*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lam Anh nhịn đau, cô bé nói: “Tôi kịp rồi.” Huấn luyện viên cười, hắn hỏi: “Em vẫn có thể đi được à?” Lam Anh vùng vẫy bò dậy: “Tôi có thể.” Cơ th3ể cô bé đang phát run, toàn thân đều đau nhức, mặt cô bé bị cành cây rạch thành vết máu, cũng không đứng thẳng người lên nổi
Cô bé lê ngư2ời về phía xe, lặp lại: “Tôi có thể
Tôi có thể...” Huấn luyện viên nhìn tư thế đi bộ của cô, nói: “Đầu gối bên trái bị đụng phải, cánh ta5y phải trật khớp, vết thương lớn nhỏ trên người không đủ để có thể chết người, nhưng sẽ khiến cô ngáng chân những người khác.” Lam Anh đứng lại, 4cô quay đầu nhìn vào mặt huấn luyện viên trong màn đêm đen kịt, nói: “Tôi có thể..
tôi bảo đảm sẽ không ngáng chân những người khác...” H0uấn luyện viên đến gần cô, một cô gái tám tuổi có đôi mắt bình tĩnh và vững vàng không tương xứng với tuổi tác
Một cô bé tám tuổi có một đôi mắt như vậy, có dũng khí dốc toàn lực, lại có dũng khí khắc phục được sợ hãi
Huấn luyện viên cầm cánh tay gầy trơ xương, vặn lại khớp cho cô
Lam Anh lập tức đau nhe răng trợn mắt, kinh hãi hỏi: “Anh làm gì tôi thể hả?” Huấn luyện viên nhìn Lam Anh, nói: “Trước khi em mở miệng nói chuyện với tôi, phải gọi huấn luyện viên.” Lam Anh hơi khựng lại, sau đó cô hỏi: “Huấn luyện viên, anh làm gì tôi thế?” Huấn luyện viên: “Em nói xem? Lên xe!”
Lam Anh vội vàng xông lên xe, sau đó cô phát hiện cánh tay mình có thể cử động rồi
Có kinh ngạc nhìn huấn luyện viên, sau đó mở cửa xe ngồi vào
Vô số các bé trai và bé gái nhỏ hơn cô, lớn hơn cô, bằng cô đang tranh đấu kịch liệt
Lam Anh đi sau huấn luyện viên, nhìn những người đó
Một cánh cửa được mở ra, bên trong tối đen như mực, chỉ có mượn ánh sáng xung quanh mới có thể mơ hồ nhìn thấy không gian bên trong
Lúc cửa mở ra, huấn luyện viên đẩy bọn họ vào, hắn đứng ở bên ngoài, nói: “Tối nay mọi người ở đây, chào mừng đến với cửa ải nhịp bước ma quỷ này, chơi vui vẻ.” Hắn xoay người rời đi
Mấy người đứng ở trong lưới vây đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên đến nơi này
Trên xe chỉ có một người, hai người còn lại ngồi trên một chiếc xe khác “Cậu ra ngoài bằng cách nào thế?”
Lam Anh: “Trèo tường.”
Xe chạy trong đêm tối, màn đêm đen kịt giống như con thú hoang hung mãnh lúc nào cũng có thể nuốt chửng con mồi
Lam Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh đêm bên đường vụt qua nhìn không rõ, chỉ có ánh đèn phía xa khiến cô biết, đêm tối hơn đã đến rồi
Núi rừng, lưới sắt, tường rào cao, xung quanh là tiếng gào thét của những người đang đánh nhau, có người thắng, có người thua
Lam Anh đi sau huấn luyện viên, nhìn những người đó
Một cánh cửa được mở ra, bên trong tối đen như mực, chỉ có mượn ánh sáng xung quanh mới có thể mơ hồ nhìn thấy không gian bên trong
Lúc cửa mở ra, huấn luyện viên đẩy bọn họ vào, hắn đứng ở bên ngoài, nói: “Tối nay mọi người ở đây, chào mừng đến với cửa ải nhịp bước ma quỷ này, chơi vui vẻ.” Hắn xoay người rời đi
Mấy người đứng ở trong lưới vây đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, đây là lần đầu tiên đến nơi này
Sau đó, bên tai Lam Anh đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc, cô đột nhiên gào lên với ba người còn lại một câu: “Chạy!” Ngay sau đó, có tiếng cánh cửa sắt sau lưng mở ra, ba con chó hoang đói bụng theo cánh cửa được nâng lên lập tức xông ra ngoài
Lối đi bên trong lưới sắt được ngăn thành hình chữ S, đó là lối đi cứu mạng duy nhất, vì vậy bốn người đều liều mạng chạy như điên bên trong lối đi duy nhất đó
Lối đi giống như không có điểm dừng, cho dù bọn họ chạy thế nào thì mấy con chó hoang kia vẫn đuổi theo bọn họ
Bọn họ mệt mỏi kiệt sức nhưng vẫn phải chạy nhanh, nếu không bọn họ sẽ bị chó xé thành mảnh vụn
Chạy đến cuối cùng, chân đã không còn cảm giác, nhưng vẫn phải chạy nhanh về phía trước
Sau đó không biết chạy bao lâu, cuối cùng không còn tiếng chó sủa sau lưng nữa, Lam Anh từ từ chạy chậm lại
Cô bé chậm rãi quay đầu, không biết người cùng chạy với cô bé đã đi đâu rồi
Cô bé thở hổn hển, bám lấy lưới vây, chậm rãi dựa vào tường lưới tụt xuống
Lúc cô bé sắp ngồi xuống đất, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Đứng lên, đi về phía trước.”
Lam Anh nghe ra là giọng nói của huấn luyện viên, cô bé từ từ bò dậy, đi về phía trước
Chân cô bé nặng như đổ chì, nặng đến nỗi mỗi bước đi giống như đang kéo một quả cầu sắt.
Cô bé lê từng bước một, trong đầu trống rỗng.
Cô bé thấy huấn luyện viên đứng ở cửa lưới vây, hắn nói: “Chúc mừng cô là người duy nhất thông qua hạng mục nhịp bước ma quỷ tối nay.” Lam Anh mờ mịt, hình như cô bé đã hoàn thành một cái nhiệm vụ, mặc dù không biết điều này nghĩa là gì, nhưng không nghi ngờ gì cả, cô bé không phải người kém nhất
Cô bé đi ra khỏi lưới sắt, nhìn thấy ba cô gái còn lại đứng ở bên ngoài đời mình, trên người bọn họ không có bất cứ tổn thương cũng không có dấu hiệu bị chó cắn xé, mọi người đều bình an vô sự
Lam Anh thở phào nhẹ nhõm
Sau đó bọn họ được đưa về
Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên sau khi quay về Lam Anh nằm xuống là ngủ luôn, thậm chí còn không hề nghĩ đến đi tắm rửa.
Một tuần sau, Lam Anh dần dần quen thuộc với hoàn cảnh mới, biết hóa ra đó là một hạng mục huấn luyện, đồng thời cũng là kiểm tra
Cô bé là người duy nhất thông qua kiểm tra trong số những người tham gia vào cái hạng mục đêm hôm đó.
Huấn luyện viên chỉ viết cho cô bé mấy chữ bình luận: Đủ sức chịu đựng.