẽo như nước, hơi thở quen thuộc mang theo hàn khí lạnh lùng, ép cô không còn đường lui.

Phó Thanh Ly đặt tay lên của, giam cầm cố ở giữa cửa và lòng hắn

Hắn giơ tay nắm tóc cô, ép cô nhìn mình, “Tôi biết, em nhìn thấy mặt tối, nhìn tôi, nhìn mặt của tôi đi, nhìn xem tôi muốn em thế nào...”

Hắn cúi đầu, hung dữ chặn lấy môi cô

Trong bóng tối, hắn dùng khóe mắt liếc nhìn kẽ tay cô kẹp theo thứ ánh sáng sắc lạnh, hắn nhanh chóng chặn đòn tấn công của cô, dữ tợn nắm lấy cánh tay cô đè lên trên đỉnh đầu: “Lam Anh, em là do tôi dạy, không những thân thủ, mà cả cơ thể cũng vậy...” Cô không từ bỏ, vẫn định nhấc chân lên

Hắn nói: “Số 7! Về vị trí!” Dường như là bản năng, cô đứng thẳng người sau khi nghe thấy khẩu lệnh, hắn khẽ cười, ôm lấy cơ thể cô, đá cửa phòng ngủ, đặt cô lên giường

Trong bóng tối, cô nhíu chặt mày, cơ thể động đậy như bị xé rách, động tác trừng phạt khiến cô đau đớn không muốn sống nữa, ký ức như cơn thủy triều một lần nữa trào dâng, dường như muốn che đậy tất cả sự bình tĩnh hiện nay của cô.

Hắn khống chế cơ thể cô, cô nghe thấy hắn nói, “Gã đàn ông đó, là đối tượng em chọn để kết hôn?”

Lam Anh không đáp lại, Phó Thanh Ly cười lạnh, “Thể lực của hắn liệu có đáp ứng nổi em không?”

Lam Anh cau mày nhắm chặt mắt lại, nỗi đau đớn khiến cô cắn chặt răng, tay cô sở xuống dưới gối, nắm lấy con dao găm.

Trong lúc đạt cực điểm, hắn phát ra âm thanh thoải mái từ cổ họng, nhưng cơ thể căng cứng lại là thời điểm hẳn thả lỏng nhất.

Chỉ trong giây lát, ánh sáng lạnh lẽo vạch ra một đường con tuyệt đẹp trong bóng tối, máu văng ra bắn lên mặt Lam Anh, Phó Thanh Ly đã lùi xuống dưới giường

Hắn thở gấp, cúi đầu nhìn Lam Anh, Lam Anh đang cầm con dao găm trong tay, cô đã nhanh chóng lùi về phía bên kia giường.

Phó Thanh Ly cười, “Lam Anh, tôi rất mừng, bao năm nay em vẫn không hề lơi lỏng, tốt lắm.”

Giọng Lam Anh có chút run rẩy, cô nói: “Huấn luyện, bây giờ tôi tự do

Anh không có quyền đối xử với tôi như vậy..

Tôi đã không còn là Lam Anh năm xưa nữa rồi.” “Tôi cũng vậy, cho nên Lam Anh à, em còn có thể trốn thoát được khởi tôi nữa không?” Lam Anh cầm chặt con dao trong tay, không hề thả lỏng

Phó Thanh Lý chỉnh sửa lại vạt áo xong, buộc chặt chỗ từng giọt máu đang chảy tỉ tách ra, rồi đi ra ngoài

Tiếng đóng cửa vang lên trong màn đêm đen kịt, mùi máu tươi nồng nặc trong sự tĩnh lặng đáng sợ khiến cảm giác sợ hãi lan từ gót chân ra khắp nơi

Toàn thân Lam Anh run rẩy đứng đó, cảm giác đau đớn của cơ thể không che lấp được nỗi sợ trong lòng cô

Đó là nỗi sợ nguyên thủy nhất, nỗi sợ đến từ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn khiến cô bất giác không thể phản kháng lại được

Cô biết đó là giấc mơ cả đời này cô không thể trốn thoát nổi, cơn ác mộng như hình với bóng lại một lần nữa đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.