*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngày đầu tiên sau khi trèo lên giường, số 7 vô thức nhìn thấy, thế là cô bé lấy ra xem nhưng lại không biết đọc chữ nào
Cô bé mơ màng3 nhìn những chữ chi chít trên tay, vừa đau lòng vừa chua xót, cô cũng muốn biết chữ! Từ sau khi phát hiện ra những quyển sách kia, trong nửa2 tháng này mỗi ngày số 7 có thêm một công việc để giết thời gian đó là học sao chép chữ
Dù cô bé không hiểu những chữ trong sách có 5nghĩa là gì nhưng vẫn miệt mài bắt chước viết theo
Bỗng có một ngày, có người xuất hiện ở ký túc xá, nói: “Bây giờ có một người tron4g số các người phải rời khỏi ký túc xá này.” Các đứa trẻ đều căng thẳng đứng dậy, bọn chúng không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không b0iết ai phải rời khỏi, nên bọn chúng vừa lo lắng vừa hoảng sợ
Cô bé chậm rãi cúi đầu, rất may là cô đã thưởng thụ được nhiều món ngon như vậy trong thời gian qua, rất may là mỗi ngày cô đều nghiêm túc hưởng thụ, vì lúc đó cô bé sợ một ngày nào đó cô bé đột nhiên không còn cơ hội nữa.
Nước mắt cô bé tuôn trào, cô bé lặng lẽ gật đầu, “Vâng.”
Người đó quay người đi một bước, lại xoay đầu nhìn cô bé, nói: “Đúng rồi, quần áo của cô nhớ mang theo
Tôi đợi cô dưới lầu.” Ký túc xá lập tức yên lặng, những cô gái khác, người thì buồn bã nhìn cô bé, người thì vui mừng ra mặt
Số 7 lặng lẽ thu dọn quần áo của mình để vào trong túi, sau đó trầm ngâm xách túi đi ra khỏi nơi đó
Ba cô gái kia chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, chẳng lâu sau họ nhìn thấy số 7 cùng với một người đi ra cửa ký túc xá, ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen rồi rời khỏi
Số 7 khóc suốt đường đi, cô bé không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể âm thầm lau nước mắt.
Người đó nhìn cô bé, “Không muốn rời khỏi đó?” Số 7 không nói gì, chỉ vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, mím môi nỗ lực không để bản thân mình khóc thêm, nhưng vẫn không khống chế được mà khóc thút thít
Người đó không nói gì thêm, sau đó dẫn cô đi đến một căn nhà rộng lớn xinh đẹp
Cửa xe bị kéo ra, số 7 xuống xe, vẻ mặt vẫn mơ màng
Qua thời gian nửa tháng, gương mặt của số 7 dường như đã tròn trịa hơn, cơ thể gầy ốm của cô bé được quần áo trên người che đi hết, trông cô bé không còn gầy trơ xương nữa
Cô bé căng thẳng nhìn người đó, đợi sự phán quyết của vận mệnh.
Người đó nói: “Sổ 7, cô phải rời khỏi ký túc xá này.”
Số 7 lập tức như rơi xuống đáy vực tuyệt vọng.
Cô bé không biết mình đã làm sai điều gì,
Số 7 khóc suốt đường đi, cô bé không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể âm thầm lau nước mắt.
Người đó nhìn cô bé, “Không muốn rời khỏi đó?” Số 7 không nói gì, chỉ vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, mím môi nỗ lực không để bản thân mình khóc thêm, nhưng vẫn không khống chế được mà khóc thút thít
Người đó không nói gì thêm, sau đó dẫn cô đi đến một căn nhà rộng lớn xinh đẹp
Cửa xe bị kéo ra, số 7 xuống xe, vẻ mặt vẫn mơ màng
Một người phụ nữ với vẻ mặt hiền hậu từ trong nhà bước ra
Cô ta mặc một bộ quần áo xinh đẹp, đi giày da, cười nhìn số 7, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, đây là nhà của em.” Số 7 không hiểu chuyện gì, cô bé ngoan ngoãn nắm lấy tay người phụ nữ đó, đứng sang bên cạnh cô ta
Người đưa cô bé đến xách túi đồ của cô bé đưa cho người phụ nữ kia, nói: “Đây là thủ tục nhận nuôi cô bé này
Tôi đi trước đây.” Sau đó người đó bỏ đi
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn số 7, “Vào đi.” Số 7 đi theo cô ta vào một căn phòng lớn, sau đó, cô ta mở thủ tục nhận nuôi ra, nói: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên của em là Lam Anh, tôi là người nuôi dưỡng em, cũng là giáo quan lễ nghi của em
Đương nhiên, giáo quan của em không chỉ có một người, tôi phụ trách dạy những lễ nghi cơ bản và những hành vi cử chỉ của em, bao gồm việc học hành, hoặc rất nhiều chuyện khác
Em phải tin tưởng tôi, sau này em nhất định sẽ cảm ơn tôi
Có lẽ bây giờ em không hiểu những gì tôi dạy em có nghĩa là gì, em cũng không cần hiểu, tôi chỉ có thể nói rằng em rất may mắn”
Trong căn nhà to có bốn phòng, bổn phòng đều có những đứa trẻ với độ tuổi khác nhau sinh sống, lớn nhất là mười bốn tuổi, nhỏ nhất là tám tuổi
Bên ngoài nhìn vào thì đây là gia đình gồm một bà mẹ đơn thân nuôi bốn đứa bé gái, nhưng thực chất là giáo quan ở cùng bốn đứa trẻ, vào ban ngày sẽ dạy bọn chúng mọi thứ
Mà giáo quan và trẻ con thế này có đến tận vài trăm nhóm, mỗi đứa trẻ của các nhóm đều phải toàn diện về mọi mặt, mới có thể đi đến sau cùng.
Số 7 củi đầu nhìn vào tên mình, cô ghi nhớ cách phát âm của hai từ này, thì ra, hai từ này đọc là “Lam Anh”.
Người phụ nữ kia hỏi: “Còn gì muốn hỏi tôi nữa không?” Lam Anh lắc đầu, cô bé vô cùng ngoan ngoãn
Người phụ nữ kia mỉm cười, nói: “Bây giờ tôi dẫn em đến phòng của mình.” Lam Anh gặp được ba cô gái còn lại, bọn họ cũng rất xinh đẹp, tính tình rất dịu dàng, không giống những đứa trẻ ở trong ký túc xá trước kia của Lam Anh
Sau năm giờ, mặt trời cũng đã lặn xuống phía tây, người phụ nữ xinh đẹp kia bắt đầu trang điểm rồi xách túi, mỉm cười nói: “Bây giờ tôi đã tan ca, tiếp theo là một giáo quan khác đến
Hãy nhớ, tối dịu dàng bao nhiêu thì hắn hung dữ bấy nhiêu
Mấy đứa trẻ của tôi, chúc các em may mắn.” Nói xong, cô ta xoay người bỏ đi, giày cao gót bước đi trên sàn phát ra tiếng kêu giòn giã
Những người khác rõ ràng là đã trải qua nhiều lần, trong ánh mắt toàn là vẻ bất an và lo sợ, chỉ có một mình Lam Anh là mơ màng không biết gì
Cánh cửa lớn bị khóa chặt phát ra tiếng “lạch cạch”, cửa sắt nặng nề bị đẩy ra, tiếng giày chạm xuống đất phát ra tiếng bước chân không hề giống như người phụ nữ kia.
Đèn phòng khách đột nhiên tắt lịm, ở trước cửa xuất hiện bóng dáng một người đàn ông cao lớn
Hắn đứng trước của một lát, sau đó mở miệng nói, giọng nói trầm khàn mang theo một cảm giác lạnh lẽo trong màn đêm u ám: “Hôm nay hình như có thêm một người
Xem ra nhóm của tôi đã đủ người rồi.”
Lam Anh chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của một người đàn ông, mà người đàn ông đó đi đến trước mặt cô bé, vóc dáng cao lớn của hắn cách một khoảng rất xa so với cô bé, hẳn rũ mắt xuống nhin Lam Anh, nói: “Nhỏ vậy à? Bao nhiêu tuổi?”
Lam Anh sợ sệt trả lời: “Tám tuổi rồi.” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, “Nhỏ quá rồi.” Lam Anh không biết hắn nói lớn nhỏ là thế nào, cô mím môi, không dám nói gì
Trên tay người đàn ông hình như đang cầm gì đó, nhẹ nhàng đánh lên một tay còn lại, sau đó hắn nói: “Tôi tên Phó Thanh Ly, là giáo quan đến cuối đời của các em, đừng có âm mưa phản kháng lại tôi
Buổi sáng các em sẽ ở đây hưởng thụ, những buổi tối, các em thuộc về tôi.” Hắn chậm rãi bước đi: “Xuất phát!”
Ba cô gái kia lập tức chạy ra cửa, Lam Anh lúc này đứng ngẩn người ra, sau đó chạy theo bọn họ
Động tác của ba cô gái kia nhanh hơn một chút, Lam Anh bị bỏ lại phía sau, cánh cửa bên ngoài lập tức đóng lại khi cô bé vừa xông ra, tiếp theo đó cô bé nghe thấy sau lưng có tiếng của dã thú
Cô bé dựa vào cửa xoay đầu lại thì nhìn thấy có bốn con chó hung dữ không được cột dây đang ở trong trạng thái sẵn sàng công kích, phát ra tiếng sủa uy hiếp, chậm rãi tiến về phía cô bé.
Tay của Lam Anh bắt đầu chạm vào cửa, tất cả giác quan đều bị sự sợ hãi chiếm lấy, cô bé trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào mấy con chó dữ đang tiến lại gần.
Người bên ngoài không ai lên tiếng, cơ thể ai cũng cứng đờ, nhóm bọn họ thiếu một người đó là vì cô bé lần trước chạy quá chậm, sau đó bị cắn đến mức mặt mũi không toàn vẹn, không thể ở lại đây.
Lam Anh dán chặt người vào cửa lớn, cô bé ra sức đánh vào cửa, muốn gọi người đến cứu cô bé, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai.
Cô bé chỉ vừa đến, không muốn trở thành miếng mồi của những con thú dữ này, không muốn một chút nào.
Trong hoảng loạn, không còn đường lùi, cô bé tiến về góc bức tường vây quanh, rõ ràng đám chó đó không phải tùy tiện công kích, đặc biệt là khi cô bé đứng ở trạng thái yên tĩnh, một mình đứng đối mặt với bốn con chó dữ.
Trong bóng tối cô bé không nhìn thấy gì cả, sau đó sẽ thấy được một cây chổi quét nhà trong góc, cô bé nắm chặt lấy cây chổi
Trong tiếng chó sủa, xe hơi bên ngoài được khởi động, giọng của Phó Thanh Ly bên ngoài bức tường vang lên: “Năm phút nữa không nhìn thấy người thì chúng ta rời khỏi đây.” Lam Anh cầm chổi thật chặt, sau đó cô bé thảo đầu lông chổi ra, Bây giờ cô bé chỉ biết một chuyện, cô bé không thể bị bỏ lại, cô bé không muốn quay trở lại cô nhi viện
Cây chổi trên tay biến thành cây gậy, ánh mắt hoảng loạn của cô bé bắt đầu bình tĩnh lại
Cô bé bắt đầu đi lại gần mấy con chó kia, nhưng vẫn lấy bức tường làm điểm tựa
Cô bé đi về phía bồn hoa và hòn non bộ trong sân, mắt nhìn chằm chằm vào con chó, từng bước từng bước di chuyển, không để bản thân tỏ ra sợ hãi
Súc sinh và con người giống nhau, bọn chúng cũng biết quan sát thực lực của đối phương, nếu cô bé sợ hãi, bọn chúng sẽ được nước lấn tới
Cô bé lùi đến chỗ hòn non bộ, đối mặt với bốn con chó, sau đó cô bé trèo lên ngọn núi giả, đứng ở vị trí cao nhất nhìn bốn con chó đang ngẩng đầu đi vòng quanh
Cô bé nhìn lên phía bức tường rất cao, cách hòn non bộ một khoảng khá xa
Cây gậy trên tay giống như dũng khí của cô bé, cô bé không muốn vứt nó đi, nhưng nếu không vứt nó đi thì cô bé sẽ không có cơ hội
Vì cô bé không muốn bị người ta bỏ lại, càng không muốn trở thành miếng mồi của bốn con chó kia
Giọng của giáo quan lại lần nữa vang lên: “9, 8, 7, 6...” Hắn bắt đầu đếm ngược
Lam Ảnh đột nhiên hung hăng cầm chiếc gậy trên tay đánh vào bốn con chó dữ kia.
Khi giáo quan đếm đến “hai”, cô bé đột nhiên nhảy qua tường bao, tay nắm thật chặt vào đỉnh bức tường
Cô bé treo người bên trên, bốn con chó dữ kia đang hung hăng sủa bên dưới, tay Lam Anh bám chặt vào tường, sau đó cô bé phát ra âm thanh gần như tuyệt vọng, cổ gồng sức nhố đầu ra khỏi bức tường.