Công Tước

Chương 1334: Số 7 (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảy tám cái giường lớn, mười mấy đứa trẻ chen chúc nhau cùng sưởi ấm, mảnh chăn mỏng manh đã không thể khiến chúng cảm nhận được sự ấm áp, chỉ kh3i dựa sát vào nhau mới có thể không run cầm cập lên vì rét.

Trong căn phòng nồng nặc mùi chua khó chịu, đó là mùi phát ra từ người lũ tr2ẻ do đã lâu không được tắm rửa

Một hồi còi chói tai bỗng nhiên vang lên, người phụ nữ trung niên béo mập là viện trưởng cô nhi viện, bà 5ta vừa thổi còi vừa lấy cành cây trong tay đánh từng đứa trẻ đang ngủ say trên giường: “Dậy đi! Dậy hết đi! Chúng mày dậy hết đi! Nhanh lên! Dậy4 đi, chúng mày là heo à? Dậy nhanh lên!”

Lũ trẻ bị đánh kêu oai oải bò dậy, trong lúc hỗn loạn rất nhiều đứa trẻ không tìm được giày và 0quần áo của mình

Cô bé nuốt nước bọt, biết hôm nay mình phải nhịn đói rồi.

Cô bé đứng bên giường, cúi đầu nhìn xung quanh, những đứa trẻ tranh được đồ ăn đang húp sùm sụp, còn những đứa trẻ yếu ớt chỉ có thể giương mắt đứng nhìn

Cô nhi viện cũng có phân chia mạnh yếu

Số 7 là một cô bé gầy yếu nhỏ bé, đáng lẽ ra phải được ở trong lòng mẹ nhưng cô bé đã phải chịu đựng nỗi khổ sở độc lập từ sớm

Cô bé ngẩng đầu lên, phía Đông đã hơi hửng sáng, khiến bầu trời đen kịt có chút ánh sáng

Rất nhiều người chỉ cần tiêu chút tiền và chút ít đồ ăn đã có thể khiến cả đám trẻ con liều mạng làm việc, nếu những đứa bé gái xinh đẹp trong đó lớn lên cũng sẽ trở thành gà đẻ trứng vàng của bà viện trưởng

Ở nơi không ai biết đến, người phụ nữ trung niên béo mập này chính là phụ huynh của đám trẻ ở đây, ai ai cũng sợ bị viện trưởng ghét, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc chúng sẽ bị bỏ đói

Rất nhiều đứa trẻ mặc quần áo rách nát, chúng sợ hãi xông về điểm phát đồ ăn, chỉ sợ đến muộn sẽ mất đi chút đồ ăn cuối cùng

Số 7 ngã xuống đất, những đứa trẻ khác giẫm lên người cô bé, khiến cô bé đau đến mắm môi mắm lợi

“Số 7,lề mà lề mề cái gì đấy?” Chiếc roi mây vút lên người số 7, làn da trắng trẻo của cô bé in hằn một dấu vết rõ nét, cô bé lặng lẽ bò dậy, chạy về phía thùng đồ ăn, Những đứa trẻ khác đã bê bát đi ăn, cô bé mới có cơ hội lại gần thùng đồ ăn, nhưng cô bé cúi đầu nhìn, bên trong đã hết sạch cháo

Trước khi cành cây rơi xuống, số 7 ở bên ngoài cùng giường đã bò dậy

Vì quá lạnh nên cô bé mặc quần áo đi ngủ, cơ thể trẻ con non nớt gầy gò, gió chỉ khẽ thôi cũng đổ xuống được

Cô bé cùng đi ra ngoài với những đứa trẻ khác, cái lạnh lẽo của đêm thu khiến người ta không khỏi run cầm cập, viện trưởng mặc chiếc áo khoác dày, cầm roi mây đánh những đứa trẻ chậm chạp: “Nhanh lên nhanh lên! Chậm trễ là không có cơm ăn đâu!” Đám trẻ sợ hãi, đói bụng là thứ chúng sợ nhất, nhất thời tất cả lũ trẻ đều tranh nhau ào ra cửa, có một đứa trẻ bị ngã, những đứa còn lại cũng ngã theo

Viện trưởng thấy lũ trẻ rối loạn lên thì bật cười ha hả, sau đó lại mắng mỏ bắt chúng dậy

Cô nhi viện trong thôn núi nhỏ hẻo lánh, khuất lấp này là công trình phúc lợi của mảnh đất này

Cô bé đứng bên giường, cúi đầu nhìn xung quanh, những đứa trẻ tranh được đồ ăn đang húp sùm sụp, còn những đứa trẻ yếu ớt chỉ có thể giương mắt đứng nhìn

Cô nhi viện cũng có phân chia mạnh yếu

Số 7 là một cô bé gầy yếu nhỏ bé, đáng lẽ ra phải được ở trong lòng mẹ nhưng cô bé đã phải chịu đựng nỗi khổ sở độc lập từ sớm

Cô bé ngẩng đầu lên, phía Đông đã hơi hửng sáng, khiến bầu trời đen kịt có chút ánh sáng

Cô bé mở to mắt nhìn về phía Đông, hôm nay lại đói bụng nhìn mặt trời mỉm cười rồi

Cô bé có đôi mắt đẹp, sáng như vì sao sáng mọc bên kia trời, gương mặt nhỏ nhắn, vì quá gầy nên khiến mắt cô bé to quá so với khuôn mặt giống như mắt người ngoài hành tinh trên ti vi, đáng tiếc cho đôi mắt đẹp đó

Cô bé liếm môi hương cháo chập chờn trong không khí, xộc vào mũi cô bé

Bụng kêu ùng ục khiến chân tay cô bé cũng mềm nhũn

Nhưng cô bé biết mình chỉ có thể cầm cự được đến trưa, nếu cô bé ngã xuống thì sẽ bị đói cả ngày trời, bởi vì mẹ viện trưởng sẽ không cho phép những đứa trẻ không làm việc được ăn cơm

Từ phía xa có một đoàn xe chầm chậm đi về phía này, đó là thứ đám trẻ này chưa bao giờ được nhìn thấy, thứ phát ra âm thanh cực lớn phi nhanh như bay trên mặt đất, đó là lần đầu tiên đám trẻ trong núi được nhìn thấy xe

Chúng vừa sợ hãi vừa tò mò trốn đi, số 7 vì đói quá nên không có sức để trốn, cô bé ngây ngốc đứng đó, cho đến khi chiếc xe đầu tiên đi đến, đúng lúc sắp đụng vào cô bé thì nó dừng lại

Cô bé cúi đầu, thấy chân cô bé đã chạm vào chỗ nhổ ra đầu tiên của xe

Một người xuống xe, một người đàn ông đẹp đến khó tin, ông ta lười biếng, toàn thân từ trên xuống dưới mang theo vẻ tà mị, mười ngón tay đều đeo những viên đá đẹp đẽ, trên người mang theo luồng hơi thở khiến người ta phải ngưỡng vọng

Số 7 ngây ngốc nhìn ông ta, người đàn ông đó giơ tay che mũi, ghét bỏ nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ trong nháy mắt đã nổi trận lôi đình, “Đây là nơi cái thứ kia nói là tốt đó sao? Thế này mà cũng dám nói là tốt à? Hắt xì...” Không thể chịu nổi cái mùi ở đây, ông ta buồn nôn

Bên cạnh đã có người đưa khăn giấy ướt đã được xức dung dịch làm sạch lên

Số 7 không thấy thứ mùi này khó chịu, cô bé cảm thấy ở đây toàn là mùi cháo, cô bé còn chưa được ăn sáng, chỉ ngửi thôi đã thấy thỏa mãn rồi

Viện trưởng đã chạy đến, đang định mở lời đã bị một người xông ra từ phía sau ngăn lại: “Khách quý, khách quý, ngài đây là ngài Yến ở Thanh Thành, tôi đặc biệt đề cử nơi này cho ngài ấy, nếu ngài Yến ngắm trúng đứa trẻ nào thì còn hơn cả bà làm quần quật ở đây ba năm ấy chứ!” Viện trưởng nghe vậy bỗng nhiên hiểu ra, đây là thần tài giá đáo.

Bà ta lập tức cầm còi, thổi mạnh một cái: “Ra đây hết cho tao! Kiếp trước chúng mày đốt hương cao cấp nên kiếp này mới có cơ hội được đầu thai đến đây, vị đại gia này hôm nay đến đây chọn trẻ con, đứng nghiêm hết ra đây cho tao, thể hiện tốt nhất bản thân chúng mày

Nếu được vị đại gia này chọn trúng thì sau này chúng mày sẽ được ăn ngon mặc đẹp, sẽ được phát tài thật...” Rõ ràng, những đứa trẻ này cũng biết con đường duy nhất để chúng rời khỏi đây chính là đợi được nhận nuôi, cho nên chúng tranh nhau chạy ra đấy, cố gắng để người nhận nuôi nhìn thấy mình

Số 7 vốn đang đứng đầu tiên, bị đẩy sang một bên

Cô bé ngã ngồi xuống đất, không có sức đứng dậy, bị bỏ đói như vậy, mùi vị đói bụng không hề dễ chịu, chân tay vô lực, đứng cũng không đứng nổi

Rất nhanh sau đó, phía sau người đàn ông có rất nhiều chặn những đứa trẻ xông ra lại, đẩy ra đằng sau, trong đó có mấy người đàn ông trẻ đứng thẳng tắp, chắp tay sau lưng, quát đám trẻ con nọ: “Đứng nghiêm hết đi! Không được vượt qua đường kẻ này nửa bước!” Một người trong số đó quay đầu nhìn người đàn ông đẹp nọ, cung kính nói: “Thưa ngài, ngài muốn chọn những đứa nào?”

Yển Hồi lấy khăn tay bịt mũi, chỉ nhìn lướt qua một vòng, ghét bỏ nói: “Đứa nào cũng xẩu! Ghể chết đi được!”

“Thưa ngài, thực ra cô nhi viện ở đây khá đặc biệt

Ở đây mấy năm trước là chính quy, sau đó chuyển đi, nhà ở ở đây đều bị bỏ trống, hiện đều là phi pháp, cho nên điều kiện ở đây kém những chỗ khác

Nhưng trước đây có người từng đến đây xem, nói là ở đây đúng là có mấy hạt giống có thể bồi dưỡng, hay là ngài chịu thiệt liếc nhìn một lần nữa, nếu thực sự không được đứa nào thì đổi chỗ khác?”

Yển Hổi nghĩ cũng đúng, dù sao cũng đã đến đây rồi, nếu không sẽ có lỗi với đôi chân của ông ta, ông ta nghênh ngang đi tới, nói: “Tách ra.” Người đó lập tức nói: “Nam đứng bên này, nữ đứng bên kia.” Thể là đám trẻ tự động tách ra, số 7 cố gắng đứng trong đám bé gái, cô bé cũng muốn rời khỏi nơi đây, nhưng chưa lần nào được chọn trúng

“Nữ thì ông thích đẹp” Thế là ông ta đi một vòng trong đám đông, tiện tay chỉ vào mấy bé gái có vẻ ngoài xinh đẹp, “Mấy đứa này di.” Số 7 dường như không còn hy vọng và đã tuyệt vọng rồi, bởi vì đã quá nhiều lần rồi, cô bé đã gần như không còn tri giác, lại cảm thấy có mấy đứa trẻ đi cũng tốt, nói không chừng ít người đi rồi, sau này cô bé ta sẽ có thể tranh được cháo ăn.

Yến Hổi vẫn bịt mũi, mấy bé gái được chọn đều rất vui vẻ, ai nấy đều có vẻ hưng phấn hiện lên trên khuôn mặt sợ hãi, khiến chúng cảm thấy cuối cùng tương lai cũng tràn trề hy vọng

Yển Hổi đi được hai bước, liếc nhìn đầu xe, bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, con quái vật nhỏ khi nãy đứng đúng ở đây đâu?”

Số 7 cúi đầu đứng phía sau, cô không nghe thấy Yến Hồi hỏi, vẫn cúi gằm xuống, nghĩ nhất định phải kiên trì, sau đó mới ăn được đồ ăn.

Yển Hồi đi hai bước, vẻ mặt chán ghét đi đến trước đầu xe mình liếc nhìn một cái nói: “Chà chà, vừa rồi con quái vật nhỏ đó bị dụng rồi

Con quái vật đó không còn nữa rồi à?” Bé gái đứng đầu hàng bỗng đứng ra, cô bé khiếp sợ nói: “Đang nói đến cháu sao?” Yến Hồi ghét bỏ liếc nhìn bé gái đó: “Sao xấu thể: Đứa vừa nãy cùng xấu, thôi bỏ đi, vậy thì đứa này đi, đưa hết đi.” số 7 nghe thấy, cô bé chợt ngẩng đầu lên

Cô bé gắng dịch về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn bé gái đó

Gương mặt bé có nét vui vẻ vì trúng thưởng sau khi đánh cược, cả người vui vẻ đến run rẩy

Nó phát hiện ánh mắt của số 7, trong mắt nó có sự khẩn cầu, có sự tuyệt vọng khi bị người khác phát hiện

Nó nhìn số 7, nước mắt đã chuyển động vòng quanh hốc mắt, đã cố gắng hết sức để đi đến trước mặt số 7 dừng chân.

Nó biết, đó là cơ hội, cơ hội duy nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.